Lý An Ninh trở thành người “may mắn” được sư
huynh nổi tiếng Giang Húc ngắm trúng hay nhân vật có liên quan với lão đại khoa
Ngoại giao sau cuộc thi đại sứ hình tượng, lúc này cô đi đến đâu cũng kéo theo
không ít chỉ trích, vậy là người có chiều cao lm65 trong trạng thái vô thức lại
biểu hiện thêm điệu bộ “cao ngạo”, làm đám người nhìn cô chỉ dám thì thầm mà
không dám lớn tiếng.
Nói đến chuyện Giang Húc, phải quay ngược về ba tuần trước đó, anh ta và bạn bè
uống rượu, lúc đó tâm trạng Giang Húc không được tốt, uống hết một chai, rượu
vào lời ra nói mình đã phải lòng một nữ sinh của khoa Vật lý. Hôm sau chuyện
này bị một người nào đó cùng đi uống rượu truyền ra, dẫn đến các fan của Giang
Húc tan nát cõi lòng, cũng không thiếu những cuộc điều tra, cuối cùng đối tượng
rơi vào một người họ Phó của khoa Vật lý, một vài nữ sinh to gan trực tiếp đến
cửa gây sự, mà người họ Phó nào đó cũng không phủ nhận: “Là tôi đấy thì sao?”
Nhưng một vài nhân vật thông minh lần theo đầu mối tìm hiểu gốc rễ lại phát
hiện ra kỳ thực còn có một người khác, mà người khác này nghi ngờ là bạn cùng
phòng của Phó Tường Vy, vì nghe nói Giang sư huynh đã “chủ động” đến tìm cô ta
mấy lần.
Lúc đó, Từ Mạc Đình nghe được tin tức này ở phòng ký túc, chỉ hừ lạnh một
tiếng.
Người vô tội nhất chính là Lý An Ninh, chẳng làm gì mà đã trở thành nữ diễn
viên đầy tai tiếng. Gần đây còn có lời đổn cô ngược đãi lão đại khoa Ngoại
giao, An Ninh khóc không ra nước mắt, việc của Giang Húc có thể không để tâm,
nhưng mà, nhưng mà... cô ngược đãi Từ Mạc Đình khi nào chứ?
Do áp lực tinh thần quá lớn, dẫn đến nhiều ngày nay cô đều đi làm muộn, tình
hình không được tốt. Hôm nay cô vừa bước vào phòng làm việc, trưởng phòng đã đi
tới thông báo tin tức: “Hôm nay trên viện có người xuống thị sát, thị trưởng
thành phố cũng đi cùng, những nhân viên cốt cán chúng ta phải làm tốt chức
trách của mình, phải cố gắng để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.”
Giai Giai giơ tay: “Phòng hóa nghiệm chúng ta cũng phải tham gia sao?”
“Không nhất định, nhưng nếu bọn họ tới, chúng ta chí ít phải làm việc không để
xảy ra sai sót gì, tất cả nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.” Trưởng phòng nói
xong đi đến trước mặt An Ninh: “Đợi một lúc nữa cô lên trên giúp một tay, hôm
nay người bên sếp có thể không đủ, Sở Kiều nói cô làm việc này rất tốt.”
“Vâng.”
Cô đang bàn bạc cặn kẽ với trưởng phòng, Giai Giai đứng bên cạnh cô tỏ vẻ chờ
đợi, đến khi kết thúc, An Ninh quay người hỏi, cô ấy mới kích động nói: “An
Ninh, lần trước cô đi tiếp khách với sếp phải không? Cô có gặp một anh chàng
phong thái hiên ngang, tiêu sái bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo
lạnh lùng không?”
“Không có.”
“...”
Đồng sự Giáp đại tỷ: “Thế có một người khoảng trên ba mươi dưới bốn mươi, chín
chắn bình tĩnh, tài chính hùng hậu, đeo kính không gọng, đồng hồ hiệu Rolex hàng
sản xuất giới hạn, khi nghe người ta nói chuyện thì hay nghiêng đầu nào không?”
An Ninh đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ, không phải là...
“Anh ta họ Chu.”
Trưởng phòng, em có thể thu hồi câu “vâng” vừa nãy không?
Buổi trưa, thư ký thường trực của sếp Hạ gọi điện thoại nội bộ xuống. An Ninh
đang chỉnh lý tài liệu bỗng im lặng trong giây lát, cuối cùng thẳng lưng, biếu
hiện bộ dạng đã đâm lao đành phải theo lao bước ra cửa.
Trước khi cô đi, trưởng phòng nhắc nhở: “An Ninh à, toàn là quan chức chính
phủ, cô phục vụ cẩn thận.”
“Dạ.”
Vừa đến tầng mười lăm, đang chuẩn bị đến phòng thư ký báo cáo, Sở Kiều đã nhìn
thấy cô trước. “An Ninh!”
An Ninh quay đầu chào giám đốc Sở.
“Lại phiền cô lên đây giúp đỡ rồi.”
An Ninh cười nói: “Đã mời đến tất phải tiếp.” Tâm lý của cô đã được chuẩn bị,
trốn không được thì phải làm cho tốt thôi.
Sở Kiều cũng không vòng vo: “Thật ra là gọi tên cô đầu tiên đó, An Ninh, hóa ra
cô quen Chu Cẩm Trình?”
“Tôi phải làm gì sao?”
Sở Kiều mỉm cười, không để bụng chuyện cô chuyển đề tài, giải thích công việc
tiếp theo: “Lát nữa phiền cô cùng A Lan đi rót trà, nếu bọn họ hỏi sự tình của
công ty thì cô biết sao cứ nói vậy. Còn nữa, sau đó cô với tôi dẫn họ đi một
vòng các phòng ban, phần giới thiệu để tôi lo, cô chỉ cần đi cùng là được.”
An Ninh gật đầu, A Lan đi tới mỉm cười với cô, nhân tiện chia cho cô một nửa
cốc trà dùng một lần đang cầm trên tay: “Trong đó có một người là người tình
trong mộng của tôi.”
An Ninh tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc đẩy cửa bước vào, An Ninh vốn thản nhiên, suýt nữa trượt chân khi nhìn thấy
người đang đứng bên cửa sổ.
A Lan ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Không sao.” Cô cố gắng bình tĩnh, bưng khay trà Long Tinh Tây Hồ, từng bước
đến gần. Hạ Thiên Liên nhận cốc trà từ cô, cười nói: “Vất vả cho cô rồi.”
An Ninh cũng cười, đang định đi vòng bên trái, kết quả sếp lớn nói: “Qua chào
hỏi cậu của cô một tiếng đi.”
“Khi Cẩm Trình đến có nói, bên này có một người bà con.” Một vị quan chức bụng
to lớn tiếng nói: “Hóa ra là cháu gái bên ngoại à?”
Chu Cẩm Trình ngồi trên ghế, biểu hiện ra vẻ là người có thân phận và lập
trường: “Có thể coi là vậy. Cô ấy là con gái của Lý Khải Sơn.”
Câu nói này làm không ít người bất động, An Ninh cau mày nhìn Chu Cẩm Trình,
cuối cùng bước tới nhẹ nhàng đặt cốc trà lên bàn anh ta: “Mời dùng trà.”
“Em đã quen việc bên này chưa?”
“Rồi.”
Chu Cẩm Trình hình như cũng chỉ tiện miệng hỏi, gật đầu với cô, vừa uống trà
vừa tiếp chuyện với người bên cạnh.
Sau đó mỗi lần An Ninh đưa trà, đều nhận được mấy câu: “Cô gái, ba cô hồi nhậm
chức ở thành phố này có ơn huệ với tôi đó.” “Sau này đến nhà bác ăn cơm.”
v.v...
Giai Giai nói chẳng rõ ràng gì cả, anh chàng phong thái hiên ngang, tiêu sái
bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, hình dung này thật
quá chung chung.
An Ninh trù trừ bước tói, đưa cốc trà cuối cùng trên khay.
“Cảm ơn.” Anh nói.
An Ninh khoát tay: “Ách, không dám.”
Hai người đứng không xa bên cạnh nghiêng mắt nhìn sang, trong đó một người lớn
tuổi bật cười: “Mạc Đình, đừng lãnh đạm với người ta thế chứ, tiểu cô nương nhà
người ta nhìn thấy cậu là hồi hộp rồi.”
