Tần Tịnh Kỳ vội vã giật lấy áo của một nhân viên bên cạnh cô ta để che vào người, các nhà báo cứ như thế mà chụp lấy chụp để bộ dạng của nữ diễn viên hậu bối được cho rằng có triển vọng nhất này. Lam Hi cũng chẳng muốn ảnh hưởng tới Tần Cửu Vũ chỉ kêu Cao Thịnh Nam mang một cái Bluetooth cùng một cái máy tính ra, chiếu phát lên trên màn hình máy chiếu...
- Cái...cái này.....
- A...ra vậy, cái cô Tần Tịnh Kỳ này được coi bề ngoài ngoan ngoãn như vậy mà cũng xấu xa không kém nhỉ?
- Tự mình xé áo lại tự đánh mình để hãm hại lấy Cố nhị thiếu phu nhân nữa! Không biết giờ đứa bé và ngài ấy sao rồi nhỉ? Mong họ bình an....
Tần Thiệu Tổ cứ trơ mắt ra nhìn những gì mà cháu gái mình gây ra, lòng bàn tay nắm chặt run run từng đợt. Vậy ra từ trước tới giờ Tần Cửu Vũ không hề làm gì cô cháu gái này của ông ta mà toàn là cô ta bắt nạt cậu thôi.
- Cô còn gì để nói không? Xét theo cái hành vi vừa nãy của coi là hãm hại người quan viên chức nhà nước đó nha! Có lẽ là 15-20 năm tù....
Lam Hi ghé lại gần chỗ Tần Tịnh Kỳ mà nói nhỏ vào tai cô ta khiến cơ thể cô ta như dần chét cứng, sợ hãi tột độ. Viên chức nhà nước?Tần Cửu Vũ ấy vậy mà là viên chức nhà nước? Ngồi từ 15-20 năm? Như vậy chẳng phải là cuộc đời sung sướng của Tần Tịnh Kỳ này hỏng hết rồi sao? Đầu óc cô ta như quay cuồng, chợt Tần Tịnh Kỳ nghĩ ra cái gì đó liền bò qua chỗ của Tần Thiệu Tổ mà cầu cứu..
- Ông, ông nội...cứu cháu với! Cháu...cháu không muốn...
“Bốp”
- A! Sao...sao ông lại....
- Sao con có thể làm ra chuyện tay trời như vậy? Ta dạy dỗ con bao nhiêu năm nay ấy vậy mà con lại làm ra cái chuyện thất Đức như vậy hả?
Tần Thiệu Tổ lập tức cho Tần Tịnh Kỳ một bạt tai, đỏ hồng đến nỗi nhìn rõ cả nốt tay. Mọi người trong bữa tiệc lúc trước thì cũng có chút kính trọng ông ta chỉ vì ông ta là trưởng bối, lại từ trước là người làm ăn lớn nên họ mới tự mình khiêm tốn mà ở lại ủng hộ ông ta. Thế nhưng qua buổi gặp ngày hôm nay, thiện cảm của các nhà làm ăn này chợt giảm đến không phanh, lập tức là con số âm! Cái bộ mặt qua cầu rút ván của Tần Thiệu Tổ khiến cho mọi người Cùng hai đứa cháu của ông ta lại càng thêm chán ghét. Lam Hi lại buộc thêm một bước, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Tần Thiệu Tổ khiến ông ta cảm giác bị áp lực đến ngã cả xuống đất:
- Tần lão gia, ông đừng quên rằng cái tay và cái gậy nào của ông vừa động vào cậu ấy mà không thèm nghe cậu ấy giải thích! Không cần bàn cãi gì nữa là ông sẽ phải vào nói chuyện với các bạn trong tù rồi! Chúc may mắn và đừng có chết sớm quá, tôi sẽ “ chăm sóc “ cho ông ngay sau đó nữa đấy!
