1. Cảm ơn ông trời!
Mao Hiểu
Húc quyết định xem mắt và theo đuổi một chàng trai!
Chỉ là khi kế hoạch được tiến hành, cô nàng mới phát hiện một vấn đề nghiêm
trọng: Tại sao Đại học X mỹ nhân nhiều như vậy lại cạnh tranh ác liệt thế, mà
nam sinh lại không thèm ngó ngàng tới? Đau thương nhất là trước mặt lại có một
em rể thuộc dòng dõi quý tộc làm chuẩn mực, hại Mao Mao bây giờ gặp ai cũng
thấy kém, kém xa! Thậm chí một số nam sinh còn nữ tính hơn cả cô, không nhịn
được cô nàng ngẩng mặt lên trời thở dài: “Bộ dạng của các người không thể xứng
với “nòng nọc” của chính mình!”
Tường Vy nói: “A Mao, người con trai tốt không thể nhảy vào ôm lấy chúng ta,
hơn nữa lại là trong lòng bà, hay là bà nghĩ làm sao dụ sói vào hang, không thì
bà chỉ có một kết cục, ham dâm đến chết.”
“Khụ!” Triều Dương phụt nước miếng: “Vì Mao Mao, tôi sẽ nghĩ ngay tới cảnh “cạn
tinh mà chết”!”
Người nằm trên giường rõ ràng đang bị kích động, bật người lên như một con cá
chép: “Đi bắt giai thôi!”
Sau đó Mao Mao đi loanh quanh khắp các ngóc ngách trong vườn trường, săn lùng
con mồi, bởi vì ánh mắt quá... ti tiện, cho nên trong phạm vi quanh cô nàng
mười mét không có một ai dám đến gần.
Bản thân Mao Mao lại không cảm thấy thế, luôn dùng ánh mắt săn mồi sắc nhọn để
tìm kiếm khắp vườn trường:
Quá gầy!
Lại thêm một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ!
Thấp quá!
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô nàng quyết định đi tìm bên ngoài trường,
tài nguyên trong trường quá thiếu thốn, lúc đi ngang qua trạm xe bus: “Oa oa
oa, chính là anh ta!” Có một nam sinh đứng trước tấm biển của trạm xe bus! Một
giây sau, Mao Mao mắt chữ O mồm chữ Ô nhìn hai vị mỹ nữ đi tới, anh chàng đẹp
trai liền ôm lấy hai cô, đi qua trước mặt cô nàng chuyện trò vui vẻ.
Mao Hiểu Húc ngồi dưới đài hoa bên cạnh cửa chính của trường đại học bên cạnh,
lặng lẽ nhìn một cậu bé chừng tám, chín tuổi mặt mũi tươi cười: “Trông rất đẹp,
dứt khoát đem về rấm là được rồi!”
Cậu bé cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay đầu lại: “U oa mẹ ơi!” Một người
phụ nữ từ cửa lớn liền vội chạy đến.
Cuối cùng Mao nào đó đành chán nản quay về trường, chỉ là cô nàng đã quên, Đại
học X rất rộng rãi với người ra khỏi trường, nhưng lại kiểm tra nghiêm ngặt với
người vào trường, cô lại quên mang theo thẻ sinh viên.
Lúc đó, bên cạnh xuất hiện một giọng nam trong cao, lại pha chút mệt mỏi: “Đây
là học sinh của lớp tôi, để cô ấy vào đi.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, vừa lúc người đó đưa thẻ giáo viên cho bảo vệ.
Mao Mao lúc đó đứng ngoài phòng bảo vệ, còn người đàn ông kia lại đứng bên
trong, trong tay cầm một tờ tường trình, hình như đã ký tên rồi.
Anh đứng ngoài cửa sổ quay lưng về phía gian nhà có ánh đèn sang chói, chỉ cách
đó không xa là ánh đèn đường mờ ảo rọi xuống đất, ánh đèn chân không dịu nhẹ,
trên gương mặt anh xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo.
A Mao chợt thấy như bị đâm một nhát vào tim, có chút gì đó trào lên, ngơ ngác
nhìn anh lịch sự cười với mình, sau đó đi vào sân trường.
“Chẳng lẽ không khí đã căng tràn trong lồng ngực?”
Ngơ ngác một lúc, A Mao liền nhảy lên một cái, ngẩng lên trời hét to: “Cảm ơn
ông trời! Cảm ơn ba mẹ! Cảm ơn Đại học X! Tôi thực sự cảm ơn mọi người!”
Trong khi hai bảo vệ ngơ ngác nhìn cô, Mao Mao ngượng ngùng quay về phòng ngủ,
dưới sự chờ đợi của ba người bạn, cô tuyên bố: Cô đã rơi vào bể tình!
Tường Vy hỏi: “Đối phương là ai? Tuổi tác? Tướng mạo? Tính cách? Nơi sinh?
Thành viên gia đình? Và cả lịch sử tình trường?”
“Oa ha ha ha! Các bà ghen tị với khả năng ghi nhớ trong nháy mắt và thị lực hai
chấm kinh người của tôi à? Tôi đã ghi nhớ tất cả các dữ liệu của người ấy khi
anh ta đưa thẻ giáo viên cho bảo vệ!” Mao Mao đứng giữa phòng, vặn lưng, ngửa
mặt lên trời mà cười điên loạn, cho đến khi đau hai cạnh sườn mới thôi.
Triều Dương lắc đầu: “Bà nên để sự nhiệt tình này vào việc học tập, thì chắc
cũng không đến nỗi mỗi kỳ đều có một môn bị trượt.”
Tường Vy hết kiên nhẫn: “Nói về vấn đề chính đi, làm gì có thầy giáo nào đẹp
trai chứ?”
Mao Mao hưng phấn tuyên bố: “Thầy ấy là chủ nhiệm mới đến của lớp chín bên
cạnh!”
Tường Vy ngạc nhiên: “Thầy giáo? Được, dê già gặm cỏ non!” Nghĩ lại thấy không
đúng: “Được thôi, dê non ăn cỏ già!”
Triều Dương nói: “Ở bất kỳ một đất nước nào, tình yêu thầy trò đều không được
phép.”
Mao Mao giả vờ như không nghe thấy: “Tôi sẽ dùng sự nhiệt tình và sức hút của
mình để chinh phục thầy ấy!” Nói xong muôn vạn phong tình thổi đến... làm rối
tung cả mái tóc.
“Tối nay gió to quá.” Meo Meo kết luận.
2. Đau lòng, thật đau
lòng...
Hôm
sau, Mao Mao hỏi A Tam ở lớp kế bên địa chỉ phòng làm việc của thầy Tô Tuân,
một giây sau cô nàng đã đứng trước mặt thầy, gọi một cái tên mỹ miều là “tâm
sự”, tuy nhiên là tâm sự với người khác lớp, lúc đó thầy chủ nhiệm lớp mười
ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm!
Mao Mao nói: “Ba mẹ em luôn bận công việc, từ trước đến nay đều không quan tâm
đến em, từ nhỏ đến lớn em rất ít có cơ hội được đi chơi cùng bạn bè...”
