Bức Họa Chết Người

Chương 9: Chương 9




MỘT BUỔI SÁNG TẠI CHỢ BASING

Tất cả tốt đẹp, bà Copleigh, khi bà nhảy ra khỏi phòng. Ngày khác. Đó là những gì tôi luôn nói khi thức dậy.

Ngày khác. Tuppence nghĩ, nhấp ly trà đen đậm. Mình tự hỏi mình có đang tự biến mình một kẻ ngu không?... có thể lắm... ta ước Tommy ở đây để nói chuyện. Tối qua làm ta mụ đi.

Trước khi rời phòng, Tuppence ghi vào sổ ghi chép từng đoạn ngắn từng sự kiện từng tên gọi khác nhau cô đã nghe tối hôm trước, mà lúc lên giường cô quá mệt không làm được. Những câu chuyện mang tính bi kịch mê lô, của quá khứ, có lẽ hàm chứa những hạt giống sự thật đây đó nhưng hầu như chỉ là nghe lóm, chuyện tầm phào, ác ý, tính tưởng tượng lãng mạn.

"Thật sự, Tuppence nghĩ, mình đang bắt đầu hiểu đời sống tình yêu của một số lượng người bước lùi vào thế kỉ mười tám, mình nghĩ thế. Nhưng tất cả lên tới cái gì đây? Và mình đang tìm kiếm cái gì? thậm chí mình không biết nữa. Việc khủng khiếp nhất là mình đã vướng vào và mình không thể lùi được nữa.

Có một mối nghi ngờ sắc bén rằng việc đầu tiên cô có thể gặp rắc rối là cô Bligh, người mà Tuppence nhận ra như là mối hăm dọa toàn thể Sutton Chancelor, cô tránh né tất cả những hiến tặng giúp đỡ bằng cách lái xe thật nhanh quá bưu điện chợ Basing, chỉ ngưng lại một chốc, khi chiếc xe bị cô Bligh với những tiếng kêu lanh lảnh đường đột đến bắt chuyện, để giải thích với qúy cô kia rằng cô đang có một cuộc họp gấp... khi nào thì cô trở về? Tuppence mơ hồ - cô sẽ ăn trưa chứ? - cô Bligh rất tử tế, nhưng Tuppence sợ hãi -

"Trà, được. 4g30 tôi sẽ đợi cô." Đó hầu như là một Mệnh lệnh Hoàng gia.

Tuppence mỉm cười, gật đầu, khởi động máy cho xe chạy.

Có khả năng, Tuppence nghĩ - từ những đại lí nhà tại chợ Basing, nếu cô kiếm được bất cứ cái gì đáng chú ý - Nellie Bligh có thể cung cấp thêm thông tin có ích. Cô ta là loại phụ nữ tự kiêu về chuyện hiểu rõ mọi người ở đây. Khó khăn bất ngờ là cô quyết định biết rõ tất cả về Tuppence. Có thể vào buổi trưa này một lần nữa Tuppence sẽ hồi phục lại khả năng bịa đặt của mình!

" Hãy nhớ lại bà Blenkinsop," Tuppence nói, thận trọng vòng quanh một khúc cua ngặt và ép vào một hàng rào để tránh bị một chiếc xe tải to như con bò mộng thích đùa thủ tiêu.

Đến chợ Basing cô đậu xe vào khu đỗ xe chính, đi vào bưu điện và bước vào một phòng điện thoại còn trống.

Giọng Albert trả lời - dùng lối đáp thông thường của anh ta - một tiếng độc nhất " hallo" thốt ra nghi ngờ.

- Nghe đây, Albert - tôi sẽ về nhà ngày mai. Đúng giờ ăn trưa - có lẽ sớm hơn. Ông Beresfold cũng về nữa, trừ phi ông ấy gọi điện. Cho chúng tôi món gì đó - gà nhé, tôi nghĩ thế.

- Rõ, thưa bà. Bà ở đâu - Nhưng Tuppence đã tắt máy.

