Bọt Biển Bảo Bảo

Chương 1: Chương 1: Chuỵch con đĩ là em




Sở Thiên Từ tỉnh lại giữa một trận va chạm thân thể.

Cậu mơ mơ màng màng cũng không biết đang ở nơi nào, chỉ thấy hai chân mình bị giơ lên cao cao, mà bản thân lại đang nằm trên salon phòng khách, cả người đều bị ấn chặt tàn nhẫn phịch.

Động thịt bên dưới bị cắm đến dâm thủy văng tung tóe, còn dương vật xinh xắn lại thẳng tắp ngẩng đầu.

Người bên trên thấy cậu tỉnh rồi thì con họa mi lại bự hơn một vòng, càng thêm dùng sức thảo phạt.

Sở Thiên Từ bị chịch đến nước miếng chảy ròng, cổ bị bóp không thể thở nổi nhưng lại mang đến khoái cảm khác nhau.

Khi cậu sắp nghẹt thở thì đối phương buông tay ra, sau lại chạy nước rút trăm cái rồi bắn vào, bên trong động thịt của cậu cũng phun ra từng trận nước làm cho dưới thân hai người càng thêm lầy lội.

Sở Thiên Từ đi qua cao trào cả người hơi tỉnh táo một chút.

Cậu duỗi hai tay ra: “Ôm nào.”

Tính khí đối phương cũng chẳng rút ra, hạ thân hai người nối liền nhau liền đem bế cậu lên, để Sở Thiên Từ ngồi trên người mình.

Sở Thiên Từ ngáp dài nằm úp sấp trên người anh.

“Trần Bách Ca sao giở anh mới về hả?”

Hạ thân Trần Bách Ca từ dưới hướng lên chậm rãi chuyển động, đầu lưỡi vờn trong tai Sở Thiên Từ liếm láp gặm cắn một hồi mới trả lời: “Xin lỗi cưng, bệnh nhân xuất huyết trong ca phẫu thuật nên cấp cứu rất lâu.”

Sở Thiên Từ nghe xong thì khó chịu: “Vậy cứu được không?”

Trần Bách Ca thở dài: “Không được. Chồng bệnh nhân không chịu ký tên đồng ý cắt bỏ tử cung nên bỏ lỡ thời gian cấp cứu, người không cứu kịp.”

Sở Thiên Từ biết anh không dễ chịu nên một lòng muốn làm chuyện vui vẻ cho anh. Cậu từ trên người Trần Bách Ca leo xuống, quỳ trên mặt đất ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên: “Anh đừng khó chịu, được không?”

Con ngươi Trần Bách Ca sâu thẳm, anh nắm cằm Sở Thiên Từ: “Vậy em muốn làm sao để anh vui?”

Sở Thiên Từ trưng ra khuôn mặt thuần khiết nhưng lại làm chuyện dâm đãng.

Cậu cuối đầu chôn mặt dưới háng Trần Bách Ca, hôn lên dương vật anh.

Sở Thiên Từ sinh ra vốn đã yếu ớt nên đối với bộ phận sinh dục to bự mang theo sùng bái không tự chủ.

Cậu vươn đầu lưỡi đỏ sẫm liếm từ dưới lên trên họa mi Trần Bách Ca, từ gân xanh uốn khúc ở phần gốc cho đến khe trên quy đầu đều được cậu chăm sóc từng chút.

Tiếng nước liếm láp chụt chụt vang vọng, vừa dâm mỹ vừa hiếu sắc. Cậu dùng môi bọc lấy hàm răng, đem dương vật to dài ngậm vào trong miệng.

Vừa mới đi vào đã bị Trần Bách Ca dùng sức ấn đầu xuống làm cậu sặc đến không thở nổi, hai tay nắm chặt cặp đùi chắc khỏe của Trần Bách Ca giãy giụa nhưng lại bị nhấn càng mạnh.

Cả khuôn mặt cậu đều chôn vào đám rừng rậm rạp kia, trong hơi thở tràn ngập mùi vị nam tính nhưng cậu lại không ghét.

Cậu không biết có phải trời sinh mình dâm đãng hay không, nhưng cậu lại nghĩ trên đời này chỉ có mùi vị của Trần Bách Ca làm cho cậu trầm mê như vậy.