Cái cổ tuyệt đẹp, không biết liếm vào sẽ thế nào nhỉ...
“Hiện tại ở trong lớp hay trong ký túc, em không có bạn tốt à?” Tô Tuân hơi
nhíu mày, nếu học sinh xuất hiện những vấn đề tâm lý thì phiền phức rồi.
“Không có.” Xin lỗi nhé, các chị em, vì hạnh phúc của tôi nên mọi người tạm
thời chịu lạnh nhạt một chút - ánh mắt đáng thương từ từ mở to, trong đáy mắt
mơ hồ sương khói, nếu biết sớm thì đã không cần phải đeo kính áp tròng! Kẹp vào
thật khó chịu!
Nhưng, cho dù hai mắt cô nàng có đẫm lệ thì khi nhìn người phía trước vẫn thấy
đẹp trai vô cùng, khuôn ngực hơi gầy kia, vùng hông mềm mại kia, đôi chân vững
chãi kia... đến đây đi!
Tô Tuân thực sự chưa từng gặp qua việc như thế này, hai mươi tư, hai mươi lăm
tuổi vẫn còn đi kiếm bạn.
Mao Mao càng nói càng lợi hại: “Nữ sinh đều tạo cho mình một vòng quan hệ,
không phải muốn chơi cùng nhau thì cũng có thể lập thành một nhóm... Em thường
bị xa lánh, bị bỏ rơi, bị ức hiếp... bởi vì em quá xuất sắc.” Mao nào đấy không
quên kèm theo một nụ cười chán nản và bất lực, khóe mắt đỏ hoe, thầy à, điều
hòa trong phòng làm việc mở to quá, kính áp tròng của em sắp khô cong rồi!
Nhưng cô nàng vẫn không ngại biểu lộ ánh mắt ướt át, đôi môi này nếu hôn vào
nhất định thích thú vô cùng - ép vào cửa mà hôn, hay là trên giường, hay là bên
cạnh bồn rửa tay?
“Vậy... Vậy em có dự định gì?” Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Tô Tuân ngẩng
đầu nhìn cô.
Lên giường đi!
Mao Mao cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nếu biết nên làm thế nào, thì em đâu cần
phải than phiền ở đây.” Lời vừa nói xong, cô nàng quay người xông ra khỏi phòng
làm việc, khóe mắt có giọt lệ rơi... Mắt đau chết đi được! Em không chịu được
nữa, nóng quá!
Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, cuối cùng lắc đầu.
Hai tuần sau, lớp chín và mười cùng nhau đi chơi, do Mao Hiểu Húc dẫn đầu -
thành phố này phía sau là núi phía trước là biển, phong cảnh tuyệt đẹp, trước
nay đều đi biển, lần nay thay đổi khẩu vị, đi leo núi.
Khi thầy không còn sức để leo lên núi, cô nàng có thể... Oa ha ha ha ha!
Thế là khi leo lên lưng chừng ngọn núi cách mực nước biển khoảng bảy trăm mét,
Tô Tuân chán nản nhìn Mao Mao đang nằm bò trên hòn đá có chết cũng không chịu
di chuyển nửa bước: “Mấy bạn đồng hành của em đâu?”
“Triều Dương và Tường Vy nghe nói trên núi có một đôi nam nữ đang tắm cùng nhau
trong suối nước nóng liền đi lên trước, Meo Meo không biết đi đâu, em muốn chết
ở đây...” Mao Mao thè lưỡi trả lời yếu ớt.
Qua một quãng cô nàng bị tụt xuống cuối cùng: “Được rồi! Nếu em không muốn thực
sự bị chết ở đây, thì hãy đứng lên đi tiếp.”
“Nếu em có thể đứng lên đi tiếp, em không cần phải nói em sẽ chết ở nơi này.”
Mao Mao dùng hơi thở yếu ớt kia để rên rỉ.
“Uống chút nước, sau đó đứng lên đi tiếp.” Tô Tuân lấy bình nước của mình đưa
cho cô.
Hai mắt Mao Mao lập tức sáng lên, cầm lấy bình nước uống luôn, đương nhiên mục
đích của cô nàng là nước hay là cái gì khác thì không ai biết, sau khi đậy lắp
lại, Mao Mao “khà” một tiếng lại quay về phía hòn đá vừa nãy: “Cho dù thầy có
ném em xuống khe suối kia, uống no nước, em cũng vẫn như vậy không thể trèo nổi
nữa... Nhưng vừa nãy có rất nhiều bạn rửa chân ở đấy, cho nên nếu thầy muốn ném
em xuống thì hãy ném ở thượng nguồn.”
Tô Tuân chán nản khoác ba lô lên vai, lôi Mao nào đó từ tảng đá xuống, nửa lôi
nửa ôm cô leo tiếp: “Có thể leo đến đây thì thể lực vẫn còn tốt lắm!”
“Không được, không được, em rất yếu ớt...” Ồ oa! Anh và cô dựa vào nhau rất
gần! Mặt của anh áp vào cô, tay anh trên eo cô!
Chân mềm rồi, mềm rồi, mềm rồi...
Tô Tuân nhìn người đến nhấc chân cũng không còn sức, lấy ba lô khoác lên lưng
cô, sau đó quỳ xuống: “Thôi được, tôi cõng em.”
Thần núi ơi! Cảm ơn ngài! A Mao cảm tạ trời đất, sau đó không chút do dự leo
lên!
Thật là một tấm lưng đầy gợi cảm, sờ vào cũng rất thoải mái, nếu như lúc XXOO
để lại vài vết tích thì lại càng gợi cảm, a... không cần, không cần... người ta
đã...
“Đã đến rồi.” Tô Tuân đặt người xuống, sau đó đến lớp của mình điểm danh.
Sau khi cuộc đi chơi kết thúc, Mao Mao cũng không kiếm được cơ hội nào nói
chuyện với Tô Tuân.
Nhưng bạn cùng phòng, thậm chí là mấy bạn khác lớp, đối với việc này lại bỏ ra
không ít công sức để làm chân sau cho cô!
Ông trời không phụ người có tâm, ngày thứ hai sau khi quay về, cuối cùng Mao
Hiểu Húc cũng có cơ hội thể hiện “sự cảm ơn” của mình với Tô Tuân.
Quà cảm ơn là vé xem phim, Tô Tuân nhìn tấm vé rồi đưa lên phẩy phẩy: “Em học
viên, cái này không cần...”
“Cần mà, cần mà.”
“Em có thể mời bạn của em.”
“Em không có bạn mà.” Cô nàng nhìn với vẻ tủi thân: “Cuối tuần này thầy có bận
không? Em vừa nghe thầy chủ nhiệm khoa và thầy nói chuyện ngoài hành lang, cuối
tuần này thầy được nghỉ ba ngày...”
“...” Tô Tuân không còn lời nào để phản kháng. Lầu đầu bị nữ sinh làm cho lú
lẫn hết.
Do đó, việc này được ấn định một cách mơ hồ.
Chủ nhật, Mao Mao như con chim sổ lồng chạy ra khỏi ký túc.