Cuộc sống của chợ Basing dường như đặt trọng tâm tại khu quan trọng nhất của nó - Tuppence đã tham khảo một tự điển cũ trước khi rời bưu điện và ba nhà trong số bốn nhà và những đại lí nhà đất có vị trí trong khu vực - nhà thứ tư ngự trên đường George.

Tuppence viết tháu những cái tên rồi ra ngoài tìm.

Cô bắt đầu với nhà Messrs. Lovebody và Slicker rõ ràng là uy nghi nhất.

Một cô gái với những vết nám tiếp cô.

- Tôi muốn hỏi về một căn nhà.

Cô gái nhận tin này không chút chú ý. Có lẽ Tuppence đang hỏi về một số động vật quý hiếm nào đó.

- Tôi không biết, tôi bảo đảm, cô gái đáp, nhìn quanh xem có một đồng nghiệp nào cô có thể traoTuppence lại không -

- Một căn nhà, Tuppence nói. Cô là nhân viên đại lí nhà, phải không?

- Đại lí nhà và bán đấu giá. Nhà bán đấu giá Cranberry mở cửa ngày thứ tư nếu đó là cái cô quan tâm, hai silling một bảng danh mục.

- Tôi không lưu tâm chuyện bán đấu giá. Tôi muốn hỏi về một căn nhà.

- Có đồ đạc?

- Không đồ đạc. Để mua - hay bán.

Những nốt chấm sáng lên một chút.

- Tôi nghĩ tốt hơn cô nên gặp ông Slicker.

Tuppence mạnh mẽ ủng hộ việc gặp gỡ ông Slicker và ngay sau đó ở trong một văn phòng nhỏ cô đối diện với một người đàn ông mặc bộ đồ vải túyt ca rô có in hình ngựa, ông ta bắt đầu lật ra một con số lớn những địa chỉ đăng kí đặc biệt đáng ao ước - thì thầm những lời bình luận ...’8 Mandeville Road - kiến trúc sư xây, ba phòng, bếp Mỹ - ồ không, cái đó qua rồi - Nhà mướn Amabel - địa chỉ có khung cảnh, bốn mẫu - bán nhanh giảm bớt giá -

Tuppence ngắt lời ông ta mạnh mẽ: ‘tôi đã thấy một căn nhà quay về hướng tôi thích - tại Sutton Chancellor - hay hơn nữa, gần Sutton Chancellor - bên một con kênh - ‘

- Sutton Chancellor, ông Sliker có vẻ nghi ngờ - tôi nghĩ hiện tại trong hồ sơ chúng tôi không có bất động sản nào ở đó cả.

Dường như không có bảng tên nào - có thể là Watersider. Rivermead - có một lần được gọi là ngôi nhà bên cầu. Tôi hiểu, Tuppence nói, căn nhà chia hai phần. Một nửa cho thuê nhưng những người thuê nhà không thể nói cho tôi biết về nửa kia, nửa quay ra con kênh và là nửa nhà tôi thích. Rõ ràng chỗ chưa có ai thuê.

Ông Slicker lập tức nói rằng ông e là ông không thể giúp cô được, nhưng hạ cố cung cấp thông tin nhà Messrs. Blodget và Burgess có thể làm được điều đó. Dựa vào âm giọng đó, vị thư kí hình như ám chỉ nhà Messrrs. Blodget và Burgess là một hãng rất thấp kém.

Tuppence đổi tuyến đường đến nhà Messr. Blodget và Burgess phía đối diện quảng trường - và bất động sản được đề cập đến của họ rất giống với bất động sản của nhà Messrs. Lovebody và Slicker - trong những cửa sổ bám đầy cáu bẩn của họ cùng loại những hoá đơn bán và những cuộc bán đấu giá sẵn có nếu cần. Mặt tiền vừa mới được sơn lại nhiều màu lục khác nhau rực rỡ hơn, nếu được coi như là một hành động có khen thưởng.

