Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 51

“ Mùi gì vậy?”

Nicole đi phía sau đột nhiên lên tiếng, sau đó, Raymond cũng ngửi thấy một mùi tanh tưởi làm dạ dày y bốc lên một trận.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương phảng phất như truyền đến từ trên mặt đất cùng tiếng súng làm y cứng đờ thân thể. Raymond nhịn không được nắm lấy cánh tay Chesil, tim đập thình thịch, chó sói! Trong đầu y bây giờ chỉ xuất hiện từ này, Raymond nhìn xung quanh, ngôi mộ họ tiến vào lúc này tương đương một ngõ cụt, ngay cả một chỗ trốn họ cũng không có.

“AHHHHHH —-” Đột ngột, cùng với một tiếng hét thảm, tiếng gầm gừ của dã thú vang lên, lực chú ý của mọi người đều tập trung ra phía sau. Mấy tên đồ tể vẫn cầm đèn điện đi ở phía trước xô Raymond xông qua, ngọn đèn đong đưa lay động trong đường hầm chật hẹp, bên vành tai Raymond liên tiếp vang lên mấy tiếng súng, âm thanh cực đại chấn động đá vụn dưới chân, hất lên một trận bụi đất, sau đó mọi thứ đều trở về bình lặng.

Mùi máu tươi truyền vào xoang mũi Raymond, y nhìn Chesil vẻ mặt căng thẳng đồng dạng, nhịn không được vui mừng vì thứ truy đuổi đến chỉ vẻn vẹn là chó sói chứ không phải quái vật có vết chân khổng lồ đêm đó.

“ Không chú ý để sót một con! Mọi người không sao chứ?” Phía xa truyền đến tiếng la đầy giọng địa phương, sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập đạp trên cát càng lúc càng gần.

“Chậc! Đám thú chết tiệt đó, tình hình bên trên thế nào?” Giọng nói Nicole truyền đến, nghe thấy chỉ sót lại một con dã thú tập kích họ, Raymond không khỏi nhẹ người thở ra.

“ Hai người bị thương.” Raymond nghe thấy người đàn ông trả lời cùng một trận âm thanh lào nhào. “…. Hắn đã chết.”

“ Mang hắn ra ngoài, tụi mày nhớ cẩn thận.” Giọng nói Nicole nhỏ đi mấy phần. Sau đó, trong ngọn đèn chuyển hướng, cô ả mặt mũi âm trầm đi về phía Raymond, bộ dạng kia tựa như hận không thể lập tức lấy súng ra làm đầu y nở hoa. “Mau dẫn bọn tao đến phòng bí mật!”

Bị súng chỉa vào, Raymond đột ngột sinh ra ảo giác bị ép đến pháp trường, y xoay người tiếp tục hướng tới cuối đường hầm. Ngay lúc y vừa đi vừa vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này, Raymond cảm thấy dưới chân đột ngột giẫm lên một khoảng không, nhào về phía trước.

“ Ối! Ah!” Raymond đứng vững thân thể, cười gượng với Chesil, hắn kéo y lại ngay thời khắc nguy cấp làm y không bị quẳng cho chó ăn, đám đồ tể vươn tay nối đuôi nhau vào không biết từ đâu lấy ra đèn treo lên vách tường, dây điện đong đưa ma sát đất thông ra khỏi đường hầm tối đen, giống như mấy con rắn không muốn đi thẳng.

Bóng đèn vụt một cái chợt tắt, ánh sáng chói mắt tức khắc sáng lên chiếu hoa mắt Raymond, làm y chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét. Raymond nhắm mắt lại chờ màn trắng trước mắt tan đi, sau đó chớp chớp mắt, để thích ứng độ sáng ngọn đèn.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Raymond đột ngột cảm thấy không nhìn thấy có lẽ cũng là chuyện tốt, trong nhà mồ to gần gấp đôi phòng đá đầu tiên, khắp nơi là đá vụn cùng gốm vỡ, cửa mộ giả sứt mẻ đổ ở một góc, mộ bia lồi lõm, trong mộ phần không còn một khối vách tường đầy đủ, thỉnh thoảng có thể nhìn ra sinh hoạt hằng ngày của Pharaoh được miêu tả trong tranh tường thiếu góc hay tràn ngập vết nứt.

Y biết trong tín ngưỡng người Ai Cập cổ, linh hồn người chết có thể thông qua cửa mộ giả trở về thế giới này, chữ viết cùng hình ảnh trên vách mộ có tác dụng phòng ngừa linh hồn quên mất thân phận khi còn sống. Những hình ảnh tinh xảo này, thức ăn cùng rượu ngon, tôi tớ tùy tùng, ca đội cùng vũ đội, bầy cá cùng dã thú, đều có thể làm linh hồn nhớ lại cuộc sống xa hoa khi còn sống. Nhưng hiện tại trước mắt y chỉ còn lại có đá vụn, vách tường nâu và quan tài đá trống không chính giữa.

Nếu không phải đã hiểu rõ tình hình, e rằng y tuyệt đối không nghĩ đây là nhà mồ của một Pharaoh, một vị vua thống trị quốc gia cường thịnh nhất cổ đại! Chứng kiến tình cảnh này, khiến người ta không đành lòng nhìn.

“ Hừ, Pharaoh này thật đúng là keo kiệt dị thường!” Nicole hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường. “E rằng còn chưa hoa lệ bằng mộ quan. Tốt, nhóc, phòng bí mật ở đâu?”