Tường Vy lắc đầu: “Đúng ra trong rừng sâu thì chim nào cũng có.”
“...”
Mao nào đó vui mừng quá mà quên mất câu nói cố nhân đã dạy: “Vui quá hóa buồn.”
Khi cô khổ sở đứng đợi cả tiếng đồng hồ ở cổng trường, lại một tiếng, rồi một
tiếng nữa... mà trời chuyển từ âm u sang mưa bay, tất cả niềm vui đã tắt, thay
vào đó là sự ưu phiền.
“Nhìn gì mà nhìn?” Cô trừng mắt nhìn mấy người không quen biết.
Chân cô đã rất mỏi, hơi tê, xong rồi, xong rồi, không nhấc lên nổi...
A Mao nhìn thời gian, xong rồi! Hết phim rồi!
Hay là cứ đợi, may thì có thể gặp được.
“La la la la, tôi là một con chim nhỏ, la la la la, muốn bay nhưng lại bay
không cao... Tôi tìm kiếm, tìm kiếm...”
Đang trong lúc “tìm tìm kiếm kiếm”, A Mao nhìn thấy người mà mình mong đợi...
nhìn thấy một chiếc xe từ con phố lớn bên kia chạy tới... bên cạnh là một người
đẹp.
Mao Mao đợi cho đến khi chiếc xe rẽ vào chỗ đỗ xe mới lấy lại được tinh thần,
sau đó cô run rẩy quay về phòng: “Đau lòng, thật đau lòng...”
3. Em là Mao Hiểu Húc
Mao Mao
trải qua ba tiếng mưa lạnh, coi như là lễ rửa tội, ngày hôm sau sinh khí đã như
rồng như hổ, thật đáng thương.
Hôm đó, Mao Mao đến chỗ phòng trưng bày tranh để làm mấy việc vặt, sự thật là
vừa ra khỏi cổng trường, lại gặp người hôm qua cô đợi, lập tức vui mừng chạy
lại, nhưng cô lại chú ý đến mỹ nữ bên cạnh anh đang nhẹ nhàng gục vào lòng anh,
cô không khỏi... rảo chân bước đến! “Đời người chỗ nào cũng có thể gặp lại, hai
người cũng đến để đợi xe buýt à?”
Tô Tuân quay đầu lại nhìn thấy cô, lịch sự nói: “Xin chào.”
Mao Mao nhìn lướt qua cô gái kia: “Chân cô ấy bị sao vậy?” Đang định giơ tay ra
đã bị Tô Tuân ngăn lại: “Trật khớp thôi, không sao, em đừng động vào.”
Mỹ nữ nhìn cô, nở nụ cười yếu ớt.
Mao Mao cười hi hi: “Ba em là bác sĩ, thực ra xoay một cái là có thể như cũ,
rất đơn giản.”
Tô Tuân trầm ngâm, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm: “Cám ơn, không cần, tôi
đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Bên cạnh có người ngạc nhiên thốt lên một câu: “Cô ấy không phải là á quân của
Đại học X Trương Tử Yến sao?”
“Ây da, đúng là cô ấy.”
“May quá, xin chữ ký!”
“...”
Còn Mao Mao đã bị đẩy ra bên ngoài.
Người con gái luôn gục đầu vào ngực Tô Tuân lại bị bu lấy, những người xung
quanh ai cũng chen vào, chân mày Tô Tuân nhăn lại.
Mao Mao “chậc” một tiếng, tạo ra một lối thoát: “Thầy mau đưa cô ấy đi, chỗ này
để em ngăn lại.”
“Uầy, cô bé, tránh ra!”
Mao Mao vặn lưng: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn gặp mỹ nữ kia,
hãy để lại tiền mãi lộ.”
“Cô là cái thá gì chứ?! Cút mau!”
“Nam sinh nói chuyện sao lại chẳng có chút khí phách, dám đấu với lão nhị nhà
ta?”
“Cái gì?!”
“Lão nhị, cái dưới đũng quần ấy.” Cô lập tức ngạc nhiên nói: “Ngươi không thể
không có lão nhị?!”
“...”
Tô Tuân đã gọi được taxi, để Tử Yến vào trước, khom người nghiêng đầu nhìn về
phía sau.
“Sao thế?” Tử Yến khẽ gọi.
“Không, không có gì.”
Khi Mao Mao giải quyết xong đám người phiền phức này thì xe đã quay đầu chạy đi
rất xa: “Chậc, xa mấy cũng có thể nói tạm biệt mà!” Buông cánh tay xuống, đúng
là rất đau, vừa nãy tên khốn đó còn vặn tay cô!
Khi cô quay về ký túc với thương tích đầy mình, bỗng nhìn thấy người đang đứng
trước cửa khu nhà, mắt cô lập tức sáng lên: “Thầy tìm em à?”
Tô Tuân liếc nhìn cánh tay cô: “Em không sao chứ?”
“A? Ồ, không sao, không sao, vết thương nhỏ, không đáng gì!” Nói xong còn vung
lên một cái.
“Hôm nay thật cảm ơn em.”
Mao Mao xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, nhưng cũng phải nói lại, tại
sao hôm đó thầy không đến? Hại em đợi bao lâu!”
Tô Tuân thực sự cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi có việc đột xuất, lại
không có cách nào liên lạc với em, cho nên...”
Mao Mao hơi cúi đầu, nghĩ đến việc tự mình dán tên số điện thoại của cô lên máy
tính... lúc quay đầu lại hai mắt chạm vào nhau: “Cái đó, ngày mai thầy dẫn em
đi chơi công viên giải trí được không? Lúc nhỏ em rất muốn đi, nhưng không có
ai dẫn đi. Thầy sẽ không cho em leo cây nữa chứ?”
“...”
Thế là cuối tuần, Mao Hiểu Húc và Tô Tuân cùng đứng trước một tấm biển lớn của
khu giải trí.
Hôm nay Tô Tuân ăn mặc rất thoải mái, lại còn đeo một cặp kính, càng khiến anh
toát lên vẻ thư sinh, chiếc áo len màu kem được khoác lên người anh thật phù
hợp.
Còn Mao Mao lại ăn mặc như là lễ Noel, đứng ở đây, rất bắt mắt.
“Tôi nhớ còn lâu mới đến lễ Noel mà?”
Mao Mao cười nói: “Chúc mừng trước.” Ngầm có ý thâm sâu.
Tô Tuân biết rõ, nên chuyển đề tài: “Vậy bây giờ em muốn chơi gì?”
“Theo như em điều tra, nữ sinh bất luận là đi với bạn trai hay bạn gái, thì
chụp ảnh là không thể thiếu.” Nói rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, xem thật
kỹ, rồi lại thu về.
“Vậy em đi đi.”
“Một người chụp thì có gì vui?!” Mao Mao liếc nhìn anh, vẻ mặt muốn nói: “Thầy
không phải thật sự để em đi chụp một mình chứ?!”
Tô Tuân lại đau đầu: “Vậy tôi sẽ vào đó ngồi một lúc, xem em chụp là được rồi.”
