“Đời người con gái có lứa có thì thôi con ạ“.
Mà cái lứa cái thì ấy, nó còn quan trọng hơn cả cái duyên cái số nữa. Ở vào độ tuổi của cô mà nói, dù là nam hay nữ thì cũng đã lập gia đình vãn rồi, còn vẫn ở không thì đích thị là do kén chọn, hoặc là ế. Nhưng ai dám bảo cô ế?
Hồng Ngọc là con gái lớn trong một gia đình trung lưu có hai chị em, người em trai của cô ấy vậy mà đã lấy vợ cuối năm ngoái, hai vợ chồng cùng làm ăn xa nên không thể ở với bố mẹ. Hai năm trước bố cô phải nghỉ hưu sớm vì mất sức, thành thử cô như vậy là để có thể chăm sóc bố mẹ, và cũng là để tập trung cho công việc. Đối với cô thì dù lấy chồng hay không, cô cũng phải tự mình kiếm ra tiền, trước là bố mẹ sau còn con cái, bản thân tự chủ được kinh tế mới có thể cùng chồng xây dựng gia đình.
Dạo trước cô từng nghe nhiều người đánh tiếng đến gia đình mình, rằng nhà có con gái lớn còn không gả đi, để làm của à? Thế là nay một mối, mai một mối, nhưng cô nhất quyết không ưng gặp. Biết tính con gái cứng rắn, bố mẹ cô vì thế cũng không ép, để kệ cô tự tìm tình yêu cho mình, tìm ròng rã đến nay đã 27 tuổi mà vẫn chưa thấy, bố mẹ cô lại vì thế mà phiền lòng.
Ngược lại với tâm trạng của bố mẹ, cô vẫn thản nhiên như trước, mỗi lần có ai trong nhà nhắc đến chuyện đó, cô chỉ nói là mình sớm hay muộn cũng sẽ lấy, nhưng phải lấy đúng người, chưa lấy là vì chưa đến lúc. Có thể do duyên nữa, mặc dù không tin nhưng cô vẫn lấy đó ra để chống chế, phải có duyên thì mới nên vợ nên chồng được, cô là chưa gặp người có duyên với mình thôi.
Những tưởng cô sẽ đợi được đến ngày đó, nếu không có biến cố xảy ra, khiến con đường cô đi đột ngột rẽ ngang. Ba tháng trước bố cô bị chuẩn đoán có khối u trong não, vì phát hiện muộn nên khối u đã sớm chèn lên dây thần kinh, gây liệt tứ chi. Cả gia đình lâm vào tình cảnh lao đao, các khoản viện phí và thuốc men cùng lúc lên đến cả trăm triệu, tiền trong nhà có bao nhiêu đều đã dùng hết, bố cô đã phẫu thuật ba lần mà tính hình vẫn không có tiến triển, mẹ cô vì nhiều đêm thức trắng trong viện mà đổ bệnh, em dâu lại mới sinh con không lâu, em trai phải vừa chăm vợ vừa chăm bố, chi tiêu trong nhà chỉ còn mình cô đứng ra cáng đáng.
Khoảng thời gian khó khăn cứ thế kéo dài, triền miên như một cơn ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại. Ngày qua ngày cô đều đi làm, dù trong đầu chồng chất những lo lắng, cô vẫn gồng mình lên để kiếm tiền. Đến buổi tối vào viện thăm bố, cô lại gạt bỏ đi những mệt mỏi của một ngày bận rộn, để cố gắng làm chỗ dựa cho mọi người, nhưng khi nghe mẹ thổn thức lay gọi bố trong bất lực, cô biết hi vọng trước mắt đang càng lúc càng lụi dần. Mỗi ngày trôi qua đều như vậy, nỗi đau thương âm ỉ trong lòng cô cứ lan ra mãi, cô sợ bản thân rồi sẽ bị nỗi thất vọng kia làm cho quỵ ngã, tới lúc đó gia đình cô phải làm sao?
Đang lúc không biết bám víu niềm tin vào đâu thì bố cô tỉnh dậy. Bấy giờ bên cạnh chỉ có mình mẹ ngồi trông, thấy bố mở mắt mẹ còn tưởng mình ngủ mơ, đến khi bố chớp chớp mấy cái rồi liếc nhìn mẹ thì thào gọi, mẹ mới tin là thật, vừa khóc mẹ vừa ôm lấy vai bố. Sau đó Hồng Ngọc và em trai cũng có mặt, hai người để bố nhận mặt một lượt rồi mới mừng mừng tủi tủi nắm lấy tay bố, cảm xúc nghẹn ngào không nói lên lời. Qua giây phút xúc động, bác sĩ xin phép gia đình để vào kiểm tra cho bố, lát sau họ trở ra, vẻ mặt không mấy khả quan.
