- Phu nhân... Thiếu... Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi... Bà mau đến bệnh viện _ Bác Lưu gấp gáp nói
- “CÁI GÌ? Được tôi đến ngay!” _ Vũ Nhã Ân vội vã ngắt máy
Bác Lưu chạy lên thu xếp đồ cho cô. Bà cũng không quên liếc Lam Nhạ Uyển một cái rồi mới chạy vào viện......
[.............................................]
Trước phòng cấp cứu
Vũ Nhã Ân và Hạ Khánh ( Cha của anh) hấp tấp chạy vào. Phía sau đó là mẹ cô - Phong Dĩnh
Mẹ cô vừa chạy vừa khóc lóc nức nở mà dường như thiếu ai đó nhỉ? À đúng rồi là thiếu cha cô? Vậy thế cha cô đâu rồi nhỉ?
Nghĩ đến cũng thực sự rất buồn cười. Cha cô đã theo tình nhân từ lúc cô chỉ vỏn vẹn 3 tuổi. Một độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng cũng chính cái ngày định mệnh đó. Người cô gọi là cha, người mẹ cô bảo là chồng, đã rời xa hai mẹ con của cô và đi theo tiểu tam
Hôm đó, trời cũng rất trong xanh như ngày hôm nay vậy. Có lẽ là, cuộc đời cô chỉ sống trong đau khổ và không có một chút gọi là ánh sáng bình mình. Ngày trước, cha cô bỏ cô. Ngày nay... Càng đau lòng hơn, đứa con tội nghiệp, đứa con chưa thành hình lại bỏ cô đi nữa. Bây giờ hỏi? Cô nên làm gì?.
- Dĩnh Nhi... Tôi xin lỗi _ Vũ Nhã Ân cúi đầu nhìn mẹ cô
- Xin lỗi? Mấy người tưởng chỉ cần xin lỗi là xong sao? Đơn giản vậy sao? Con gái tôi gả cho con trai hai người. Hạnh phúc thì không thấy đâu, bây giờ lại nguy kịch. Haha... Mấy người chăm sóc con gái tôi tốt quá nhỉ? Phong Dĩnh tôi tuy nghèo, nhưng không bao giờ để Thiến Thiến chịu khổ. Con trai hai người lúc đầu nói như thế nào? Sẽ yêu thương chăm sóc con gái tôi. Bây giờ thì sao? Lăng nhăng, còn đem cả hồ ly về nhà mà bạc đãi vợ mình. Giỏi! Hay cho Hạ An Nghiêm giỏi cho Hạ An Nghiêm. Hai anh chị dạy dỗ con rất tốt. Tội là tội cho Thiến Thiến nhà tôi... Đứa con gái ngốc của tôi lại yêu thằng con của hai người.... Huhu... Thiến Thiến con nhất định không được xảy ra việc gì, nếu con xảy ra việc gì mẹ cũng không sống nổi... _ Phong Dĩnh khóc lóc, lo lắng vô cùng
Bà cũng đau lòng chứ, con gái bà từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của cha bây giờ lấy chồng còn bị chồng ruồng bỏ. Bất hạnh, cuộc đời của Mặc Thiến không đáng bị như vậy.
- Dĩnh Nhi, bà đừng nói như vậy. Cho dù có xảy ra việc gì đi nữa, Thiến Thiến vẫn là con dâu của Hạ gia. Tôi sẽ không để An Nghiêm làm hại con bé nữa _ Vũ Nhã Ân vỗ vai bà
*TING*
Đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ từ tốn bước ra. Tiếp sau đó là các y tá đẩy Mặc Thiến ra.
- Thiến Thiến... Thiến Thiến... _ Mẹ cô chạy lại
- Xin lỗi chúng tôi chỉ cứu được người mẹ. Còn đứa bé.... Xin chia buồn cùng gia đình! _ Vị bác sĩ đó cúi đầu chào một cái
Vũ Nhã Ân mất thăng bằng, còn Phong Dĩnh thì ngất ngay lập tức. Các y tá hốt hoảng đưa bà vào phòng hồi sức kế bên là giường của Mặc Thiến
[.............................................]