Từ Mạc Đình hai tay chuyền đi chuyền lại chiếc cốc giấy, thái độ của anh luôn
ngạo mạn, không muốn phản ứng với sự việc, giống như một người ngoài cuộc, chỉ
đứng từ xa nhìn sự vật thay đổi bên ngoài. Lúc này anh chợt cười, bình dị dễ
gần: “Em hồi hộp sao?”
Người trải qua nhiều kinh nghiệm có thể khẳng định là anh đang trêu đùa cô,
theo bản năng cô trừng mắt với anh, rồi nhanh trí quay người rời đi.
Ánh mắt Mạc Đình chợt lóe lên, cúi đầu cười nhạt, nụ cười không thể chân thật
hơn. Anh phát hiện lòng mình đã được xoa dịu quá dễ dàng, đưa tay nhẹ day lông
mi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hình như anh đích thực đã bị nuốt tươi rồi.
Nhấp một ngụm trà trên tay, trước nay anh đều không thích cốc giấy, cũng không
thích trà xanh.
Anh phát hiện ra ánh mắt nhìn mình chăm chú phía trước, ngẩng đầu nhìn ánh mắt
như có suy tư gì của Chu Cẩm Trình, Mạc Đình khẽ gật đầu.
Khi An Ninh bước ra ngoài, A Lan luôn đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện, liền
biểu hiện thái độ hưng phấn quá độ: “An Ninh, đứng trước mặt anh ấy, cô không
hồi hộp sao?”
Người nào đó không khỏi ho lên một tiếng: “Người cô ngắm trúng là Từ Mạc Đình
ư?”
“Anh ấy họ Từ?”
“Ừm... tôi đoán thế.”
A Lan nghi ngờ, nhìn cô chằm chằm: “Suýt nữa tôi quên mất, bạn nhỏ An Ninh hình
như cũng là con ông cháu cha, nói, có phải có quan hệ với gia thế anh ấy
không?”
“Tôi...” Mẹ tôi chỉ là một giáo viên Ngữ văn.
Một cái cớ không thể cự tuyệt: “Lý An Ninh, cô có nhớ lần đầu cô tới công ty
không, là ai dẫn cô đi tham quan, là ai dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm? Là ai...”
An Ninh đầu hàng: “Nếu chỉ là giới thiệu làm quen, tôi có thể thử xem.” Đây có
thể xem là bán “bạn” cầu vinh không?
A Lan cảm kích đến rớt nước mắt, sau đó lại thấp giọng như bị ma nhập: “Anh ấy
thật là làm người khác thán phục phải không? Tầm tuổi như chúng ta sao mà đã...
khó hình dung đến vậy!”
An Ninh do dự mở miệng: “A Lan, tôi kém cô một tuổi.”
“...” A Lan: “Tôi mãi mãi tuổi mười tám!”
“... Được thôi.”
Hai cô gái buôn dưa lê không được bao lâu, Sở Kiều đã tới gọi An Ninh đi “dạo
phố” rồi.
Hạ Thiên Liên đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị lãnh đạo ở phía trước, một đám
người cưỡi ngựa xem hoa theo sau, An Ninh đi chậm nhất, lúc đến phòng kỹ thuật,
Chu Cẩm Trình đợi cô tới gần cùng đi với anh ta.
An Ninh vốn muốn giả bộ như không có chuyện gì, kết quả câu đầu tiên của đối
phương là: “Tuần tới anh về thành phố G, em về cùng anh một chuyến nhé.” Anh ta
nói một câu trần thuật.
An Ninh thấy vướng mắc trong lòng, chỉ nói: “Tuần sau tôi có thể sẽ rất bận.”
“Anh đã nói chuyện với sếp của em.”
Cô dừng lại, trong lòng thấy hơi bất ổn, cô trầm tĩnh cúi đầu: “Tôi không muốn
đi.” Nhiều năm nay, mỗi lần nói ra một câu, cô luôn nghĩ là tự mình có thể ứng
phó với tình hình đột ngột phát sinh, nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá cao bản
thân rồi.
Một sự im lặng ngắn ngủi. “Vậy khi nào em sẽ đi?” Chu Cẩm Trình lùi một bước.
Tôi chưa bao giờ muốn đi. An Ninh đang định mở miệng, bên cạnh có người nhẹ
nhàng ôm lấy eo cô, ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết.”
Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao trùm. Chu Cẩm Trình nhìn cô, An Ninh cúi
mặt, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách xử sự của anh.
“Xin lỗi, cô ấy không thể tiếp chuyện.” Khi Từ Mạc Đình dẫn cô đi, An Ninh thấy
hơi nóng mặt, cô cảm thấy xấu hổ vì sự mềm yếu của mình, những lúc như vậy đột
nhiên muốn dựa vào một người, vì người này rất đáng tin cậy.
“Mạc Đình, anh thật tốt.” Cô lí nhí mở miệng. Cảm thấy bước chân người bên cạnh
chợt dừng lại, lúc bước vào phòng hội nghị, An Ninh vừa định ngồi xuống trước,
thì bị người ta giữ lấy sau gáy ép vào cửa hôn tới tấp với khí thế sấm đánh
liên hồi không kịp bịt tai. Đầu lưỡi như công thành cướp đất, nhanh chóng cuốn
lấy, như chỉ dẫn cô đáp lại nụ hôn, làm cho môi và lưỡi cô thấm cả nước bọt của
mình. Anh đang hôn mãnh liệt, bỗng biến thành liếm nhẹ, An Ninh cảm thấy cả
khoang não đã bị hút sạch, đôi mắt ướt át rã rời nhìn người trước mặt, Từ Mạc
Đình cúi mặt, ngăn cản sự mê hoặc nào đó của tuổi xanh.
An Ninh hồi phục tinh thần vừa hoảng loạn, vừa vô cùng xấu hổ ấy lại, đây là
công ty, lúc nào cũng có người ra vào phòng hội nghị, cô trừng mắt với người
nào đó. Mạc Đình khó giấu nổi những rung động sợ hãi nhè nhẹ trong lồng ngực,
nhưng mở miệng vẫn là sự bình tĩnh vốn có: “Ăn tối với anh nhé?”
Lúc này đầu óc An Ninh vẫn bị anh làm cho hỗn loạn, không biết sao lại nói:
“Bạn cùng phòng em hỏi khi nào thì anh mời bọn họ ăn tiệc hỷ?”
Một tia sửng sốt lóe lên trong mắt Từ Mạc Đình, rồi lập tức thu lại, anh mỉm
cười: “Vậy thì ngay hôm nay đi, phu nhân.”
Ngay lúc đó, có người gõ cửa: “An Ninh, khi nào thì mời chúng tôi uống rượu hỷ
đây?”
Là Giai Giai. Ý thức được những lời lúc trước của mình, An Ninh rên rỉ vùi vào
ngực Từ Mạc Đình, mất mặt quá!
Hôm đó, khi Chu Cẩm Trình ra về, có nói với cô một câu: “Anh sẽ gặp em nói
chuyện sau.”
An Ninh trước nay luôn tuyệt tình với người, nhưng rốt cuộc vẫn nói: “Nếu muốn
quay về, tôi sẽ tự mình quay về.”
Lúc nổ máy, Chu Cẩm Trình ấn lông mày, nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chàng
trai anh tuấn đang bước về phía cô, nếu như là Từ Mạc Đình, vậy thì khó khăn
rồi.
An Ninh rất muốn thu cái từ tiệc hỷ vào trong bụng, như là cô chưa từng nói.
Hoặc là cô sẽ đợi lần sau, chí ít là đợi anh quên đi từ này. Thế là người không
giỏi nói dối ấp úng mở miệng: “Máy em hết pin rồi.”
“Dùng của anh đi.” Chiếc di động màu xám đã được đưa qua.
An Ninh trù trừ nhận lấy, quay đầu liếc nhìn con phố lấp loáng ánh đèn ngoài
cửa xe, cúi đầu bấm số.
Đối phương rất nhanh nhấc máy: “Xin hỏi bạn là...?” Âm điệu mềm mại vừa quen
vừa lạ.
Cô không khỏi thở dài một tiếng: “Là tôi.”
Đối phương dừng lại một chút, lập tức khôi phục giọng điệu thường ngày: “Còn
tưởng là giai đẹp chứ! Meo Meo, bà làm gì, đang yên lành lại đổi số à?”