Bác sĩ nói với gia đình rằng, tình trạng của bệnh nhân không có tiến triển, lần tỉnh lại này có thể là hồi quang phản chiếu, gia đình nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Không ai tin lời bác sĩ nói, rõ ràng là bố cô rất tỉnh táo, còn nói chuyện được với mọi người, lý nào lại không có tiến triển? Bác sĩ giải thích rằng khối u trong não sau phẫu thuật hiện tại đã giảm sưng nên tạm thời bệnh nhân có thể tỉnh lại, còn duy trì trong bao lâu thì chưa rõ vì bệnh vẫn có dấu hiệu phát triển, người nhà nên tiết kiệm thời gian quý báu này để ở bên cạnh động viên bệnh nhân.
Trở lại phòng bệnh, bầu không khí nặng nề bao trùm lên mọi thành viên trong gia đình, mắt nhìn thấy bố vẫn tươi cười, không ai dám nghĩ những lời bác sĩ nói là thật, một cảm giác uất ức khó tả dấy lên trong lòng mỗi người, khiến cho nét mặt ai nấy đều man mác buồn. Bố chậm rãi nhìn từng người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, chưa bao giờ cô thấy bố nhìn mình da diết như vậy, ngay lập tức cô cầm lấy tay bố, nước mắt chảy đầy mặt, cố cười nói:
- Con đây bố, bố có gì dặn dò con ạ?
- ... Lấy... chồng...
Cho tới lúc này, điều khiến bố không yên tâm nhất chính là chưa chọn được cho cô một nơi để gửi gắm. Đứa con gái mà bố hết lòng chăm bẵm, nâng niu chiều chuộng từ miếng ăn đến giấc ngủ, cả đời bố chỉ muốn nhìn thấy cô trưởng thành, khoác lên mình tấm áo cưới, tiễn cô về nhà chồng, sống một cuộc sống hạnh phúc. Trớ trêu thay ngày ấy chưa đến mà bố đã không còn dậy được, chẳng phải đó là nỗi thiệt thòi lớn nhất đối với cô sao?
- Lúc nào bố khỏi thì con sẽ lấy chồng,...bố nhất định phải khỏi thì con mới lấy – cô khóc nấc lên, giọng nói nghẹn ngào.
- ... Hứa... - bố chớp mắt, ép cho giọt nước mắt trào ra, cố sức thì thào – hứa với bố... phải lấy chồng...
- Lúc nào bố khỏi thì con sẽ lấy, giờ con phải ở đây với bố, con không đi đâu hết – cô kiên quyết nói qua màn nước mắt.
- Bố... muốn xem...
Bỗng nhiên miệng bố cứng đờ, hai mắt cố sức mở nhưng không thể, một khắc tiếp theo bố liền lịm đi. Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó vô cùng hoảng hốt, cô cầm tay bố lay gọi nhưng không còn phản ứng, lúc này mới hối hận nói:
- Con cưới mà, con sẽ cưới cho bố xem, bố tỉnh lại đi...
Các bác sĩ lập tức được gọi đến, họ mời người nhà ra ngoài để thực hiện cấp cứu. Cô dù bị đẩy tới cửa vẫn cố nhoài người về phía giường bố nằm, gào lớn:
- Con cưới, bố dậy đi, con cười mà, bố ơi...
- Đời người con gái có lứa có thì thôi con ạ - mẹ cô lau nước mắt nói, sau khi bác sĩ cấp cứu xong cho bố cô, tình hình bây giờ giống như trước, bố lại hôn mê, nghĩ đến những lời vừa rồi, mẹ lại giọt ngắn giọt dài nhìn cô – con cưới sớm cũng như cưới muộn, giờ bố con đã như vậy, con thương bố thương mẹ thì chọn lấy một người mà lấy, để bố con yên tâm. Ngày sau còn dài, hai đứa rồi sẽ yêu thương nhau, nhưng có còn bố còn mẹ để mà nhìn thấy ngày ấy nữa đâu, bố con cũng chỉ còn mỗi mình con là chưa yên tâm thôi.
