Cố gắng gượng cười nó hỏi lại Nhật
“ anh sao vậy ? Có chuyện gì sao ?”
Mất lúc sau mới có tin nhắn , nó cảm tưởng như Nhật đang nhắn tin với ai hay là có chuyện gì đó vậy
-” hì chồng đùa vợ đó , nhớ chứ sao không “
Đọc xong nó thấy vui hẳn lên liền trả lời
“ vậy làm vợ lo chết được “
Nhật lại không trả lời nó , nó lại buồn nhắn tin lại cho Nhật
“ chồng đâu rồi “
Không trả lời nó lại suốt ruột liền gọi thì mấy bận , thẫn thờ buông điện thoại xuống nó suy nghĩ . Sao Nhật không nhắn tin cho nó hay là Nhật giận vụ nó đánh Bảo - bạn anh ấy , nhưng là Bảo xó lỗi mà không nhẽ anh bênh Bảo sao ? Không nó bít tính anh mà sẽ không bênh cái sai đâu , hay anh có người mới . Suy nghĩ này soẹt qua đầu nó nhưng nhanh chóng vụt tắt vì nó nghĩ Nhật không phải loại người đó đâu . Cứ miên man suy nghĩ mà nó ngủ lúc nào không hay .
Ở 1 căn phòng với màu chủ đạo là xanh đang xó người con trai nào đó đang suy nghĩ về nó và đó không ai khách chính là hắn , hắn suy nghĩ về nó rất nhiều . Sao nó có thể làm được mọi việc như vậy ? Sao nó có thể thay đổi tính cách nhanh như vậy , lúc thì vui vẻ nhí nhảnh lúc thì lạnh nhạt thờ ơ với mọi thứ , đâu mới là tính cách thật của nó và quá khứ của nó là gì , sao bà nó lại nói như vậy với nó ....... hắn cứ miên man suy nghĩ về nó mà ngủ lúc nào không hay .
Vậy là 2 con người cùng suy nghĩ và cùng yên giấc nhưng lại suy nghĩ về người khác chuaqs không phải đối phương , hắn suy nghĩ về nó , nó lại suy nghĩ về NhậtSáng hôm sau nó dậy đi họ bình thường , nhưng hôm nay nó mún đi sớm để đến gặp Nhật xem Nhật bị gì sao lại có thái độ lạ với nó như vậy . Vừa đêan sân trường nó đã bị mấy anh chị lớp trên và mấy bạn cùng khối đến hỏi thăm rối rít
- ôi bé Linh đi học rồi , e có bị sao không , đã khỏe hẳn chưa mà đã đi học , ra coi xem bị sao không - nói rồi không để nó kịp trả lời đã quay nó vòng vòng
Lúc nó bị mọi người vây quanh thì vô tình nó nhìn thấy Nhật đang cười tươi định gọi Nhật thì mặt nó cứng đơ lại khi Nhật nhìn nó với ánh mắt lạnh tanh như coi thường và khinh bị nó kèm theo cái nhếch mép chêu người . Nó không tin đó là Nhật chắn nó bị quay vòng nhiều quá lên hoa mắt thôi , vội lắc đầu cho tỉnh táo nhìn lain lúc vừa thì lại không có ai điều đó là nó bớt lo . Thấy nó lắc đầu như vậy mấy người kia lo nắng
- em bị sao vậy ? Đau đâu à
Nó cười trừ trả lời qua loa rồi lên lớp
- hì em không sao . Thôi em lên lớp đây
- ừ em đi đi
Nhận được câu trả lời nó cúi đầu cười tươi với họ rồi lên lớp , vừa đi nó vừa nghĩ sáng không gặp được Nhật rồi sau giờ ra chơi tiết 1 nó sẽ xuống tìm Nhật . Nó cứ miên man suy nghĩ như vậy mà không hay có người đứng đó nhìn theo bóng dáng nó và 1 người con trai khác khó hiểu , và người đó chính là hắn . Hôm nay 2 thằng bạn hắn nói có việc đi trước lên bỏ lại hắn bơ vơ , ở nhà buồn lên hắn đi học lun , vừa đến cổng trường hắn đã bắt gặp cảnh nó bị mọi người vây lấy rồi hắn định rời mắt khỏi nó rồi lê lớp thì bỗng thấy nó cười tươi rồi nụ cười đó lại cứng đơ nhìn rất khó coi mât thì cứ nhìn về 1 hướng theo phản xạ hắn nhìn theo thì thấy 1 người con trai nhìn nó khinh bỉ rồi lại nhếch môi cười sau đó bước đi nhìn lại bên nó thì thấy nó đang lắc đầu rồi nhìn lại chỗ chàng trai vừa đứng rồi cười tươi xong nó nói gì với mọi người rồi đi thẳng lên lớp . Hắn đứng đó nhìn theo nó suy nghĩ sao nó có biểu hiện lạ như vậy và người con trai kia là gì của nó , kẻ thù hay là người yêu . Nghĩ đến điều đó tưm dưng hắn thấy khó chịu mà không hiểu vìa sao , không nhẽ hắn thích nó , không không phải thế hắn đã thề là không yêu ai nữa trái tim hắn đã chết khi người con gái đó bỏ hắn đi rồi mà . Mải suy nghĩ hắn đã đến cửa lớp lúc nào không hay , đúng lúc bạn hắn và cả bạn nó cũng đến lớp . Lộc vễ vai hắn nói
- hey nghĩ gì mà thần người ra vậy hay nghĩ đến em nào à - hắn giật mình lườm Lộc bằng ánh mắt lạnh tanh làm cậu tái mặt cười trừ nhìn hắn