Sở Thiên Từ tận lực để mình quên đi cảm giác nôn mửa mà cố gắng thích ứng kiểu xâm lược này.

Trần Bách Ca lại chẳng chút nào thương tiếc, anh ấn sau gáy Sở Thiên Từ dùng sức ấn dương vật rút ra cắm vào trong yết hầu, thấy người yêu vì thở không thông mà khuôn mặt đỏ bừng làm thỏa mãn tính dục biến thái bản thân.

Anh cười nhìn người dưới thân giãy dụa. Sở Thiên Từ dù cho hít thở không thông cũng chỉ cau mày tận tâm blowjob cho mình, điểm này lấy lòng Trần Bách Ca cực.

Anh mạnh mẽ rút ra cắm vào gần hai mươi phút, nhìn thấy đôi môi người yêu bị giày vò muốn hỏng liền chạy nước rút trăm cái rồi bắn vào yết hầu Sở Thiên Từ, làm cậu sặc đến mức mũi cũng phun ra tinh dịch.

Mặc dù Sở Thiên Từ vội vàng nuốt xuống nhưng tinh dịch trong miệng cũng tràn ra không ít, rơi xuống cẳng chân và mu bàn chân Trần Bách Ca.

Cậu thành kính cúi người, đem tinh dịch trên chân Trần Bách Ca liếm khô sạch sẽ.

Trần Bách Ca nhìn người yêu lấy lòng mình, trong lòng căng lên, anh đá lên vai Sở Thiên Từ.

Khuôn mặt Sở Thiên Từ đầy ấp tinh dịch ngước đầu nhìn Trần Bách Ca, không biết phải làm sao.

Trần Bách Ca trầm giọng ra lệnh: “Banh bướm ra.”

Hai năm qua Sở Thiên Từ dù cho trên giường có phóng đãng ra sao nhưng vẫn như trước chẳng thích ứng được ngôn từ quá mức trắng trợn của Trần Bách Ca, mỗi khi nghe đến đều làm cậu khô nóng cả người, chỉ có thể nghe theo lệnh anh.

Cậu ngửa mặt nằm trên thảm trải sàn, hai tay thăm dò cho bộ vị mình cảm thấy xấu hổ nhất.

Cậu đem hoa huyệt nho nhỏ đẩy ra hai bên, lộ ra nơi vừa thánh khiết lại vừa phóng đãng.

Cậu không muốn chạm vào nơi này nhưng lại vì Trần Bách Ca yêu thích nên bản thân cũng chẳng quá ghét, cậu nguyện ý đem nơi xấu xí nhất mở ra cho Trần Bách Ca, chỉ cần anh thích.

Trần Bách Ca mê muội nhìn vào cánh bướm đỏ sẫm vì vừa rồi bị anh chịch mà trờ nên sưng đỏ nở to, hoa hạch vươn mình ra ngoài còn mang theo tinh dịch anh mới vừa bắn vào.

Sở Thiên Từ bị nhìn đến xấu hổ, cậu run giọng xin tha: “Trần Bách Ca, anh… anh….”

Trần Bách Ca mặt luôn mang ý cười, dù cho là cảnh tượng như vậy anh vẫn cười nói lời hạ lưu với Sở Thiên Từ: “Cưng xem cưng kia, banh bướm, gọi tên tôi y như một con dĩ. Con đĩ của tôi, em muốn gì?”

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Sở Thiên Từ, trong tay cầm dương vật của mình quất vào bướm người yêu.

Âm thanh quất vào kèm theo tiếng nước làm Sở Thiên Từ xấu hổ cùng cực.

Hạ thân cậu giống như vừa tiểu, đều là dâm thủy tràn đầy, liên tưởng đến lời Trần Bách Ca cậu y như một con đĩ.

Thế nhưng cậu cam tâm làm con đĩ của Trần Bách Ca.

Đôi mắt tròn hơi hơi nheo lại, một tay dùng hai ngón vạch cánh bướm ra thật lớn, một tay khác nắm lấy đầu vú của mình.

Dáng vẻ diễm tình rên rỉ: “Anh hãy chịch con đĩ của anh đi.”

Trần Bách Ca bị hình ảnh trước mắt kích thích, anh trực tiếp đem dương vật của mình cắm vào hoa huyệt, động thịt ướt át căng mịn ôm lấy mút trọn họa mi của mình.

