Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 48

“ Rốt cuộc dọn xong!” Raymond đặt thùng chứa vật tư vào góc phòng khách, sau đó thở hổn hển ngã xuống sô pha, ngày trăng non sắp kết thúc, ngoại trừ Jim, người tử vong duy nhất, cũng không có ai khác thương vong, mà bầy sói kia cũng không có xuất hiện, y vì thế phấn khởi, đồng thời lại phát hiện Chesil cùng Penn vẫn cứ lo nghĩ, nhưng những thứ đó cũng không phải chuyện y để ý hiện tại.

Sau khi Penn nói với Hawass một phần sự thật mà lại không phải sự thật, lấy được sự thông cảm cho họ, hội trưởng luôn bài xích người ngoại quốc lạnh mặt nói sẽ giúp họ đi tìm lăng mộ Ramesses. Điều này làm Raymond rất kích động, hắn cho rằng hội trưởng hiệp hội sẽ từ chối giúp đỡ do lăng mộ Pharaoh đã bị trộm không được bảo vệ giá trị. Nhưng khi y biết hội trưởng muốn làm linh hồn Pharaoh được ngủ yên, mới phát hiện hai ông lão trước mắt thật sự rất nhiệt huyết với vùng đất và nền văn minh lâu đời này.

Penn cùng Edy mới gia nhập đi chuẩn bị vật tư khác, mà y cùng Chesil phụ trách mua đồ ăn lương khô, chỉ cần vật tư được chuẩn bị đầy đủ, liền có thể xuất phát đến Thung lũng các vị vua bờ tây sông Nile. Raymond giơ tay che khóe mắt, không thể không nói thần kinh y mấy ngày nay luôn ở vào trạng thái căng thẳng cực điểm, đã rất lâu rồi không thả lỏng hoàn toàn.

“ Mệt sao?” Một đôi tay dịu dàng nhẹ lau mồ hôi trên trán y. Raymond lấy tay ra, đối diện chính là con ngươi đen trong suốt của Chesil, không chút biến hóa so với lần đầu gặp mặt, phảng phất như phản bội, thống khổ, bi thương đã trải qua chưa từng lưu lại trong đồng tử hắn, chàng trai tràn ngập chấp nhất đặc thù thiếu niên nhìn thẳng vào nội tâm mình, “cổ vật” còn lưu lại ở hiện đại.

Raymond bị hình dung của mình làm cho cười ra tiếng, y nhìn chàng trai lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó vươn tay kéo cổ Chesil, đưa lên một nụ hôn xin lỗi.

“Chesil, chờ tới khi từ lăng mộ Pharaoh trở về, chúng ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian!” Raymond nói với tốc độ thong thả. “Anh chưa từng thấy biển cả sao? Chúng ta cứ làm một chuyến hành trình trên biển, em đưa anh quay về quê hương mình, chỗ đó hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp của Ai Cập…”

Raymond nói đến một nửa liền cười ra tiếng, đương nhiên biểu tình Chesil lộ ra đang nói hắn cũng không hiểu được ý trong lời nói y. Quên đi, Raymond khẽ nói một tiếng sau đó lại hôn Chesil một cái, đến lúc đó, dù bắt cóc người này bỏ vào trong xe, e rằng đối phương cũng sẽ không chút phản kháng.

Lúc này, cửa truyền đến âm thanh va đập cực đại, Raymond thở dài ngồi dậy, nghĩ thầm Penn và Edy cũng quá lỗ mãng, lúc y mới vừa đi khỏi phòng khách chuẩn bị xong mấy câu mắng mỏ, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một trận.

Nicole Weber gặp trong quán rượu đã bị y quên đến sau đầu đang giơ súng lục, vẻ mặt cười quyến rũ nhìn y, mà phía sau ả có gần mười người đàn ông vạm vỡ tiến vào từ cánh cửa bị phá.

“ Tiểu thư Nicole, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy…” Raymond nhìn súng trong tay Nicole cùng mấy người đàn ông ai nấy to như trâu bò phía sau, miễn cưỡng cong khóe miệng lên nghênh đón, ngầm chảy mồ hôi lạnh nghĩ thầm cô ả này sao lại oanh oanh liệt liệt tìm tới cửa như vậy.

“ Ha ha…. Không mời em vào ngồi sao?”

Nội dung đối thoại khách sáo bình thường, nếu như trong tay Nicole không có khẩu súng chỉa vào y. Raymond giơ hai tay cười ha hả chậm rãi lui về phía sau, lúc khóe mắt thấy Chesil trông thấy tình huống không ổn muốn lao tới, y cuống quít rống lên đừng động đậy, Chesil ngây ra tại chỗ, thấy mấy người đàn ông xông vào cùng Raymond bị súng chỉa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“ Hả? Vệ sĩ của anh cạo râu rồi à? Như vậy rất đẹp trai!” Nicole đá lông nheo về phía Chesil, người nọ quay đầu lộ ra biểu tình chán ghét.

“ Tiểu thư Nicole tìm tôi có chuyện gì?” Raymond thấy Nicole lộ ra vẻ mặt không hài lòng, cuống quít mở miệng hỏi.

“ À —- nói như thế nào đây?” Nicole thu hồi súng lục, trong lúc Raymond thả lỏng, lại phát hiện mấy người phía sau Nicole đều lấy súng ra chỉa vào y, trong lòng y tặc lưỡi, y vẫn hy vọng chỉ bị một cây súng chỉa vào.

“ Tiểu thư Nicole, có chuyện gì thì cứ bảo, không cần linh đình như vậy.” Raymond tiếp tục lộ ra nụ cười thân mật muốn hóa giải cảm xúc đối địch vô danh của đối phương, đáng tiếc hiệu quả không lớn.

