Rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ đông, ra ngoài với đám
bạn cùng phòng ăn uống một bữa trước khi về nhà, Tường Vy chọn ngay một quán
lẩu, chỉ có điều mùa đông người ăn lẩu đông đúc, bước vào quán là đã hết chỗ,
thế là bọn cô đành phải ngồi đợi trên sofa đặt ở cửa, bên cạnh có hai người Hàn
Quốc đang nói chuyện về đồ ăn Trung Quốc, rồi cả chuyện quán ăn chỗ nào ở thành
phố X được coi là chính tông.
Mao Mao nói kháy: “Cái nước chỉ có mỗi món kim chỉ ăn được thật là đáng thương
đó nha xư mi ta.”
Kết quả là câu này bị bọn họ nghe thấy, đối phương ngay lập tức dùng cái giọng
tiếng Hán ậm ọe đáp trả bằng một thái độ gai gai: “Kim chỉ Hàn Quốc của chúng
tôi cũng khá nổi tiếng đấy!”
Mới nghe thấy thế, Mao Mao liền cười hùa: “Hơ hơ, các anh chắc là đến Trung
Quốc lần đầu nhỉ xư mi ta? Có cần tôi giới thiệu cho các anh một quán lẩu ăn
vừa ngon lại vừa rẻ hơn cái quán lẩu này không xư mi ta?”
Triều Dương với Tường Vy cũng bịt miệng cười, đoán chắc hai gã Hàn Quốc đó
ngoài cái chữ xư mi ta ra, còn lại chắc chả hiểu gì hết.
Chẳng ngờ hai gã đó lại hiểu hết: “Ở đâu?”
Mao Mao bèn đứng dậy chỉ đường nhiệt tình: “Ra khỏi cửa rẽ trái, qua ba cái đèn
xanh đèn đỏ rẽ trái tiếp, đến ngã tư đầu tiên lại rẽ trái, rồi đi qua ba cái
đèn xanh đèn đỏ là đến, có một đoạn thôi, chẳng cần gọi xe đâu xư mi ta.”
Đối phương nghe xong, suy nghĩ chốc lát, bèn đứng dậy đi thật.
Triều Dương với Tường Vy nhìn nhau tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
An Ninh than thở: “Vòng vèo một vòng, chẳng phải quay lại chỗ này hay sao, chỉ
là khác nhau cửa trước, cửa sau.”
Chỉ có Mao Mao là cười sung sướng: “Đợi đến lúc họ quay lại, chắc là mình cũng
ăn xong rồi, dám huênh hoang trên địa bàn của chúng ta, hô hô, tôi thực sự là
một người yêu nước nhỉ, xư mi ta.”
Ngày hôm đó, trù Mao Mao ra thì ba người còn lại đều ăn nhanh hơn bình thường
một chút. Đến buổi chiều An Ninh về nhà, Mạc Đình qua đón cô, vừa nhìn thấy cô,
anh hỏi ngay: “Em khó chịu à?”
Meo Meo ôm bụng, cô không dám nói là do ăn no quá, chỉ nói “bụng hơi đau.” Hành
lý trên tay đối phương đã đón lấy: “Trên xe anh có thuốc, lát lên xe em uống
một viên.”
An Ninh kinh ngạc với sự chu đáo của Từ Mạc Đình, buột miệng nói: “Không phải
anh mang theo cả tủ thuốc y tế đấy chứ?”
Từ Mạc Đình nhìn An Ninh: “Sau này chắc chắn phải thế.”
Bên này, Tường Vy với Mao Mao đang kéo túi to túi nhỏ ra ngoài (Triều Dương ở
lại trường cố gắng phấn đấu, nói là phải gắng đến năm ba mươi tuổi mới về nhà =
=!), rồi cười nhăn nhở với Từ Mạc Đình, không có thêm biểu hiện gì khác, “Ngại
quá! Em rể, đi nhờ hai người.”
An Ninh cũng đã nói trước chuyện này rồi, Mao Mao và Tường Vy muốn đi tàu hỏa,
nhưng cứ vào mỗi dịp nghỉ lễ, nghỉ Tết đều khó bắt được tàu, vì vậy, ách, đành
nhờ Từ lão đại nhân tiện chở đi luôn.
Từ Mạc Đình giúp khuân hành lý bỏ vào cốp xe. Mao Mao hạ nhỏ giọng tỏ vẻ thần
bí hỏi An Ninh: “Meo Meo, hai người sống chung chưa?”
An Ninh giật mình: “Linh tinh.”
Mao Mao cũng giật mình, sau đó tỏ vẻ ấm ức: “Không có thì không có chứ sao, làm
gì mà hung dữ thế?”
Mạc Đình quay lại: “An Ninh! Đừng bắt nạt người khác!”
“...”
Hôm đó, ở trên xe, An Ninh uống hai viên thuốc đau bụng xong, đến cả đầu cũng
ong ong luôn.
“Em rể à! Lần đầu tiên tôi gặp Meo Meo, bà ấy cũng bắt nạt tôi...” Bây giờ
không tố cáo còn đợi bao giờ? Mao Mao bắt đầu lộ sự chua ngoa của mình. “Tôi
thi được vào trường X có dễ dàng gì đâu?! Tôi ấp ủ một khát vọng tốt đẹp và tâm
thái lành mạnh đến đây, kết quả là chưa bước chân vào phòng, Meo Meo đã sấn đến
hỏi tôi: “Vào được không?”“
Vào được không...
“Tôi có béo đến như vậy không?”
An Ninh nào có tội tình gì, chỉ là lúc ấy cô thấy bạn cùng phòng mới đến tay
xách nách mang nhiều đồ quá, cô chỉ muốn giúp mà thôi, chứ nào có ý chê bai gì
đâu.
Từ Mạc Đình đang lái xe, hắng nhẹ một tiếng, ra vẻ rất công bằng chính trực
nói: “Đúng là hơi quá đáng.”
An Ninh nhìn trời không nói, trong miệng mặc niệm: “Từ xưa kẻ lập đại sự, chẳng
những phải có tài năng xuất chúng, mà còn phải có ý chí kiên định không thể lay
chuyển.”
Mạc Đình cười một cái, nói: “An Ninh, thay hộ anh cái đĩa!”
An Ninh tuy đang bối rối nhưng vẫn rất nghe lời mở khoang đựng đồ trên xe,
trong đó có bốn, năm chiếc đĩa, đang định hỏi anh muốn nghe đĩa gì? Nhưng nghĩ
tại sao cứ phải nghe người khác chỉ huy, thế là cô tự ý nhét ngay một chiếc đĩa
tiếng Anh vào.
Mở bài hát tiếng Anh, Tường Vy bỗng thấy rầu rĩ
“Đột nhiên nhớ ra là tôi vẫn chưa qua cấp sáu.”
Mao Mao nghe cũng thấy cảm động: “Thật không thể hiểu nổi sao bọn mình sinh
viên ngành Tự nhiên mà cứ phải yêu cầu qua cấp sáu, haizz, nhớ lại khi tôi làm
CET4* lần đầu tiên chép đáp án của An Ninh, ra ngoài rồi mới phát hiện hóa ra
là đề phân AB.” [*CET4: viết
tắt của College English Test (Band) 4, một bài kiểm tra trình độ tiếng Anh.]