Anh vừa dùng lực làm vừa ngắt véo đầu vú người dưới thân, đem đầu vú tròn trịa kéo lên rồi buông xuống, nhiều lần như vậy liền làm đầu vú sưng đỏ cùng cực.

Hai ngực Sở Thiên Từ đau nhói, huyệt nhỏ kèm theo đau đớn cũng co rút mấy lần, điều này càng làm Trần Bách Ca thích cực, làm cho anh sảng khoái một hồi.

Anh mạnh mẽ đẩy hông, làm cho mông Sở Thiên Từ bị phần khung xương chọc cho tê dại, dương vật to dài dùng hết sức thâm nhập nhiều lần làm cậu có cảm giác sợ hãi bị đâm xuyên.

Sở Thiên Từ bị làm đến thần trí không rõ, nước miếng không tự chủ được mà chảy xuống, rồi lại nhớ đến mệnh lệnh Trần Bách Ca bảo cậu nắm chặt dương vật nhẫn nhịn không được bắn.

Bởi vì Trần Bách Ca chỉ cho phép cậu dùng nữ huyệt để đạt cao trào.

Nữ huyệt bị dâm thủy làm cho nổi bọt biển, Trần Bách Ca dùng ngón tay quẹt qua sau đó bóp miệng người yêu.

“Liếm sạch dâm thủy của cưng.”

Sở Thiên Từ bé ngoan nghe lời liếm sạch sẽ, thậm chí còn cảm thấy không đủ mà mút mát ngón tay Trần Bách Ca.

Trần Bách Ca trêu chọc cậu: “Dâm không?”

Sở Thiên Từ đầu óc bị chịch đến không rõ ràng, cậu không biết câu này là hỏi cậu dâm không hay là hỏi dâm thủy dâm không.

Chỉ có thể run rẩy trả lời: “Dâm.”

Trần Bách Ca cười nhạo: “Dâm đãng.”

Tiếp theo liền nắm lấy cổ cậu, dùng sức đâm vào rút ra ngón tay, loại nghẹt thở này khiến hoa huyệt co rút nhanh từng trận.

Trần Bách Ca bị cảm giác co rút này làm cho cực thích, anh bị kẹp đến sung sướng, rút ra rất khó nên lại dùng sức đâm vào, thật giống như khai bao lần nữa, cứ như vậy mà lặp lại động tác.

Sở Thiên Từ bị chịch đến trắng mắt nước miếng giàn giụa, giống y như búp bê tình dục.

Trần Bách Ca dùng sức rút ra cắm vào, bắn thật sâu vào trong huyệt nhỏ.

Mà trong động Sở Thiên Từ cũng phun ra từng trận chất lỏng trong suốt, như là vòi nước hỏng phun khắp mọi nơi.

Sở Thiên Từ giãy giụa đạp hai chân, chịu đựng cao trào nghẹt thở.

Trần Bách Ca lập tức ôm cậu vào lòng vỗ về, vuốt lưng thuận khí.

Sở Thiên Từ lúc này mới thở được một ơi, cậu vô lực cắn vai người yêu một cái cho hả giận rồi chửi: “Tên cục súc.”

Trần Bách Ca vuốt ve lưng người yêu rồi cuối xuống hôn nhẹ: “Ừ ừ ừ, anh cục súc, anh là tên cục súc. Vợ nói đều đúng.”

Sở Thiên Từ đỏ mặt “Hừ!” tiện đà ra điều kiện: “Ngày mai em muốn ăn sủi cảo tôm, còn có Risotto.”

Trần Bách Ca sướng rồi nên đương nhiên cái gì cũng chịu, “Được, sủi cảo tôm với Risotto, cục cưng còn muốn ăn gì không?”

Sở Thiên Từ tạm thời cũng không nghĩ ra muốn ăn thêm gì, “Trước tha cho anh!”

Trần Bách Ca cười vang, Sở Thiên Từ thậm chí còn có thể cảm nhận được rung động từ lồng ngực anh, tiếng cười kia càng làm Sở Thiên Từ thẹn quá hóa giận, cậu dùng sức đập một phát vào vai Trần Bách Ca: “Nhanh ôm em đi tắm!”

Tnc cười ôm người yêu vào lòng đi tới phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ rồi hai người mới ôm nhau ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.