Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Penn cảm thấy rất khó chịu.

Raymond rốt cuộc có cái gì tốt? Có thể làm Chesil tựa như một con chó trung thành – hơn nữa còn canh giữ ở bên cạnh như chó săn Ibizan huyết thống thuần khiết? Nhớ lại vị máu ngọt ngào, Penn nhịn không được liếm liếm môi. Liếc chàng trai chợp mắt ghé sấp bên giường Raymond, y đem ánh mắt quay lại báo Luxor trong tay, y bây giờ chính là cần nhẫn nại.

[ Chesil ngươi qua đây!]

Mày thanh tú dồn lại, Penn nhìn tiêu đề trên báo, gọi Chesil qua. Chờ thanh niên mờ mịt đến gần, Penn chỉ hình trắng đen trên báo cho hắn.

Thi thể sau vụ nổ cùng khói đặc cuồn cuộn ở hiện trường làm Chesil nhịn không được run lên, quá khứ mờ nhạt như ác mộng sao lại được tái hiện rõ ràng như vậy trên một trang giấy, cũng không rõ ý đồ làm hắn hồi tưởng quá khứ của Penn.

[ Hôm trước ngoại trừ vụ nổ kia, còn có thêm hai người chết nữa.]

[ Gì?]

[‘ Thợ kim hoàn cùng học trò hôm qua được phát hiện bất ngờ chết ở phòng làm việc, trang sức lãnh sự Anh quốc đưa đến để sửa đổi bị mất đi’, hai vụ này hình như có liên quan…] Trang sức đó có phải là bùa không? Trong lòng Penn làm ra suy đoán, nhưng cũng quá trùng hợp. Hơn nữa cũng không nghĩ ra cái người dám cầm bùa hộ mệnh vô giá đi kêu thợ kim hoàn sửa đổi là dạng tâm tính gì.

Chesil mờ mịt đứng tại chỗ, hình như vẫn còn cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói Penn.

Penn thấy thế cười cười, đóng báo vỗ vỗ bả vai Chesil, y thiếu chút nữa quên người trước mắt là một món đồ cổ xuyên không mà đến, xem ra y cần tự mình đi điều tra trước, sau đó nói với Chesil kết luận thì tốt hơn.

Lúc này, thanh niên nằm trên giường phát ra tiếng rên rỉ thống khổ thật dài, thu hút lực chú ý hai người.

“Oh, cậu Raymond, cậu tỉnh à?” Penn đi đến bên giường trước Chesil một bước, cố ý che Chesil phía sau, tuy không muốn, nhưng vẫn vươn tay giúp Raymond trở thân

Mặt trắng bệch thở dốc, Raymond nuốt mấy cái sau đó chậm rãi mở miệng. “Charlotte ở đâu? Cô ấy thật sự…?” Y cắn môi vạn phần thống khổ, hình như không thể nói ra chữ kia.

“ Thật bất hạnh!” Nhớ cái tên Raymond nói đúng là tên của con gái lãnh sự đăng trên báo, Penn mặt không biểu tình nói sự thật, điều này làm Raymond toàn thân run lên, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, không lên tiếng nữa. Penn nhếch môi có chút thất vọng, y vốn tưởng rằng có thể thấy Raymond vừa khóc vừa la.

[ Ray nói cái gì?]

[ Hắn nói hắn mệt, bảo chúng ta rời khỏi.]

[ Hả? Ta muốn ở lại.] Nghe Penn phiên dịch, Chesil lắc đầu, bộ dạng Ray thoạt nhìn bất thường. Lúc này hắn không thể rời khỏi.

[ Hắn nói muốn một mình yên tĩnh.] Penn mỉm cười, dùng âm điệu ôn hòa khuyên bảo. [ Chúng ta đi tìm bác sĩ giúp Ray đổi thuốc, tiện tay tái kiểm tra, hơn nữa ngươi không phải muốn biết tung tích bùa hộ mệnh sao?]

Đề nghị này làm Chesil dao động, hắn nhìn Ray nằm trên giường ngẩn người lại không nhìn hắn, lâm vào tiến thoái lưỡng nan. Penn nhìn chuẩn cơ hội, không thèm phân trần đẩy Chesil đi, làm hắn không có thời gian đổi ý. Thực hiện được âm mưu, Penn tâm tình vui vẻ tìm bác sĩ dặn mấy câu sau đó ra khỏi phòng khám.