Vấn đề này làm Raymond im tiếng, y ra vẻ trầm tư đi đến trước vách tường không trọn vẹn, nhìn xung quanh như đang tìm chỗ bí mật gì, nhưng trong lòng y lại loạn đến không thể suy nghĩ —- dù sao nơi này cũng không có phòng bí mật chết tiệt gì cả. Ngay lúc y không biết làm thế nào, Chesil mở miệng.

“ Phòng bí mật, cần cái này.”

Chesil vẻ mặt bình lặng cởi vòng cổ xuống, đưa tim thánh bọ hung vẫn mang trên người cho Nicole, Raymond không hiểu ý đồ của Chesil, lúc y muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Chesil chắn ở phía sau.

“Ha ha, như vậy mới được, đừng nghĩ giấu giếm cái gì.” Nicole ngắm nghía bùa vàng trong tay, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam đắc ý. “Món này phải dùng thế nào?”

“Cô sẽ biết.” Chesil dừng một chút, không để ý tới yêu cầu bắt hắn nói rõ ràng của Nicole, tự ý lẩm bẩm mấy câu sau đó bắt lấy Raymond trốn ở góc nhà mồ.

“Tụi bây làm… AHHH!” Nicole kinh hãi thét chói tai, bùa trên tay ả rung động phát ra hào quang lúc sáng lúc tối không thể khống chế.

Như được bùa kêu gọi, tranh tường lưu lại trên vách đá cũng bắt đầu hơi sáng lên, những hình người trong bức tranh phảng phất như đi ra từ hào quang, cùng với tiếng gào hoảng sợ trôi nổi trong nhà mồ. Raymond quả thực không thể tin vào mắt mình! Nếu y không phải chắc chắn mình thật sự tỉnh táo, nhất định sẽ cho rằng mình đang trải qua một giấc mộng.

Một trận gió lạnh âm u khiến người ta không rét mà run đột ngột quét trong phòng đá nhỏ hẹp oi bức, giống như vách tường họ có thể thấy được chỉ là thứ trang trí mỏng mảnh, mà ở một nơi nào đó họ không nhìn thấy, cánh cửa dẫn đến thế giới của người chết đột ngột rộng mở…

Có binh lính Ai Cập thân thể trong suốt từ trong tranh tường đi ra, bao vây Nicole cùng đám thủ hạ đang bị cảnh tượng không thể tưởng tượng này dọa đến không thể động đậy. Nicole theo bản năng vứt bùa đi, lấy súng ra bắn vào bóng ma trôi trong không trung, đạn đương nhiên xuyên qua thân thể hư vô của chúng ghim lên vách tường.

“ Là mày giở trò quỷ sao! Chết đi!” Súng đạn vô dụng làm Nicole càng thêm hoảng sợ, ả ngược lại chỉa súng về phía Chesil.

Mà trong nháy mắt bóp cò súng, súng lục trong tay ả phát nổ! Tiếng kêu thảm thiết của Nicole quanh quẩn trong phòng đá, thủ hạ của ả thấy thế cũng do dự, thậm chí có người ném súng trong tay xuống, muốn xoay người chạy trốn, nhưng lối vào chật hẹp kia tựa như được trang bị một cánh cửa mà mắt thường không nhìn thấy, bất luận thế nào họ cũng không thể xuyên qua. Ngay lúc tiếng chửi bới tràn ngập hoảng sợ lấp đầy phòng đá, những hình người trong tranh đột ngột bắt lấy cánh tay đám đàn ông, kéo họ về phía vách tường. Đám đồ tể ngoại trừ hô to cứu mạng, cái gì cũng không làm được, những cái bóng kia có thể nắm chặt họ, cầm cố họ, mà họ ngay cả động tác đụng chạm đơn giản cũng không thể làm được.

“ Ahh không!” Raymond thở dốc vì kinh ngạc vô thức bắt lấy cánh tay Chesil, cảm thấy bàn tay mình đã đầy mồ hôi. Ở một khắc kia, hơi thở của y cũng dừng lại giữa mũi, cái y thấy, tựa như một bộ phim kinh dị lấy tiếng tim đập kịch liệt trong ***g ngực y làm nhạc nền.

Raymond tận mắt thấy những linh hồn không thuộc về thế giới này bắt lấy Nicole kéo vào vách tường, trong nháy mắt cô ả tái mặt la hét hoảng sợ đụng đến đá nâu, Nicole đột ngột biến thành một bãi máu loãng hắt trên mặt tường —- tựa như ả không có xương cốt nội tạng, chỉ là một cái bong bóng đầy máu loãng!

Trong nháy mắt kia, nhà mồ đột ngột im lặng xuống, tĩnh lặng như tử địa. Huyết sắc trên mặt đám đàn ông mất hết, thân thể run rẩy phảng phất như bị bệnh nan y gì đó. Như để làm cho bọn họ tận tình “hưởng thụ” tuyệt vọng tử vong, những bóng ma dùng động tác thong thả kéo bọn họ về phía vách tường. Đám đàn ông há to miệng điên cuồng lắc đầu, nhưng tới la hét cũng không làm nổi, cho đến một giây trước khi biến thành máu loãng, họ mới phát ra âm thanh sắc nhọn như côn trùng kêu vang từ trong cổ họng.

Bị màn khủng bố quay chậm này liên tục hành hạ, trong đầu Raymond trống rỗng, y cảm thấy thân thể Chesil chắn trước người không ngừng run rẩy như bị phơi ngoài trời đông giá rét. Raymond cầm tay hắn, lòng bàn tay Chesil cũng đã bị mồ hôi thấm đẫm như y, y cảm thấy mình hình như có nói gì đó, nhưng cũng không khẳng định, trong đầu và tai y lúc này chỉ có âm thanh tử vong liên tiếp hầu như đoạt đi hô hấp của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.