“... Tôi nhớ hình như tôi đã ra hiệu cho bà đừng có chép y nguyên mà.”
Mao Mao lườm cô: “Lúc ấy bà đã ngủ say rồi, đúng chưa? Làm xong là bò ra ngủ,
chỉ quàng tay về phía tôi, tôi cứ tường ý bà bảo là ‘chép được rồi’.”
An Ninh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, chuyện xấu trong phòng chắc bị lôi ra
cả đống.
Mao Mao giờ mới cười cười hỏi: “Em rể, nghe mấy chuyện này chắc thấy vô vị lắm
nhỉ?”
Từ Mạc Đình cười mỉm: “Không, rất thú vị!”
Rất thú vị... An Ninh lúc này có thể khẳng định chắc chắn, Từ lão đại thích làm
cô... khó xử đây mà.
Đến bên xe, Từ Mạc Đình giúp hai cô bạn mang hành lý xuống, Mao Mao, Tường Vy
nhận xong cảm kích hết lần này đến lần khác.
An Ninh hỏi: “Có cần tiễn chân hai người vào không?”
Mao Mao: “Không cần tiễn nữa, không cần tiễn nữa đâu, về đi em rể.”
Tường Vy: “Sang năm gặp nhé, em rể!”
An Ninh: “...”
Quả nhiên là diễn y như thật.
Khi bánh xe lần nữa chậm chạp lăn đi, Mạc Đình nhìn An Ninh qua gương chiếu
hậu: “Giờ em đi đâu?”
An Ninh ngẩng đầu ai oán: “Em muốn về nhà.”
Trong mắt Mạc Đình lộ rõ nét cười, rút trong túi ra một chiếc thẻ hội viên màu
xanh đậm: “Em cầm lấy này.”
An Ninh đón lấy, thiết kế của tấm thẻ khá đơn giản, bên trên chỉ ghi Thẻ bạch
kim của câu lạc bộ XX: “Cái này để làm gì?”
“Hẹn hò.”
An Ninh không hiểu. Từ Mạc Đình từ từ nói: “Chúng ta không thể không gặp nhau cả
kỳ nghỉ đông, đúng không?”
Ách, An Ninh nhất thời không phản ứng kịp, với lại câu này có lỗi ngữ pháp, cái
gì mà “không thể”?
Lúc đó, Từ Mạc Đình đã cho xe đỗ lại bên đường. Anh quay đầu nhìn An Ninh, ánh
mắt phóng túng hơn bình thường khiến tim cô đập rộn ràng: “Sao anh lại dừng
xe?”
Anh cười cười: “Anh không muốn đi nữa.”
Trò gì vậy? An Ninh lườm anh, rồi trong khoảnh khắc thất thần (thật ra là bốn
mắt nhìn nhau), đối phương xích lại, chạm vào môi cô, thật nhẹ nhàng, cô gái họ
Lý bị hạ gục trong giây lát.
“Xin lỗi nhé, anh không có cảm giác an toàn, vì vậy, em phải nói gì cho anh an
tâm đi.”
Trên đường về nhà, An Ninh luôn nghĩ vừa rồi cô
đã trả lời lộn xộn những gì? Nhưng cho dù đã nói gì, Tết cô cũng phải về thành
phố G.
Hình như, cô có chút gì đó quyến luyến không nỡ rời đi...
Đến chân tòa nhà, cô còn ngồi lại trong xe một lúc: “Thế... em lên nhé!”
Từ Mạc Đình thở dài, An Ninh thấy hình như có nét gì đó như bất lực vừa vụt qua
khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Hôm nào đi chúng ta gặp nhau nhé!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Mạc Đình không muốn phạm phải sai sót, nhưng vẫn có những chuyện khiến anh
cảm thấy khó chịu.
An Ninh cảm thấy hơi do dự, hỏi: “Anh có muốn lên không, gặp mẹ em một lát?”
Ánh mắt Mạc Đình long lanh, cười: “Thôi, để lần sau đi, chính thức hơn.”
An Ninh không phát hiện ra phút giây trước đó cô đã vô tình nhẹ nhàng vỗ về tâm
tư không tốt của anh.
Khi xe đi ra khỏi cửa lớn, An Ninh lấy chiêc thẻ trong túi ra xem, sau đó cẩn
thận đút vào ví.
Mẹ An Ninh gõ cửa phòng con gái rồi bước vào.
“Sao về đến nhà mà cứ nằm bẹp trên giường thế con?” Bà ngồi bên giường, vừa nói
vừa vén tóc mai ra sau tai cho con gái: “Tối nay ăn cơm vói bác cả, bác hai
nhé?”
An Ninh tự nhiên lật mình quay ra ôm eo mẹ: “Mẹ, mẹ!”
“Sao vậy nha đầu?” Mẹ An Ninh vuốt vuốt khuôn mặt con gái: “Còn làm nũng nữa,
con nghỉ chút đi, lát nữa ăn tối gặp chị họ con, hai đứa lại có ối chuyện mà
nói đấy.”
Đêm hôm đó, tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố X.
Một cô gái... phong tình lả lướt chạy lại như phim quay chậm: “Em họ!”
“Chị họ...”
“Thái độ lạnh nhạt thế!”
“Nửa năm không gặp rốt cuộc cũng có cảm giác xa lạ.”
“Chị em mình chẳng phải thường xuyên ám độ Trần Thương* còn gì”, một lát sau,
“Sao em không nói gì?” [* Ám độ Trần
Thương: chỉ việc ngấm ngầm hành động.]
“... Chị, ngực của chị đè làm em không thở nổi.”
Bác cả lắc đầu cười: “Đừng giỡn nữa, mấy tuổi đầu rồi. Mau chọn món đi, có gì
thì vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hai chị em nhìn nhau cười một cái, rồi bắt đầu gọi đồ ăn. Lúc ăn cơm, người lớn
vẫn có thói quen hỏi han về việc học tập và tình hình yêu đương thế nào.
Chị họ nói: “Thời đại này cái sự yêu đương ấy mà, yêu cũng ít đương cũng chán,
có mỗi cái H là thực tế.” (haizz)
Mới đầu, mấy trưởng bối còn chưa hiểu gì, mãi đến khi bác hai bật cười, mới lập
tức nghiêm túc phê bình: “Con gái con đứa mới tí tuổi sao không chịu học hành
cho tốt đi?!”
“Ninh Ninh thì sao? Có bạn trai chưa, nếu chưa có, có cần bác giới thiệu cho
một cậu không? Cứ gặp mặt đi, không ổn thì thôi.”
Mẹ An Ninh cười cười bảo: “Ninh Ninh có rồi!”
Mẹ, mẹ nói thế cứ như là... con dính bầu rồi ý!
Thế là An Ninh bị quây vào hỏi han bạn trai là người thế nào, ở đâu, học gì,
tình hình công việc, hoàn cảnh gia đình...
An Ninh trả lời: “Anh ấy học cùng trường, cũng ở thành phố này, học Ngoại giao,
đang làm việc rồi, cháu cũng không rõ nữa...”
Bác cả bảo: “Lần sau cháu dẫn tới xem mặt nhé, nếu không ổn thì ta đổi!”
“Dạ!” Cô có chút muộn phiền.
Chị họ: “Mẹ này, sao càng ngày mẹ càng giống má mì thế nhỉ?”