Tôi cũng không muốn mà: “Mao Mao, có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
“Bà mời?!”
“À, Từ Mạc Đình mời.”
Bên kia là một tràng tiếng hú, một lúc lâu sau Tường Vy nghe máy: “Meo Meo, bọn
tôi kiên quyết yêu cầu đến nhà em rể ăn cơm!”
An Ninh quay đầu lại hỏi đương sự. Lúc này trong Từ Mạc Đình là tâm lý hồi hộp
cho “lời khó nói” của anh với cô, mà sự thật này luôn là điều bất ngờ với cô.
“Cũng được.” Dễ dàng vậy sao?
An Ninh nói địa chỉ, sau khi cúp máy mới nghĩ đến một vài đề thực tế: “Đồ ăn ở
chỗ anh đủ không?” Thực tế là không phải cô lo xa, mà đúng là bọn Mao Mao ăn
uống còn ghê hơn cả châu chấu.
Từ Mạc Đình bẻ lái: “Không đủ, cho nên chúng ta phải đi siêu thị trước.”
Dạo siêu thị với Từ Mạc Đình sẽ là khung cảnh như thế nào? An Ninh nhìn nửa
gương mặt anh tuấn đang đẩy xe hàng, nói thật, tướng mạo vóc dáng của anh đều
xuất chúng, ngay cả khi mặc đồ thường ngày cũng có thể bộc lộ ra vẻ đặc biệt,
giọng nói của Từ Mạc Đình trầm thấp, lại không hề biểu hiện sự xuất sắc của
anh, anh không muốn làm người khác chú ý, có điều đã có không ít người phải
ngoái lại nhìn lúc anh lướt qua họ.
“Em ăn được hải sản không?” Lúc đi qua khu đông lạnh, anh đột nhiên ghé sát tai
cô hỏi nhỏ.
“Được.”
Mạc Đình cúi xuống nhặt mấy phần thức ăn đông lạnh, An Ninh bỗng nhiên nhớ ra
Tường Vy không có rượu không vui, thế là kéo kéo tay áo người bên cạnh: “Mạc
Đình, em có thể mua rượu không?”
Câu này vừa nói ra thì hai người đều dừng lại, câu nói tự nhiên như vậy, giống
như một cặp tình nhân lâu năm, An Ninh lập tức ho mấy tiếng, quay người bước
đi: “Em đi lấy rượu, anh chờ một chút.”
Từ Mạc Đình nhìn người đang chạy đi, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười
nhạt.
An Ninh vừa quay người về đường cũ, thì bị một người vỗ nhẹ vào vai.
“Lý An Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cô nghiêng người, một nam sinh cao lớn trước mặt đang cười ha ha với cô, An
Ninh có chút kinh ngạc: “Lớp phó?”
“Hiếm khi nhận ra tôi nhanh như vậy.” Đối phương mỉm cười. “Đi siêu thị à?”
“Ừ.”
Lớp phó hình như có hứng thú nói chuyện với cô, An Ninh không biết nói sao với
anh ta rằng cô đang vội.
“Lớp phó, không phải anh đi du học Nhật Bản sao? Tại sao lại ở đây?”
“Về rồi! Chỉ là trao đổi sinh viên, ra nước ngoài có một năm thôi.” Vừa nói anh
ta vừa liên tưởng đến điều gì đó: “Từ Mạc Đình không phải cũng như vậy sao?”
Nghe câu này, An Ninh nghi hoặc: “Cái gì mà cũng như vậy?”
“Aiz? Cô không biết sao? Trường cậu ta ở bên Mỹ, về đây giao lưu một năm,
khoảng cuối năm nay chắc cũng sẽ sang lại đó...”
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng An Ninh từ từ trầm xuống.
Trước nay An Ninh luôn tỏ vẻ thản nhiên ung dung, lớp phó đột nhiên nhìn thấy
cô mặt buồn rười rượi chợt cảm thấy không ổn, nhận ra cô có thể có quan hệ với
Từ Mạc Đình, lớp phó ngượng ngùng: “Có phải là tôi đã nói ra điều không nên nói
không?”
“Không.” An Ninh lắc đầu, nhưng đưa ra một nghi vấn: “Lớp phó, tình hình này có
lẽ vừa khéo ngược với tình hình của anh thì phải?” Hỏi xong cô thấy vô cùng
ngượng ngùng, vì sắc mặt đối phương rất xấu, cô vội vàng chữa cháy: “Thực ra
cũng có thể nói là ý nghĩa như nhau!”
“Cảm ơn cô đã an ủi.” Người nào đó thở dài.
Đến khi lớp phó rời đi, An Ninh bần thần trước giá rượu đến nửa phút mới quay
về khu đông lạnh, Từ Mạc Đình đang dựa vào xe đẩy đợi cô.
Lúc An Ninh bình tĩnh nhìn vào mắt anh, đối phương nở một nụ cười, không hề có
ý hối thúc: “Em chọn được chưa?”
An Ninh đáp “Rồi”, bước tới bỏ đồ trên tay vào xe đẩy.
“Sao thế?” Từ Mạc Đình luôn là một người có trực giác sắc bén.
An Ninh bị câu hỏi của anh làm giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không sao,
chỉ là gặp một người quen thôi.”
“Ồ?” Biểu hiện sóng yên gió lặng, đi được hai bước anh mới điềm tĩnh hỏi: “Anh
có quen không?”
Rốt cuộc cô không giỏi nói dối: “Là lớp phó hồi cấp ba.”
Mạc Đình lúc này không truy vấn thêm nữa, cũng có thể nói là kiềm chế, có lẽ
nguyên do là anh có nhiều mối quan hệ, khiến anh che giấu đi một vài mặt tối,
mỗi một hành động anh đều suy nghĩ kỹ càng.
Khi lái xe về đến căn hộ, đám Mao Mao đã đợi ở dưới, vừa nhìn thấy An Ninh liền
chạy đến ôm như là nhiều năm không gặp, quay đầu hét “em rể” náo loạn cả khu.
Lúc trong thang máy, Mao Mao luôn miệng lẩm bẩm: “Đã có thể vào nhà của Từ Mạc
Đình, đã có thể vào nhà của Từ Mạc Đình...”
An Ninh lén lùi xa một bước, cùi chỏ không may đụng vào Từ Mạc Đình, theo bản
năng cô lại lùi xa một bước. Cô không phát hiện ra ánh mắt đối phương hơi nheo
lại.
Tường Vy cười nịnh: “Ngại quá em rể, bọn tôi đến đây quấy nhiễu... hai người.”
“Không sao.” Đối phương nói chuyện rất cởi mở.
Triều Dương trịnh trọng nói: “Meo meo nhà chúng tôi sau này phải nhờ đến anh
rồi.”
“Tất nhiên rồi.”
An Ninh: “...”
Lúc bước vào nhà, Mao Mao thăm thú xung quanh, rồi lẩm bẩm: “Hàng hiệu, đúng là
hàng hiệu, Meo Meo nhà chúng ta phát tài rồi.”
“...” Vẫn là người nào đó.
Từ Mạc Đình cởi áo khoác ngoài: “Phải đợi khoảng hai mươi phút, các bạn cứ tự
nhiên.”
Ba người: “Đợi bao lâu cũng được!”
Thật khó có thể tưởng tượng người như Từ Mạc Đình lại có thể vào bếp, hơn nữa
lại không hề cảm thấy đột ngột, xắn tay áo, tạp dề buộc vào eo, tư thế nhàn
nhã, động tác thuần thục.
Tường Vy ngồi ở sofa ghé vào tai An Ninh thì thầm: “Chàng nhà bà thật là không
gì là không thể!”
Triều Dương cười: “Tài hoa tuyệt vời.”
Mao Mao bưng miệng cười: “Không biết công phu trên giường như thế nào?”
“...”
Hôm đó nhóm ba người ăn xong, vô cùng biết ý ra về trước chín giờ, An Ninh vừa
định đi theo, Từ Mạc Đình đã kéo cô lại: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cũng không trông chờ vào mấy người đã lao vào thang máy được nữa, cô đối diện
với biểu hiện có chút tĩnh lặng của đối phương, An Ninh bất giác muốn nói điều
gì đó, nhằm che đi sự hoảng loạn trong lòng.
“Bữa tối hôm nay... cảm ơn anh.”