Hầu như bị Penn kéo khỏi phòng khám, Chesil đột ngột dừng bước, chiếc ô tô màu đen đậu trong hẻm với hắn mà nói là một quái vật biết phát nổ. Nhìn Chesil sắc mặt trắng bệch, Penn kéo khóe môi tiến lên phía trước lịch sự mở cửa xe, dịu dàng mở miệng. [ Yên tâm đi, ta chính là Pharaoh có tên của thần, ta sẽ bảo vệ ngươi.]

Chesil không thể phủ định nhìn y một cái, sau đó lên xe. Penn như sói hoang vồ được thỏ trắng, hưng phấn huýt sáo khởi động ô tô, vừa rẽ rất điệu nghệ ra khỏi hẻm, vừa nghĩ thầm phải lừa con thỏ thơm ngon này ăn sạch.

[ Ngươi biết bùa ở đâu sao?]

[ Không biết.]

[… Ta vẫn trở về với Ray thì tốt hơn.] Mắt thấy Chesil thành thạo chuẩn bị kéo cửa xe ra, Penn giảm tốc độ, sợ đối phương sẽ từ trong xe nhảy ra.

[Chờ một chút] Y vươn tay giữ chặt Chesil, cũng nói ra suy nghĩ của mình. [ Bản tin đọc cho ngươi hồi nãy rất có thể là manh mối, nhưng ta cần thời gian điều tra.]

Từ kính chiếu hậu, Penn thấy động tác của Chesil đình chỉ, hắn do dự một hồi rồi ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế. Penn nhếch miệng cười thu hồi tay, giẫm lên chân ga.

[ Rất tốt, như vậy chúng ta tìm một chỗ lãng mạn ăn cơm trưa trước.]

Bên kia, đổi thuốc cùng băng gạc xong, lại bị y tá cương quyết cho uống thuốc cùng thức ăn lỏng, Raymond không chút phản ứng mặc người ta lăn qua lăn lại như một con rối gỗ.

Đau đớn sau lưng hay cảm giác mát lạnh từ nước thuốc đối với y mà nói đều không tồn tại, Raymond ngây người chằm chằm nhìn một điểm nào đó phía trước. Bi thương tới tê liệt, y cố gắng ức chế bản thân không hồi tưởng chuyện đã xảy ra lúc ấy, khiến ngột ngạt trong ngực từng chút tích lũy. Giữa thẩn thờ, bên vành tai tựa như truyền đến tiếng nỉ non trầm trầm, chậm rãi làm tan đau khổ của y, âm thanh quen thuộc làm Raymond chuyển động mắt, vô thức hô lên.

“ Chesil?”

Chờ thật lâu, cũng không có người đáp lại, Raymond mất mát vô danh, lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Tiếng bước chân xềnh xệch như bị lôi kéo chậm rãi tới gần, Raymond ngước mắt, Jim cầm chai rượu, vẻ mặt suy sụp đứng bên giường, hai mắt tràn ngập tơ máu vẫn không nhúc nhích chờ y.

Qua thời gian rất lâu, Jim mới run rẩy mở miệng.

“…….. Charlotte chết. Tại sao mày không chết, tại sao mày còn sống?”

Raymond nhắm mắt lại, nỗ lực ức chế bi thương nháy mắt tan rã, chỉ trích vô danh cùng tiếng chai rượu vỡ nát làm y muốn ngạt thở, nhưng y lại không thể phản bác, vấn đề này y cũng đã tự hỏi bản thân mình vô số lần. Raymond nuốt vào chua xót lại bị vũng lầy đau khổ bắt lấy, y phảng phất như thấy mình càng lún càng sâu, vật chất màu đen sền sệt chưa qua đầu gối, lúc nhúc leo lên người y, dùng sức kéo y càng sâu vào bóng tối.

“ Khục, quấy rầy một chút?”

Giọng nói già nua đột ngột làm Raymond mở mạnh mắt ra, ảo giác vừa rồi chân thật quá mức làm y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Raymond nghĩ thầm có lẽ mình đã phát điên.