Cô nghe như người mất hồn, có phải là cô không hiểu điều bố muốn cô làm đâu, nhưng giờ cô không còn tâm trí mà nghĩ đến điều đó, người ta dựng vợ gả chồng lúc khỏe mạnh vui vẻ, ai lại tổ chức lúc đau buồn thế này chứ. Nghĩ mà ruột gan cô như bị ai cứa, đau tới chảy cả nước mắt, không nghĩ được gì cả, cô lắc đầu không đáp lời mẹ.
Thấy cô không đồng ý, mẹ liền thở dài, nói là bố có ông bạn bên xí nghiệp cũ, ngày bố còn khỏe có hay qua nhà chơi, đợt trước cũng có sang đánh tiếng nhưng bố mẹ chưa trả lời, mai kia ông ấy qua thăm bố rồi mẹ nhắc lại xem ý ông ấy thế nào. Gả vào nhà khác thì còn sợ xa lạ, chứ gả vào nhà ông này thì cũng tính là quen biết, gia đình lại gia giáo, không sợ cô bị thiệt thòi. Có nói bao nhiêu cô cũng không để vào tai nổi, mẹ cũng không phải cô, sao mẹ hiểu được trong lòng cô nghĩ gì.
Mẹ cô vốn là người có chút mê tín, sau đó có đi xem một vài thầy, lúc về liền tìm cô nói chuyện, mẹ kể thầy xem cho bố cô phán bố bị hạn rất lớn, sẽ không qua được tháng này. Nếu muốn giải cái hạn này, chỉ có một cách là tổ chức đại hỉ để đổi vận, may ra qua tháng này thì bố cô sẽ sống được tiếp. Ý của mẹ là nếu gia đình bên kia đồng ý thì sẽ tổ chức đám cưới luôn trong tháng, cô nói mẹ như vậy là quá vô lý rồi, lời mấy ông thầy bói mà cũng tin được. Mẹ cô rầu rĩ than, thấy nào cũng là thầy, có bệnh thì vái tứ phương, giờ thầy thuốc chữa mãi không khỏi, nếu thầy bói nói mà được thì cũng phải thử, cùng một công cưới, cưới sớm lấy ngày đẹp đổi vận cho bố cô. Đến cả bố cô e rằng cũng đã biết trước mình không thể đợi đến ngày cô lên xe hoa, cô lẽ nào giương mắt nhìn bố mình ra đi trong thất vọng? Đã thế thì cô cũng đành nghe, chọn lấy một người rồi nhanh chóng làm đám cưới, tính được chuyện trước mắt, ai tính được chuyện sau này, sướng hay khổ chỉ còn biết trông vào ý trời thôi!
Hôm sau lúc cô đi từ ngoài vào có thấy mẹ đứng nói chuyện với một ông nhìn quen mặt trên hành lang, hình như trước đây cô từng gặp ông ấy đến nhà chơi vài lần. Lúc cô đi đến có lên tiếng chào hỏi, mẹ cô mới giới thiệu, đại khái kia là bác Sơn, bố của một người tên là Phi mà cô chưa quen biết. Cô xin phép vào thăm bố, lát sau mẹ vào nói, ngày mốt bác Sơn sẽ đưa con trai đến đây, tiện thể gặp cô để xem mặt luôn. Trông ánh mắt mẹ rạng rỡ hơn, còn bố, nếu bố biết con sắp được gả đi, bố có vui không?
Ôi chao, hôn nhân sắp đặt là như thế đấy! Cô thì đồng ý lấy ai cũng được, nhưng nhà người ta có đồng ý lấy cô không? Bố cô bệnh thập tử nhất sinh, cưới cô về thì gánh thêm bao nhiêu cái nợ, chỉ cần nghe tới thôi cũng đã thấy khó rồi. Hai hôm sau bác Sơn cùng với con trai đến thăm bố cô, qua giới thiệu cô được biết con trai tên là Văn Phi, ngoài 30 tuổi, hiện đang làm kinh doanh tại nhà. Một chút ngại ngùng, một chút lo lắng, rất nhiều hi vọng, giờ thì cô còn biết làm gì hơn ngoài hi vọng, người ta phải vừa ý cô thì mới có thể tiến tới, cô cảm thấy mình giống như món hàng để người ta ngắm nghía giữa chợ vậy.
