CHƯƠNG 37
Raymond nghiến răng nghiến lợi đứng ở cửa sân, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người kia, hận không thể đốt ra một cái lỗ trên người bọn họ.
“ Tín đồ Hồi giáo không phải nghiêm cấm hành vi chết tiệt này sao? Các anh không sợ bị kéo ra ngoài chết cháy à!”
“ Hình như là vậy, nhưng chúng tôi không phải tín đồ Hồi giáo.” Penn cố ý ôm cổ Chesil, không chút để ý chỉ trích Raymond. Y nheo mắt nhìn chăm chăm chàng trai tóc vàng phẫn nộ quá mức, nhịn không được suy đoán trong sự tức giận của Raymond có phải còn bao hàm ý gì khác hay không. “Tại sao cậu tức giận như vậy?”
Penn hỏi lại như đâm vào nỗi lòng Raymond, làm y cắn răng trầm lặng, Chesil vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa cuộc đối thoại giữa hai người kia, có chút lo lắng đi qua, lúc tay hắn chạm đến bả vai Raymond, lập tức bị người nọ hất ra.
“ Ray?”
“ Khốn khiếp, đừng chạm vào tôi!” Raymond thẹn quá hóa giận bước nhanh vào trong nhà, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, y dừng bước, ném xấp báo thật dày trong tay về phía Penn. “Báo anh cần! Không cần cảm ơn!”
Chesil bị bộ dạng phẫn nộ của Raymond làm kinh ngạc, hắn cầm mu bàn tay phát đau, quay đầu nhìn Penn đang thấp giọng cười ha hả tựa như gặp được chuyện gì buồn cười, sau đó theo Raymond vào nhà.
Raymond trong cơn thịnh nộ dùng sức quăng cửa ra phía sau, bắt đầu đi qua đi lại. Tâm tình bực bội không chỗ trút ra, Raymond thẳng thắn nằm sấp trên giường đánh đấm gối lông vũ. Đối với Raymond tâm tình vốn đã không tốt, cảnh tượng ban nãy cũng chỉ có thể xem như đổ dầu vô lửa.
Sáng nay, Raymond cực kỳ hưng phấn đi tìm Hawass, sau khi nói với ông lão đường đến di tích, những phát hiện và cửa vào hiện tại có thể dùng, y hy vọng ông lão có thể để y gia nhập, tiến thêm một bước trong công việc khai quật. Nhưng Hawass lại mặt mày lúng túng nói với y, hội trưởng hiệp hội không hy vọng công việc tiếp đó có người ngoại quốc tham gia. Kết quả này làm Raymond không thể chấp nhận! Y cảm thấy mình giống như con chó dò đường, sau khi không còn tác dụng liền bị bỏ qua một bên! Tuy y chấp nhận chuyện hội trưởng hiệp hội không tin người ngoại quốc theo như lời Hawass, sự tin cậy cần chậm rãi bồi dưỡng, nhưng y vẫn khó chịu.
Nhân viên tham gia công việc khai quật cùng du khách tham quan viện bảo tàng là hoàn toàn khác nhau! Raymond lại đấm xuống gối đầu, lông vũ từ trong khe hở bay ra không trung đánh vòng, rơi vào góc quần y.
“ Ray.” Cửa mở ra, Chesil vẻ mặt lúng túng đi đến, cơn tức vừa mới tắt của Raymond phăng một cái bùng lên. Y dùng sức ném gối lông vũ ra, vũ khí không chút lực sát thương bay về phía Chesil rất chuẩn xác.
“ Đừng đến trêu chọc tôi!” Raymond căm phẫn nói, đúng, nếu cùng tình nhân máu lửa đến độ không chút để ý tới ánh mắt người khác, thì cũng đừng tiếp tục làm ra một số chuyện sẽ khiến y hiểu lầm.
“ Ray, tại sao em tức giận?” Chesil cầm gối lông vũ trong tay, nội tâm có chút thương tổn. Hắn không hiểu, tuy cố gắng học tập gần hết ngôn ngữ của Ray, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của họ. Tối hôm qua Chesil ôm Ray một đêm không ngủ, vết sẹo muốn bao trùm cả lưng Raymond làm hắn đau lòng, hắn hại chết tộc nhân, người yêu của Raymond chết đi trong vụ nổ cũng là do lỗi của hắn… Nếu nói ra, Ray có tha thứ cho hắn không? Hay sẽ bởi vậy mà hận hắn, rời xa hắn? Hai khả năng sau dù chỉ là tưởng tượng cũng đã khiến cho tim hắn đau thắt.
“ Anh không cần lo lắng vì sao tôi tức giận, tóm lại đừng đến làm phiền tôi!” Dường như không muốn ở chung một phòng với Chesil, Raymond đứng dậy đi nhanh ra ngoài, Chesil kéo tay Raymond gắt gao ôm y vào trong ngực.
“ Buông ra, khốn khiếp!” Raymond liều mạng giãy giụa, sức lực của người trưởng thành làm các đốt ngón tay Chesil kêu răng rắc, nhưng hắn thế nào cũng không buông, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chung quy cảm thấy nếu mình thả tay ra sẽ mất đi cái gì đó. Chesil ép Raymond lên tường, đối diện hai con ngươi xanh biếc càng thêm sáng ngời do phẫn nộ, trong lòng phân vân không biết lúc này dùng kiểu chào hỏi “gia tăng tình cảm” kia có hữu hiệu không? Nhưng lúc hắn thấy đôi môi hồng hào có vẻ đối lập dị thường với nước da trắng nõn, tim đột ngột đập kịch liệt, máu dâng trào làm lòng bàn tay hắn hơi ngấm mồ hôi, tình trạng đột ngột này làm Chesil nghi hoặc.