Bác cả dở khóc dở cười: “Con bé này, tôi chẳng phải là vì các chị thì sao...”
Chị họ: “Dừng, bài lý luận về sự vô tư cống hiến cho đời sau của các mẹ bọn con
đều thuộc làu làu rồi.”
Thế là, như thường lệ hai mẹ con lại ỏm tỏi một hồi.
An Ninh nghĩ chị họ của mình thật là trượng nghĩa.
Đêm đó, sau khi ra khỏi nhà hàng chẳng bao lâu, hai chị em họ nói là muốn ôn
chuyện cũ nên dắt nhau đi tản bộ, chị họ vỗ vai em họ: “Được đấy, dám cướp
người sau lưng chị! Thật thà khai ra mau.”
= =!
An Ninh bình tĩnh nói: “Thì thông minh lại bị thông minh hại.”
“Chị họ cảm thấy trình của cô em họ rèn luyện càng ngày càng cao rồi thì phải.
Trên quãng đường đi dạo hôm đó, chị họ chẳng hỏi han gì khác ngoài câu: “Có ảnh
không? Lấy chị xem với nào!”
An Ninh lắc đầu tỏ vẻ miệt thị: “Chị chỉ biết để ý đến ngoại hình thôi à?”
Chị họ cười cười: “Chẳng nhẽ lại còn đi quan tâm vẻ đẹp nội tâm?”
Ách! Nội tâm của Từ lão đại...
“Rốt cuộc thì trông thế nào, xấu đẹp gì em tả bằng miệng cũng được mà.” Chị họ
không chút nhẫn nại: “Chắc không đến nỗi xấu xí chứ?”
An Ninh lườm cô chị một cái: “Chị mới xấu xí ý!”
“Chị 92, 63, 94, đúng tiêu chuẩn quốc tế đó nha!” Chị họ bực rồi. An Ninh thấy
cứ buôn tiếp kiểu này cũng không phải là cách hay: “Tóm lại là kiểu em thích.”
Chị họ nhìn cô chằm chằm: “Chết nhá, mắt xinh e lệ khép hờ, môi son thăm thắm
đương chờ cười duyên... Em tôi phát tình rồi!”
An Ninh “...”
Chị họ sau khi gỡ lại được một bàn thì tâm trạng vui vẻ, miệng ư ử hát: “Những
ngôi sao trên trời...” Quên lời rồi, ngước đầu lên: “... hướng về sao Bắc Đẩu!”
“...”
An Ninh muốn về nhà quá!
Suốt trên đường về, Meo Meo cứ cúi gằm mặt, chị họ cũng không hỏi nữa, xem như
hai bên hòa.
Hai người vừa mới bước vào cửa thì chuông điện thoại di động kêu, cô nhìn thấy
tên hiển thị trên màn hình, liền cười với mẹ đang ngồi xem ti vi trong phòng
khách một cái rồi vọt lên phòng ngay.
“Em ăn cơm chưa?” Một giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe. An Ninh ôm cái điện thoại nằm
trên giường: “Rồi, em ra ngoài ăn cùng mẹ và các bác.”
“Mai chúng ta gặp nhau, được không?”
“Á? Nhanh vậy?” Lời nói hoàn toàn là vô thức, dù sao cũng mới dứt nhau ra lúc
chiều thôi mà, nhưng hỏi xong An Ninh mới cảm thấy hình như mắc phải đá ngầm,
quả nhiên đối phương trả lời lạnh nhạt: “Xem ra tôi gửi gắm nhầm người rồi.”
Gửi gắm nhầm người? An Ninh toát mồ hôi lạnh, Từ lão đại, lời lẽ của anh cũng
thật là...
“Sáng mai em phải đi siêu thị vói mẹ mua đồ, chiều mới rảnh.”
“Thế thì chiều nhé!” Đối phương lúc này mới nở nụ cười: “An Ninh, anh đang xem
e-mail của em.”
Hả? Á!
Nhớ lại mấy ngày sau khi thi cuối kỳ, rảnh rỗi không có việc gì, thế là cô lôi
cái máy tính để trong phòng lâu lâu chưa dùng ra tô tô vẽ vẽ, tốc họa cũng được
bảy, tám bức tranh nhân vật (chân dung Từ Mạc Đình), cảm giác đó là một thành
tựu ghê gớm lắm, cô mới lưu vào hòm thư của mình, định về nhà rồi mới đem ra
chỉnh sửa thêm, vấn đề là cô đã gửi hay chưa?
“Anh vào trộm hòm thư của em à?”
Từ Mạc Đình im lặng một lát: “Anh nghĩ chắc là em gửi cho anh.”
Sao thế được? Đầu óc cô không phải bị chập mạch, chỉ có Mao Mao... động vào máy
tính của cô.
An Ninh có vẻ như muốn bỏ qua.
Nếu như An Ninh biết là do cô gửi đi, ách, không đúng, tiêu đề e-mail mà Mao
nào đó “gửi hộ” là: “Hỡi chàng nam tử kia ơi, đẹp sao đẹp thế ông trời cũng
ghen”.
“Em... tiện vẽ vời thôi.”
“Ừm!”
“Đừng cho là thật!”
Từ lão đại thở dài: “Mai em tự đi hay để anh đến đón?”
“Tự đi.”
Ngừng trong giây lát, Từ Mạc Đình nói với giọng đều đều: “An Ninh, em đang
chống đối anh một cách tiêu cực đấy à?”
Sau khi mầm mống tiêu cực bị bóp chết, lập tức xuất hiện phản ứng tích cực:
“Anh bận như vậy, là bạn gái của anh, em phải độc lập tác chiến mà.”
Bạn gái, tuy đã là bạn gái từ lâu, nhưng lúc này nghe được hai tiếng ấy thốt ra
tự nhiên từ miệng cô, Từ Mạc Đình cảm thấy thoải mái, rất thoải mái.
“An Ninh.” Giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến nhịp
tim của người được gọi tên bât chợt đập nhanh hơn.
Qua một lúc, chẳng ai nói gì, anh dường như chỉ muốn gọi tên cô, có luồng khí
bé bỏng nào đó như đang chảy qua lại giữa đôi bên, An Ninh cảm thấy cứ thế này
chẳng tốt cho tim chút nào, thế là quyết đoán: “Em đi ngủ đây, anh cũng nghỉ
sớm đi, mai gặp nhau, bye bye!”
Tiếng cúp máy xem chừng dứt khoát lắm, mẹ cô đang đứng dựa vào cửa mỉm cười:
“Gọi điện thoại xong chưa?”
An Ninh ngồi dậy: “Mẹ nghe trộm.”
“Mẹ gõ cửa mà con không nghe.” Bà đến bên cạnh giường, hai tay ôm nựng khuôn
mặt cô: “Có con gái lớn trong nhà...”
An Ninh nhớ lại trước kia, muốn đọc tiếp câu sau thì bà Lý đã đọc xong: “Bao
giờ ẵm cháu lên bà ngoại đây?”
Cô còn biết nói gì nữa, gục đầu ngủ luôn.