Thật may là người con trai của bác Sơn rất nho nhã, anh ta đối với cô vô cùng chừng mực, ngay cả ánh mắt cũng ra vẻ nhường nhịn cô. Tiếp xúc một ngày, cô thấy anh ta là con người đứng đắn, nói chuyện cởi mở, ngoại hình tri thức, ấn tượng cũng rất tốt. Tạm thời cô bớt đi một chút gánh nặng, hơn nữa như quan sát của mẹ, anh ta cũng không còn trẻ nên suy nghĩ có phần cẩn thận, người như vậy cũng dễ dàng thông cảm cho nguyên nhân cưới gấp gáp của cô, về sau sẽ có thời gian bù đắp tình cảm cho cô hơn. Nhìn chung buổi gặp mặt đầu tiên hai bên đều có thiện cảm về nhau, nhưng muốn đi đến hôn nhân thì vẫn cần thêm thời gian, anh ta cũng chưa có ý định gì với cô, trong chuyện này chỉ có cô là người vội vàng mà thôi.
Cứ cách vài hôm Văn Phi lại sang thăm bố cô một lần, anh ta không thể hiện mình quá đá trước mặt cô, nhưng chu đáo, tỉ mỉ, cẩn thận, mỗi thứ anh đều có một chút. Những hôm anh đến thường sớm hơn cô nên anh sẽ ngồi đợi cô dưới sảnh, anh biết cô sẽ mang theo những đồ dùng cá nhân của bố nên có ý ngồi đợi để xách đồ giúp cô. Khi về anh sẽ đi cùng cô tới nhà, hai người hai xe, vì cô chưa hoàn toàn tin tưởng nên anh cũng chỉ có thể dùng cách đó để đưa cô về nhà an toàn. Hai người thường xuyên nói chuyện với nhau, bằng nhiều cách, và anh đã thẳng thắn nói với cô rằng, không phải vì chuyện của bố mà anh ép cô phải lấy anh, anh muốn cô đến với anh bằng rung động thực sự.
Dẫu vậy thì thực tế vẫn là cô sẽ lấy anh trước khi hai người kịp yêu nhau. Và ngày cưới đã định, trước đó là công tác chuẩn bị tất bật cuốn đi những dự định lãng mạn mà anh muốn dành cho cô, hai tuần trước lễ cưới cô và anh đi chụp ảnh, đặt hoa và phông bạt trang trí, mười ngày trước lễ cưới cô và anh đi đặt nhẫn, đôi nhẫn đính đá đẹp lung linh sẽ là vật tượng trưng cho tình cảm của hai người từ nay về sau. Tất cả mọi công đoạn đều đã dần hoàn tất, vậy mà bố vẫn chưa tỉnh lại, mấy ngày nay cô đều trực bệnh viện bên cạnh bố, có những đêm cô ngồi nói chuyện tới khuya về đám cưới mà cô sắp tổ chức với anh, cô cảm thấy mọi thứ thật chóng vánh, có chút trống rỗng khi nhắc đến anh, là tình cảm không đủ hay thời gian không đủ?
Trước lễ cưới năm hôm, cô qua nhà anh nghe bố mẹ anh sắp xếp chút công việc, sau đó trên đường về tiện thể qua tiệm vàng lấy đôi nhẫn cưới, hôm nay đến hẹn, anh lại bận việc từ sáng không có nhà nên cô tự mình qua lấy. Lúc bước qua cửa cô thấy có hai nhân viên đang tư vấn cho khách, đợi giây lát, bỗng cô bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của hai người phía sau:
- Không cho anh lấy vợ, anh hứa chỉ cưới em thôi mà – giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ.
- Anh nói rồi, bố anh sẽ chỉ giao công việc kinh doanh cho anh sau khi anh lấy cô ta, anh cũng vì muốn tốt cho cuộc sống của chúng mình sau này thôi.
Cô bỗng cảm thấy giọng người đàn ông nói sau đó rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi, bất giác cô quay lại nhìn, đập vào mắt là một người phụ nữ ăn vận mát mẻ, đi bên cạnh cô ta chính là chồng sắp cưới của cô, Văn Phi.
- Cái nhẫn này đeo vào tay em có phải đẹp không? – người phụ nữ giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn có đính đá lên, cô nhìn mà nghẹn họng, kia chính là nhẫn cưới của cô.
Văn Phi quay ra nhìn bàn tay người phụ nữ, cùng lúc thấy cô đang đứng phía sau nhìn trân trân hai người, mặt lập tức biến sắc, vội vàng cầm lấy tay người phụ nữ, giật chiếc nhẫn cưới ra, khiến cô ta không hiểu chuyện gì mà rít lên, hai người giằng co nhau ra khỏi tiệm vàng. Cô không rõ mình muốn làm gì, nhưng lúc nhận ra thì tay đã túm lấy áo Văn Phi, có thể là để nhìn anh ta gần hơn, chắc chắn rằng không có nhầm lẫn gì nữa, cô liền buông tay. Không hẳn là kinh ngạc hay thất vọng, mà là cảm giác bị lừa, cả nhà cô đều bị lừa, người đàn ông trước mặt cô là loại người gì mà sau lưng có thể làm ra thứ chuyện ghê tởm như vậy, cô thực sự bị anh ta làm cho choáng váng mặt mày.
