Mười năm sau.
Mẹ Lâm ra tù.
Mẹ Lâm tên Lâm Ngọc Hà, bà từ nhỏ đã biết mình là một cô gái mỹ lệ, bà càng biết thứ dung mạo này chỉ là thuộc phẩm phụ, bắt lấy nhân tâm mới quan trọng nhất. Năm đó gả cho cha Lâm Vũ Hào, tất nhiên bởi vì gã ngoan ngoãn phục tùng mình, nhưng ngoan ngoãn phục tùng thì có ích gì? Vô năng vẫn hoàn vô năng.
Cho nên thời điểm Khanh Hạo Lâm xuất hiện, bà giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, để ông cho rằng mình hàng năm bị ngược đãi, cũng lợi dụng đặc điểm mềm lòng này bắt ông thành tù binh.
18 năm sau Lâm Vũ Hào đột nhiên xuất hiện, khiến Lâm Ngọc Hà lắp bắp kinh hãi. Nhưng nhìn thái độ của Lâm Vũ Hào đối bà, bà đột nhiên nghĩ đến lời nói dối trước khi mình ly hôn với cha Lâm. Bà nhìn Lâm Vũ Hào, liền biết gã muốn gì, gã muốn tạo một lý do đánh vào giới cổ võ.
Người hướng tới chỗ cao, lựa chọn cũng không quá khó. Lâm Vũ Hào nghĩ dùng bà để nổi danh, mà bà đã sớm không thỏa mãn làm một phu nhân gia chủ nhị lưu thế gia. Cho dù bà biết lời nói dối năm đó cũng không có tác dụng lâu như vậy, nhưng mà có sao đâu? Này vừa lúc khiến hai người đều có lợi, nói dối có thể bảo tồn vĩnh viễn thậm chí biến thành sự thật.
Nhưng ngoài dự kiến của bà là Khanh Vân, đứa con trai gần như bị bà dưỡng ngốc.
Nghĩ vậy, Lâm Ngọc Hà ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tây trang giày da phía trước, người đàn ông này là người thừa kế lúc trước của Nhiếp gia, hiện tại là gia chủ Nhiếp gia. Mọi người truyền rằng tu vi hắn cũng đạt tới bẩm sinh, nhưng Nhiếp Thần Uyên lại không ở giới cổ võ phát triển thế lực, ngược lại đao to búa lớn một phen cải tạo Nhiếp gia nhập thương giới.
Thời gian cũng không ở trên người người đàn ông này lưu lại dấu vết gì, chỉ làm khí chất hắn lắng đọng lại càng nguy hiểm. Một người đàn ông nguy hiểm như vậy, lúc nghe điện thoại thế nhưng lại cười giống một hài tử.
Trong giọng nói ẩn ẩn truyền ra tên Khanh Vân, trong lòng Lâm Ngọc Hà vừa động, bọn họ thế nhưng còn ở bên nhau? Bà nhìn Nhiếp Thần Uyên chậm rãi cười.
Nhiếp Thần Uyên cắt đứt điện thoại, đối diện mẹ Lâm ngồi xuống.
“Mày không thể thương tổn tao.” Lâm Ngọc Hà cười nhìn đôi tay mình vì sinh hoạt ở lao ngục 10 năm mà trở nên thô ráp, “Tao là mụ mụ của Khanh Vân, cho nên, mày không thể thương tổn tao.”
Ai ngờ người đàn ông trước mắt sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bởi vì bà là mẹ em ấy, tôi mới không thể buông tha bà.”
Lâm Ngọc Hà ngẩn ra.
“Cho dù em ấy không thèm để ý, tôi cũng không thể tha thứ chuyện bà tổn thương em ấy.”
Từ nay về sau mẹ Lâm và Lâm Vũ Hào không còn xuất hiện trước mặt Khanh Vân, y ở thế giới này bồi Nhiếp Thần Uyên gần 200 năm, cũng lợi dụng 200 năm này học tập các loại tri thức ở hiện đại.
Làm y cảm thấy ngạc nhiên chính là, sau khi con đường thăng cấp của nhân vật chính Lâm Vũ Hào bị quấy rối, y và Nhiếp Thần Uyên tuy thăng cấp tới bẩm sinh nhưng cũng không nhúng tay vào thế sự quá nhiều, thế giới này lại đi tới một con đường bất đồng nguyên bản, khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, cổ võ lại chậm rãi suy sụp.