Hôm sau, cô đi siêu thị mua đồ với mẫu thân đại
nhân, sắp đến Tết có khác, siêu thị đã lủng liểng treo biển giảm giá, An Ninh
nhớ đến một chuyện kinh điển, có một sản phẩm nào đó vốn hai mươi đồng nay giảm
còn mười chín phẩy chín mươi chín đồng. Cô nói với mẹ, bà chỉ “ừm” một tiếng,
An Ninh nghĩ, quả nhiên đắng cay mẹ từng nếm trải còn nhiều hơn số cơm mình ăn,
mẹ cô lúc nào cũng điềm tĩnh. Vừa đi được vài mét, bà Lý đột nhiên đứng khựng
lại rồi cười nói: “Giảm giá như thế có khác gì không giảm đâu cơ chứ!”
Haiz! Mẹ cô vẫn chuẩn như ngày nào.
Đang bước ra khỏi khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, An Ninh đột nhiên dừng bước,
người đang bước lại chính là Chu Cẩm Trình, bên cạnh là một cô gái dáng điệu
phóng khoáng, đang khoác tay anh ta. Cẩm Trình tất nhiên cũng nhìn thấy cô,
cũng có chút bất ngờ, tiến lại gần hơn, anh ta chào mẹ An Ninh, mẹ An Ninh đối
với Chu Cẩm Trình cũng chẳng phải là có thiện cảm hay ác cảm, suy cho cùng thì
cũng chỉ là quen biết.
“Anh Chu đưa bạn gái đi shopping à?”
Chu Cẩm Trình gật đầu, cười nhạt nói: “Trường Ninh Ninh được nghỉ rồi nhỉ?”
“... Ừm.”
An Ninh thấy cô gái đối diện cười với mình, cô cũng cười lại một cái.
“Đây là cháu gái anh.” Chu Cẩm Trình giới thiệu với bạn gái, lại quay sang giới
thiệu tên bạn gái với mẹ An Ninh.
An Ninh cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu như thế.
Đối phương quay sang mỉm cười: “Chào bác!”
Lúc này, ánh nhìn của Chu Cẩm Trình lại hướng về phía An Ninh, tỏ vẻ như là bất
chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Ninh Ninh năm nay chắc cũng về thành phố G chúc Tết
nhỉ? Mấy ngày nữa tôi cũng phải về đó một chuyến, có thể về cùng đường với tôi,
bố cháu cũng yên tâm hơn.”
“Ách, không cần đâu!” Tuy không được khách khí, nhưng có lúc An Ninh cũng không
muốn vòng vo tam quốc: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ.”
Mẹ An Ninh cười cười xoa đầu con: “Con bé này! Anh Chu, muộn một chút tôi sẽ
đưa nó đi, cảm ơn ý tốt của anh!”
Đã như vậy rồi, Chu Cẩm Trình cũng không nói gì thêm, chỉ qua loa khách sáo mấy
câu rồi chào tạm biệt luôn.
So với trước kia, Chu Cẩm Trình bây giờ có vẻ đã khôi phục lập trường thân phận
vốn dĩ, giống một bậc “trưởng bối” thực sự.
Đến khi họ đi xa, An Ninh mới nghĩ đến một chuyện: “Mẹ đưa con đi á?” Gì thì gì
cũng không nỡ lòng nào để mẫu thân đại nhân lái xe ba tiếng đồng hồ đưa mình đi
được.
Bà Lý đáp: “Đưa con ra bến xe mà.”
An Ninh ngẩn tò te, cười tươi khoác lấy cánh tay mẹ yêu quý: “Mẹ thật là tuyệt!
Để con giúp mẹ đẩy xe nhé!”
Buổi chiều, An Ninh đến chỗ hẹn, đường cũng không
xa, nơi Từ Mạc Đình hẹn chỉ đi xe hai mươi phút là tới, cô vừa đến cửa, thấy có
hai bạn nữ sinh đang bị nhân viên ngăn lại: “Xin lỗi cô, chỗ này chúng tôi chỉ
dành cho hội viên...”
“Gì cơ?” Nữ sinh kia cảm thấy bực bội, bị người ta chặn cửa thật mất mặt: “Nào
đã phải câu lạc bộ hoàng gia chứ?”
Nhân viên phục vụ cười nhăn nhó, ôn tồn giải thích: “Thật sự xin lỗi, quy định
của chúng tôi đúng là như vậy ạ.”
Khi một nhân viên khác đang định bước lại “phục vụ” An Ninh, An Ninh lập tức
rút thẻ trong hái đưa ra.
Đối phương: “Cô Lý phải không ạ? Xin mời theo tôi!”
Lúc đi ngang qua hai cô nữ sinh kia, cô cảm giác được như có ánh mắt quét qua
người mình, An Ninh cười cười tỏ vẻ ngại ngùng, trong lòng thầm nghĩ, thời đại
này làm sao những nơi hủ bại còn thiết kế cả bậu cửa làm gì?
Dẫn lối lên lầu, tầng hai là phòng trà, không gian rất thanh tịnh.
An Ninh đến sớm, chọn ngồi ở một góc khá kín đáo trên chiếc ghế dài trong
phòng, cô tháo khăn quàng cổ xuống: “Cho tôi một ly nước ấm trước, cảm ơn!”
Trong lúc đợi Từ Mạc Đình, cô thấy giá gỗ bên cạnh bày la liệt sách, có cả cuốn Sử ký Tư Mã Thiên, cô lấy ra xem thử, lật đến đoạn trận Mục Dã, chiến
lược lấy ít thắng nhiều, nhà Chu diệt nhà Thương lập nên thiên hạ. An Ninh nghĩ
mãi trận chiến này nguyên nhân lớn khiến nhà Thương bại trận không phải ở sự
thất sách trong chiến lược mà ở chỗ tập hợp con người, quân Ân (quân đội của
nhà Thương) sử chép có bảy mươi vạn đại quân nhưng quá nửa là nô lệ và tù binh,
mà cái đám nô lệ với tù binh bản thân sáng chẳng lo được tối, dễ phản lắm, ách,
nếu nói như vậy, cái câu “lấy ít địch nhiều” rất đáng để xem xét.
An Ninh yêu thích lịch sử, chủ yếu là vì nó có nhiều điểm có thể tìm tòi suy
ngẫm, nhưng lại là thứ cố định, không thay đổi được.
Tiếng chuông thang máy làm cô ngẩng đầu dậy, Từ Mạc Đình bước ra, An Ninh ngỡ
ngàng, hiển nhiên không nghĩ cạnh anh còn có người khác, Mạc Đình cũng nhìn
thấy cô, ánh mắt sáng lên rồi bình thường trở lại. Đợi mấy người mặc Âu phục,
giày da đi vào trong lối rẽ, An Ninh tiếp tục cúi xuống xem sách.
Mấy phút sau, Từ Mạc Đình bước tới, ánh mắt chưa hề rời khỏi thân hình đẹp đẽ của
cô. Khi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, An Ninh quay đầu sang, chạm vào
ánh mắt anh, anh cười: “Em đến sớm thế?”
Trên mặt An Ninh tỏ vẻ ai oán: “Anh bận việc công, sao còn hẹn em ra đây?”
“Cũng không phải việc công gì mà.” Từ Mạc Đình nói: “Ba anh cũng ở trong, lát
em gặp ba anh nhé?”
“Á?” Thế này bất ngờ quá.
“Em vẫn chưa chuẩn bị.”
Mạc Đình nhìn lướt cô trên dưới một lượt: “Thế này là được rồi.”
Trong lòng An Ninh suy tư trăm mối, sao uống trà lại thành ra gặp mặt người lớn
thế này?!