Ánh mắt Từ Mạc Đình càng thể hiện rõ sự tò mò, giống như là khai quật được
những thứ chân thực trên khuôn mặt cô. Một lúc sau, anh đưa tay vuốt ve khuôn
mặt cô, nhưng chỉ chạm vào một lúc rồi buông tay ra.
“An Ninh, em muốn biết điều gì, anh đều có thể nói cho em biết.” Câu này không
phải là lần đầu tiên anh nói, nhưng lần này lại mang rất nhiều ẩn ý sâu xa.
Trái tim cô đập thình thịch, nhưng cô không hề hé môi.
Có thể, sau vài tháng nữa, bọn họ sẽ chia tay. Cô có cuộc sống giản đơn của
mình, vốn không muốn vướng quá nhiều vào chuyện tình cảm, nhưng bỗng nhiên nhìn
lại, phát hiện con người này đã bước vào cuộc sống của cô quá sâu đậm, lúc này
cô phải làm sao đây?
An Ninh cảm thấy buồn, lúc nãy suốt dọc đường từ siêu thị về cô như người mất
hồn, bình thường lơ đễnh quen rồi, nhưng cảm giác này của ngày hôm nay cô không
biết phải xử lý như thế nào. Nhìn người trước mặt, đột nhiên cô thấy có cảm
giác tủi thân, cuối cùng cô đưa tay ra kéo áo anh, áp môi vào môi anh. Bất chấp
đối phương có muốn hay không, An Ninh một mạch làm tới.
Ánh sáng trong phòng chiếu lên gò má anh, làm cho gương mặt vốn anh tuấn càng
thêm dịu dàng lôi cuốn, đôi mắt đen thông minh thường ngày càng trở nên sâu
hơn. Từ Mạc Đình nhắm mắt, đưa tay đóng cửa lại. Bàn tay ôm chặt lấy vòng eo
nhỏ nhắn của cô, sức mạnh như được cổ vũ thêm.
Ham muốn của đàn ông có lúc ý chí không thể khống chế được, hơn nữa người khiêu
khích anh lại chính là đối tượng trong lòng, đê mê đắm chìm là chuyện quá dễ
dàng, ngón tay anh từ từ quấn lấy mái tóc dài của cô, như muốn giữ chặt lấy cô,
lại dường như muốn cô giữ chặt lấy mình.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, đánh thức hai đương sự ý thức vẫn còn
mông lung. An Ninh kinh ngạc với hành động của mình, giật mình, lùi mạnh lại một
bước, tự cô làm khó tình cảm của mình, mặt cô đỏ bừng, chột dạ: “Xin... xin
lỗi.”
Sau khi chuông kêu năm, sáu hồi cô mới bình tĩnh, người đối diện cũng vẫn im
lặng, An Ninh ngẩng đầu lên, hình ảnh của cô phản chiếu rõ ràng trong mắt anh,
lúc này đôi mắt cháy bỏng đó bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo, như muốn hút
linh hồn của người khác vào đó. Mạc Đình từ từ ôm lấy người đang ngây ra đó vào
trong lòng, cơ thể hai người dính chặt vào nhau, lấp kín khoảng cách giữa họ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm như không thể nghe rõ: “Anh đưa em
về nhé.” Đôi lúc anh cũng thực sự bái phục sức nhẫn nại của mình.
Có thể vì tránh lặp lại hành động thân mật vừa rồi, hành động sau đó của Từ Mạc
Đình có thể nói là hợp lý, lúc họ nhìn nhau vẫn còn chút dư âm ấm áp, nhưng
không ai dám mạnh dạn rung động sợi dây đàn nào đó.
Cửa sổ xe mở, để gió lùa vào, lướt qua từng ngọn đèn đường, từng bóng cây đu
đưa, luôn làm người ta cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Lúc về đến phòng, An Ninh liền bị mấy người vây kín.
Tường Vy: “Sao mà đã về sớm như vậy?!”
Mao Mao: “Có không, như thế nào? Anh ấy có ôm bà, hôn bà, sờ bà không?”
Triều Dương nhăn mặt: “A Mao, sao tôi nghe bà nói... bất cứ điều gì cũng thấy
buồn nôn vậy?”
An Ninh ngồi xuống ghế, úp trán xuống bàn, than thở, cô không có phản ứng.
Điệu bộ này lại làm ba người còn lại cảm thấy không nắm được manh mối, tốt xấu
thế nào nói ra có phải hơn không.
Mao Mao cẩn thận hỏi: “Meo Meo, rốt cuộc là mong muốn của bà không thành hả?”
Một lúc sau, An Ninh ngẩng đầu lên lẩn nữa, hơi cau mày lại.
Xuất hiện rồi! Tường Vy hét thầm lên trong lòng, tất cả những ai bị bạn Meo Meo
nhìn bằng ánh mắt tàn khốc không mang nhân khí nghìn năm hiếm gặp này, sẽ phải
nhận những vết thương tâm lý có mức độ khác nhau, tùy theo khả năng chịu đựng
của họ... Nghe nói ánh mắt này sẽ làm người ta nảy sinh một ảo giác giống như
bị một kẻ vô tình đẩy xuống từ tầng thứ năm mươi.
Tường Vy to gan hỏi: “Meo Meo, giữa bà và em rể... không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhanh như vậy sao! Không hổ danh là nhân vật lớn!
Triều Dương đập bàn nói: “Có lẽ anh ta dùng sức mạnh ép buộc?!”
Mao Mao hỏi: “Có phải hôm nay chúng ta ăn nhiều quá không? Nhà địa chủ cũng hết
gạo rồi?”
An Ninh chẳng buồn tranh cãi với họ, đứng dậy bước vào phòng tắm thay quần áo.
“Tôi đi tắm đã.”
Giây lát sau Triều Dương mở miệng: “Mấy bà có cảm thấy Meo Meo đang hóa thành
yêu quái không?”
“...” Hai con chuột chũi đang run rẩy.
Hôm sau, khi An Ninh đi học, di động vừa mở, chị
họ liền tóm lấy cô kể chuyện: “Chị có một sư tỷ, hơn chị hai tuổi, đang học
tiến sĩ, bà ấy vừa kết hôn. Chị muốn nói là, cuộc nói chuyện giữa chị và chị ta
làm chị vô cùng... xúc động. Cụ thể cuộc đổi thoại như sau:
[Chị họ yêu em họ: Wa, chị đã kết hôn sớm thế sao, hạnh phúc nhé. (Ông xã chị
ta trông giống như là... Bát Giới, không đúng, Bát Giới so với anh ta còn có
mấy phần tiên khí!)
Tiến sĩ chị đẹp nhất: Em mau kết hôn đi, chị kết hôn một lần kiếm được hai trăm
nghìn tệ! Em mà kết hôn chắc cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ.
Chị họ yêu em họ co giật ngã xuống.]
Chị họ: “Chị nghĩ mãi mà không hiểu, hứ, hai trăm nghìn tệ, tiếp theo chị ta
nói chị ta đang đợi sinh con, sinh con xong đợi nuôi nó lớn, chị ta càng nói
chị càng sụp đổ, thì ra suy nghĩ lại có thể khác nhau xa như vậy.”
An Ninh: “Giống như người uống nước, nóng lạnh tự biết lấy thôi.”
Chị họ sửng sốt: “Sao thế, tâm trạng em hôm nay không tốt à?”
An Ninh: “Đâu có.”
Chị họ: “Chị kể em nghe một truyện cười, “Viết ra câu nói làm tổn thương bạn
sâu sắc nhất của một người mà bạn yêu sâu sắc nhất... Chàng nào đó viết: “Anh
đút vào chưa?”“
An Ninh: “Chị, ba em bảo em đến thành phố G làm việc.”
Chị họ: “Em không cảm thấy vui sao? Em không muốn đi thì đừng đi.”
An Ninh than thở: “Đứng nói chuyện không đau lưng à?”
Chị họ lúc sau trả lời: “An Ninh, em thật độc ác, đứng làm tình mới không đau
lưng!”
An Ninh nghĩ, cô thực sự không thể hài hước được như chị họ. Cô bỏ di động vào
túi áo, nheo mắt nhìn người lúc này đang đứng bên ngoài phòng thí nghiệm.
Phó Tường Vy đang dán mặt vào cửa sổ: “Người trong phòng học à, không cần phải
tội nghiệp tôi phải đứng ngoài này, nếu tôi ở trong đó, mấy người không ai được
yên đâu.”