- Này, làm cái gì vậy?
Người phụ nữ thấy cô túm lấy tay Văn Phi thì đẩy cô ra, còn xưng xỉa quát vào mặt cô. Làm cái gì ư? Cô nhìn người phụ nữ đó một cái, lại nhìn người sắp là chồng tương lai của mình một cái, trong lòng trống rỗng, không làm gì cả, không cần phải làm gì cả!
Cô lập tức rời khỏi chỗ đó, cao chạy xa bay khỏi nơi kinh tởm vừa rồi, nhảy lên xe và phóng đi như chạy trốn, thậm chí còn không kịp nghĩ là mình sẽ đi đâu, miễn không phải thấy đám người khốn nạn đó nữa là được. Đi rất lâu, cô bỗng thấy cổng bệnh viện hiện ra trước mắt, ngay lập tức cô lao đến phòng bố, bên trong không có ai, cô quỳ xuống cạnh giường, toàn thân bây giờ mới thấy mệt mỏi, lồng ngực mới cảm giác được nhịp tim, nước mắt tự động trào ra, cô khóc như một đứa trẻ.
- Con phải làm gì bây giờ? Con không biết mình phải làm gì nữa, bố ơi...
Cô nói qua tiếng nấc, đây là loại cảm xúc thống khổ nhất mà cô từng cảm thấy, đám cưới này tổ chức là để bố thấy cô hạnh phúc đi về nhà chồng, nhưng sao cô có thể hạnh phúc với con người đó, và sao bố có thể thấy được nếu bố không tỉnh lại. Bỏ đi! Không cưới xin gì nữa! Nhưng nếu nhờ đám cưới này mà bố tỉnh lại, nhờ đám cưới này mà đuổi hết vận hạn của gia đình đi, vậy thì cô còn tiếc gì mà không làm. Cô tiếc cuộc đời cô, không, đã đợi tới giờ mà vẫn chưa tìm được ai ưng ý thì lỗi là do cô, cái cô tiếc là tiếc lòng tin của những người cô yêu thương phải đặt vào một kẻ khốn nạn tráo trở như anh ta.
Rengggg
Khi không còn sức để khóc nữa thì chuông điện thoại của cô bỗng reo lên, nhìn vào màn hình hiện lên cái tên “Phi”, cô ra khỏi phòng bệnh, nghe điện:
“Alo”
“Cô đang ở đâu?”
“Anh cần gì nữa?”
“Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?”
“Được.”
Sau khi nói địa chỉ, cô lập tức cúp máy. Hồng Ngọc rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, trong lòng đã có dự định, cô liền đi tới điểm hẹn, gã đàn ông kia đã ngồi đợi ở đó, trong mắt cô bây giờ hắn giống như một thứ ung nhọt hình người, vừa nhìn liền đau mắt, buổi gặp mặt này chính là cột mốc đánh dấu cho quãng thời gian khốn đốn kéo dài sau đó của cô. Ngay khi thấy cô hắn liền ra hiệu, cô tới ngồi xuống trước mặt hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Anh còn muốn cưới nữa không?
- Tất nhiên là có, cô cũng biết vì sao tôi cưới cô, thế nên dù có chuyện gì thì tôi cũng vẫn sẽ tổ chức đám cưới này – gã đàn ông đáp bằng giọng đê tiện, vốn trước đó hắn còn tính sẽ dịu giọng thương lượng với cô, nhưng giờ thì không cần phải giả bộ như thế nữa, cô muốn thấy con người thật của hắn thì hắn sẽ chiều cô.
- Chúng ta sẽ cưới, nhưng tôi có một điều kiện, cho tới khi mọi chuyện kết thúc tôi không muốn dính dáng gì đến anh, chúng ta không chung đụng gì với nhau cả - Hồng Ngọc đáp lại thái độ cợt nhả của gã đàn ông kia bằng một giọng quyết tuyệt - Và tất cả chuyện này chỉ hai người chúng ta biết, anh không nói với bố mẹ anh, tôi cũng sẽ không nói với bố mẹ tôi, chỉ cần như vậy thôi.
- Được, làm như cô nói đi.