Hôm đó, cô chuyển vào ngồi trong một phòng riêng của câu lạc bộ, cảm giác duy
nhất của An Ninh là đây đâu phải cuộc gặp mặt bố mẹ chứ? Là gặp mặt cả gia tộc
mới đúng.
Chú chú bác bác, sau đó, An Ninh kinh ngạc một chút, cô đã thấy ba của Mạc Đình
trên ti vi, ách, cô có cần phải bày tỏ sự ủng hộ đối với chính sách của ông ấy
không?
Nhưng cô chưa kịp bày tỏ gì, vị lớn nhất gia tộc họ Từ ấm áp độ lượng ấy đã
cười và nói với cô một câu: “Cô gái, ngưỡng mộ đã lâu!”
Đó vốn là điều cô muốn nói.
An Ninh nghiêng đầu nhìn người đang đứng cạnh mình, Từ Mạc Đình chẳng yểm trợ
gì cả.
“An Ninh phải không, ngồi đi!” Ba Mạc Đình chỉ tay vào ghế.
Ngay cả tên cũng biết rồi? Được thôi, cô đỡ phải giới thiệu bản thân nữa.
An Ninh ngồi xuống một cách cẩn thận.
Sau đó, mấy trưởng bối nhà họ Từ nhẹ nhàng hỏi chuyện cô, cô bình tĩnh trả lời
từng điều một. Mà nếu nói cô bình tĩnh, chi bằng nói... cô đã thoát khỏi hồi
hộp mới phải. Hơn nữa, ngoại hình ưa nhìn và tính cách nhẹ nhàng của An Ninh
cũng khiến người lớn rất thích, vì vậy, xét tổng thể thì lần gặp mặt này cũng
coi là viên mãn, thậm chí sau cùng có người còn bảo: “Đợi năm sau tốt nghiệp
rồi cưới luôn, năm kia là năm Nhâm Thìn, sinh con đẻ cái cũng tốt.”
An Ninh chán luôn. Hóa ra kết hôn là vì năm kia là năm rồng, sinh con tốt.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, một ngày cô bị hãm hại tưng bừng.
Từ phòng riêng bước ra, An Ninh nổi giận: “Sao anh không đỡ cho em?”
Mười phút trước, sau khi nói xong chuyện sinh con năm rồng, mấy vị chú bác tiện
miệng nhắc đến một người thân thích trong gia tộc, quanh năm ở nước ngoài, lần
này về nước là do bà xã sắp sinh đứa thứ hai gì gì đó, An Ninh trong lúc đang
cảm khái chuyện hóa ra các nhân vật lớn khi ăn cơm uống trà cũng bình dân như
ai, khi nghe thấy thế, lại do bị bạn bè đầu độc quá nặng, nói không suy nghĩ:
“Quanh năm ở nước ngoài, sao lại có đứa thứ hai?”
“...”
Cả phòng im phăng phắc, ba giây sau, tiếng cười vang như sấm.
Bây giờ An Ninh mới thật sự biết thế nào là “hối hận không kịp”, thế mà người
đứng bên cạnh cứ trơ ra như phỗng thấy chết không cứu, đáng hận hơn nữa, cô dám
thề là anh cũng đã cười!
Sau cùng, Từ Mạc Đình cũng hắng lên một tiếng, nói là phải đưa cô đi loanh
quanh, mới thoát ra được.
Mạc Đình mỉm cười: “Em đã làm rất tốt.”
Giả tạo, thật sự là giả tạo. An Ninh chán chẳng muốn nói.
Từ Mạc Đình tuy trước nay vốn là người bình tĩnh, vững chãi, nhưng về mảng tình
cảm nghĩ cho cùng vẫn là người mới chập chững, cứ từng bước từng bước tiến được
đến bây giờ không thể nói là không lo âu hồi hộp, ít nhất cũng lo cô sẽ từ chối.
Đúng là có nhiều điểm khiến anh lo lắng. Chuyện như thế anh đã từng vấp, chẳng
muốn nếm cái dư vị đó thêm một lần nào nữa. Lần này, anh sẽ cẩn thận hơn, chỉ
là, đôi khi cảm thấy hơi sốt ruột.
“Giờ đi đâu đây?” Ra khỏi cửa, An Ninh hỏi.
“Loanh quanh dạo phố nhé!” Anh kéo tay cô.
Tuy cô cũng thường xuyên đi đạo phố cùng mẹ hoặc bạn bè, nhưng cùng... Từ Mạc
Đình? Dạo phố? Cảm giác là lạ thế nào đó.
“Sao vậy? Không muốn đi à?” Ai đó đang gán tội danh cho cô.
“Em nào dám.” Giọng cô ai oán.
“Không sao, khi em mệt, anh sẽ cõng em.” Từ Mạc Đình an ủi thích đáng, nhẹ
nhàng.
An Ninh vô cùng kiên quyết: “Không thèm nhé!” Trên phố đông đúc, người qua kẻ
lại, dựa vào lưng Từ lão đại sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lúc ngang qua một con phố, An Ninh chợt nhớ tới một đoạn đối thoại thú vị xem
được trên mạng, liền hỏi người bên cạnh: “Anh biết thành phố mình đường nào an
toàn nhất không?”
“Là phố bên tay trái em.”
Còn xa mới đúng với đáp án chuẩn. Nhưng thôi cũng được, chính xác thì, chính là
con phố bên tay trái cô là an toàn nhất, chỉ mấy trăm mét mà có cả sở công an,
viện kiểm sát, tòa án. Phạm pháp ở phố này thì chưa bước chân ra khỏi nhà đã bị
xích lại rồi.
Mạc Đình cười sặc lên một tiếng: “Thực ra, cũng rất thú vị đó!”
An Ninh chán chẳng buồn xua tay, đâu cần miễn cưỡng thế chứ!
Đèn phố lấp lánh, người qua lại náo nhiệt, mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái,
nhưng cũng có thêm một chút gì đó ấm áp lòng người.
Hai người đi đến quảng trường, Mạc Đình nghe điện thoại, mới nghe được hai câu
liền đưa máy cho An Ninh, cô nghi hoặc nhìn anh.
“Trương Tề.”
An Ninh cầm máy mà chẳng hiểu gì, đã nghe thấy đầu dây bên kia nói luôn: “Chị
dâu, axit thì rửa bằng cái gì?!”
= =! “Anh bị tạt axit à?”
Trương Tề sau phút ngập ngừng, nói hàm hồ: “Không cẩn thận tạt vào một người
bạn, chỉ bị ở tay thôi.”
An Ninh suy nghĩ: “Có bicarbonate ở đó không? Chính là soda ấy. Đừng rửa bằng
nước, dùng khăn sạch lau đi, sau đó bôi soda, nếu nặng, tốt nhất đi bệnh viện
chữa trị.”
“Cảm ơn nhé, chị dâu!” Sau khi đối phương cúp máy; An Ninh đưa máy cho Mạc
Đình. Bất chợt lại gặp ánh nhìn của anh, bất giác thót tim: “Anh làm gì nhìn em
ghê thế?”
Mạc Đình cúi đầu, cười: “Không có gì, chỉ là, cảm thấy em rất được.”
An Ninh nghĩ, chắc anh không có ý bỡn cợt mình đâu nhỉ?!