Giáo sư ở phía trên mặt mũi sa sầm, nhẫn nhịn mấy lần.
Triều Dương chúc mừng: “May quá mình không cùng phòng với bà ấy.”
Mao Mao nghi hoặc: “Có khác gì đâu?”
An Ninh lại thở dài, sau khi suy tính lợi hại, cô hét lên với người bên ngoài:
“Phó Tường Vy, vào đi, sau này lên lớp chú ý một chút!”
Tường Vy vào lớp bắt tay dọc đường đi: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!” Mặt giáo sư
hết đỏ lại trắng.
“Bà làm gì mà luôn châm chọc thầy vậy?” Triều Dương đợi cô đi tới hỏi.
Tường Vy nói: “Vì cuộc sống quá vô vị mà.”
Triều Dương nói: “Tôi thấy bà mói là vô vị ấy. Đừng làm nghiên cứu sinh năm hai
nữa, không thì tôi sẽ phải mất mặt thay bà mất.”
“Có Meo Meo ở đây mà.”
“Học kỳ này tôi làm luận án, miễn thi hai môn.”
Tường Vy ngẩn người, lập tức rảo chân đi lên: “Thưa thầy, thầy có khát không?
Em rót cho thầy cốc trà nhé?”
Triều Dương quay lại: “Thật là hèn hạ.”
An Ninh lần thứ ba thở dài. Buổi sáng nhận một cuộc điện thoại cô vẫn còn hơi
sa sút tinh thần. Hôm nay khi cô vừa ra khỏi phòng thí nghiệm lại gặp phải cô
sinh viên gần đây liên tục làm phiền cô, chính là người lần trước gặp một lần ở
điểm chờ xe bus, người này không chịu thua cô, thế là không hiểu sao từ theo
đuổi Giang Húc biến thành quấy rầy cô, An Ninh không thể chịu nổi sự quấy rầy
của cô ta.
Lúc đó, một bạn học đi qua thấy cảnh tượng thù địch lập tức dừng xe đạp, chạy
lại: “Sư tỷ, chị không sao chứ?”
Lúc ba người Mao Mao đang đợi An Ninh, thiếu nữ bất lương kia nhìn thấy có
người tới, ánh mắt lóe lên tia nhìn đầy ẩn ý sâu xa, Lưu Sở Ngọc à?
Sự tự tin của nam sinh xuất sắc học viện Nghệ thuật lại không thể phát huy
trước mặt người mình thích, cậu ta một mặt che giấu cảm xúc hồi hộp của mình,
một mặt thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân. “Để tôi đưa chị về!”
“Lý An Ninh, chị thật là lợi hại, nhanh như vậy đã có thêm một nhân tình rồi
sao?”
Lưu Sở Ngọc cau mày: “Cô chỉ là cô bé thôi, nói chuyện không thể dễ nghe một
chút sao?”
Cô ta cười gằn: “Tôi không khiến anh nghe, anh có thể cuốn xéo được rồi đó!”
An Ninh lần thứ tư thở dài: “Mọi người từ từ nói chuyện, tôi xin đi trước.”
Nữ sinh kia tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay An Ninh: “Ê, chị không được đi!
Lý An Ninh, chị đừng tưởng cưa được Từ Mạc Đình của khoa Ngoại giao đã là giỏi,
anh ta...”
An Ninh lúc này rốt cuộc cũng nhìn vào đối phương: “Anh ấy làm sao?”
Ánh mắt sắc bén sáng rực làm cô nàng nào đó không khỏi ngớ người, không dám
khinh suất.
An Ninh vốn không muốn đọ mắt với nhau, cô nhẹ nhàng gạt tay cô ta xuống: “Đừng
nói chuyện thị phi của anh ấy.”
Biếu hiện của An Ninh như thể kẻ nào chống lại ta sẽ phải chết!
“...”
Mao Mao có chút đồng tình, dâng lên lời vàng ngọc: “Bạn học à, núi xanh còn đó
lo gì hết củi đun.”
Tường Vy ôm lấy cánh tay Lưu Sở Ngọc đã thành bia đỡ đạn: “Sơn Âm à, đến đây,
nói chuyện với tỷ tỷ, em rốt cuộc là đang hẹn hò với ai?”
Ban nãy lão tam từ một tòa nhà khác đi ra, xem như đã nghe toàn bộ câu chuyện,
suýt chút nữa thì bật cười, nhưng vì trong lòng còn chút sợ hãi mấy người bạn
cùng phòng của chị dâu, không dám đi tới xen ngang, chỉ dùng di động quay lại
cảnh này, khi ra khỏi vùng nguy hiểm lập tức gửi cho lão đại.
An Ninh trở về ký túc xá, vừa tới dưới lầu đã nhìn thấy từ xa một chiếc xe đang
đi đến, chắn đường cô, người trên xe mở cửa bước xuống: “Ninh Ninh.”
“Chú Hoắc.” An Ninh có chút bất ngờ, chú Hoắc là lái xe của ba cô, lái xe từ
hồi cô học tiểu học, với cô xem như rất quen thân, không ngờ là chú ấy đến chở
cô.
“Mấy năm rồi không gặp cháu, đã xinh đẹp thế này rồi.” Đối phương tươi cười:
“Đi thôi, ba cháu nói đã gọi điện cho cháu rồi.”
An Ninh rất muốn lâm trận bỏ trốn: “Chú Hoắc, ngày mai cháu đi có được không?”
“Cháu nói xem.” Chú Hoắc giữ lấy cô: “Cô bé, trốn được một thời gian không thế
trốn cả đời, huống hồ chú đã đến đây rồi, cháu nhẫn tâm để chú trở về tay không
sao?”
“Nhẫn tâm?”
Chú Hoắc sửng sốt, sau đó lập tức cười ha hả: ''Ninh Ninh, chả trách cậu Chu
nói cháu thay đổi không ít.”
Chuyến đi này nói dài, thực ra cũng không dài, dọc đường An Ninh nhìn quang
cảnh trôi qua, thái độ ít nhiều tỏ vẻ miễn cưỡng, chú Hoắc nhìn cô qua gương
chiếu hậu: “Ninh Ninh, ba cháu thường nhắc tới cháu, cháu vẫn là niềm tự hào
của ông ấy.”
“Dạ.”
Lý Khải Sơn vừa cười, vừa rót trà cho con gái:
“Dạo này con bận lắm à?”
“Vẫn tốt ạ.” An Ninh ngoan ngoãn cầm cốc trà, từ từ uống.
Món nguội đưa lên, Lý Khải Sơn dặn người phục vụ dọn cơm lên trước, nói: “Năm
nay con lại thực tập ở Long Thái à? Sinh viên vẫn phải coi học hành làm trọng.
Nửa năm nay ba thiếu quan tâm đến con, mà có chuyện gì, con cũng không chủ động
nói với ba, Cẩm Trình nói con hình như đã chính thức có bạn trai.”
“Ba, con cảm thấy ở Long Thái rất tốt.”
“Ba không nói công ty đó không tốt, nhưng con chưa tốt nghiệp, không cần đi làm
sớm như thế.” Ngữ khí của ông lộ vẻ không hài lòng: “Mẹ con nghĩ như thế nào?”
An Ninh cúi đầu, không muốn nói nhiều.
Lý Khải Sơn cũng không miễn cưỡng, người cha như ông cũng đã lực bất tòng tâm,
chỉ là ông vẫn muốn kiên nhẫn với con gái: “Tốt nghiệp rồi, hay là con đến chỗ ba
làm việc?”
Nét mặt cô có chút buồn khổ: “Ba, con không muốn rời xa nơi đó.”
“Ninh Ninh, con không cần phải vì đám bạn nhất thời đó mà đánh đổi tương lai,
mẹ con...”
“Nhưng mà ba à,” An Ninh nhẹ giọng cắt ngang, “Tương lai như của ba đối với con
cũng không phải là thứ con mong muốn.”
Lý Khải Sơn nhìn cô, thở dài: “Có chính kiến không phải là chuyện xấu, nhưng
chuyện công việc con đừng kết luận sớm như vậy, con hãy suy nghĩ thêm một chút,
sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của con đâu.”