Mao nhanh chóng nắm lấy áo Tô Tuân, khoe hàm răng trắng như tuyết.
Mấy phút sau, hai người đứng trước mặt cô nhân viên, xem tấm thiếp lớn trong
tay hình như là ảnh cưới của những năm 40.
“Xem ra chúng ta không hợp với cái này.”
Mao Mao gật đầu: “Cắt thành hai nửa là có thể làm di ảnh rồi.”
“...”
Cô bán hàng khóe miệng giật giật tiễn khách, Mao Mao kéo Tô Tuân thực hiện mục
tiêu tiếp theo.
“Theo sự điều tra của em, nếu có nam sinh đi cùng, nữ sinh nhất định sẽ lựa
chọn đi Nhà Ma.” Mao nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nghiêm túc trả lời.
“Vậy nếu không có bạn trai thì sao?” Tô Tuân cảm thấy có chút thú vị.
“Đến quán kem.”
“Vậy em chọn cái nào?”
Mao Mao nghiêng đầu hỏi: “Thầy tự nhận là nữ hay nam?”
“Vậy đi Nhà Ma.”
Mười phút sau, tại cổng ra của Nhà Ma.
Tô Tuân thản nhiên kết luận: “Hiệu quả âm thanh không tồi, hiệu quả bất ngờ
cũng tạm được.”
Mao Mao cười hi hi: “Tiếng la hét của nữ sinh bên cạnh mới khiến người ta sợ
hãi.”
“Xem ra chúng ta thật sự không hợp với nơi này, hay là quay về.” Tô Tuân quay
người đi về hướng cửa ra.
“Đợi đã!” Mao nhanh như bay ôm lấy cánh tay của anh - đây chính là thứ cô tính
sẽ làm khi đến Nhà Ma, đáng tiếc hiện thực cũng tạm được, nhưng trước mắt điều
quan trọng nhất là: “Lãng phí sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!”
“Cái gì?” Tô Tuân dở khóc dở cười nhìn nữ sinh dáng vẻ như con gấu Koala đang
níu lấy cánh tay anh: “Vậy em vẫn còn muốn chơi gì nữa?”
“Theo như điều tra, nữ sinh cảm thấy bị kích thích nhất chính là đi tàu lượn,
chúng ta đi chơi cái đó đi!” Cô lôi người đi.
Cơ bản anh đã tưởng tượng được kết cục thế nào.
Tô Tuân nhìn theo nữ sinh đã chạy tới chen ngang vào dòng người đông đúc, đột
nhiên lại muốn cười, cô ấy thật sự là một người kỳ lạ.
Theo bản năng, một bàn tay nhẹ nhàng mân mê những đường chỉ tay trong lòng bàn
tay vẫn còn hơi ấm kia, Tô Tuân thở nhẹ một cái, hình như anh đã gặp phải một
phiền toái ghê gớm.
Hôm nay Mao Mao rất vui, về trường tạm biệt người trong lòng, cô chợt nhớ ra
điều gì, gọi giật lại người đã rời đi được hai bước: “Hey, Tô Tuân, anh biết em
tên gì không?”
“Em là Mao Hiểu Húc!”
4. Em thích ăn nhất là
món thịt bò kho tàu
Mao Mao
rất tận tụy trong công việc đưa cơm, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối sau khi làm
xong các món ăn ngon đều không quên mang cho Tô Tuân một phần, anh thấy chuyện
này thật phiền phức, nhiều lần khuyên bảo nhưng đều không có kết quả, cuối cùng
chỉ có thể trả tiền ăn cho cô.
Mao Mao lúc nhìn thấy anh rút tấm thẻ tiền lương của anh đưa cho cô, đột nhiên
máu nóng trong người trào lên, hình như còn nghe thấy cả khúc nhạc cử hành hôn
lễ.
Nhìn thấy cô phấn khích rời đi, Tô Tuân không chịu được lại lắc đầu, nhưng
trong mắt thì như đang cười.
Sau này, Mao Mao mua hai suất cơm mang đến phòng làm việc ăn cùng người trong
lòng, trước đây cô đều ăn với tốc độ như tên bắn, nhưng đối diện với cách ăn
nho nhã của Tô Tuân, cô cũng miễn cưỡng ăn chậm theo.
Thầy chủ nhiệm lớp mười ngồi bên cạnh, dốc hết tâm huyết mà ăn.
Sau này thầy ấy hỏi Tô Tuân có phải anh đã thích Mao Hiểu Húc rồi không, Tô
Tuân lúc đó có chút ngập ngừng, cuối cùng hình như trả lời là không phải.
Thật đấy, với sinh viên, sao có thể?
Hơn nữa, xem ra cô ấy chỉ là một phút nông nổi, qua một thời gian nhiệt tình
thì cũng sẽ không quấn lấy anh nữa.
Mao Mao vừa ăn vừa nói: “Anh thích ăn nhất thịt bò, cà chua, ghét nhất là ớt
xanh và cà.”
Tô Tuân có chút ngạc nhiên, bởi vì cô nói đúng: “Em làm sao mà biết được vậy?”
“Mỗi ngày em đều quan sát mà, nhìn xem, em quan tâm đến anh bao nhiêu, cảm động
không?”
“...”
“Tô Tuân, em thích ăn nhất là thịt bò kho tàu, anh nhất định phải nhớ nha.”
Sau một tháng ăn cùng Tô Tuân, kết quả là Mao Mao gầy đi hai cân rưỡi, trời ơi,
đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?!
Hôm nay, cô mang hai suất trứng cuộn cà chua, hạnh phúc mở cửa phòng làm việc,
nhưng lại thấy có người ngồi bên cạnh Tô Tuân, trong lòng Mao Mao buồn vui lẫn
lộn, ánh mắt có chút tà khí, nhìn thấy thầy chủ nhiệm lớp mình hình như chưa ăn
cơm, liền nở nụ cười, chạy lại: “Thầy, em mời thầy ăn cơm được không?”
Phản ứng đầu tiên của thầy chủ nhiệm lớp mười là kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Tuân
đang cùng Trương Tử Yến ăn cơm, đối phương cũng liếc mắt nhìn bọn họ, Tô Tuân
hình như hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
“Thầy ơi, mỳ xào để nguội sẽ không ngon!” Mao nào đấy nhanh chóng quay đầu.
“À, được, cái này, bạn học Mao, sau này sẽ trả em tiền.”
Mao Mao xua tay: “Phần của thầy là dùng tiền của Tô Tuân mua, thầy đưa cho thầy
ấy là được rồi.”
Mao Mao quay lại ký túc thì bị đau bụng, ồ, ăn nhanh quá đây mà! Một tháng cô
ăn với tốc độ chậm, sức co bóp dạ dày đương nhiên không theo kịp, thật thê
thảm!
Triều Dương hỏi: “A Mao, bà không sao chứ?”
Mao Mao rên rỉ: “Tôi sắp chết đây, cà chua thật khó ăn.”
Triều Dương mắt trắng dã: “Tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống nổi.”
Mấy ngày không thấy người kia đến đưa cơm, Tô Tuân đột nhiên cảm thấy có
chút... chán ăn. Một trạng thái rất lạ.