Nhìn khuôn mặt già nua an tường của Nhiếp Thần Uyên, trong mắt Khanh Vân cuối cùng mang theo ôn nhu, theo sinh mệnh Nhiếp Thần Uyên mất đi chậm rãi tiêu tán, cả người y lại khôi phục thanh lãnh quái đản ban đầu.
Thân thể Khanh Vân cũng chậm rãi ngã vào bên người Nhiếp Thần Uyên, cùng lúc đó một đạo thân ảnh bạch y lần nữa xuất hiện ở trên hư không trong một kẽ nứt bí ẩn.
Kẽ nứt này do Khanh Vân dùng năng lượng y hấp thu ở thế giới trước, tạo ra một chỗ dung thân. Ngoài kẽ nứt này, nơi nơi đều là hơi thở của Thiên Đạo.
Một đoàn ánh sáng thoáng hiện ở đầu ngón tay Khanh Vân, chậm rãi hình thành hình cầu hoàn chỉnh.
Khanh Vân híp mắt, có chút ngoài ý muốn. Thế giới y thoát ly lúc trước, không nghĩ tới y cướp đoạt từ trong tay nhân vật chính không chỉ có năng lượng, còn có quyền sở hữu thế giới này.
Nhìn chăm chú vào quang cầu chớp động này, khoé miệng Khanh Vân gợi lên một mạt mỉm cười ác ý, này xem như cái thứ nhất y đoạt từ trong tay Thiên Đạo.
Bất quá y đối với đồ người ta đã dùng qua cũng không có hứng thú, nếu không dứt khoát hủy diệt ha?
Trong mắt Khanh Vân tràn ra tàn nhẫn thuần túy, để y đoán xem, hủy diệt thế giới này có thể mang đến cho y một chút năng lượng dư thừa không?
Đầu ngón tay chậm rãi dùng sức, cơ hồ muốn đem quang cầu bóp nát. Bỗng nhiên thế giới này kêu tích tích, người nào đó mỉm cười lấy lòng, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố và tình cảm nồng nhiệt thoáng hiện lên trong đầu Khanh Vân......
Khanh Vân hung hăng nhíu mày.
Cuối cùng y buông tay tùy ý thế giới này bay trong kẽ nứt, thở sâu vứt bỏ tạp niệm trong lòng, dời tầm mắt nhìn bên ngoài kẽ nứt.
Một đàn thế giới khổng lồ xuất hiện trước mắt Khanh Vân. Mỗi một thế giới đều giống như trái cây nối liền bên nhau, kéo dài đến nơi xa.
Không quá mức nóng nảy, Khanh Vân dừng lại gần trăm năm. Sau khi hoàn toàn toàn hấp năng lượng của thế giới trước, y mới theo sự lôi kéo của linh hồn, trốn vào thế giới tiếp theo.
- ----
Mùi nước hoa gay mũi, tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Ngón tay chạm vào làn da trơn trượt dưới thân, Khanh Vân lập tức chịu không được tính chán ghét, đứng lên.
Thông tin thế giới này chợt dũng mãnh vào trong óc Khanh Vân, làm y vốn choáng váng đầu càng thêm đau đớn. Linh hồn cường đại của Khanh Vân nhanh chóng cải tạo thân thể hiện tại của y.
Thân thể này tên là Tiếu Thành Nặc, Tiếu thị tập đoàn chế dược nhị thiếu gia.
“Nhị thiếu......” Nhìn thấy Tiếu Thành Nặc đứng dậy, người phụ nữ đang thét chói tai dưới thân y đột nhiên im bặt, “Ngài, ngài không tiếp tục sao?”
Trên mặt người phụ nữ mang theo điểm xấu hổ, tính kế hiện lên trong mắt ả. Ả đảm bảo mình bỏ rất nhiều thuốc, lúc này Tiếu nhị thiếu còn như lang như hổ, ngược lại triệt để bình tĩnh lại.
Chuyện này nếu không thành......
“Miêu bí thư, cô tại sao ở phòng tôi?” Khanh Vân mắt lạnh nhìn người phụ nữ trên giường, thân thể y có điểm không thích hợp, rõ ràng là bị hạ 3 phần thuốc. Người phụ nữ này là bí thư cha Tiếu Thành Nặc, hôm nay công ty họp thường niên, Tiếu Thành Nặc uống say, cho nên Miêu bí thư đưa y trở về khách sạn.