Ba cô hiếm khi có thái độ mềm mỏng, cô cũng cố gắng hợp tác, mà ba cô không hỏi
tới vấn đề “bạn trai”, chỉ vì ông cảm thấy không quan trọng, thực ra, như thế
cũng tốt.
Từ Mạc Đình không giống những người như cô, anh lúc nào cũng có thể tự do ra
đi, mà bản thân cô cũng không hẳn đã đâm vào quá sâu, cho nên như vậy cũng tốt.
An Ninh dụi dụi đôi mắt hơi mệt mỏi.
Lý Khải Sơn lại hỏi một vài chuyện học hành, An Ninh trả lời câu được câu
chăng. Ăn bữa tối với ba xong, cô muốn tự mình bắt xe về trường, nhung ba cô
nhất quyết đưa cô về. Xuống xe dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên cô dừng lại.
Người đang đứng bên cạnh cột trụ hành lang chính là Từ Mạc Đình, còn anh lúc
nhìn vào đôi mắt của An Ninh, hai tay đã đút túi quần từ từ bước lại.
“Em về muộn vậy?” Ngữ khí của anh không có một chút thiếu kiên nhẫn khi phải
chờ đợi.
An Ninh vẫn đứng nguyên một chỗ, đối diện với Từ Mạc Đình dường như trước sau
cô không thể hững hờ: “À... anh có thể gọi điện cho em mà.”
“Máy em hết pin rồi.” Anh mỉm cười.
“Ý?” An Ninh lấy máy ra xem, quả nhiên là vậy.
Lý Khải Sơn cũng đã xuống xe, nghe thấy cuộc trò chuyện, hơi hiểu ra, chỉ gật
đầu với hai người, không đứng lại lâu.
Khi chiếc xe màu đen rời khỏi cổng trường, Hoắc Trung mở miệng: “Bí thư, cậu ta
hình như là cháu trưởng nhà họ Từ.”
“Cậu ta đích thực là một nhân tài.” Lý Khải Sơn cười nói: “Bọn trẻ yêu đương,
chỉ là phù phiếm. Ra ngoài xã hội rồi, đối mặt với những vấn đề thực tế, có thể
có được mấy đôi viên mãn chứ.”
“Đúng vậy.”
Lúc này hai người vừa rẽ qua khu ngoài trời, liền có người cao giọng hét lên
một câu, An Ninh quay đầu lại, không khỏi thở dài, người này có phải là gắn máy
theo dõi trên người cô không?
Nữ sinh đã chủ động tiến đến, trên mặt treo một nụ cười không thể đoán định:
“Trăm nghe không bằng một thấy, Từ sư huynh.”
Từ Mạc Đình không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn một cái, nhưng vì trước đó đã xem
một clip, hơn nữa còn xem ba lần, cho nên anh có chút ấn tượng với nữ sinh đứng
trước mặt, nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
“Tôi là bạn của An Ninh, ban đầu tôi nghĩ là chị ta đến đây gặp ai đó, ha ha,
không ngờ lại là Từ sư huynh, nên tôi có chút kinh ngạc mà thôi.”
An Ninh ngại khi có Từ Mạc Đình ở đây, không tiện nổi giận, chỉ là cô cảm thấy
không thoải mái.
Mạc Đình chỉ nói một câu: “Tôi yêu cô ấy.” Cho nên tôi có thể bao dung tất cả.
Đây là một câu bày tỏ trần trụi, không chỉ cô nữ sinh nọ, mà ngay cả An Ninh
cũng trở tay không kịp. Từ Mạc Đình vẫn luôn kín đáo, làm người khác khó đoán
lại đột nhiên thẳng thắn biểu lộ, quả là vô cùng chấn động.
Tim An Ninh đập thình thịch, có thể nói là... dữ dội. Cô chưa kịp bộc lộ cảm
xúc, đã bị Từ Mạc Đình dẫn đi, quyền sở hữu có thể thể hiện ra cho người ngoài
thấy, nhưng hành động thân mật anh sẽ không hào phóng biểu diễn cho những người
hay đưa chuyện.
Khi người nào đó tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đang ở con đường nhỏ vắng vẻ.
“Em...” Lúc này An Ninh không còn điều khiển được ánh mắt mình, ánh mắt anh
chăm chú nhìn cô làm cô cảm thấy có chút mê hoặc, cảm giác ấy từng chút từng
chút ngấm vào cô, khiến lòng cô xao động.
Hôm đó cô đã nói những gì, rốt cuộc chính cô cũng quên mất, chỉ nhớ ánh trăng
mông lung chiếu lên người anh, cũng chiếu lên người cô.
Lúc hôn cô anh luôn thì thầm gọi tên cô, anh để hơi thở ấm áp của mình len lỏi
trên cổ cô.
Nhưng có một điểm mà An Ninh sẽ không biết, người con trai này giây phút đó hơi
lộ ra vẻ thâm trầm.
“Anh có thể không đi không?”
Anh có thể không đi không? Anh có thể không đi không... Cô mở to mắt nhìn ánh
đèn trong phòng, sắc mặt có chút thẫn thờ, cả khuôn mặt cũng từ từ nóng lên.
Đây rốt cuộc là mơ hay là... An Ninh không thể xác định, cho nên, cô vô cùng
bối rối.
Đợi đến khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cô nghe thấy Mao Mao giường dưới mò mẫm
vào toilet.
“Mấy giờ rồi?”
Mao Mao giật mình: “Dậy rồi à, để tôi xem... sáu giờ mười lăm phút.”
Lúc điện thoại vang lên, Triều Dương cũng bị làm cho tỉnh giấc: “Ai mà thất đức
thế hãy còn sớm đã phá giấc mơ của người khác!”
An Ninh sa sầm: “Xin lỗi, là di động của tôi.”
Mao Mao đã đi ra, đưa máy cho Meo Meo. An Ninh xem là số lạ, do dự một lúc mới
nghe máy, đối phương vừa nghe đã nói một câu thành tâm: “Xin lỗi.”
An Ninh không nhận ra là ai: “Anh là?”
Lần này đổi lại là đối phương im lặng mấy giây: “Giang Húc.”
“Ờ, có chuyện gì không?”
“An Ninh, anh rất xin lỗi, sự tình đến giờ anh mới biết. Cô ta không làm gì em
chứ? Cô nữ sinh này là sư muội trước đây anh đã từng dạy kèm, hành động có chút
ngỗ ngược...”
An Ninh ho nhẹ một tiếng, không thể không mở miệng cắt ngang: “Ngại quá, Giang
sư huynh, bạn cùng phòng em vẫn đang ngủ, có chuyện gì để sau hãy nói được
không?”
“...”
Trong lúc đối phương im lặng, An Ninh đã cúp máy, Triều Dương nằm đối đầu với
cô nói một câu: “Có một số người trong mọi trường hợp giao tiếp đều là một tay
lão luyện, nhưng lại không hề lộ ra sự ưu tú của mình, chỉ có thể nói thực tế
mà không cần khéo léo, nịnh nọt.”
“Tôi biết.”
Cả ngày hôm nay, An Ninh bận tối mắt, đầu óc cô thi thoảng lại trống rỗng,
nhưng lúc làm thí nghiệm vẫn cần phải tỉnh táo.
Đồng sự Giai Giai mang vào một cốc hồng trà Cát Lâm, mùi thơm lan tỏa khắp
phòng, lúc An Ninh ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy ngồi nửa mông trên bàn, trà đã
đặt bên tay cô.
“Cảm ơn.”
“Hôm qua cô không tới, chúng tôi thu thập ý kiến mọi người, cô gái ngoan ngoãn
hiền thục như cô lại có cuộc sống riêng tư thần bí như vậy.” Cô ấy nói xong tặc
lưỡi.
An Ninh thở dài: “Cô muốn biết điều gì?”
Giai Giai nghiêng người qua: “Có ảnh tự sướng của anh ấy không? Bán nude hay
nude cả đều được.”
Hóa ra là người ta đều bị những thứ lóa mắt hẩp dẫn, An Ninh tự an ủi mình, cố
không vượt giới hạn. “Không có.”
Giai Giai đứng dậy, hai tay ôm ngực bỏ đi: “Thật đáng tiếc, đành phải tưởng
tượng bộ dạng điển trai khi anh ấy mặc Âu phục vậy, sau này sẽ ngắm khuôn ngực
bán nude sau, ôi, sự khác biệt tuyệt đối có thể làm người ta mê mẩn tâm trí.”