Cũng may, đúng lúc ấy có tin nhắn của chị họ gửi đến chữa cảnh éo le, mà thực
ra cũng chẳng éo le lắm.
“Nghe nói em đang hẹn hò, chị cũng đang ngồi uống nước hoa quả ở một quán KFC
trong trung tâm thành phố, có muốn qua đây buôn dưa chuyện tình cảm không?”
Chắc là nghe mẹ nói đây mà, An Ninh trả lòi; “Không muốn.”
Chị họ cũng tỏ ra dứt khoát, lập tức gọi điện tới: “Em đang làm tình à mà không
muốn? Mau qua đây đi, đồ uống cũng đã gọi rồi.”
An Ninh lẩm nhẩm, đã thế sao còn phải hỏi ý kiến người ta? Quay sang nhìn người
bên cạnh, Từ Mạc Đình trước giờ vốn là người vô cùng nhạy bén, lanh lợi.
“Cần anh tiếp khách không?”
Khiếp! Nói thế hóa người ta là ma cô dẫn khách chắc?
“Chị họ em nói năng chẳng giữ mồm.” Nếu đi gặp chị ấy thì phải bàn trước, tránh
lát nữa lại lệch hết cả bài.
“Không phải lo, anh xưa nay yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông
chi họ hàng.”
“...”
Được rồi, đương sự còn “rộng rãi” như vậy, cô lằng nhằng thêm nữa cũng không
cần thiết, bèn trả lời chị họ: “Thì qua.” Hy vọng bà chị họ đừng bốc quá, bà ấy
bốc lên thì còn khiếp hơn Mao Mao và Tường Vy nhiều, người khác khó mà đỡ nổi,
nhưng, kiểu người như Từ lão đại... có phải cô lo lắng nhầm đối tượng rồi
không?
Hôm đó, gặp chị họ cũng là nằm ngoài dự kiến của An Ninh.
Từ Mạc Đình vốn là một người thản nhiên như không, chị họ hôm nay cũng tỏ ra
rất nghiêm túc: “Khiến hai người xa xôi lặn lội qua đây thật ngại quá!”
Mạc Đình khẽ nở nụ cười, bình thản đáp: “Không sao, người thân của An Ninh cũng
nên gặp một chút.”
Chị họ hỏi rất nghiêm túc: “Hai người cũng coi như là đã yêu nhau chính thức
nhỉ? Ninh Ninh nhà tôi các phương diện đều tương đối xuất sắc, chỉ là thỉnh
thoảng cũng hay mơ hồ, tư tưởng vượt ngoài khuôn khổ thôi.”
“Không phải thế chứ?”
Ý anh là vẫn rất thích đúng không?
“Thế thì tốt, về sau nhờ anh quan tâm nhiều hơn đến Ninh Ninh nhà tôi.”
“Việc nên làm mà.”
An Ninh quả thực có cảm giác cứ như người trên giời vậy, đang tự hỏi bà chị
mình đổi tính đổi nết từ bao giờ, thì có tin nhắn đến: “Aaaaaaa! Chàng đẹp
giai!!! Đâu ra một cực phẩm như vậy chứ? Đôi môi kìa, đôi mắt kìa, thần thái
kìa! Đẹp cứ như Apollo vậy!”
An Ninh xém chút nữa là phun hết nước trong miệng ra, hóa ra tất cả chỉ là giả,
chỉ là giả mà thôi, cô bị lừa rồi.
Chị họ lúc này mói nháy mắt với cô em họ: “Ninh Ninh, sao không nói gì?”
Cô chẳng có gì để nói cả...
Kết quả là một bên thì chân thành gửi gắm, một bên thì ung dung hứa hẹn, ai rốt
cuộc mới là ma cô đây?
Đêm ấy, Từ Mạc Đình lái xe đưa hai chị em về, đầu tiên là đi vòng cả quãng xa
đưa bà chị họ về nhà, xuống xe, chị họ lịch sự nói:
“Có dịp lại ra ngoài ăn cơm nhé!”
“Được ạ!” Từ Mạc Đình luôn ăn nói lễ phép với người thân của bạn gái.
“Vậy được rồi, đi đường cẩn thận nhé!” Sau đó mới dặn dò cô em họ: “Ninh Ninh,
về đến nhà thì gọi điện cho chị.”
“Ừm!” Cô biết trước là lúc nữa thôi thế nào cũng có một phen đấu khẩu ra trò.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người, An Ninh nghĩ đến một chuyện không biết có nên
nói ra vào lúc này, chần chừ mãi rồi cũng quyết định, chết sớm thì siêu sinh
sớm vậy: “Ngày kia có thể em sẽ đến chỗ ba em.”
Đối phương chỉ “Ừ” một tiếng, không đoán được tâm tư thế nào, An Ninh cảm thấy
sự lo lắng của mình trước đây hoàn toàn là thừa, mới nhẹ nhõm cười, nói:
“Thế... chúng mình sang năm gặp lại!”
Từ Mạc Đình không trả lời, im lặng, qua một hồi anh mới hỏi: “Sang năm em dự
định thi tiến sĩ không?”
An Ninh không thấy bất ngờ về việc anh sẽ biết, bởi việc này sớm muộn cũng phải
đem ra bàn bạc. Tiếp tục học hành nghiên cứu ở đây, lại thêm một lý do cho
chuyện lưu lại thành phố X.
“Ừm!” Nói ra mới nhớ tiếng Anh của anh rất ổn: “Anh có giúp em học thêm không?”
“Anh không định thế.”
An Ninh trợn tròn mắt, Từ Mạc Đình mới từ từ nói: “Nhưng anh có thể hy sinh một
chút.”
“Hả?”
“Học tiến sĩ ở Đại học X, nếu có một tấm giấy phép cấp quốc gia sẽ được cộng thêm
mười điểm.”
An Ninh càng cảm thấy hồ đồ.
Từ lão đại ôn tồn, từ tốn tiếp tục bổ sung: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng là
giấy phép cấp quốc gia rồi.”
Thế này... thế này có coi là cầu hôn không?
Ui!
Mặt An Ninh đỏ bừng, chỉnh đốn ngôn từ: “Em phải dựa vào thực lực của mình!
Không đi cửa sau, thực ra, thế cũng không coi là đi cửa sau chứ?”
“Thế à?” Từ Mạc Đình không chút miễn cưỡng: “Thế thôi vậy.”
An Ninh hoài nghi hình như mình lại bị sắp đặt.
Lẽ nào đúng như lời Mạnh Tử nói, trời cao muốn trao trọng trách cho người này,
nên trước tiên phải khiến người đó lao tâm khổ tứ? Nhưng cô vốn chẳng có việc
gì được coi là lớn phải làm cả.
An Ninh đoán vu vơ: “Có phải anh cũng thi tiến sĩ không? Vì vậy mới muốn tìm
một cái...”
Đối phương ngắt lời: “Nói những lời như vậy, em không sợ trời giáng cơn sấm sét
à?”
“...” Nói thì nói, làm gì mà phải trù ẻo cô vậy!
Xe dừng lại trên con đường trước cổng lớn vào khu nhà, Từ Mạc Đình quay sang
ngắm cô, An Ninh cũng nghiêng đầu sang một cách vô thức. Anh cười, đưa tay phải
ra kéo cổ cô xuống mà hôn, sau đó chợt há miệng ra cắn cô.