Lúc anh đến nhà ăn, vừa lên đến tầng hai thì nhìn thấy một bóng dáng quen
thuộc, không phải Mao Hiểu Húc thì là ai? Anh vừa thoáng nhìn đã phát hiện ra
cô... Điều này thật lạ, cô không hề nổi bật cơ mà!
Lúc này Mao nào đó đang cùng mấy người bạn ăn cơm, trên tay cầm một cái đùi gà
nướng, ngồi bên cạnh cô là một nam sinh vừa cười, vừa đưa cho cô khăn giấy.
Không hiểu sao Tô Tuân nhìn thấy cảnh này, đột nhiên lại không muốn ăn ở nhà ăn
nữa, lúc này anh từ từ đi xuống, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc cô ấy mua mỳ xào
trứng cà chua ở cửa hàng nào nhỉ?
Sau đó một tuần, Mao nào đó lại mang thức ăn ngon xuất hiện tại phòng làm việc
của Tô Tuân khiến anh không khỏi giật mình.
“Đói quá, đói quá, ăn đi, em ăn xong còn phải đi làm thêm.”
Tô Tuân nghi ngờ nhìn cô: ““Em dạo này thiếu tiền sao?”
Nói đến chuyện này, Mao Mao phẫn uất: “Ông già em cắt bớt tiền tiêu vặt của em!
Thật là thất đức, không phải chỉ cãi ông một câu “già rồi mà còn ki bo” đấy chứ
- anh nhìn em gì chứ?”
“Em có thể dùng thẻ của anh.” Anh mở nắp hộp cơm, thực ra anh luôn muốn nói với
cô chuyện này, cũng coi như là “phí vất vả” cô giúp anh mua cơm.
“Ý của anh là...?” Mao Mao trong lòng thấy máu nóng chạy khắp cơ thể, YY đã đạt
đến cực điểm!
Tô Tuân ăn sắp xong cơm thì nhận được một cuộc điện thoại, sau khi tắt máy hơi
miễn cưỡng hỏi Mao Mao: “Ngày mai em có thể đi dạo phố cùng anh không?”
Thế nào gọi là mở cờ trong bụng, lúc này Mao nào đó chính là ví dụ điển hình
cho câu nói này, gật đầu cái rụp: “Được thôi, được thôi!”
“Tử Yến muốn mua một chút đồ, anh sợ có người sẽ chú ý, em...”
Mao Mao ngây ra: “Không sao, không sao, 3P* mà.” [* 3P: quan hệ giữa ba người.]
“...” Ý gì vậy?
Hôm nay đi dạo phố mọi việc đều rất tốt, cho đến khi chiếc mũ che nắng của
Trương Tử Yến bị bay mất.
Đảm đương làm mồi câu, lần này Mao Hiểu Húc bị giẫm suýt nữa gãy chân, mẹ nó,
đây là thế giới gì vậy, cô cũng là con gái mà! Nhưng cũng coi như là không phụ
sự ủy thác, mỹ nữ không bị thương chút nào. Quả nhiên đi ra ngoài cần mang mồi
nhử!
A Mao đang bị chân một con heo giẫm lên, suýt nữa đau đến phát khóc, ngay sau
đó cô được Tô Tuân kéo ra phía sau lưng, giọt nước mắt nóng hổi của Mao Mao
trào ra, anh vươn cánh tay ôm mạnh lấy cái eo thon thả của người đối diện, cô
có chết cũng cam lòng!
Sau đó Tô Tuân giúp cô bôi thuốc lên vết thương, đồng thời nói: “Sau này em
đừng chắn ở phía trước.”
“Hi hi, em thích chắn ở phía trước anh.”
“...” Tô Tuân nói: “Tử Yến, cô ấy... Em cũng không cần phải liều mạng, không
sao đâu, thực ra em vốn dĩ cũng không cần...”
“Không sao, không sao, chăm sóc mỹ nữ là điều nên làm mà.” Mao Mao cười to:
“Huống hồ yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Nói xong lập tức chớp lấy thời cơ:
“Cuối tuần này đi hát Karaoke với em nhé?” Một kiểu hẹn hò biến tướng! Oh yeah!
A Mao đáng thương của chúng ta chưa từng yêu, cô chỉ là nghe người khác nói
phải đến rạp chiếu phim công viên giải trí, hay Karaoke mà thôi.
5. Thời buổi này làm
người tốt khó lắm
Karaoke
cuối tuần.
Tường Vy, Triều Dương không hiểu: “Tại sao ngày cả bọn tôi cũng phải đến?”
Mao Mao cười đầy ẩn ý: “Nước đục dễ thả câu mà.”
Lúc Tô Tuân đi vào, Mao Mao đã ngồi ngay ngắn, nhưng hai mắt thì sáng lên như
mắt mèo đi đêm.
“Để em chọn bài.” Triều Dương và Tường Vy trong giây lát không nói năng gì,
nhưng ánh mắt lại nhìn nhau.
Trong khi giai đoạn quen thuộc vang lên, Mao Mao ngây người, Khuynh nước khuynh
thành của cô... xét thấy giọng mình không thể thể hiện ở nơi này, cô quyết định
nhét micro vào tay Tô Tuân, “Anh hát đi.”
Tô Tuân quay đầu lại, muốn đưa micro cho nữ sinh khác, nhưng Tường Vy trả lời:
“Em không biết hát.”
Chán nản, Tô Tuân chỉ có thể cầm lấy micro, không ngờ anh lại có một chất giọng
trầm ấm pha chút mê hoặc, sau khi âm thanh từ micro truyền ra, cả căn phòng như
chìm trong tiếng hát của anh, lay động lòng người...
Đầu óc Mao Mao dần dần nóng lên, thần trí chao đảo, bài hát vừa kết thúc, cô đã
nhào ra tặng anh một nụ hôn, sự việc diễn ra bất ngờ khiến cô vấp phải bàn trà
té ngã, để giữ thăng bằng cô giơ tay víu vào áo ai đó.
Rất hiển nhiên là ngay cả chiếc áo sơ mi của Tô Tuân cũng cảm thấy bất ngờ, vì
thế, trong con mắt chờ đợi của người khác, “ôi da” một tiếng, Mao Mao nắm chặt
một mẩu chiếc áo sơ mi trong tư thế “bình sa lạc nhạn” ngã úp mặt xuống đất,
bàn tay dừng lại trên eo anh còn sờ loạn xạ.
Tô Tuân lùi lại phía sau một bước, lúc Mao Hiểu Húc đang cố gắng bò dậy, anh đã
mặc xong chiếc vest, mặt hơi đỏ lên, không đợi Mao Mao lấy lại tinh thần, anh
vội vàng bỏ đi mà không quay đầu lại.
Tinh thần của Mao Mao có thể quy gọn lại một câu: “Em thực ra không nhìn thấy
gì!” mặc dù sờ thấy.
Mao Mao đau lòng: “Đừng cản tôi! Tôi muốn đi nhảy lầu!” Thực sự, không ai cản
cô.