“...”
“Hây hây, An Ninh à, có một người bạn trai như vậy áp lực nhất đinh rất lớn
phải không?” Đối phương bộc lộ vẻ mặt rất thông cảm, nhưng lại nhắc nhở cô: “A
Lan nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, Amen.”
Vừa tan làm, thành phần yêu gia đình trong công ty đã nhao nhao cả lên, An Ninh
thu dọn xong đồ rồi cùng đám Giai Giai rời khỏi tòa nhà, sau đó cô nhìn thấy...
một bóng người đứng ở phố đối diện, thanh cao xuất chúng, lúc nào cũng có thể
cuốn hút người trên đường, An Ninh lập tức “a” lên một tiếng, không thể nói là
thảm thiết, nhưng kinh ngạc thì nhất định là có.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, anh không lập tức đi tói, mà đứng yên một lúc, sau đó
mới cho tay vào túi quần, từ từ tiến lại gần, thần thái tự nhiên nhàn nhã,
dường như việc anh xuất hiện ở đây là hết sức bình thường.
Từ lúc anh bước tới đến lúc anh đứng trước mặt cô, An Ninh có thể cảm thấy
những ánh nhìn đang nổ lách tách xung quanh mình.
Nhưng Từ Mạc Đình không hề chú ý tới mọi người xung quanh: “Đi thôi.”
“Mạc Đình...” An Ninh khẽ kéo áo anh.
“Sao vậy?”
Cô chỉ chỉ nơi cách đó hai mét: “Họ muốn làm quen với anh.”
An Ninh mơ hồ cảm thấy anh đang cau mày, được rồi, địa chủ cũng đau đầu rồi.
Từ Mạc Đình tuy cau mày nhưng vô cùng hợp tác, mặc cho người nào đó giới thiệu
anh với hai nữ sinh. A Lan với Giai Giai cũng xem như biết giữ ý, sau khi “nói
chuyện vui vẻ” đưa mắt ra hiệu với An Ninh rồi rút lui. Cô đang muốn qua đường,
nhưng bị Từ Mạc Đình nắm lấy cổ tay, bàn tay anh trượt xuống lòng bàn tay cô,
mười ngón tay đan vào nhau.
Đến khi hai người ngồi vào trong xe, khuôn mặt An Ninh mới đỏ bừng lên, cô hỏi:
“Sao anh lại đến đây?”
“Muốn đến thì đến.” Ngay cả cái cớ anh cũng không muốn nói. Lúc nổ máy, anh mới
hỏi: “Em muốn đi đâu ăn cơm?”
“Ách, em chưa đói.”
Mạc Đình nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Vậy đi cùng anh đến chỗ này nhé.”
Anh lái xe một mạch đến bờ biển, An Ninh nhớ chị họ đã từng nói: “Bờ biển của
Trung Quốc là để đánh cá, bờ biển của nước ngoài mới là để du lịch.” Có điều,
hiếm thấy vùng biển của thành phố X xanh biếc trong vắt đến vậy, sóng biển xô
bờ cát, trong không khí có mùi vị ẩm ướt mằn mặn.
An Ninh xuống xe trước, đi được mấy bước, quay lại thấy Mạc Đình vẫn đang dựa
vào cạnh xe, hai tay đút túi quần, cử chỉ biếng nhác, người này hôm nay tâm
trạng rất tốt sao? An Ninh nghĩ.
Mạc Đình sờ thứ trong túi quần, vẫy tay gọi cô: “Em lại đây.”
An Ninh hồ nghi quay lại, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, chạm trán vào nhau,
bàn tay khác nắm lấy cổ tay
cô, An Ninh cảm thấy cổ tay hơi lạnh, cúi đầu phát hiện là
một vòng ngọc trai lấp lánh, màu tím hồng.
Cô giơ tay lên lắc lắc: “Hơi giống màu máu.”
“Trên đó đã được yểm bùa.”
“Á?”
Mạc Đình gập người bật cười: “Em sợ à?”
An Ninh trừng mắt nhìn anh: “Mặc dù em tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng
cũng tin ma quỷ không hại người.”
“Còn với em, những điều anh nói, không đủ độ tin cậy, hay cảm giác an toàn
sao?” Ánh hoàng hôn chiếu vào đôi mắt sâu của Từ Mạc Đình.
An Ninh nhìn anh như đang có suy nghĩ, đối phương thở dài, một nụ hôn êm dịu
như nước, cháy bỏng, tinh tế, lôi cuốn bỗng đặt xuống môi cô, chỉ nhẹ nhàng
tiếp xúc hai giây rồi rời ra.
“Em không biết anh nhớ em đến nhường nào, sao anh có thể bỏ đi chứ.” Đây là lần
đầu tiên anh nói một câu gợi tình như thế, Từ Mạc Đình lần nữa dùng nụ hôn như
chuồn chuồn điểm nước để che đậy sự hồi hộp của mình.
An Ninh nhắm mắt bám vào vai người đối diện, cũng không biết là ai đã mất đi
sức kiềm chế trước, từ từ xâm nhập vào khoang miệng đối phương.
Trên bãi cát, những người đi qua đều ngoái nhìn đôi tình nhân ấy.
“Tuổi trẻ thật là giỏi.”
“...”
Sau đó, người nào đó cúi đầu đỏ mặt, bị kéo đi dạo trên bờ biển.
“Hai mươi tư tuổi cũng không thể xem là bé nữa rồi, đúng không?”
“Có thể kết hôn rồi.”
“...”
“Mạc Đình, em yêu anh.”
Tốt, anh vẫn rất bình tĩnh. An Ninh thừa nhận quả nhiên cô không phải là đối
thủ của anh.
Di động của Từ Mạc Đình vang lên, anh nghe mấy câu, sau đó quay qua hỏi cô: “Mẹ
anh hỏi khi nào chúng ta về ăn cơm?”
“Bác gái?” Chuyện này không thể xem thường, “Cái gì mà về ăn cơm ạ?”
Đối phương hiển nhiên không muốn hạ mình giải thích những vấn đề như thế này,
liền đưa điện thoại cho cô: “Em nói chuyện với mẹ đi.”
An Ninh thực sự trở tay không kịp, trừng mắt với người trước mặt, cất tiếng
chào “Cháu chào bác” nhỏ đến không thể nghe thấy, “... Bọn cháu đang ở bên
ngoài, không, không, sẽ về ăn ạ, dạ... anh ấy... ách, không đúng, là cháu muốn
đến bãi biển đi dạo... Mạc Đình dẫn cháu tới... dạ, lập tức về ngay ạ...” Lúc
cúp máy, An Ninh thở phào một cái.
Người bên cạnh nói: “Em muốn đi tiếp cũng được.”
An Ninh trừng mắt: “Sao lúc trước anh lại hỏi em muốn đi đâu ăn cơm hả?” Rõ
ràng là khiến cô hiểu lầm.
“Không phải em nói là chưa đói sao?” Sao anh có thể phủi sạch sành sanh chứ?
“Em đói rồi.” Lần này là cô đói thật, quả nhiên đấu với người của khoa Ngoại
giao, thật quá hao tâm tốn sức!
Kết quả là bữa đại tiệc đó cuối cùng cũng không được ăn. Lúc đi được nửa đường,
An Ninh đột nhiên đau bụng mà đau rất dữ dội, cô có cảm giác “ông trời muốn
diệt ta”.
“Mạc Đình, hôm nay có thể không đi được không? Em muốn về ký túc.”
“Em sao rồi?” Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô có chút nhợt
nhạt, vội dừng xe bên vệ đường.
Lúc này anh muốn cô nói sao đây: “Chỉ là hơi... đau bụng.”
Từ Mạc Đình đúng là Từ Mạc Đình: “Đến kỳ rồi à?”
“...”
Khuôn mặt cô đỏ gay, anh đưa cô về ký túc, giữa đường còn dừng xe trước cửa một
siêu thị, “Đợi anh một chút.” Lúc quay lại, trên tay anh xách một túi đồ, ngay
cả trà gừng, đường đỏ cũng có.
“Em có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Bị thái độ “mở” của anh ảnh hưởng, An Ninh buột miệng nói: “Ngày đầu tiên của
mỗi kỳ đều bị đau, bệnh viện cũng không chữa được, em về ngủ một giấc là khỏi.