Những sắp xếp tiếp nhận thì không khích lệ tương đương, Tuppence được chuyển qua ông Sprig, một ông già tâm tình rõ ràng chán nản. Một lần nữa Tuppence thuật lại những nhu cầu của mình và những điều kiện cần thiết.

Ông Sprig chấp nhận nhận thức về địa chỉ đăng kí hiện tại, nhưng không hi vọng, hay hình như tới một điểm nào đó, được quan tâm lắm.

- Tôi e là căn nhà đó không ở tại chơ. Người chủ nhà không muốn bán.

- Chủ nhà là ai?

- Thật ra tôi không biết rõ. Nó thường xuyên đổi chủ - một lúc nào đó có tin đồn về một đơn đặt hàng bắt buộc.

- Chính quyền địa phương cần nó với mục đích gì?

- Thật sự, bà - è -( ông ta liếc nhìn tên Tuppence ghi nguyệch ngoạc trong tờ giấy thấm lớn của mình) - bà Beresford, nếu bà có thể trả lời được cho tôi câu hỏi này bà sẽ là người khôn hơn những vật tế thần gây ấn tượng nhất là những ngày này. Cách của hội đồng địa phương và việc lập kế hoạch xã hội luôn che phủ trong vòng bí mật. Phần hậu ngôi nhà có một số sữa chữa cần thiết và được cho thuê một giá cực kì rẻ - è - à vâng, một ông và bà Perry. Phần liên quan đến người chủ thực tế của bất động sản, vị qúy tộc trong vấn đề sống ở nước ngoài hình như hết quan tâm đến nó. Tôi tưởng có một số vấn đề về sự kế thừa ít quan trọng, và được những cố vấn pháp luật điều hành. Một số khó khăn nhỏ về luật pháp dựng lên - luật pháp thiên về tốn kém, bà Beresford - tôi tưởng người chủ hoàn toàn bằng lòng việc căn nhà sụp đổ - không thực hiện sửa chữa nào ngoại trừ phần gia đình Perry ở. Tất nhiên, trên thực tế đất đai sẽ có giá trị hơn trong tương lai - việc sửa chữa những ngôi nhà bỏ hoang ít khi thích hợp. Nếu bà quan tâm đến một bất động sản loại đó, tôi bảo đảm tôi có thể cung cấp cho bà một số bất động sản có giá trị hơn cái của bà. Nếu tôi có thể hỏi, trong khu đất đó có cái gì đặc biệt lôi cuốn bà thế?

- Tôi thích dáng vẻ bên ngoài của nó, Tuppence nói. Đó là một ngôi nhà rất Đẹp - tôi nhìn thấy nó đầu tiên từ chuyến tàu -

- Tôi hiểu -ông Sprig ghi dấu nhanh nhất một cảm tưởng ông có thể có’ sự ngu ngốc của đàn bà không thể tin được’ - và mềm mỏng nói,’ tôi sẽ thật sự quên tất cả về nó nếu tôi là bà.’

- Tôi cho rằng bà có thể hỏi ngừơi chủ nếu họ chuẩn bị bán - hay nếu bà cho tôi địa chỉ của họ - hay của ông ta -

- Chúng tôi sẽ liên hệ với những cố vấn pháp luật của những chủ nhà nếu bà đòi hỏi - nhưng tôi không thể đưa ra nhiều hi vọng lắm đâu.

- Tôi cho rằng người ta phải thông qua các cố vấn pháp luật về mọi sự ngày hôm nay. Tuppence nghe âm vang vừa ngu ngốc vừa cáu kỉnh... và luật sư thì luôn luôn làm Chậm trễ mọi việc -

- A vâng - luật pháp thì sinh sôi nảy nở nhiều sự trì hoãn -

- Và Ngân hàng cũng vậy - thật tồi tệ!

- Ngân hàng - Ông Sprig hơi giật mình.