“…. Anh trước hết buông tôi ra!” Raymond dường như không chịu nổi Chesil nhìn chăm chú, chuyển mắt đi trước tiên, nhưng giây tiếp theo, hai mắt y liền trừng lớn, Chesil hôn y, tuy bình thường cũng có nụ hôn tựa như chào hỏi thế này, nhưng hiện tại ngay cả đầu lưỡi cũng luồn vào hôn nồng nhiệt! Tựa như một sinh vật mềm mại vụng về trêu chọc đầu lưỡi trong miệng y, làm Raymond nín thở, tim như sắp sửa từ trong cổ họng nhảy ra, y hồi hồn về dùng khí lực toàn thân thúc Chesil ra, sau đó thở hồng hộc nhìn thanh niên nhịp thở có phần dồn dập trước mặt.
“ Khốn khiếp…” Raymond che miệng lại gian nan nuốt nước bọt, y nghe thấy giọng mình không còn khí thế như trước, ngay cả âm cuối cũng đang run rẩy. “Thằng khốn không biết quy cách!” Raymond đẩy cửa chạy ra ngoài, y bi ai phát hiện đây là lần thứ hai y phô trương thanh thế mắng to sau đó chạy trốn trong ngày hôm nay.
Chesil có chút mờ mịt lúng túng theo sát ra, nhịp tim và nhịp thở không thể bình lặng, hoàn toàn bất đồng với cảm giác khó chịu khi tiếp xúc cùng Penn trước đó, hôn môi với Raymond làm hắn dâng lên niềm vui cùng choáng váng không thể nói bằng lời. Muốn đuổi kịp Raymond để biết rõ đây là tại sao.
Lúc hai người chạy đến phòng khách, Raymond lập tức đụng phải Penn đi vào, không thể giữ thăng bằng, y liền ngã ra đất.
“ Làm gì chạy tới chạy lui vậy?” Penn cau mày, phủi phủi y phục, nhưng không chút ý muốn kéo Raymond lên. Bộ dạng từ trên cao nhìn xuống làm Raymond phẫn nộ ngẩng đầu, sau đó Chesil đuổi theo cuống quít đỡ chàng trai còn ngồi dưới đất lên, còn cẩn thận giúp hắn phủi bụi bặm.
[ Penn, đúng lúc ta muốn hỏi ngươi…]
[ Chờ một chút nói sau, ta thấy bản tin này.] Penn mở báo ra chỉ bản tin chiếm một nửa độ dài tờ báo, không chú ý tới ánh mắt Raymond chiếu tới như giết người, tự nhiên nói với Chesil. [ Mấy bữa trăng non, ở thị trấn có năm người chết. Người này là trọng điểm!]
“ Đây là cái gì? Lời nguyền của Pharaoh?” Raymond bị tiêu đề trên báo hấp dẫn, vươn đầu qua nhìn chữ trên báo. “Thị trấn Luxor lâm vào khủng hoảng”, “Pharaoh lấy mạng”, “Lời nguyền buông xuống” ? Tiêu đề hận không thể thêm vài giọt máu gia tăng hiệu ứng cảm giác, nhưng thế cũng đã làm sau lưng Raymond phát lạnh. Y nhìn kỹ nội dung, kể ra thảm án xảy ra trong thị trấn lúc họ đang trên đường trở về từ di tích. Trên bức hình lớn chính giữa là một người sống sót quấn đầy băng vải, theo bài báo, tay chân gã đều bị dã thú cắn đứt. Nhưng phóng viên dùng giọng điệu như nói đùa thuật lại chuyện người sống sót kể lại —- gã nói là khói đen ăn hết tay chân mình, tín đồ Hồi giáo không cần lo lắng, vì đạo Hồi cấm hút thuốc. Bài báo mang ý châm biếm làm Raymond nhíu mày, báo Luxor là do Mỹ quốc lập ra, không phải báo quốc nội Ai Cập, tuy tin tức có rất sớm, nhưng cách dùng từ lại khiến người ta không thể chấp nhận.
Lúc Raymond xem nội dung báo, Penn tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình với Chesil.
[ Người sống sót này vừa khéo là bạn cũ của ta, chúng ta có thể đến hỏi thăm tin tức.] Lúc nói đến hai chữ bạn cũ, Penn cười tà một cái, y sớm nên nghĩ ra, quán rượu L vẫn luôn là nơi tốt để kẻ trộm mộ ra tay hối lộ, chuyện người đàn ông gọi là Rick này đã tiếp xúc với bùa tuyệt đối không kỳ quái.
[ Ừ.] Chesil vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nắm tay đặt bên hông hơi run rẩy, lại thêm năm mạng người…
[ Không phải lỗi của ngươi!] Như hiểu rõ ý nghĩ của hắn, Penn vươn tay vỗ vai hắn an ủi, nhưng an ủi như vậy đối với Chesil lại không chút tác dụng, trong đầu hắn hiện tại đều là ý nghĩ mau chóng tìm về bùa hộ mệnh để tránh nhiều người phải chết hơn.
“ Đi thôi, đến phòng khám!” Penn thu hồi báo, làm Raymond đang lâm vào trầm tư hoảng sợ.
“ Đi làm gì?” Raymond nghĩ thầm có thể là thăm Jim không? Nhưng con người Penn cũng không hảo tâm tới như vậy.
“ Trên đường đi tôi sẽ giải thích cho cậu.” Penn liếc Raymond – kẻ lúc nào cũng làm sai trong mắt của y, tuy y lười giải thích, nhưng để thằng nhóc tóc vàng này về sau đừng làm vướng chân bọn họ, lãng phí một chút nước bọt cũng là chuyện nên làm.