Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 15: Chương 15




Một tuần lễ sau, Dorian mời Huân tước Henry và vài người bạn về chơi ở nhà nghỉ đồng quê của hắn. Trong số đó có Quý bà Monmouth và ông chồng già của bà. Quý bà Monmouth rất vui tính và thông minh và có vẻ thích Dorian Gray lắm. Một buổi chiều kia, lúc mọi người đang nói cười trong lúc uống trà thì Dorian đứng dậy đi hái một bông hoa để cài lên áo Quý bà Monmouth. Huân tước Henry cười với quý bà Monmouth.

“Tôi hi vọng là bà không yêu Dorian chứ, quý bà thân mến. Anh ta nguy hiểm lắm.”

Bà ta cười. “Ấy, đàn ông càng nguy hiểm lại càng hấp dẫn đấy.”

Ngay lúc ấy, họ nghe thấy tiếng té ngã nặng nề của một ai đó, Huân tước Henry chạy ra khỏi phòng và thấy Dorian nằm bất tỉnh trên nền nhà. Khi Dorian tỉnh lại, Huân tước Henry nói: “Anh bạn thân mến, anh phải cẩn thận chứ. Anh không được khỏe rồi đấy.”

Dorian ngồi dậy từ từ. “Không sao, Harry. Không sao đâu.”

Lúc đang thay quần áo cho bữa ăn tối, Dorian nhớ lại những gì hắn nhìn thấy và cảm thấy như có một lưỡi dao lạnh chạy dọc xương sống. Hắn đã thấy có người đang rình rập hắn bên ngoài cửa sổ và hắn nhận ra đó là James Vane. Hôm sau, hắn không rời khỏi nhà. Thật ra, hắn đã ở trong phòng riêng gần như cả ngày, phát bệnh vì sợ hãi. Mỗi lần nhắm mắt hắn lại thấy gương mặt của người thủy thủ. Hắn cố nhủ thầm rằng đó chỉ là một giấc mơ. Ừ, không thể như thế được. Anh trai của Sybil Vane không biết tên hắn, và có lẽ đang ở trên tàu đâu đó ngoài khơi. Không, dĩ nhiên là hắn không hề thấy James Vane rình ngoài cửa sổ.

Nhưng, dù mơ hay không thì nỗi sợ hãi vẫn cứ ám ảnh hắn.

Hai ngày đã trôi qua và Dorian bớt lo sợ hơn. Ngày thứ ba, một buổi sáng mùa đông trong trẻo, Dorian đi săn cùng với bạn bè. Quý bà Monmouth cùng hắn sóng bước về phía bìa rừng, nơi các quý ông đang bắn chim và các con thú nhỏ. Dorian cảm thấy một niềm vui tràn ngập trong không khí mát lạnh cùng âm thanh của rừng và hương thơm cây cỏ. Bất thình lình một người bắn vào lùm cây gần chỗ họ. Hai tiếng kêu vang lên trong không gian buổi sáng – tiếng kêu của một con thú và tiếng kêu của một người, cả hai đầy vẻ đau đớn.

Có tiếng la hét và gọi nhau í ới của các ông và rồi xác người một người đàn ông được kéo ra khỏi lùm cây. Dorian kinh hoàng quay mặt đi. Xui xẻo hình như đeo đuổi hắn khắp nơi.

Mọi người bắt đầu quay bước về nhà. Huân tước Henry đến nói với Dorian là người đàn ông đã chết.

Dorian lắc đầu. “Ôi, Harry,” hắn nói chậm rãi, “tôi có cảm tưởng là một điều gì khủng khiếp lắm sắp xảy đến với chúng ta – có lẽ là với tôi.”

Nghe thế Huân tước Henry bèn cười. “Điều gì có thể xảy ra cho ngài nào, Dorian? Ngài có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông mơ ước trên đời này. Hãy quên tai nạn này đi. Nó chỉ là một tai nạn – không phải là một vụ giết người.” Rồi ông nói tiếp với một nụ cười: “Nhưng kể ra gặp được một tên sát nhân hẳn sẽ rất là lý thú đấy nhỉ!”

“Nói nghe kinh quá!” Quý bà Monmouth kêu lên. “Phải không, ông Gray? Ông Gray, ông lại bệnh nữa đấy à? Mặt ông tái xanh kìa!”

Dorian cười và cố gắng nói một cách điềm tĩnh. “Không có gì đâu,” hắn nói nhỏ. “Nhưng cho tôi xin lỗi. Có lẽ tôi phải đi nằm một chút.”

Trong phòng riêng trên lầu, toàn thân Dorian run lên vì sợ, như một chiếc lá trong cơn dông. Hắn cảm thấy không thể nào ở trong căn nhà này thêm một đêm nào nữa. Thần chết đang lảng vảng ở đây giữa ban ngày. Hắn quyết định trở về London ngay và đến bác sĩ khám bệnh. Người hầu của hắn đến thu xếp hành lý và trong khi làm việc, anh ta nói với Dorian là người chết là một thủy thủ xa lạ.

“Một thủy thủ à!” Dorian reo lên và đứng bật dậy. Một niềm hi vọng mãnh liệt ngập tràn trong hắn. “Tôi phải đi xem cái xác ngay mới được.”

Hắn vội vàng đến nhà để xác, và khi mở tấm che mặt ra thì hắn thấy đích thị là James Vane. Hắn reo lên mừng rỡ và biết chắc rằng hắn đã an toàn.

Bức Tranh

“Một gương mặt không có trái tim”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.