- Quá nhiều người cho bạn một Địa chỉ ngân hàng. Điều này cũng mệt nữa.

- Phải - phải - như cô nói - nhưng ngày nay người ta hiếu động quá và xê dịch quá nhiều - sống ở ngoại quốc và vậy đó. Ông mở một ngăn kéo bàn giấy. Nào. Tôi có một bất động sẳn ở đây, Crossgates - hai dặm từ chợ Basing - điều kiện rất tốt - vườn đẹp. -

Tuppence đứng lên.

- Không cám ơn.

Cô quả quyết chào tạm biệt ông Sprig rồi bước ra ngoài quảng trường.

Cô viếng thăm nhanh toà nhà thứ ba dường như là chỗ chính thức bán bò sữa, nông trại nuôi gà và đại để những nông trại trong tình trạng bỏ hoang.

Cô thăm lần cuối cùng nhà Messr. Robert và Wiley tại đường George - hình như là một sở nhỏ nhưng công việc túi bụi, do đòi hỏi của luật pháp mà bắt buộc phải lo - nhưng nói chung không thú vị và không biết rõ Sutton Chancellor và lo bán những nơi cư trú chỉ mới xây một nửa với giá tiền rất đắt kì dị - một bức minh họa của một chỗ khiến Tuppence rùn vai. Người đàn ông trẻ thấy khách hàng có thể đi ra , bèn chấp nhận không sẵn lòng lắm sự hiện hữu của một nơi như Sutton Chancellor.

- Cô nhắc đến Sutton Chancellor. Tốt hơn nên thử hỏi nhà Blodget và Burgess tại khu vực. Họ nắm giữ một số động sản trong tay xung quanh - nhưng tất cả đều ở trong tình trạng rât nghèo nàn - sụp đổ -

- Có một ngôi nhà tuyệt đẹp gần đó, bên một chiếc cầu qua con kênh - tôi thấy nó từ chuyến tàu. Tại sao không ai muốn sống ở đó?

- Ô! Tôi biết chỗ ấy, đây - bờ sông - cô sẽ không kiếm được ai ở đó - nó nổi danh là ngôi nhà bị ma ám.

- Ông muốn nói - có ma?

- Người ta nói vậy - nhiều câu chuyện về nó. Tiếng ồn ban đêm. Và tiếng rên rỉ. Nếu cô hỏi tôi, đó là tiếng con mọt nghiến.

- Chao ôi, Tuppence nói. Đối với tôi nó có vẻ đẹp và hiu quạnh.

- Đa số mọi người sẽ nói chỗ ấy quá hiu quạnh chứ sao. Ngập lụt vào mùa đông - hãy nghĩ đến điều ấy.

- Tôi thấy có nhiều chuyện để nghĩ. Tuppence cay đắng nói.

Cô lẩm bẩm khi lê chân về quán Con Thỏ và Lá Cờ nơi cô định tăng cường bữa ăn trưa cho mình.

‘Nhiều chuyện để nghĩ - lụt, con mọt nghiến, ma, tiếng xích sắt vang rền, sự vắng mặt những chủ nhà và chủ đất, những cố vấn pháp luật, những ngân hàng - một căn nhà không ai cần hay yêu thích - có lẽ ngoại trừ Ta - ồ, cái ta muốn bây giờ là Thức Ăn.

Thức ăn tại Con Thỏ và Lá Cờ ngon và nhiều - món ăn thịnh soạn dành cho nông dân hơn là thực đơn giả tạo của Pháp dành cho du khách đi qua - súp đặc khai vị, chân heo với nước sốt táo, phó mát Stilton - mận và bánh kem sữa nếu bạn thích - mà Tuppence không -

Sau một chuyến dạo quanh rời rạc, Tuppence trở lại xe hơi và lái về Sutton Chancellor - không thế cảm thấy rằng buối sáng của mình có kết quả.