Tối hôm đó, Phong Dĩnh đi ra ngoài mua cháo và một số vật dụng cho cô. Còn cha mẹ anh thì chỉ lẳng lặng ngồi ở sofa, Hạ An Nghiêm sau khi nghe được tin từ cha mẹ thì anh cũng không mấy bận tâm đến, mà vẫn từ tốn đến
- Chưa chết sao? Hừm! _ Hạ An Nghiêm lạnh nhạt nói
- Haha. Chết? Phải, tôi nên chết quách đi cho xong. _ Mặc Thiến cười
- Cô là thứ đàn bà đê tiện nhất tôi từng gặp! _ Hạ An Nghiêm bóp chặt miệng cô
- Hạ An Nghiêm! Con buông con bé ra! _ Vũ Nhã Ân hét lớn
- Hừ! _ Hạ An Nghiêm hất mạnh
- Haha.... Không ngờ anh lại là con người máu lạnh như vậy, Lam Nhạ Uyển mang thai anh xem như báu vật. Tôi mang thai anh xem như rác rưởi _ Mặc Thiến hét lớn
- Nhạ Uyển là một cô gái đoan trang hiền thục. Còn cô? Cô là loại đàn bà vô sỉ. Qua lại biết bao nhiêu thằng đàn ông, bắt tôi đỗ vỏ sao? Mặc Thiến ơi Mặc Thiến. Nhân cách của cô đã bị thối nát còn dám so sánh bản thân với Nhạ Uyển sao? _ Hạ An Nghiêm khinh bỉ nói
- Tôi sao? Haha... Thì ra anh nghĩ như vậy. Nhân cách tôi thối nát? Còn cô ta thì đoan trang hiền thục? Anh là cái thá gì dám phán xét nhân cách của tôi! _ Mặc Thiến cười lạnh
- Vậy cô xem cái này là cái gì! _ Hạ An Nghiêm ném vào mặt cô một túi tài liệu gì đó
Mặc Thiến nhíu mày khó hiểu mở ra, đập vào mắt cô là cảnh cô ôm một chàng trai. Nhưng người con trai này khá quen, cô cố gắng nhìn kĩ hơn. Là Mặc Phong Quân - Anh hai cô, đã đi du học khá lâu rồi
- Haha... Thì ra là vậy, Hạ An Nghiêm anh ghen sao? _ Mặc Thiến cười lớn
- Mặc Thiến! Cô... Cô không biết xấu hổ sao? _ Hạ An Nghiêm đưa tay định đánh cô
- Sao? Muốn đánh tôi sao? Nè.... Nè.... Anh đánh đi! Anh đánh tôi chết đi! Đứa con của tôi cũng chết rồi. Niềm hi vọng cuối cùng của tôi cũng mất rồi, anh có tài anh đánh chết tôi đi! Nè... Anh đánh đi.... Ha.... Thiên chức làm mẹ của tôi của bị anh và cô ta lấy đi. Người con gái như tôi ai cần đây? Hạ An Nghiêm, anh là ghen tuông mù quáng..... Hức.... Con tôi.... Hức... Đứa con tội nghiệp của mẹ.... Hức... Mẹ xin lỗi... _ Mặc Thiến kích động quát lớn rồi bàn tay gì chặt vào bụng mình
Cha mẹ anh khó hiểu, cầm lấy tài liệu đó lên xem. Giật mình, hoảng hốt, rồi lại đau khổ
- Con ghen sao An Nghiêm? _ Vũ Nhã Ân nhẹ giọng
- Ghen? Cô ta đáng để con ghen sao? Haha... Không đời nào! _ Hạ An Nghiêm nhếch mép cười lạnh
- Thằng trời đánh, tao đánh chết mày.... Mày không yêu thương Thiến Thiến thì cũng đừng hành hạ con bé chứ.... Con bé đủ khổ rồi..... Thằng con này.... _ Vũ Nhã Ân vừa đánh anh vừa khóc
Hạ Khánh thấy vợ mình khóc như vậy cũng đau lòng ôm lấy bà. Hạ An Nghiêm khó hiểu nhìn bà. Bỗng nhiên cánh cửa phòng của cô mở toang ra. Bước vào đầu tiên là mẹ cô... Người kế tiếp là.... Là Mặc Phong Quân
Hạ An Nghiêm nhướn mày lại, nhìn Mặc Phong Quân bằng ánh mắt căm hận. Anh liếc Mặc Phong Quân rồi liếc nhìn Mặc Thiến đang nằm trên giường khóc lóc mà máu anh sôi lên
- Thiến Thiến, anh về rồi _ Mặc Phong Quân nắm lấy tay cô
- Anh... Anh... Hức... Con em... Con em.... Con em mất rồi... Hức.... Em... Em... Huhu.... Anh ơi! _ Mặc Thiến trực tiếp lao vào lòng ngực của Mặc Phong Quân mà khóc lớn hơn
- Đấy! Trước mặt cha mẹ mà cô ta còn ngang nhiên ôm người đàn ông khác. À quên... Phải nói là ôm tình nhân chứ. Thứ đàn bà đê tiện như vậy con không cần!
*CHÁT*
Hạ An Nghiêm vừa dứt lời liền nhận một cái tát rõ to của Phong Dĩnh, ánh mắt của bà đáng sợ cực kì.
