Bùa Thần

Chương 19: Chương 19: chương 19




Nhưng lại chờ đợi lúc nào mình sơ ý nhất là tấn công ngay. Cũng vì vậy mà ChếMạc Sô phải thảm bại vì tay nó. Còn trường hợp Chế Mạc Triết cũng tội nghiệp cho ông ta, vì muốn bảo vệ cho tên Vinh và cô Trang mà phải vong mạng, đó cũng là chiêu thức của con ma đực nhắm đúng những lúc mình sơ hở hay bận tâm lo lắng cho người khác là y lấy mạng mình liền. Bây giờ thì các con hiểu tại sao ta bảo các con phải ăn chay một trăm ngày rồi mới được trở lại tìm ta.

Cả Thảo và Đinh đều chưng hửng. Thì ra thầy San đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi. Ông không muốn bị bận bịu trong việc tìm bắt con ma đực kia, nên đuổi khéo cả Đinh lẫn Thảo mà không ai hay. Thảo nhỏ nhẹ hỏi:

- Thưa sư phụ, như vậy có nghĩa là sư phụ đang tìm bắt con ma đực kia, chứ sư phụ không phải bị ma bắt phải không?

Thầy San mỉm cười hiền hoà:

- Cũng có thể nói như vậy. Nhưng trong trường hợp này không gọi là bắt ma mà phải nói là truy linh.

Thảo rùng mình hỏi:

- Truy linh là làm sao. Từhồinào tới giờ conkhông nghe sư phụ nói tới.

- Phải, từ trước tới giờ, con chỉ biết những vụ bắt ma. Khi mình bắt ma là những oan hồn trực diện với mình một cách tích cực ở thế giới loài người này. Còn truy linh là mình phải xuất hồn đuổi theo linh hồn của con ma đó. Những trường hợp này rất nguy hiểm, vì con ma đó dồn mình vào cái thế phải xuất đầu lộ diện trong thế giới vô hình của nó mà đánh với nó. Nơi đây, trời đất bao la, cũng có thể nói đất trời liền nhau. Mà cũng có thể nói không trời không đất. Không ngũ ấm, không lục căn, không lục trần, không lục thức. Phải nói đó là chơn không. Phải tiến tới bực đại định mới có thể đi vào thế giới vô hình được.

Cả Thảo và Đinh đều ngơ ngác. Đinh vội hỏi:

- Từ trước tới nay, con nghiên cứu về linh hồn học đã lâu mà chưa bao giờ được nghe thấy những chữ: Không ngũ ấm, không lục căn, không lục trần, không lục thức đó là những điều gì vậy hả thầy?

Thầy San trầm ngâm.

- Con theo tây học nhiều hơn nên khôngbiết. Triết học tây phương và đông phương tuy giống mà khác. Tuy khác mà giống. Không ngũ ấm là: Không có sắc, không có thọ, không có hành, không có tưởng, không có thức nữa. Không lục căn là: Không có mắt, không có tai, không có mũi, không có lưỡi, không có thân xác và không có ý nữa. Không lục trần là: Không có hình tướng, không có tiếng, không có mùi, không có vị, không có cảm xúc và cũng không có pháp nữa. Lục thức là: Không có ý, không thức, không già, không chết, không khổ, không trí.

Khi nói tới không có sắc, cũng đã có chu có, và khi bảo là không vô minh thì cũng không hết vô minh. Ở thế giới vô hình này chẳng có quá khứ, không hiện tại mà cũng không có tương lai. Không có lo sợ, chẳng có xa na và cũng không vướng mắc, rối loại, mộng tưởng vu vơ Tóm lại là chân không ở đó như vậy.

Lại một lần nữa Thảo và Đình ngơ ngác. Cái gì mà không lại có, có lại không. Là không hay là có cũng là có hay không?

Thảo rụt rè hỏi:

- Như vậy sư phụ đã truy linh chưa, và làm thế nào để truy linh trong cái không không, có có mù mịt đó?

Tôi đã dùng một phương pháp đặc biệt của Bùa Thần để chuyên chở. Đó là minh tưởng pháp. Dùng thần pháp này phải có quyết tâm và dũng cảm, nếu không sẽ lạc đường trong âm dương giới ngay. Thảo hoảng hốt nói:

- Như vậy thì nguy hiểm quá phải không thầy?

- Nếu không nguy hiểm, chẳng đời nào ba con phản đĐí và ngăn cản con tìm hiểu về linh giới.

Thảo hỏi:

- Có phải sư phụ cũng đã suýt nữa lạc đường rồi phải không?

Tự nhiên thầy San lại thở dài nói:

- Rốt cuộc tôi cũng đã trở về thể xác tôi bình yên, nhưng có một người, tình cảm đang rất nguy ngập.

Thảo đang ngơ ngác, Đinh bỗng kêu lên:

- Là bác Trung! !

Thầy San gật đầu chận rãi nói:

- Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?

Đinh hỏi ngay:

- Ý thầy nói, bác Trung không phải bị hôn mê vì bệnh tật mà đang lạc đường về trong thế giới vô minh phải không?

Thầy San gật đầu.

- Đúng vậy, ông ấy dùng một phương pháp khác truy linh, nhưng cho tới giờ này vẫn chưa thành công. Tuy vậy cũng chưa thấtbại, chỉ lạc hướng nơi âm dương giới.

Đinh tái mặt hỏi:

- Bác Trung có thể về được không?

Thầy San lại thở dài.

- Không biết sao mà nói bây giờ.

Đinh lại hỏi:

- Tại sao thầy lại biết chuyện của bác Trung?

Thầy San trả lời:

- Trong lúc tôi suýt bị lạc hướng, tôi thấy bóng của ông ta.

Đinh lại hỏi tiếp:

- Sao thầy biết là cái bóng ấy là bác Trung?

Thầy San mỉm cười.

- Đó là một cảm giác ngoài sức lý giải của người thường. Trong cảm giác nói ra nhưhoang đường đó; tôi có thể cảm giác một tên họ lạ, thậm chí cái thế giới nội tâm của họ.

Đinh chồm tới như muốn nhảy tung lên:

- Đó là hiệu quả tạo thành bởi tương thông của làn sóng não!

Thầy San nhíu mày nói:

- Đầu óc cậu quá khoa học. Tôi không biết cái đó. Tôi cũng nghĩ cậu cũng không hoàn toàn hiểu được làn sóng điện bộ óc là cái gì.

Mặt Đinh đỏ lên, nhưng chàng không dám tranh luận với thầy San. Bây giờ điều cần thiết nhất là sự an toàn của bác Trung, chàng im lặng một lúc rồi nói:

- Không biết tình trạng bác Trung bây giờ ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.