Khi cô trở lại góc cuối cùng và nhà thờ Sutton Chancellor hiện ra trong tầm mắt, Tuppence thấy dạng cha xứ nổi lên trong sân nhà thờ. Ông bước đi rất chậm. Tuppence lái đến gần ông.

- Cha vẫn đang còn tìm nấm mộ đó à? Cô hỏi.

Cha cố đặt một bàn tay lên cái lưng gầy gò.

- Chao ơi, ông nói, mắt cha không tốt lắm. Quá nhiều lời đề bia bị tẩy xóa. Lưng cha cũng làm cha đau. Quá nhiều đá bia nằm liệt trên đất. Thật sự, khi cha cúi xuống, cha có cảm giác mình không bao giờ đứng lên được nữa.

- Con cũng không làm chuyện ấy nữa, Tuppence nói. Nếu cha nhin vào bảng đăng kí của giáo xứ và chí có vậy, cha đã làm tất cả việc cần làm.

- Cha hiểu, nhưng ông bạn khốn khổ dường như quá mong mỏi, quá tha thiết. Cha hoàn toàn tin chắc rằng tất cả chỉ là lao động phí thời gian thôi. Tuy nhiên, cha thật sự cảm thấy đó là nhiệm vụ của mình. Cha còn một khoảng ngắn nữa cha chưa tìm, tứ cây thông đỏ bên kia đến bức tường đằng xa - mặc dù dù hầu hết bia mộ đều vào thế kỉ mười tám. Nhưng cha vẫn thích cái cảm giác cha đã làm xong nhiệm vụ của mình một cách rốt ráo. Cha không thể tự mình đến gần được. Tuy vậy, cha sẽ để lại đến ngày mai.

- Hoàn toàn có lí. Tuppence nói. Cha không nên làm quá nhiều việc trong một ngày, con bảo cha nhé, cô thêm vào. Sau khi con uống trà với cô Bligh xong, con sẽ đi và tự con sẽ xem xét. Từ cây thông đỏ đến bức tường, cha nói thế phải không?

- Nhưng cha không thể đòi hỏi khả thể đó nơi con -

- Chuyện đó ổn thôi. Con hoàn toàn thích làm. Con nghĩ lảng vảng quanh sân nhà thờ rất thú vị. Cha biết mà, những chữ khắc cổ cho ta một bức tranh của người ở đây và tất cả mọi điều không giải thích được. Con sẽ hoàn toàn tận hưởng điều đó, con sẽ thích thật mà. Hãy trở về và nghỉ ngơi đi cha.

- Dĩ nhiên rồi, chiều nay cha thật ra phải làm cái gì đó về bài thuyết giáo của mình. Con là một người bạn rất tốt bung. Cha tin chắc thế. Một người bạn Rất tử tế.

Ông cười tươi với cô rồi đi vào nhà của cha xứ. Tuppence liếc nhìn đồng hồ tay. Cô dừng lại cạnh nhà cô Bligh. ‘Cũng nên có ý định khắc phục’, Tuppence nghĩ. Cánh cửa trước mở cô Bligh vừa mang một dĩa bánh x-côn mới nướng băng qua tiền sảnh vào phòng khách.

- Ô! Bà đây rồi, bà Beresford thân mến. Tôi rẩt vui được gặp bà. Trà sẵn sàng rồi. Âm nước đang bắc. Tôi chỉ mới bỏ trà. Tôi hi vọng bà mua sắm đủ thứ bà muốn. Cô thêm vào, lưu ý nhìn chứng cớ trống rỗng một cách đau đớn trong cái bị mua sắm trên cánh tay của Tuppence .

- Thật sự tôi không có nhiều vận may, Tuppence nói, khoác một bộ mặt lương thiện khi cần. Cô biết đấy - chỉ thỉnh thoảng thôi - trúng cái ngày người ta không tìm được màu sắc hay đồ vật đặc biệt mình cần. Nhưng tôi luôn luôn tận hưởng cái thú tham quan một nơi mới lạ thậm chí dù nó không thú vị gì.