“ Anh phá hủy chuyện tốt của em, em đương nhiên phải tìm anh tính sổ.” Nicole tự ý ngồi trên sô pha, khoác chân châm một điếu thuốc, cười nói.

“A ha ha. Tôi không hiểu rõ.” Raymond cười gượng, y đích thực không hiểu. Sau đêm đó, họ vẫn không có thời gian đến quán rượu kai nữa, bị chỉ trích phá hủy chuyện tốt của đối phương, Raymond thật đúng là có chút mờ mịt.

Nicole chằm chằm nhìn Raymond, phun ra một ngụm khói chậm rãi nói. “Anh cùng Farouk Hosny có quan hệ gì?”

Nghe thấy tên hội trưởng hiệp hội, Raymond lờ mờ một chút, sau đó, y liền sửa vẻ mặt lại, làm mình lộ ra nụ cười khinh thường.“ Lão già nhảm đó.”

“ Ha ha, anh không phải cùng lão quan hệ tốt đến độ dũng cảm quên mình đi cứu lão?”

“ Cứu lão….?” Raymond lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng trong lúc Nicole sốt ruột nói một chữ bùa, chính giữa đám đồ tể kia đột ngột truyền đến một tiếng ho khan, cô ả nháy mắt lộ ra vẻ sợ sệt như làm sai chuyện, nhưng sau đó lại lạnh lùng phun khói.

Nhưng từ bùa này đã truyền vào tai Raymond, y lập tức liên hệ đến chuyện xảy ra trong nhà hội trưởng. Jim trộm bùa đi sau đó giấu tên gửi cho hội trưởng là bị người phụ nữ trước mắt xúi giục? Là cô gái này đoán được đối tượng sẽ bị lời nguyền giáng xuống nên muốn lợi dụng sức mạnh này loại bỏ kẻ địch? Bất quá… Raymond lén liếc bọn bảo tiêu vây quanh, lập tức phủ định ý nghĩ trong lòng.

“Ha ha ha ha.” Raymond cất tiếng cười to, thấy Nicole lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cố ý ho một tiếng ngừng cười. “Xin lỗi, tuy tôi không hiểu cô nói phá hư chuyện tốt là ý gì, nhưng tôi cũng không muốn lão già nhảm kia gặp chuyện không may.”

“ Hả? Quan hệ vẫn là không bình thường.”

“ Ha ha, bởi vì tôi muốn có được một thứ gì đó từ lão.” Raymond hạ giọng ra vẻ thần bí, như y dự tính, Nicole nhìn y cảm thấy hứng thú.

“ À —- có thể cho phép tôi đi lấy một thứ không?” Raymond giơ hai tay lên yêu cầu, không ngoài dự đoán, Nicole liếc đám đồ tể, sau đó gật đầu. Một gã đầu trọc râu ria dùng súng chỉa lưng Raymond, cùng y đi về phía lầu hai.

Lúc Raymond lướt qua Chesil, nói với hắn một câu không cần lo lắng, cũng âm thầm hy vọng Nicole sẽ không tìm hắn gây phiền lúc y vắng mặt. Dưới sự giám thị của gã đồ tể, y đến phòng ngủ lấy hộp chứa trang sức Hawass giao cho ra.

Thở một hơi ép tâm trạng căng thẳng ra bên ngoài cơ thể, Raymond cảm thấy cho tới bây giờ, làm y cảm thấy tự hào nhất chính là vận may cùng trực giác của mình, tuy vận may thần thoại đã tan biến, nhưng trực giác của y vẫn còn. Y cầm hộp đứng lên, cầu nguyện với Chúa, kế tiếp sẽ tiến hành thuận lợi.

Trở lại phòng khách, Raymond đặt hộp lên bàn trà, lúc Nicole muốn vươn tay mở hộp ra, y một tay đè nắp hộp lại.

“ Đây là ý gì?”

“ Thứ này cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể xem, tôi phải trực tiếp đối thoại với sếp của cô.” Raymond cười nói ra yêu cầu.

“………” Nicole chằm chằm nhìn Raymond hình như đang suy tính gì, sau đó bóp tắt điếu thuốc chỉ còn lại có đầu thuốc trong tay. “Ha ha, anh cho là có thể dễ gặp như vậy sao? Anh còn chưa có tư cách này.” Nicole bĩu môi lại thử mở nắp hộp ra, lại bị ngăn cản.

“ Đó cũng không nhất định.” Raymond ấn nắp hộp, quay đầu nhìn một người trong đám đàn ông vẫn đứng bên cạnh sô pha, lúc đầu y cũng không phát hiện, cho đến khi Nicole liếc nhìn ban nãy mới làm y chú ý tới người đàn ông trung niên bất thường này. “Ngài nói sao?”

Người đàn ông đứng chính giữa một đám bảo tiêu cơ thịt đen đúa, giống như một con ma không nên xuất hiện ở ban ngày, làm Raymond để ý nhất chính là đôi mắt kia, trong ánh mắt rõ ràng gần như trong suốt không biết sao lại có thể khiến người ta cảm thấy mùi bóng tối, còn thêm khí thế không thể xem nhẹ phát ra từ trên người gã.

“ Ha ha…. Ha ha ha ha.” Gã trung niên cười ha hả, sau đó tiến lên phía trước, Nicole thấy thế hoảng sợ đứng dậy tránh khỏi chỗ ngồi. Loạt động tác này làm Raymond âm thầm thở một hơi, kế tiếp liền phải xem y phô trương thanh thế có thành công hay không, nếu thất bại, Raymond kéo kéo khóe miệng, chỉ sợ kế hoạch du lịch của y cùng Chesil sẽ phải cùng mang vào phần mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.