Tô Tiểu Mễ biết, cô có thể cự tuyệt lời mời của hắn, ngay cả hắn ra hiệu thiện cảm đầy đủ mọi thứ, hay dù
là ra hiệu lễ phép, nhưng vì lòng hiếu kỳ nho nhỏ, cô cũng không có cự
tuyệt hắn, liền đáp ứng lời mời của hắn.
Hắn tới Hàng Châu không phải là lần một lần hai.
Hai người đơn giản ăn chút bữa tối, hắn liền mang cô đi dạo phố đêm Tây Hồ, nơi đó có đủ loại thức ăn vặt
đầy màu sắc hình dạng, còn có rất nhiều vật nhỏ, Tô Tiểu Mễ đặc biệt
hưng phấn ngạc nhiên, mỗi một dạng đồ nơi này, cô thật yêu thích không
buông tay.
“Trời ạ, cây quạt này tại sao có
thể làm được tinh xảo như vậy, quá đẹp!” Tô Tiểu Mễ cầm cây quạt đan
bằng tay xem đến có chút ngây dại, mỗi một đường, từng cái hoa văn phía
trên thật khiến cô yêu thích.
“Bà chủ, cái này bán thế nào?” Cô cầm cây quạt này, nghĩ thầm vật này Hạ Tử Vi cũng nhất định vô cùng thích.
“Cô gái, cây quạt này năm nghìn năm trăm đồng, xin miễn trả giá.” Một người phụ nữ trung niên đứng ở trước
mặt cô, khuôn mặt mang theo nụ cười, “Vừa nhìn cô liền biết cô là người
biết nhìn hàng xịn, cây quạt này người bình thường cũng sẽ không mua,
bởi vì nó đắt, nhưng nó đáng giá này, vô luận là đặt ở trong nhà làm
trang sức hay dùng để tặng người, kia đều rất có thể diện.”
“Woa, cây quạt này năm nghìn năm
trăm đồng, quá mắc đi!” Tô Tiểu Mễ nhìn trái nhìn phải, cây quạt này quả thật đẹp mắt, nhưng năm nghìn năm trăm đồng vẫn hơi mắc.
“Bà chủ, cây quạt này không thể
giảm giá sao?” Tô Tiểu Mễ chưa từ bỏ ý định hỏi, năm nghìn năm trăm
đồng, muốn cô móc ra thật sự là có chút đau, nội tâm lại nói thầm to:
“Hạ Tử Vi, mặc dù hai ta tình cảm hai mươi bảy năm, nhưng cây quạt này
mình vẫn muốn trả giá, không phải là tình cảm hai ta chưa đủ tốt, hãy
tha thứ cho mình!”
“Cô gái, cô có thể sờ thử, mỗi cây
gỗ trên quạt này đều là dùng gỗ đàn hương thượng đẳng làm, hơn nữa là
đan bằng tay, còn có phong cảnh phía trên, cũng là từng điểm từng điểm
khắc lên, nhẹ nhàng phẩy, sẽ có mùi thơm ngát của gỗ đàn hương, có hiệu
quả trấn định thanh thần, cái giá này, là giá thật, thật một phần cũng
không thể thiếu.”
Tô Tiểu Mễ khẽ quạt xuống, đúng
thế, chỉ là thợ làm, bất kể bà chủ có khoe khoang không, nhưng đúng là
rất tinh sảo, đây cũng là lý do cô yêu nó.
“Bà chủ, bốn ngàn đi! Bốn mùa phát
tài, cây quạt này có duyên với cô gái này, cây quạt bán cho người có
duyên là quan trọng nhất.” Thân Vĩ Văn đến gần bà chủ, nhanh chóng tìm
cách hạ giá.
Hai người nói chuyện qua lại với nh
au, cuối cùng cây quạt vào tay Tô Tiểu Mễ với giá bốn ngàn đồng.
Tô Tiểu Mễ thật không thể tin được, người nho nhã như vậy lại có thể ép giá, mặc dù ép giá tiền chỉ tạm
được, nhưng trong lòng Tô Tiểu Mễ vẫn là vui vẻ.
Bốn ngàn đồng tiền, lấy thẻ ra
không chút do dự quẹt xuống, nhưng trong lòng vẫn đau đớn nho nhỏ, không sai biệt lắm một phần tư tiền lương của cô.
Thân Vĩ Văn nhìn cô từ đầu đến
cuối, không có một tia tỏ thái độ muốn hắn trả tiền, hắn đột nhiên kính
trọng vài phần với cô gái này. Vẫn cho là, phụ nữ vây lượn ở bên cạnh
hắn, phần lớn đều thích hắn mua quà cho bọn họ, thích biến đổi ảo thuật
để cho hắn tính tiền, mặc dù hắn luôn luôn rất rộng rãi, nhưng hôm nay,
hắn chỉ yên lặng ngay ngắn làm một “Thần giữ của”.
Hắn thích nhìn vẻ mặt ngây thơ của
cô khi cô phát hiện vật mới lạ, hắn càng yêu thích sự độc lập lộ ra từ
trong bản chất của cô, cái loại khí chất nhàn nhạt không dựa dẫm vào bất cứ người đàn ông nào. Cô cười lên ánh mắt sáng như trăng, khiến cho hắn không nhịn được muốn hôn mắt cô, muốn nói cho cô biết: “Con mắt của em
thật rất đẹp, rất tinh khiết, đẹp đến mức yên tĩnh trong veo như ánh
trăng.”