Buổi chiều hôm đó
Sau khi Mạc Hinh và Sở Quyên đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì cũng là lúc Từ Quân Hạo đến. Trong bữa ăn, Từ Quân Hạo luôn chăm chú nhìn Mạc Hinh, cũng lâu lâu có trò chuyện với Sở Quyên. Với tính cách của Sở Quyên đương nhiên biết, vị Từ học bá này chắc chắn đã thích Mạc Hinh rồi. Nhưng anh à, anh không có cửa đâu. Đương nhiên, người chặt đào hoa phải là Sở Khắc Uy rồi, khi cả ba đang dùng bữa thì điện thoại của Mạc Hinh vang lên. Cô cũng không ngần ngại nghe máy
- Alo, em nghe.
- [Đã sáu giờ chiều rồi, em ăn gì chưa đấy?]
- Em đang ăn. Bây giờ ở bên anh đã là ba giờ sáng rồi, anh chưa ngủ sao?
- [Anh nhớ em, không ngủ được]
- Miệng mồm thật là ngọt. Anh nhanh chóng ngủ đi, sáng mai còn đi làm đấy.
- [Tuân lệnh vợ yêu. Em ăn xong thì để chén bát cho Quyên Quyên dọn, sau đó tắm rửa rồi tranh thủ ngủ sớm. Yêu em]
- Vâng, anh ngủ đi. Ngủ ngon, em yêu anh.
Khi Mạc Hinh tắt máy thì cô nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Từ Quân Hạo, còn Sở Quyên thì âm thầm vỗ tay: “Anh họ uy vũ bá đạo, vừa biết chị dâu có mệnh đào hoa liền thẳng tay chặt chém chết đào hoa chưa kịp nhú”
Từ Quân Hạo có chút khó khăn, vừa nảy... Mạc Hinh nói “em yêu anh” vậy có nghĩa là cô đã có người yêu rồi. Bỗng nhiên Từ Quân Hạo cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Một người con gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi như Mạc Hinh, thì có bạn trai cũng là điều bình thường thôi mà.
- Khi nảy là bạn trai của em sao?
- Anh ấy là chồng chưa cưới của em. Chúng em đính hôn rồi, đợi khi em học xong sẽ kết hôn.
- Em không sợ cậu ấy lăng nhăng sao?
Sở Quyên bên cạnh bĩu môi. Anh zai à, muốn đốt nhà thì tìm lý do nào đó thuyết phục hơn đi. Đừng có tìm lý do để cặp đôi này show cẩu lương được không hả?
- Em tin anh ấy.
[..................]
Từ đó đến khi ngày cô sinh quả thật Sở Khắc Uy không hề đến nước D lần nào. Đến lúc Mạc Hinh chuyển dạ sinh con thì đúng lúc trong thời gian nghỉ đông. Nên cô có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa bé. Sau hơn chín tháng mười ngày mang thai, cô cuối cùng cũng hạ sinh an toàn một sinh linh bé nhỏ... Đứa bé là một bé gái, Mạc Hinh đã từng hỏi Sở Khắc Uy rằng nếu sinh con gái, anh sẽ đặt tên gì. Thì Sở Khắc Uy nói
“Anh sẽ đặt là Sở Yến Lam”
Nhưng Mạc Hinh lại thích cái tên “Dược Liên” nên sau khi sinh đứa bé được hai tuần thì Mạc Hinh mới đặt tên cho đứa bé là “Sở Dược Lam“.
- Ây dô, Chị dâu à... Đứa bé giống anh họ quá đi mất!!!
- Hử? Giống tớ chứ? Làm sao lại giống anh ấy?
- Xí, giống anh họ cơ. Cái này là do mẹ nó nhớ cha nó quá này!
Mạc Hinh chỉ mỉm cười, Dược Lam từ khi sinh ra dường như biết mẹ ở một mình nên đứa bé rất ngoan, buổi tối không hề quấy khóc. Cả cô và Sở Quyên đã sẵn sàng đối mặt với nhưng tình huống hét toáng lên của trẻ nhỏ vào buổi tối, nhưng nó không hề đáng sợ như vậy. Dược Lam sau khi ăn no sẽ đi ngủ, nếu thức thì một là ăn hai là thay bỉm. Dược Lam rất ngoan và đáng yêu, con bé đáng yêu đến mức... Ngay cả một Từ Quân Hạo vốn dĩ không mấy thích trẻ con cũng thích Dược Lam.
Sau cái này Từ Quân Hạo biết Mạc Hinh đã có chồng chưa cưới và cũng đã mang thai thì từ tình cảm nam nữ, Từ Quân Hạo biến thành tình cảm anh em. Mạc Hinh có một anh trai lớn, bây giờ lại có thêm một anh trai nhỏ, mặc dù anh trai nhỏ này có chút quá khích khi đối mắt với bỉm của trẻ con, nhưng mà anh trai nhỏ này nấu ăn không tệ.
- Hinh Nhi, em xem... Tiểu Lam Lam đáng yêu thế này, sẽ dễ làm người khác yêu thích đấy.
- Anh Từ, cho dù ai yêu thích cũng được. Anh đừng từ anh trai xuống làm con rể em nhé.
- Cái con bé này!
[........................]
Còn ở Trác Thành, suốt gần một năm nay Sở Khắc Uy chỉ chú tâm vào công việc, dường như quỷ đạo ban đầu đã quay trở lại. Chỉ có khác là buổi tối anh thường gọi điện, facetime cùng Mạc Hinh, còn mọi việc trong ngày đều giống như ngày trước. An Quỳ Trứ đương nhiên biết tâm tư của Sở Khắc Uy chắc chắn vẫn một lòng một dạ, nhưng cô ta không cam tâm! Dù sao Mạc Hinh vẫn còn hai năm nữa mới quay về. Chỉ cần trong hai năm này cô ta bước vào Sở gia, thì đừng nói là chức vị Sở thiếu phu nhân, ngay cả con người và trái tim của Sở Khắc Uy cô ta cũng có thể tóm lấy.
- Anh Khắc Uy, đi ăn trưa thôi. Em tìm thấy...
- Cút!
- Anh Khắc Uy, anh ở đây thủ thân như ngọc chờ đợi Mạc Hinh, nhưng cô ta có...
- Cút!
- Anh...
- An Quỳ Trứ, tôi xem cô là bạn nên không muốn dùng hành động. Từ đây về sau cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Hơn nữa, tôi yêu Hinh và tôi tin cô ấy. An tiểu thư, cô đừng dùng kế ly gián... Vô ích thôi!