Lòng anh tựa như chiếc mỏ neo chưa từng được thả xuống đế níu giữ con tàu kể từ
khi rời bến, sau khi gặp cô một vài lần, anh mới ý thức được sự cô độc trước
đây của mình, bến bờ anh muốn chính là ở đây, sự ích kỷ của anh đã ăn vào máu,
anh nhất định muốn có cô, người khác đều không được đụng vào cô.
Ngay lúc này, hơi thở của cô bao trùm lấy anh khiến anh như đê mê trong giây
lát, từ khi quen biết đến giờ, từng mảnh ký ức như chắp lại thành đoạn, tình
cảnh mấy năm trước khiến anh biết rằng người con gái mà anh thầm yêu có thể
quay lưng quên anh đi bất cứ lúc nào...
“Từ Mạc Đình, hôm nay học xong có muốn đi hát
Karaoke không?”
“Không, hai người đi đi, chơi vui nhé!”
Đợi hai bạn nữ sinh đi khỏi, Lâm Văn Hân ngồi ở hàng trên mới quay lại: “Người
ta lấy hết dũng khí để hẹn cậu, sao lạnh nhạt thế?”
Từ Mạc Đình lật trang sách trên tay, ý muốn nói chẳng có hứng: “Sắp thi cuối kỳ
rồi, phải chịu khó xem thêm sách.”
“Tôi nói lão đại này, với năng lực của cậu thì cho dù không đọc sách cũng vẫn
đứng trong top ba, làm gì mà phải khổ sở thế, làm tôi cũng ngại chẳng dám ra
ngoài chơi.”
Từ Mạc Đình vẫn lạnh nhạt nói: “Trên thế giới này chẳng có thứ gì được đền đáp
mà không phải bỏ ra công sức nỗ lực cả.”
Bạn ngồi cùng bàn của Từ Mạc Đình lúc này mới rời mắt khỏi đề thi, ngước đầu
lên phụ họa: “Lão đại nói có lý, trúng phóc.”
Lâm Văn Hân bĩu môi: “Cậu có biết người đứng đầu bảng khoa Tự nhiên khóa mình
không? Nghe nói quá nửa thời gian là đọc sách.”
Từ Mạc Đình nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một vài tia sáng, có gì đó quyến
luyến sâu thẳm, lại nghe mấy bạn bên cạnh buôn vài câu, anh bỏ sách xuống, đang
định đứng dậy thì suýt chút nữa va phải một bạn gái bước vào từ cửa sau.
“Xin lỗi!” Cô lùi lại một bước, cười e thẹn: “Tôi tìm lớp trưởng lớp các bạn,
giáo viên chủ nhiệm gọi bạn ấy lên văn phòng.”
Mạc Đình quay đầu ngó về phía sau, nói bình thản: “Cậu ấy không có ở đây.”
Bạn nam bên cạnh giơ giơ cánh tay: “Bạn à, lớp trưởng lớp tôi đi toilet rồi,
cậu ấy quay lại tôi sẽ bảo cậu ấy.”
“Cảm ơn!” Cô đã quay lưng đi rồi, nghĩ thế nào lại quay lại nói với Từ Mạc
Đình: “Cảm ơn nhé!”
Trong cõi mơ hồ, anh cẩn thận gợi lại những ký ức đã chìm sâu từ lâu, rồi lại
cúi đầu xuống hôn cô.
An Ninh cảm thấy môi mình hơi đau, nghĩ rằng trong bao nhiêu cặp đôi trên khắp
thế giới này, có thể coi cô là bi tráng nhất.
“An Ninh à, đừng quay lưng đi mà quên mất anh nhé!”
Cô quên, là vì cô không nhớ, không để ý.
Vì thế anh thấy muộn phiền, thấy khó chịu.
Nhưng bản thân đã thích mất rồi, trên thế giới này luôn luôn có một người tinh
tế đi vào tận cùng con tim và lôi ra tất thảy những tình cảm non nớt, ngây thơ
nhất, từng chút, từng chút một.
“Bạn gái vừa nãy chính là đầu bảng khoa Tự nhiên ư?”
“Nói ra mới nhớ, mẹ bạn ấy dạy Ngữ văn ở trường ta, sao bạn ấy không học Ngữ
văn nhỉ? Chưa biết chừng lại học cùng lớp mình, tiếc thật!”
“À, thế chẳng phải chúng ta có một đối thủ nặng ký hay sao?”
Từ Mạc Đình đã quay lưng bước đi, bạn gái kia vốn muốn nói chuyện, tự dưng lại
chẳng còn nhiệt tình, “Haizz, đọc sách đi, nói chuyện về người khác làm gì.”
Quay về chỗ ngồi, ngoái đầu nhìn theo chiếc bóng đó, cái bóng “cao lớn” lặng lẽ
kia luôn khiến người ta phải theo đuổi.
Nhân phẩm, học vấn của Từ Mạc Đình đều ưu việt, lại tuyệt đỉnh thông minh, là
đối tượng của biết bao nhiêu bạn gái, cũng là nhân vật được đám nam sinh sùng
bái ngưỡng mộ. Trương Ly Thanh vẫn còn nhớ lần đầu gặp anh ở buổi diễn giảng
của học sinh mới, anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc đen mềm mại, sự
thanh khiết ấy nổi bật hẳn giữa một đám nam sinh nhuộm tóc xanh đỏ, bàn tay cầm
giấy phát biểu, từng ngón từng ngón trắng trẻo thon dài, nói năng rành mạch,
giọng điệu từ tốn nhưng vẫn giữ được sự cương nghị không thể thỏa hiệp.
Anh là nhân vật tiêu điểm của hội nữ sinh mỗi khi nằm ườn trên giường ký túc xá
nữ buôn chuyện, không ít người mỗi khi nói đến anh thì mặt cứ đỏ ửng lên không
tài nào giấu giếm được.
Nhưng có khi, thêm thương nhớ lại chẳng phải chuyện tốt, anh quá ư xuất chúng
khiến những người yêu mến anh không dám gần, mà anh thì lúc nào cũng tỏ ra lãnh
đạm, luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
Nghe đâu, anh là con trai của một nhà ngoại giao, người thường xuyên xuất hiện
trên báo đài, ti vi, mẹ anh là lãnh đạo của Sở Giáo dục, từ nhỏ anh đã giành
được các giải thưởng toàn quốc, thầy hiệu trưởng coi anh là học sinh ưu tú; anh
là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ của trường, cuộc thi nào anh tham gia cũng
đoạt giải... Người như thế khiến mấy kẻ dám trèo cao, đến tuổi này ai cũng đã ý
thức được thế nào là xứng đôi vừa lứa, vì thế chỉ dám thầm để ý, thỉnh thoảng
được nói chuyện vài câu cũng thấy mãn nguyện rồi.
Buổi chiều, tiết Thể dục cuối, Từ Mạc Đình đang chơi bóng cùng bạn, như một sự
vận động giết thời gian đế tâm hồn thôi nhớ nhung ai đó.
Mạc Đình ra khỏi sân, đi đến gốc cây long não lấy nước uống vài ngụm, Lâm Văn
Hân tiến đến dựa vào bên cạnh: “Lão đại, hôm nay không nương tay nhé!”