Nghĩ nghĩ, Khanh Vân đã biết tình cảnh hiện tại.
Lại là thủ đoạn của nhân vật chính đối y. Hạ dược Tiếu Thành Nặc, lại sai sử Miêu bí thư mang người về phòng, kéo y đến trên giường, lại biểu hiện bị cưỡng gian. Không bao lâu, nhân vật chính thế giới này —— Anh Tiếu Thành Nặc Tiếu Trình Triết, sẽ đưa cha Tiếu tới “Thăm” vị em trai say rượu này.
Người cha cố chấp cũ kỹ rồi lại muốn người người kính nể của y, sau khi phát hiện con trai mình mới vừa vào Tiếu thị chưa đến 2 tháng đã cưỡng gian bí thư mình, nổi trận lôi đình đuổi Tiếu Thành Nặc khỏi nhà.
“Nhị thiếu...... Ngài...... Là ngài kéo tôi tới nha!” Miêu bí thư phản ứng nhanh nhẹn, lập tức bụm mặt khóc không thành tiếng. Trong lòng ả vội muốn chết, chờ lát nữa đại thiếu mang tổng tài lại đây, mà quần áo của Tiếu Thành Nặc còn chưa cởi, mình làm sao bôi nhọ y cưỡng gian?
Nghĩ như vậy, Miêu bí thư xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn Tiếu Thành Nặc.
Vừa thấy lập tức như bị sét đánh ngây ngẩn cả người, Tiếu nhị thiếu này rõ ràng vừa mới trúng thuốc, thân thể phản ứng thập phần mãnh liệt, lúc này lại như không có việc gì, so với ả còn muốn bình tĩnh mấy phần.
Ả bỏ thuốc có ước chừng, Tiếu nhị thiếu này chẳng lẽ không được?
“Nga, vậy cô có thể đi rồi.” Khanh Vân lãnh đạm liếc nhìn ả một cái.
Đi? Chuyện này mà không thành ả làm sao đòi tiền đại thiếu?
“Nhị thiếu, ngài làm sao có thể như vậy? Tôi...... Tôi chính là bị ngài......” Miêu bí thư mở to hai mắt nhìn Khanh Vân, nước mắt đổ rào xuống. Đối phó với Tiếu nhị thiếu vừa tốt nghiệp đại học mao đầu tiểu tử này, ả chính là thuận buồm xuôi gió.
“Nga? Tôi đối với cô làm cái gì?” Khanh Vân cúi đầu kéo nút thắt cổ áo. Miêu bí thư hạ lượng thuốc quá nhiều, nếu muốn hoàn toàn thanh trừ còn cần một đoạn thời gian, y hiện tại tuy thần chí thanh tỉnh, thân thể vẫn không quá tốt.
Miêu bí thư chuyển động yết hầu, nói cái gì, Tiếu nhị thiếu đúng là không làm gì ả. Hai người mới vừa ngã vào trên giường, Tiếu nhị thiếu lại như lò xo đứng lên. Lúc này Miêu bí thư cũng chỉ có vài sợi tóc hơi loạn mà thôi.
Ả nhìn cổ áo hơi mở trước mắt, trắng trẻo hữu lực, mạc danh mang theo lực hấp dẫn, tâm tư vừa động. Nếu Tiếu đại thiếu không được, vậy vị Tiếu nhị thiếu này cũng không tồi. Đợi chút nữa Tiếu tổng tài tới, không chừng ả còn có thể gả vào Tiếu gia.
Nghĩ như vậy, Miêu bí thư ngồi dậy, nhu nhược không xương tới chỗ Khanh Vân, ai ngờ Khanh Vân nghiêng người tránh thoát. Một phác này của Miêu bí thư, vững chắc bổ nhào trên mặt đất.
“Răng rắc”
Cửa mở.
Nhìn Miêu bí thư quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng luôn tươi cười của Tiếu Trình Triết cũng cứng đờ, lý do thoái thác đều kẹt trong cổ họng.
Nhưng gã lập tức phản ứng, kêu sợ hãi một tiếng: “Miêu bí thư, Tiểu Nặc, các ngươi......”
Tiếu Trình Triết vừa nói vừa mịt mờ hướng ánh mắt về phía Miêu bí thư.