Tiếng còi một ấm nước phát ra tiếng rít the thé đòi hỏi sự chú ý và cô Bligh ném mình trở vào bếp để theo dõi, rải một bộ thư đang chờ gởi bưu điện trên cái bàn phòng đợi.

Tuppence khom mình nhặt lên, khi cô đặt chúng trên bàn chú ý trên đỉnh một bì thư đề địa chỉ gởi một bà Yorke, Nhà Rosetrellis dành cho Quý bà Có Tuổi - gởi đến một địa chỉ ở Cumberland.

"Thật sự, Tuppence nghĩ, mình bắt đầu cảm thấy toàn xứ này không có gì ngoài những Nhà Dưỡng lão! Tin chắc không lâu nữa Tommy và mình sẽ ở trong một nhà!"

Chỉ có ngày kia, một số người bạn tử tế và hữu ích đã viết thư giới thiệu một chỗ rất dễ chịu tại Devon - những đôi vợ chồng - hầu hết là công chức nghỉ hưu. Nấu ăn tuyệt hảo - Bạn mua đồ đạc riêng và đồ đạc cá nhân.

Cô Bligh tái xuất hiện với bình trà và hai người ngồi uống trà.

Cuộc nói chuyện với cô Bligh thì bản chất ít kịch tính và sôi nổi hơn cuộc nói chuyện với bà Copleigh, liên can nhiều đến việc kiếm thông tin hơn là cung cấp.

Tuppence được báo mơ hồ về những năm quá khứ của việc phục vụ ở ngọai quốc - khó khăn cuộc sống gia đình tại nước Anh, cung cấp những chi tiết của một đứa con trai và đứa con gái đã có chồng vợ với những đứa con và nhẹ nhàng hướng câu chuyện về những hoạt động của cô Bligh tại Sutton Chancellor rất nhiều - Hội Phụ Nữ , Hướng Dẫn Viên, Hướng Đạo Sinh, Hội Bảo Vệ Phụ nữ, Thuyết Giảng, Nghệ Thuật Hy Lạp, Làm JamBông, Dạy Cắm Hoa, Câu Lạc Kịch, Hội Ai hữu Khảo cổ học - sức khoẻ của cha cố, sự cần thiết làm cho ông tự săn sóc sức khỏe bản thân, sự đãng trí của ông - bất hạnh là những ý kiến khác biệt của các cha tổng quản -

Tuppence khen ngợi bánh xcôn, cám ơn tính hiếu khách của cô chủ và đứng dật từ giã.

- Nghị lực của cô thật tuyệt vời, cô Bligh, làm thế nào cô giải quyết được tất cả chuyện này thế, tôi không tưởng tượng nổi. Tôi phải thú nhận rằng sau một ngày du ngoạn và mua sắm, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút trên giường - chỉ nửa giờ hay nằm khép mắt cũng vậy - một chiếc giường rất tiện nghi. Tôi phải cám ơn cô rất nhiều đã giới thiệu tôi với bà Copleigh. -

- Một phụ nữ đáng tin cậy nhất, dù tất nhiên bà ta nói rất nhiều -

- Ô! Tôi thấy tất cả những câu chuyện địa phương của bà đều làm cho người ta vui.

- Phân nửa thời gian bà ta không biết mình nói gì! cô còn ở lại đây bao lâu?

- Ô không - ngày mai tôi sẽ về nhà. Tôi thất vọng không tìm được một bất động sản nhỏ nào - tôi đã hi vọng ngôi nhà bên con kênh khung cảnh tuyệt đẹp ấy -

- Tốt hơn bà không mua nó. Nó đang trong tình trạng sửa chữa tồi. Vắng chủ đất - đó là một nỗi nhục.

- Thậm chí tôi không biết ngôi nhà thuộc về ai. Tôi hi vọng Cô hiểu. Hình như cô hiểu rõ mọi việc ở đây.