Cái sát khí này của cậu khiến mọi người xung quanh lẫn cả Cố tHừa Trạch anh cũng phải nuốt ngụm khí lạnh! Cái này cũng quá....qua đáng sợ rồi a! Tần Quân Dao ở phía sau Tần Thiệu Tổ chợt bước ra, lại nâng Tần Thiệu Tổ và Tần Tịnh Kỳ đang chết dí ở dưới sàn kia dậy mà nói tỏ vẻ hối lỗi, đương nhiên Lam Hi biết cái câu này của anh ta chỉ là để cho qua chuyện bình tĩnh xã giao như mình không phải người trong cuộc thôi chứ anh ta không hề có ý gì của người hối lỗi!
- Yên tâm...anh cũng có phần chúng với bọn họ đấy!
Nói xong Lam Hi cùng Cố Thừa Trạch lệnh cho Cao Thịnh Nam và Bác Thanh Di dọn dẹp, xử lí chuyện ở bữa tiệc thật thỏa đáng rồi họ cùng nhau lên xe được chuẩn bị sẵn mà tới bệnh viện xem xét Tần Cửu Vũ để lại ba bộ mặt bơ phờ giữa bữa tiệc, là người Tần gia!
Sâu trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng là một cỗ thân thể nhỏ bé đang mang trên mình biết bao thiết bị điện tử cấp cứu rắc rối. Nhịp tim cứ từng nhịp từng nhịp đập đều ổn định, nhưng gương mặt nhỏ bé ấy cứ nhăn lại khó chịu, như từng cơn đau đang khắc sâu vào thân thể nhỏ bé ấy vậy! Cố Tiệp Doanh ngồi bên ngoài phòng chờ, hai tay chắp lại với nhau gục xuống, anh vô cùng hối hận vì đã để cậu một mình với đám người Tần gia đó! Hạ Gia Linh và Cố Y Tâm ngồi hai bên an ủi với anh rằng cậu sẽ không sao, kể cả đứa bé cũng sẽ bình an khỏa mạnh! Phía ngoài là Cố Minh và Bạch Tử Dạ đang xem bệnh án cùng tình trạng sức khỏe của Tần Cửu Vũ từ trước đến giờ, cũng nghĩ xem nên trừng phạt Tần gia như thế nào thực thỏa đáng!
- Vũ..cậu..cậu ấy thế nào rồi...
- A các con tới rồi à? Hi, con thở chậm một chút, lần sau đừng có mà đi nhanh như vậy cẩn thận đụng tới đứa bé đấy!
- Cậu..cậu ấy có kết quả chưa?
Hạ Gia Linh đứng cạnh Lam Hi nhìn lên dòng chữ đỏ tươi trên cánh cửa phòng bệnh, Buồn rầu mà lắc lắc đầu. Cố Thừa Trạch thế Lam Hi tinh thần sa sút như vậy cuối cùng vẫn là dìu cậu ra ghế ngồi với mình, lại không biết lấy từ đâu ra bức ảnh tiểu bánh bao của cậu từ một tháng trước giơ lên cho cậu xem:
- Em thấy không? Đây chính là tiểu bánh bao đáng yêu của chúng ta đấy, là 4 tháng nhỉ? Nhỏ thật đấy!Tuy rằng lúc này nó đang bé chỉ như bàn tay của em thôi nhưng sau này cũng sẽ lớn lên khỏe mạnh và ra đời, nó sẽ cùng chúng ta trải qua những kỉ kiệm vui buồn trong cuộc sống này đúng không? Anh tin chắc rằng anh trai và Tần Cửu Vũ cậu ấy cũng muốn có một cuộc sống như vậy nên chúng ta hãy tin vào Tần Cửu Vũ nhé, cậu ấy nhất định sẽ làm được!!
- Ưm...được...
- Rồi, ngoan lắm, đây! Cầm lấy cái bánh này đi em đang đói mà đúng không? Không cần lo nữa, cậu ấy sẽ mau khỏe thôi!
- A...Ừm...cảm ơn, Thừa Trạch.....