- Hạ An Nghiêm. Cậu nói ai tiện nhân hả? _ Bà quát lớn
- Tôi nói con gái bà là tiện nhân! _ Hạ An Nghiêm lạnh lùng nói
*CHÁT*
Hạ An Nghiêm lại nhận thêm một cái tát từ chính cha ruột của mình
- Cha! Sao cha lại vì cô ta mà đánh con? _ Hạ An Nghiêm bức xúc
- Hạ An Nghiêm, tôi đánh cậu vì cậu ngu ngốc. _ Hạ Khánh lạnh nhạt nói
- Con ngu ngốc? Đúng! Con yêu cô ta chính là ngu ngốc! _ Hạ An Nghiêm quát
- Haha.... Cậu nói cậu yêu Thiến Thiến? Vậy cho ông già này hỏi..... Cậu biết gì về Thiến Thiến? _ Hạ Khánh trừng mắt
- Con.... Gia đình cô ta chỉ có người đàn bà đê tiện là cô ta và mẹ mình, còn cha cô ta thì đã bỏ cô ta từ nhỏ để theo người nhân tình. Chắc cũng vì đứa con gái sao chổi này thôi! _ Hạ An Nghiêm cười đầy khinh bỉ
- Hạ An Nghiêm ơi Hạ An Nghiêm... Cậu thật sự quên tôi rồi sao? _ Mặc Phong Quân lạnh giọng
- Chẳng phải cậu là người tình của cô ta sao? _ Hạ An Nghiêm cười khinh bỉ
- Khốn nạn! Tôi nói cho cậu biết... Tôi.... Mặc Phong Quân... Là anh hai của Thiến Thiến! Một năm trước tôi có về nước một lần nhưng do gấp quá nên tôi chỉ đến thăm Thiến Thiến vậy mà cậu lại hiểu lầm? Còn khiến em ấy ra nông nỗi như vậy. Cậu nói yêu em ấy? Tình yêu của cậu thật sự quá kinh tởm! _ Mặc Phong Quân nhàn nhạt nói
Hạ An Nghiêm hóa đá, đôi mắt của anh vô cùng phức tạp. Anh đưa đôi mắt về phía người con gái kia đã khóc đến mệt mỏi mà thiếp đi.
- À còn nữa. Lam Nhạ Uyển... Cậu nói sao? Cô ta đoan trang? Hiền dịu? Công dung ngôn hạnh? Vậy mà lại đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác? Hiền lành mà dám cả gan sắp xếp người theo dõi Thiến Thiến nhằm hãm hại đứa bé trong bụng. Nếu 3 hôm trước không nhờ tôi, thì tới cái mạng nhỏ của Thiến Thiến cũng không chắc giữ lại được. Hạ An Nghiêm, tôi thật nể phục cái gọi là tình yêu của cậu! _ Mặc Phong Quân vẫn lạnh nhạt
Hạ An Nghiêm hơi nghi ngờ lời Mặc Phong Quân nói, đôi chân mày liền nhướn lại cực kì khó coi. Lam Nhạ Uyển trước mắt anh luôn là cô gái dịu dàng, tại sao có thể thành con rắn độc giả tạo như vậy? Anh không tin!
Hạ An Nghiêm định nói gì đó thì bác Lưu liền lên tiếng trước
- Thiếu gia. Thiếu phu nhân té cầu thang cũng là do Lam Nhạ Uyển xô ngã. Nếu cậu không tin có thể mở camera trên cầu thang _ Quản gia Lưu nói
Hạ An Nghiêm nhìn bà ngạc nhiên. Rồi anh nhìn sang cha mẹ của mình nhưng anh nhận lại chỉ là ánh mắt sắc bén của cha và những giọt nước mắt của mình. Anh sai sao? Chính anh đã tự tay đẩy người con gái anh từng điên cuồng yêu vào bước đường cùng? Khiến niềm hi vọng cuối cùng của cô cũng bị dập tắt. Anh lại khiến cô hận anh như vậy? Anh lại khiến hôn nhân giữa anh và cô không còn đường cứu vãn? Anh phải làm sao?
- Hạ An Nghiêm. Tôi nói cho cậu biết, bắt đầu từ hôm nay. Mặc Thiến và cậu sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Còn Lam Nhạ Uyển nếu cậu muốn chịu trách nhiệm với cô ta thì cứ việc. Tôi không bao giờ để Thiến Thiến chịu đau khổ nữa! Không bao giờ! Hạ An Nghiêm, tôi nói lại một lần nữa. Cậu! Cút khỏi cuộc sống của Thiến Thiến! _ Mặc Phong Quân lạnh giọng như đe dọa
Hạ An Nghiêm giật mình, anh định nói gì đó. Thì Mặc Thiến bỗng lên tiếng
- Hạ An Nghiêm, anh viết đơn ly hôn đi. Tôi sẽ kí, và từ này về sau giữa Mặc Thiến và Hạ gia sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào cả. Còn bây giờ, Hạ lão gia, Hạ phu nhân, HẠ ĐẠI THIẾU GIA. Mời về cho!!!......
- --------------------còn--------------------
Nữ cường nhe ~
HE hay SE?
#Yu~