Jim nhìn thấy ông lão đi vào là Hawass, một câu cũng không nói liền chạy ra ngoài cửa. Hawass ngẩn người, sau một lúc lâu mới tới bên giường Raymond.

“ Con trai, cậu có khỏe không?”

“ Hawass…” Âm thanh ôn hòa cùng sự ân cần thăm hỏi làm mũi Raymond đột ngột xót xót, y chống tay muốn ngồi dậy, lại bị Hawass ngăn lại.

“ Cậu dưỡng thương cho tốt đi, chuyện đã xảy ra ngày đó không phải lỗi của cậu.” Hawass sờ đầu Raymond an ủi, lão hẳn là nghe được lời Jim trách mắng? Raymond có chút nghẹn ngào, có lẽ y chính là cần một người nói ra những lời này với mình, để tha thứ cho việc y còn sống.

“ Nếu ngày đó cháu không mời họ…” Raymond muốn nói lại bị Hawass vươn tay ngăn cản, y ngẩng đầu nhìn về phía ông lão vẻ mặt bi thương rồi lại dịu dàng, cảm giác tựa như thấy được người cha qua đời đã lâu.

“ Đây chỉ là một tai nạn, cậu không cần tự trách.”

Raymond rũ mắt xuống, gật gật đầu, nhưng trong lòng làm sao cũng không thể tiêu tan. Hawass thấy bộ dạng Raymond, không khỏi thở dài, mở miệng nói mục đích lão tới lần này.

“ Kế tiếp cậu tính thế nào?”

Vấn đề này làm Raymond mù mịt, bị đau khổ bi thương bao trùm, y hầu như quên mất chuyện này. Raymond cười khổ, còn có thể làm gì đây? Y bây giờ đã cùng đường, không phải sao? Y mở miệng, nhưng thế nào cũng không thể nói ra.

“……. Tuy bây giờ không phải lúc nói chuyện loại này, nhưng ta muốn hỏi cậu, có chịu giúp ta một bận hay không.”

Raymond giương mắt, ông lão đột ngột nghiêm túc làm y mờ mịt.

“ Raymond, cậu phải biết, ta căm ghét bọn giặc vì tư lợi mà phá hoại lịch sử đất nước ta. Ngoài mặt là tổ chức khảo cổ hợp pháp của các quốc gia, nhưng bọn họ dường như đều bị một người ngầm khống chế, mà ta đến bây giờ cũng không thể biết là ai.”

“ Cháu không rõ…”

Hawass trầm lặng một hồi, tiếp tục nói như hạ quyết tâm. “Như cậu biết, Ai Cập có vô số cổ vật quý giá, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, một lượng lớn cổ vật trôi ra nước ngoài. Ta cùng những người bạn luôn tận sức yêu cầu lập điều luật bảo vệ cổ vật, nhưng hiệu quả quá nhỏ… Biết đâu đánh vào gốc rễ các mắc xích nắm giữ lưới buôn lậu mới là quan trọng nhất giai đoạn hiện nay.”

“ Tại sao lại tìm tới cháu?” Raymond chằm chằm nhìn ông lão, y đại khái hiểu được ý đồ của lão, là muốn y hỗ trợ đi thăm dò bàn tay đen phía sau màn sao?

“ Ha ha, cậu bất đồng cùng những người ta từng thấy trước giờ, cậu gan dạ, có tri thức cùng trực giác, hơn nữa ta cho rằng kiếm tiền đối với cậu mà nói cũng không quan trọng như vậy đúng không?”

Giọng điệu tự tin của ông lão làm Raymond trầm lặng, đúng vậy, kiếm tiền là thứ yếu, y khát vọng nhất chính là cảm giác thỏa mãn do tự tay mình khai quật được kho báu. Nhưng…. Trong lúc y do dự, Hawass từ túi bên người lấy ra xấp khố váy cùng cái kim châm màu đen, đặt bên giường.

“ Cậu suy nghĩ cho kỹ, ta mấy ngày nữa sẽ lại đến xem cậu.”

Nhìn theo Hawass ra cửa, Raymond chống chịu ngồi thẳng người, đau đớn như xé rách làm đầu y đầy mồ hôi, y cầm khố váy lên, nhìn hoa văn sâu xa khó lường phảng phất như bùa chú thêu bên trên, lâm vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.