Hai tuần tiếp theo, ngay cả mặt Tô Tuân cũng không nhìn được, rình thế nào cũng
không gặp được.
“Không lẽ bổn cô nương bị thất tình?” Mao Mao ôm cánh cửa phòng ngủ gào khóc,
chủ yếu là vì trên cửa có dàn áp phích của Trần Quán Hy, sau vụ YZM, anh ta
liền trở thành thần tượng của Mao Mao.
Tường Vy hỏi: “Hai người đã bắt đầu chưa?”
Triều Dương đưa ra ý kiến: “Mao, hay là thôi đi, hai người là hai thế giới khác
nhau.”
“Hoàng tử đang ở địa ngục, ta không vào địa ngục thì ai vào!” Tinh thần hùng hổ
hiên ngang của Mao Mao lại nổi lên.
Lần này cô không đến phòng làm việc để tìm, mà trực tiếp lên mạng tra lịch dạy của
Tô Tuân.
Thứ sáu tuần này có một cuộc thi, Tô Tuân phải đi coi thi, địa điểm thi là
phòng 112 tầng hai, còn những buổi học khác đều là các phòng từ tầng bốn đổ
lên... không thể nhìn trộm.
Hôm đó Mao Mao chỉ cầm một quyển vở và một chiếc bút ghi nhớ.
Đến ngoài cửa sổ... của phòng thi, nhẫn nại núp sau bụi cỏ, đợi đến khi có
tiếng chuông vang lên, mọi người vào phòng thi mới thôi.
Mao Mao cố gắng xuất hiện trong phạm vi mà Tô Tuân có thể nhìn thấy, cho nên
kết quả là: Thí sinh luôn nhìn thấy một cái đầu cứ di chuyển ngoài cửa sổ, phúc
chốc lại hơi mất tập trung, không thể làm bài.
Cuối cùng, sau nửa tiết, Tô Tuân cũng chú ý đến Mao Mao đang thập thò ngoài cửa
sổ.
Mao Mao vui mừng anh, giờ lên tờ giấy ghi: [Tô Tuân, tối nay anh không có tiết
dạy, em có chuyện muốn nói với anh!]
Tô Tuân hơi chau mày, vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng lại sợ học sinh nhìn
thấy rồi sẽ phiền phức, nghĩ ngợi, anh cúi đầu lấy một tờ giấy trắng, viết hai
chữ, tiến lại đưa cho cô: [Không rảnh.]
Mao Mao không hề nản lòng, cúi đầu loay hoay viết, giơ lên: [Không sao, em có
thể đợi anh, đợi anh cả cuộc đời!]
Tô Tuân chẳng biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng: “Em rốt
cuộc muốn làm cái gì?”
“Nói chuyện, sẽ không làm gì anh đâu, hi hi, hi hi.”
Tô Tuân nghe xong câu này, không khỏi nhíu mày.
“Em về trước đi, anh đang coi thi, việc này nói sau.”
“Tại sao? Tại sao?”
“Anh không có cảm tình với em.”
“Em có cảm tình với anh.”
Câu nói này làm tai anh nóng lên, nghĩ đến bị cô kéo quần áo, tay cô lướt qua
chỗ ấm nóng dưới bụng... Tô Tuân ngại ngùng vì những suy nghĩ trong đầu mình:
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Tuy rằng em rất muốn nói chuyện với anh mãi thế này, nhưng, khụ khụ, học sinh
của anh đang nhìn.”
“...”
“Hẹn rồi nhé, bảy giờ tối nay, quán trà ở cổng sau của trường, trong phòng số
ba, em đợi anh, không gặp không về!”
Lần thứ hai cô bị cho leo cây, sau khi đợi hai tiếng, được rồi, quá tam ba bận,
cô lại đợi một tiếng nữa, làm người phải có trước có sau, cũng cần có nguyên
tắc, sau đó Mao Mao bị lôi ra khỏi quán trà, mười giờ đóng cửa, người này đã
kéo cô cả nửa tiếng đồng hồ.
Khi cô vừa đi ra liền nhìn thấy Trương Tử Yến từ khách sạn bên cạnh đi ra, bị
một gã lớn tuổi lôi đi... Phản ứng đầu tiên của Mao Mao: “Hey, mỹ nữ, cô không
sao chứ? Cô cần giúp không?”
Trương Tử Yến quay đầu lại trông thấy cô, bỗng hoảng loạn, sau đó lôi người bên
cạnh bỏ đi.
Mao Mao chua xót: “Tiện thì hỏi thôi, không cần thì thôi.”
Kết quả vừa quay người thì nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc cô chạy đến thì nhìn
thấy lão kia tát Trương Tử Yến, Mao Mao ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, tiếp
theo là một trận tay đấm chân đá, nhưng có thế nào thì thể lực cũng không bằng
đàn ông, cô bị tát một cái trời giáng: “Cút! Đừng có nhiều chuyện!”
Mao Mao nhìn thấy hắn lại giở trò sàm sỡ với Trương Tử Yến, cô không để ý đến
nước trà lạnh và cái dạ dày không ngừng co thắt chỉ chực xông lên, trong lòng
nghĩ: Tô Tuân, lần này anh nhất định phải bồi thường cho em.
Ây da, chảy máu, chảy máu, trong mơ màng cô nghe thấy có người hô lên ở đây có
đánh nhau, rồi ngất đi.
6. Hóa ra, đúng là có
một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay
Lúc cô
tỉnh lại là trong bệnh viện, thực ra cũng chỉ là bất tỉnh một lúc mà thôi.
Mao Mao nhìn thấy Tô Tuân ngồi trước mặt, suýt nữa bật dậy: “Anh đến rồi?”
Sắc mặt của đối phương không tốt, chậm chạp hỏi: “Vết thương của Tử Yến do cô
làm à?”
Mao Mao ngây người: “Cái gì?”
Tô Tuân nhìn cô, cuối cùng đứng dậy: “Cô... làm chuyện gì cũng cần phải suy
nghĩ đúng sai, ba mẹ cô chắc đã từng dạy làm người phải như thế nào.”
Mao Mao càng nghe càng hồ đồ: “Cái gì với cái gì?”
Mắt Tô Tuân dần dần sầm lại: “Mao Hiểu Húc, cho dù tôi không có cảm tình với
cô, cô cũng không nên báo thù lên người khác, tôi còn cho rằng chí ít cô cũng
là một người lương thiện...” Câu cuối cùng anh vẫn chưa nói xong, một con người
lúc nào cũng ôn hòa trong mắt lại xuất hiện sự căm giận: “Cô hãy tự nghĩ đi.”
Triều Dương đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mao Mao hình như đang trong tình trạng
mơ hồ về cái gì đó.
Triều Dương đặt bình nước xuống, nói: “Tin đồn là thế này, bà không theo đuổi
được người ta, liền gọi người trong lòng hắn ra ngoài, lại còn gọi một kẻ dê
xồm đến ức hiếp cô ta, cô ta phản kháng, bà đánh cô ta, kẻ đê tiện kia cuối
cùng bị cô ta làm cho cảm động, quay lại giúp cô ta đánh lại bà, cứu được cô
ta, sau đó...”