- Tôi chưa bao giờ chú ý đến ngôi nhà đó. Nó đổi chủ luôn - người ta không thể theo kịp. Gia đình Perry ở một nửa căn - căn kia lâm vào tình trạng suy sụp và sụp đổ.

Tuppence nói lời tạm biệt và lái trở về nhà bà Copleigh. Căn nhà rõ ràng yên tĩnh và trống trải. Tuppence lên phòng ngủ, đặt cái bị mua hàng trống rỗng xuống, rửa mặt và thoa phấn vào mũi. Lại nhón gót ra khỏi nhà, nhìn ngược xuôi đường phố, rời chỗ để xe, cô đi vòng nhanh qua góc phố, sử dụng lối đi dành cho người đi bộ xuyên qua cánh đồng phía sau làng, ngẫu nhiên lối đi ấy dẫn đến cái bậc trèo qua tường để vào sân nhà thờ.

Tuppen trèo lên bậc cửa vào sân nhà thờ, mặt trời chiều thật thanh bình, và bắt đầu khảo sát tấm bia mộ như cô đã hứa. Thật ra cô không có động cơ kín đáo nào khi làm vậy. Cô không hi vọng có gì để khám phá ở đây. Về phía cô thật sự chỉ là lòng tử tế. Cha cố già hơi điếc, và cô muốn ông cảm thấy rằng lương tâm của ông được thỏa mãn hoàn toàn. Cô đã mua cuốn sổ với cây bút trong trường hợp có gì đáng chú ý cô sẽ ghi cho ông. Cô tin chắc cô chỉ tìm kiếm một bia mộ có lẽ được dựng lên để tưởng niệm cái chết của một số trẻ em ở lứa tuổi được quy định. Đa số những nấm mộ ở đây đều thuộc về thời cổ. Chúng không đáng chú ý lắm, nó không đủ cổ xưa để thu hút hay tác động đến hay chăm sóc những giòng chữ khắc. Đa số hoàn toàn là mộ của những người già. Tuy vậy cô cũng lần lữa một chút khi đi qua, vẽ những phác hoạ tinh thần trong trí. Fane Elwood, ra đi 6 tháng giêng. William Marl, ra đi 5 tháng giêng, lòng thương tiếc sâu sắc. Mary Treves, năm tuổi. 14 tháng ba 1835. Điều đó đi lùi quá xa. ‘Niềm vui trọn vẹn trong hiện tại’. Mary Treves thật là may mắn.

Bây giờ cô hầu như đã đến bức tường đằng xa. Ở đây những nấm mộ bị quên lãng và cỏ mọc đầy, hình như không ai chăm lo mảnh nghĩa địa này. Nhiều hòn đá không còn đứng thẳng mà nằm dài trên mặt đất. Bức tường ở đây bị tàn phá và vỡ vụn ra từng mảnh. Có những chỗ nó bị sụp xuống.

Đứng thẳng phía sau nhà thờ, từ ngoài đường lộ không thể nhìn thấy - chắc chắn bọn trẻ đến đây có thể làm công việc phá hoại. Tuppence cúi xuống trên những phiến đá - những chữ gốc bị hỏng nặng không thể đọc được - nhưng dùng hết sức mình dựng lên một phía, Tuppence đọc thấy những chữ cái và những từ bò ngoằn ngoèo, cũng bởi cỏ mọc lấn từng phần.

Cô cúi xuống dùng ngón trỏ dò từng chữ, và rải rác kiếm được một từ -

Người nào mà... xúc phạm đến... một trong những ngôi mộ nhỏ này...

Millstone... Millstone... Millstone... và phía dưới - được khắc không bằng phẳng bởi một bàn tay tài tử:

Nơi đây an nghỉ Lily Waters.

Tuppence hít một hơi thở sâu - cô ý thức có một bóng đen sau cô, nhưng trước khi cô có thể quay đầu lại - một vật gì đó đánh vào sau đầu và cô té xuống trên mộ chí trong bóng tối và sự đâu đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.