Từ Mạc Đình cười, không nói gì. Lúc này, có một bạn gái ở vòng ngoài bỗng hét
lên: “Từ Mạc Đình, em yêu anh!” khiến Lâm Văn Hân đang uống nước sặc ra ngoài,
“Chết mất thôi!” Ngoái ra xem cũng không biết là ai hét, túm tụm năm ba bạn gái
kẻ đùn người đẩy lẫn nhau.
Từ Mạc Đình đã quen mấy chuyện như vậy, anh không phải người quá tự mãn, chỉ là
anh thiếu sự nhiệt tình vói một số chuyện, sự nhiệt tình của anh... chỉ biểu
hiện với một người, thậm chí đến nỗi anh không biết làm thế nào để kiềm chế
được. Chàng thiếu niên chí khí cao ngạo nửa năm trước đã trải qua cảm giác thế
nào là đêm nhớ, ngày mong một người...
Mạc Đình mím môi, ném chai nước đang uống vào thùng rác bên cạnh, nói: “Tôi đi
trước đây.”
“Ây, lão đại, cậu về nhà à?” Một bạn nam ném quả bóng qua, hét.
Đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, Từ Mạc Đình bước ra khỏi sân bóng, đi vào giảng
đường. Vốn định lấy chìa khóa và túi sách để về nhà vì anh không thích mình có
mùi mồ hôi thì gặp cô ở chân cầu thang. Anh dừng bước, cô đang lúi húi tìm gì
đó trong cặp, lúc đi ngang qua anh, cô bước hụt, Mạc Đình lẩn đầu tiên đỡ lấy
cô, và lập tức buông tay ra.
An Ninh còn chưa định thần đã vội ngẩng lên: “Cảm ơn!”
“Không có gì.”
An Ninh không dừng lại lấy một giây, lôi chiếc di động đang rung trong cặp, vừa
chạy vừa nghe điện: “Đến rồi đây, đến rồi đây.”
Từ Mạc Đình nắm chặt bàn tay, khóe miệng nhếch lên cười khổ.
Tuổi thanh xuân luôn có nhiều biến động, bao nhiêu phiền não, cho dù có là Từ
Mạc Đình thì cũng không ngoại lệ. Anh là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, là
tấm gương của bạn bè, là đối tượng các bạn gái mê đắm, nhưng chỉ mình anh biết
trong thời gian này có bao nhiêu sự mông lung. Anh cần kết quả, anh cần thắng
lợi, không thể phủ nhận rằng một khi lòng người ta đã rung động, đó quả thực là
một trải nghiệm đáng sợ, anh thậm chí còn giống như mấy cậu thiếu niên mông
muội đi viết thư tình.
Thời trung học phổ thông mà theo đuổi bạn gái, đã là điều không tưởng đối với
tính cách của anh, vậy mà đối phương lại không thèm để ý và tỏ ra khó chịu.
Sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ, yêu cầu tự đặt ra đối với bản thân mình, cho
dù có lúc không thực hiện được một cách hoàn hảo, nhưng anh luôn kiêu ngạo hơn
người. Nếu đã... bị từ chối, vậy thì, cần gì phải bám như sam. Anh không muốn
đóng phim bi kịch tình yêu, ông trời cho anh thời gian và không gian để dần
quên đi, tốt nghiệp xong, anh liền ra nước ngoài du học.
Mấy năm sau đó, anh sống rất bận rộn.
Từ Mạc Đình đưa tay nắn vuốt vết răng anh cắn còn
để lại trên cạnh cổ, nhè nhẹ nói với cô: “An Ninh à, trước đây em đi đường mà
đầu óc cứ như trên mây, anh luôn lo lắng sợ em bị ngã.”
“Hả?”
“Nói ra thì anh còn cứu em một lần đấy.”
An Ninh không rõ người này có phải sau khi cắn cô xong còn tự tâng bốc mình
không? Nhưng tay bị anh nắm chặt muốn đi cũng không được, chỉ biết ai oán nhìn
anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Muốn trả ơn.” Anh dịu dàng nói.
An Ninh nghĩ, chém một nhát là chém, chém hai nhát cũng là chém: “Trả ơn thế
nào?”
“Lấy thân mình báo đáp.”
Một nhát chí mạng chăng? An Ninh tức chết mất, mặt cũng đỏ bừng cả lên: “Em
phải lên đây, mẹ chắc cũng đang đợi em về.”
Ai đấy đang trốn chạy, nhưng cô cũng biết anh cũng đồng ý bỏ tay cô ra, cô
xuống xe bước vội mấy bước rồi quay đầu lại, hét: “Từ Mạc Đình, em sẽ nhớ anh
lắm!”
Lúc ấy, có mấy người đi ngang qua nhận ra cô gái dũng cảm đang tỏ bày tình yêu
này: “Ninh Ninh à?”
Vậy mới nói, không thể hành động theo cảm tính được.
Đêm nay An Ninh mất ngủ nghiêm trọng, chủ yếu là vì điện thoại của chị họ gọi
lúc hơn hai giờ đêm: “Chị cứ đợi em gọi điện mãi, sao đến bây giờ vẫn không gọi
cho chị hả?”
Bị hành cho đến gần ba giờ sáng, hôm sau hơn mười giờ An Ninh mới bò dậy được,
ra khỏi phòng đã nhìn thấy Chu Cẩm Trình đang ở phòng khách, chẳng lấy gì làm
lạ, cô đến bên cạnh mẹ nhận ly nước ấm: “Cảm ơn mẹ!”
Bà nói nhỏ: “Đi sớm một ngày đi, mẹ không vấn đề gì, cậu ấy đến đón con, cũng
coi là có thành ý.”
An Ninh hơi chau mày: “Chẳng phải mẹ bảo ngày mai sao?”
“Nha đầu ngốc, sớm muộn gì một ngày, có phải một đi không trở lại đâu.”
Chu Cẩm Trình đứng dậy: “Nếu Ninh Ninh quyết định mai mới đi thì chậm một ngày
cũng được.”
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu nhiều chuyện? An Ninh
định nói như thế xong kìm lại được, rốt cuộc thì cô không muốn làm những việc
tổn thương đến người khác.
Mẹ cô đang giúp cô sắp xếp hành lý, An Ninh nhấn mạnh năm lần bảy lượt: “Hai
mươi ngày nữa con về.”
“Biết rồi!” Bà Lý quay ra ôm con gái: “Mẹ đợi con về.”
Tạm biệt mẹ xong, An Ninh lặng lẽ đi phía trước, Chu Cẩm Trình đi cách xa phía
sau chừng một mét.
Cô không suy nghĩ gì, bước đi chậm rãi.
Anh ta xưa nay vẫn giỏi phát hiện những thứ ở tầng sâu kín nhất, cũng có lẽ bởi
vì quan tâm quá mức nên khó tránh bị chịu ảnh hưởng, thành ra tạo nên những thứ
mà bản thân cũng không phân biệt nổi nó là cái gì, anh ta chạy lên trước đón
hành lý từ tay cô: “Để tôi!”
Những đốt ngón tay đang xách túi hành lý theo bản năng co lại: “Không cần đâu.”
Tình cảnh ấy khiến cô nhớ lại chuyện mấy năm trước, Chu Cẩm Trình ép buộc đưa
cô rời đi.
An Ninh lắc lắc đầu, như muốn ngăn lại những ký ức không vui.