Miêu bí thư hiểu ý, quỳ rạp trên mặt đất lại lần nữa “Ô ô” khóc lên, thân hình ả vặt vẹo khóc trên mặt đất, làm lễ phục dạ hội màu đỏ sậm mở ra, rất giống bộ dáng nhận hết chà đạp.
Tiếu Trình Triết đầy mặt xấu hổ, làm bộ muốn đóng cửa lại. Nhưng mà một đôi tay hữu lực lại chống ở trên cửa, cửa chậm rãi mở ra.
“Ba!” Tiếu Trình Triết nhìn người tới, lại nhìn biểu tình tối tăm của Tiếu Thành Nặc trong phòng, mặt lộ vẻ khó xử.
“Con chắn cái gì? Chắn là có thể che giấu được sao!” Cha Tiếu đen mặt đi đến, trong giọng nói đều là hận rèn sắt không thành thép, khuôn mặt hung ác nham hiểm nhìn Tiếu Thành Nặc, quả thực muốn đem cái nghiệt tử này lập tức đánh chết.
“Tổng tài...... Tổng tài...... Nhị thiếu cậu ấy đối tôi......” Miêu bí thư nửa ngồi dậy, quay đầu nhìn cha Tiếu, thống khổ nói không ra lời.
“Trình Triết, mau mang Miêu bí thư đi xử lý một chút!” Cha Tiếu vội hướng Tiếu Trình Triết nói.
Tiếu Trình Triết theo lời nâng Miêu bí thư dậy đem ả đưa vào buồng vệ sinh, che giấu đôi mắt ẩn ẩn hiện lên một tia đắc ý.
Khanh Vân liếc gã một cái, thân là đại thiếu gia Tiếu gia, Tiếu Trình Triết tại sao muốn hãm hại Tiếu Thành Nặc? Bởi vì Tiếu Trình Triết chỉ là được thu dưỡng, gã tên thật là Trình Triết, con trai đối tác của cha Tiếu.
Năm đó cha Tiếu và đám người bởi vì ý kiến bất đồng mà cãi cọ, phía đối tác nổi giận đùng đùng lái xe về nhà, trên đường đi gặp tai nạn xe cộ, chỉ để lại con trai còn ở nhà trẻ. Cha Tiếu tâm sinh áy náy, vì thế thu dưỡng Trình Triết.
Nhưng Trình Triết lại hoàn toàn đem cái chết của cha mình đỗ lỗi lên người cha Tiếu, gã hoàn toàn không có một chút lòng trung thành nào với Tiếu gia, mục đích của gã là đuổi Tiếu Thành Nặc đi, danh chính ngôn thuận có được Tiếu gia.
Cha Tiếu nhìn Tiếu Thành Nặc hoàn toàn không ăn năn, quả thực giận sôi máu, giơ tay một bàn tay hướng tới.
Khanh Vân nghiêng đầu né tránh, híp mắt nhìn cha Tiếu không hỏi rõ ràng liền trách cứ mình.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng muốn người người kính nể cha Tiếu, thái độ đối với Tiếu Thành Nặc thập phần khắc nghiệt. Tiếu Trình Triết chính là nhìn ra điểm này, cho nên kiên quyết kéo Tiếu Thành Nặc đến những nơi ăn chơi trác táng làm cha Tiếu không hài lòng. Cái gì làm giả phiếu điểm, đua xe, những chuyện không tốt đều để Tiếu Thành Nặc đi làm.
Tiếu Thành Nặc không phải ngốc, nhưng lại thật sự coi Tiếu Trình Triết là anh. Càng tưởng mấy chuyện này có thể khiến cha Tiếu chú ý, nhưng lại bị Tiếu Trình Triết dẫn đường trở thành nát vụn.
Còn Tiếu Trình Triết thì ở trước mặt cha Tiếu ngụy trang thành hoàn mỹ, càng làm Tiếu Thành Nặc không ra gì.
“Mày còn trốn! Mày mới tới công ty mấy ngày liền làm ra chuyện mất mặt như vậy, mày bảo tao phải nói như thế nào với Miêu bí thư đây?” Cha Tiếu trợn tròn mắt, càng nói càng là bất đắc dĩ, đứa con thứ hai này luôn là làm cho ông thất vọng, lúc này càng dẫm tới điểm mấu chốt của cha Tiếu.
Tác giả có lời muốn nói: Công đang ở tốc độ cao nhất đi tới, ngày mai liền tới rồi.