Mao Mao nghe mà ngây ra: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Câu chuyện tình yêu.”
A Mao không nói được gì: “Sẽ không có ai tin chứ? Thật quá hoang đường!”
Tường Vy tựa vào cửa cười: “Lại còn nói, ai cũng tin, bà đi sang phòng bên cạnh
có thể còn nghe được trực tiếp hiện trường vụ án, tôi bảo đảm bà cũng sẽ tin.”
Mao Mao xót xa: “Vậy làm thế nào đây? Tôi bị oan.”
Triều Dương nói: “Hàm oan mà chết. An Ninh đã nói với Tô Tuân, giữ bí mật
chuyện này, anh ta hình như cũng không muốn tố cáo bà, trường sẽ không biết,
nếu không thì bà sẽ bị tốt nghiệp sớm.”
Mao Mao lắc đầu: “Nghiêm trọng, thật nghiêm trọng...”
Tường Vy phê bình: “Biết là nghiêm trọng, vậy ai kêu bà ra ngoài nửa đêm, lại
còn đi cứu người khác.”
Mao Mao đâu khổ: “Nếu tôi nói với anh ấy, anh ấy có tin tôi không?”
Triều Dương nói: “Tôi thấy hay là thôi đi, người ta ân ái... lại còn chuẩn bị
cho cô ta cả bầu trời riêng.”
Tường Vy phụ họa thêm: “A Mao, chỉ là bớt một người, chúng ta lại tiếp tục đi
săn đàn ông, cả một máy bay mà!”
“Không được, tôi thực sự thích anh ấy.” Mao Mao giãy giụa nhổm lên: “Tôi phải
đích thân đi hỏi anh ấy.”
Tường Vy thở dài: “Bà thật ngốc.”
Triều Dương kéo Tường Vy lại: “Để bà ấy đi, chết sớm đắc đạo sớm.”
Mao Mao vịn vào cây nạng lết từng bước sang phòng bên cạnh, Tô Tuân đang đút
cháo cho người trên giường, cô đột nhiên có chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng
đối phương đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên, lập
tức tối lại: “Có chuyện gì?”
Trương Tử Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mao Mao sờ sờ mặt: “Em muốn nói, không phải em đánh cô ấy.”
Giọng anh hơi khan, nhẹ nhàng nói: “Đều đã qua rồi. Cô cũng quay về dưỡng bệnh
đi.”
“Nếu muốn tốt nghiệp, thì đừng đến nữa.”
“Còn nữa, sau này cũng đừng đến tìm tôi.”
“...”
Mao Mao dở khóc dở cười: “Vậy là anh không tin?”
“... Cô đi đi.”
Hóa ra đúng là có một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay, rất buồn bã!
Mao Mao cầm lấy cây nạng: “Nếu em không tốt nghiệp được, thì cha em chắc cũng
đánh em gãy chân.”
Cuối cùng cô cúi đầu: “Thầy... Tô, em vẫn muốn tốt nghiệp, em sẽ không đến
nữa.”
“Sau này, em cũng không đến tìm thầy.”
Lúc Mao Mao khập khiễng cầm cây nạng quay về, trong miệng lẩm nhẩm: “Thời buổi
này thật khó để làm một người tốt.”
Tử Yến nhìn thấy anh nhìn về phía cửa, bất giác trong lòng có chút sợ hãi, nắm
chặt tay anh: “Tô Tuân, anh không tin em ư?”
Tô Tuân quay lại, từ từ rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn: “Em ngủ một lúc đi.”
Anh không trả lời, Trương Tử Yến lo lắng: “Anh Tô, chúng ta đã gắn bó với nhau
bao nhiêu năm như vậy, anh sẽ luôn bên em đúng không? Cô ấy là học sinh của
anh, cô ấy lại không xinh đẹp, sao anh lại để ý đến cô học sinh đó, có phải...?
Anh Tô?”
Anh nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Tô Tuân vẫn luôn ôn hòa, nhưng Tử Yến lại cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại
không dám nói nhiều, sợ càng nói càng sai.
Sau khi Trương Tử Yến xuất viện, cũng là lúc Tô Tuân hết phép quay lại làm
việc.
Mỗi lần lên lớp và quay về văn phòng, thế giới của anh lại yên tĩnh như vốn dĩ,
nhưng anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đi trong trường, anh luôn có cảm giác, sẽ có một người nhảy xổ ra.
Lúc ăn cơm, theo bản năng nghĩ đến một vài chuyện, mới có ba tháng, làm sao anh
có thể thay đổi cả thói quen.
“Thầy Tô. Chào buổi sáng.”
Tô Tuân ngạc nhiên, nhìn thấy người bước lên đi cùng với anh là một học sinh
trong lớp mình: “Chào buổi sáng.”
Anh nói chuyện với học sinh vài câu, đến văn phòng thấy trên bàn làm việc có
một suất ăn sáng, tim anh lại đập rộn lên.
Thầy chủ nhiệm lớp mười cười nói: “Cô Trương vừa mang đến.”
Anh day lông mày, ngồi lên ghế, cắn một miếng thức ăn vẫn còn nóng, có một vài
thứ không hợp khẩu vị.
7. Sự ngang bướng của
tuổi trẻ
Chỉ còn
một tháng nữa là tốt nghiệp, Mao Mao toàn tâm toàn ý vào làm luận văn, cô chỉ
viết luận văn mà không để ý đến những chuyện linh tinh khác.
Cả tháng này cô đều không gặp Tô Tuân, có lẽ là cô đã thay đổi hoàn toàn tuyến
đường đi của mình, quán ăn trước đây đã từng mua bây giờ nhất định không vào
nữa, chỉnh sửa luận văn, bảo vệ luận văn đều đi những con đường khác, cho nên,
cô cũng coi như nói được, làm được. Trừ việc bữa cơm chia tay sau lễ tốt
nghiệp, do hai lớp chín và mười cùng làm.
Bạn của Mao Mao luôn nhiều và đủ kiểu, nam sinh rất thích xưng hô huynh đệ với
cô, cho nên các bạn nam tìm cô để uống rượu là không thể thiếu, Mao Mao cười ha
hả, lấn át quần hùng.
Khi mời thầy cô, Mao Mao cùng thầy chủ nhiệm lớp mười uống liền ba cốc, thầy
nói: “Mao Hiểu Húc à, thầy rất lo em không thể tốt nghiệp được, có quá nhiều
chuyện xảy ra, đến hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi, thầy cũng có thể thở phào
nhẹ nhõm rồi.”
“Ha ha, mang lại nhiều phiền phức cho thầy, em thật ngại quá!”
Mao Mao hình như uống hơi nhiều, lúc quay người đi lại nhìn thấy thầy giáo ngồi
ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp mình, cảm giác cô nên đối xử bình đẳng, do đó cô
vẫy vẫy tay kêu huynh đệ bên cạnh rót rượu, kính đối phương: “Thầy... Tô, em
kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin cạn trước, thầy tự nhiên.”
Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?”
“Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.”
“Ha ha, vậy thì được!”
Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng sau giúp cô
vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ rượu, chút nữa
đừng uống nữa, biết không?”
Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!”
An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không nói ra đâu,
bà khóc đi.”
Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào,
Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là vô địch, cái gì cũng
không sợ...”
An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi ra có chút
uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức ngã xuống đất.
Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy tay cô,
muốn đỡ cô lên.
“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại, vịn vào tường
đứng dậy.
Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng ý chí rất
minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có cơ hội gặp thầy,
món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng ở khu vắng vẻ chỗ cổng
Bắc, gọi là “Quán mỳ mẹ béo”, những loại rau mà thầy thích, là mua ở cửa hàng
ăn ở cổng sau của trường, tên là “Món ngon Giang Nam”, mặc dù tên nghe rất
hoành tráng, nhưng diện tích quán lại rất nhỏ, có điều thức ăn vừa ngon vừa
rẻ.” Mao Mao nói xong liền nắm lấy tóc: “Ồ, còn một câu nữa, con người em dù
không phải là lương thiện, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối... Ây,
thầy tin hay không thì tùy.”
Mao Mao loạng choạng đi ra hành lang, Tô Tuân đứng bất động một chỗ.
Tháng Sáu, Mao Mao khoác ba lô quần áo ngồi lên tàu về Bắc, vinh quy bái tổ.
Cô đứng ở ga tàu với Tường Vy, Triều Dương, An Ninh khóc lóc tạm biệt nhau, vừa
mới rời đi đã nhớ phòng 315. Sau này sẽ không có người mua vịt quay cho cô ăn,
sau này không có người đấu khẩu với cô, sau này không có người cùng cô nghiên
cứu AV... Nhưng, một vài người, đến một lúc nào đó cũng phải chia tay.
Mao Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Tốt nghiệp rồi, sao lại cảm thấy cái
gì cũng hết.”
Trong đám bọn cô, người kết hôn sớm nhất là An Ninh, chưa tốt nghiệp đã đăng ký
kết hôn, sau đó một năm đã sinh đôi. Tường Vy ở lại thành phố X làm việc, vẫn
đi tìm hiểu, hẹn hò với mấy người, nhưng đều không quá nửa năm, cô ấy nói:
“Luôn thiếu một chút kích thích”, Triều Dương thi đỗ tiến sĩ, vẫn ở lại thành
phố X, nghe nói bạn trai ở quê vẫn đợi cô ấy quay về. Mỗi người đều có chuyện
muốn người khác biết và không muốn người khác biết, hoặc vô vị, hoặc vui vẻ, còn
cuộc sống của cô - Mao Hiểu Húc - chính là trong lúc ăn tạp chờ chết có xen vào
một vài trò lưu manh vô độ, chỉ là, sau khi tốt nghiệp có giở trò lưu manh cũng
không lấy gì làm hưng phấn nữa.
Sau đó Mao Mao nghe Triều Dương nói, thầy ấy sắp kết hôn.
Lúc đó cô đang chơi trộm điện tử ở công ty, bị giật mình, mà “Thiên Gian Mao
Mao Vũ” trong trò chơi cũng bị người chơi đồ sát.
“Cảm thấy thế nào?” Triều Dương hỏi đểu.
“Hô, bị đồ sát rồi! Có gan đừng chạy để chị đồ sát em một trăm lần, một trăm
lần!” Sau đó Mao Mao nói: “Bà mẹ nó, làm sao làm được chuyện lớn?”
“Bà nghĩ thoáng thế là được.” Triều Dương cười nói: “Đối tượng của thầy Tô,
cũng chính là cô gái bị bà đánh, có thai rồi, do đó mới vội vã kết hôn, à,
không biết là con của ai, Tô Tuân thật là rộng lượng.”
Mao Mao ngửa đầu dựa vào ghế: “Haizz, cuộc sống chỉ như một trò chơi.”
Buổi tối, A Mao đi xe đạp điện về nhà, tắm xong, mở máy tính, suy nghĩ, đăng
nhập hòm thư điện tử, trong một năm qua, cô nhận được thư của anh hai lần, một
bức nói là: “Xin lỗi.” Một bức hôm qua nhận được, anh nói: “Anh sắp kết hôn,
Hiểu Húc. Tử Yến có em bé rồi, anh không thể bỏ cô ấy. Nếu em đến, anh đợi em.”
Mao Mao cảm thấy buồn bực, cô đến đấy làm gì, anh ấy kết hôn, có liên quan gì
đến cô!
Trong một năm, anh có rất nhiều đêm không vui, uống say, sự nghiệp không như ý,
khi anh và Tử Yến cãi nhau, anh đều gọi điện thoại cho cô, lúc mới đầu chỉ nói
một, hai câu, cuộc gọi đầu tiên anh gọi đến là lúc anh đang say, anh nói, Hiểu
Húc, xin lỗi. Mao Mao từ trong mơ như bị dọa cho tỉnh, cô nổi cáu: “Trong đầu
anh có bệnh à, nửa đêm canh ba toàn nói những lời vô nghĩa!”. Anh chỉ cười. Sau
đó, hai người kể cho nhau nghe mọi chuyện. Cô vẫn nghe, cũng nói chuyện, Mao
Mao nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói, đối phương nghe xong chỉ
cười. Mao Mao luôn nghĩ, mình là thuốc cứu mạng, mặc dù người ta là trai tài
gái sắc, nhưng người nổi tiếng cũng rất mệt.
Cứ coi như cô là một cái thùng rác, cũng có lúc chứa đầy đến mức không chứa nổi
nữa.
Cô tắt máy tính, chuông điện thoại reo, bên trên hiện lên: Tô A Tuân.
Mao Hiểu Húc cô dù dũng cảm, dù lợi hại, dù vô địch thật nhưng cũng có thể bị
thương, cũng có thể buồn, bởi cô đâu phải là người chết!
Mao Mao lần đầu tiên không nghe điện thoại của anh, đợi chuông ngắt, cô gửi một
tin nhắn: “Thầy Tô, chúc mừng thầy kết hôn, khi em bé chào đời, em sẽ đến uống
rượu đầy tháng, hôn lễ em không đến được, gần đây rất bận.”
Đối phương rất lâu sau mới trả lời lại: “Anh biết.”
Mao Mao nằm lên giường, nhìn trần nhà, cô hát bằng giọng hát sai nhịp: “Em là
một con chim nhỏ, muốn bay nhưng bay không cao, em đang tìm kiếm, tìm kiếm một
vòng tay ấm áp, yêu cầu như vậy có được coi là quá lớn lao...”
Hôm sau, Mao Mao tỉnh dậy, nhanh chóng đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn
thấy một bóng dáng nho nhã đứng dưới gốc cây ngô đồng trên con dường trước mặt.
Mao Mao ngơ ngác nhìn anh, tiến lại gần, sau đó nói: “Shit! Sao anh lại đến
đây?!”
Anh nghe thấy cô nói mấy lời thô tục cũng không chau mày, cười hỏi: “Trên đường
đến đây anh luôn nghĩ tại sao? Em nói cho anh biết được không?”