Mẹ em nói đợi kết hôn rồi triệu chứng này tự nhiên sẽ hết.”
Câu nói cuối cùng làm An Ninh ba ngày liền ở trong trạng thái muốn “chết” cho
xong.
Mao Mao thấy người nào đó thẫn thờ trong toilet nửa ngày không ra, nói: “Meo
Meo, bà không phải bị “treo máy” rồi chứ?”
An Ninh: “Tôi muốn chết.”
Triều Dương bật cười: “Vừa nãy lúc em rể đưa bà lên, A Tam cô nương của Di Hồng
Viện bên cạnh và Đình Đình cô nương của Lệ Xuân Viện đối diện đều ngưỡng mộ bà,
ngưỡng mộ muốn chết.”
An Ninh kiệt sức mở cửa, rửa tay xong liền bò lên giường.
Mao Mao hỏi: “Bà đau lắm à, tôi pha cho bà cốc trà gừng, bà uống một chút đi!”
“Không uống.”
A Mao rớt lệ chạy sang Triều Dương: “Dương Dương ơi, Meo Meo bắt nạt người ta
quá!”
Tối đó Từ lão đại gọi điện sang, An Ninh đang ngủ, thế là Mao Mao nghe máy.
“Em rể à, đúng đúng, là tôi Mao Hiểu Húc, anh nhớ à, ha ha, ha ha, ừ, uống trà
rồi, ừ ừ, ban nãy còn đau đến độ mặt trắng bệch, bây giờ đỡ rồi, đáng thương,
chảy rất nhiều máu...”
“Mao Mao...” Giọng An Ninh yếu ớt.
Mao nào đó: “Đợi đã, không thấy tôi đang... Ai da, Meo Meo, bà tỉnh rồi à?
Là do bà nói to quá đấy.
A Mao cười hắc hắc, nhét di động vào tay chủ nhân của nó: “Tôi đi tìm Tường Vy
chơi đây!”
Cô có thể cúp máy không?!
“Em dậy rồi à?” Giọng đối phương trầm thấp dịu dàng.
“Ừ, em vẫn muốn ngủ.” Đây không phải là kiếm cớ, không phải kiếm cớ, cô lẩm
nhẩm một trăm lần.
Đối phương tương đốỉ khoan dung độ lượng: “Vậy em ngủ đi.”
Nhưng hai người đều không gác máy, An Ninh thẫn thờ, rất lâu sau mới ý thức
lại, ấn “tít” vào nút màu đỏ.
Cô mở to mắt nhìn ánh đèn trần mông lung trong phòng, cả khuôn mặt lại từ từ
nóng lên. Đây tuyệt đối là hiện thực, An Ninh khẳng định, cho nên, vô cùng XX.
Một hôm lượn phố, mặc dù cách lần trước ra ngoài
shopping cũng đã mấy ngày, thế mà, “kỳ con gái” của cô đã là ngày thứ ba, tại
sao lại bị dài vậy chứ?!
Thời tiết đầu tháng Mười hai, lạnh mãi không thôi, nhưng ánh mặt trời vẫn rực
rỡ. An Ninh ngồi trên bậc đá ở quảng trường đợi Mao Mao và Tường Vy đang “tàn
sát” cửa hàng thời trang đối diện, bên trong cửa hàng tương đối lạnh, mà trong
thời kỳ đặc biệt này phơi nắng có lẽ an toàn hơn một chút.
Đợi đến mức tâm trạng ngao ngán, An Ninh bắt đầu hát linh tinh, ca từ lẫn lộn.
Đến khi có hai đứa bé chạy lại hỏi đường, một đứa hỏi: “Cô ơi, đến KFC đi đường
nào ạ?”
“Gọi chị thôi, nếu không chị ấy sẽ không trả lời bạn đâu.” Đứa thứ hai nhắc
nhở.
“Chị ơi, đến KFC đi đường nào ạ?”
An Ninh: “...”
Lúc Mao Mao và Tường Vy đi ra, thấy An Ninh đang chỉ đường cho hai đứa bé, Mao
Mao lập tức phê bình: “Đúng là làm người khác giận sôi lên, đứa bé mấy tuổi
cũng không tha, cẩn thận không em rể nhìn thấy sẽ diệt bà đó.” Nói xong cười
lớn ba tiếng “hàm ý sâu xa”.
Hai đứa bé bị dọa cho giật mình, vội vàng tạm biệt An Ninh rồi chạy mất.
An Ninh nghĩ, so với mụ phù thủy Mao Mao, thì “cô” An Ninh còn gần gũi đáng yêu
chán!
Ba người đi đến McDonald’s ăn trưa, Mao Mao lướt đi gọi món, cô nàng đợt này
đang theo đuổi một chàng, nên tâm trạng thoải mái, thế là mấy vị khách được mời
nhiệt tình.
Tường Vy cảm thán: “Xem ra tôi còn muốn tìm bạn trai của bạn trai hơn là tìm
bạn trai.”
Đường phố vào đông thật đẹp, An Ninh đang ngắm cảnh, bỗng nhìn thấy... Trương
Tề bị một nam sinh lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng cố kéo được tay Trương sư
huynh, thu hút không ít ánh nhìn lén của người qua đường, họ đi đến khu chiếu
phim gần đài phun nước của quảng trường.
Quá... quá bạo lực rồi.
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là nhắn tin cho người nào đó.
“Mạc Đình, em nhìn thấy Trương sư huynh (lớn hơn cô một khóa nên An Ninh gọi là
sư huynh, đương nhiên không tính người nào đó), anh ấy đi cùng với một nam
sinh.” Không phải là An Ninh muốn buôn chuyện, chỉ là quá kinh ngạc.
Đối phương đáp: “Ừ.”
Lạnh lùng quá đi mất, An Ninh bực mình: “Điều em nói với anh là sự thật đó.”
“Có hơi hợp lý.” Quả nhiên là lão đại Từ Mạc Đình. Không đợi An Ninh cảm thán
xong, đối phương liền gọi lại: “Em bây giờ đang ở đâu?”
“Hả?”
“Anh tới đó.” Anh dừng lại một chút, rồi giải thích: “Đi mua máy tính với anh.”
Mười lăm phút sau, một vóc dáng anh tuấn xuất chứng bước vào cửa tiệm
McDonald’s. Mao Mao giơ tay: “Em rể, ở đây!” Tiếng gọi của cô thu hút mọi ánh
nhìn xung quanh, Từ Mạc Đình ung dung bước tới, gật đầu với hai người trước
mặt, khi nhìn thấy đồ uống trước mặt An Ninh, anh cau mày: “Sao lại uống đồ
lạnh?”
An Ninh vô cùng nhanh trí chuyển chủ đề: “Chúng ta đi thôi.”
Dưới sự vui mừng đưa tiễn của Mao Mao và Tường Vy, An Ninh chủ động bị kéo ra
khỏi hiện trường.
Khu công nghệ ở ngay gần đó, cho nên hai người chỉ cần đi bộ sang, lúc đi qua
quảng trường lại gặp phải hai người bạn nhỏ, tay ôm suất combo, nghiêng đầu
nhìn An Ninh, đồng thanh gọi “Chị ơi”.
“Ừ.” An Ninh vui vẻ trả lời, Từ Mạc Đình như có suy nghĩ gì đó, liếc nhìn cô.
Lúc đến nơi, Mạc Đình đi ngay đến gian hàng một nhãn hiệu nổi tiếng.
An Ninh đi lòng vòng quanh gian hàng: “Mạc Đình, chiếc này, chiếc này cũng rất
được.” Trước đây khi cô mua máy tính có tra qua thông tin, nhưng hồi đó đắt quá
nên không dám mua.
Mạc Đình liếc mắt nhìn qua, nói: “A Đinh, phiền cậu cài đặt cả chiếc kia một
thể, sau đó đưa đến chỗ tôi, cảm ơn nhé.”
“Không vấn đề gì.”
An Ninh có đôi chút kinh ngạc, nhưng Từ Mạc Đình đã mua xong và quay lại, sự
thực là muốn mua là mua thôi sao?
Lúc hai người đi ra, An Ninh nhẹ nhàng thuyết giáo: “Anh có nhiều tiền không?
Mua hai cái làm gì?”
Đương sự chỉ nói: “Sau này em dùng là được rồi.”
“...”
Hôm đó Mạc Đình không lái xe về trường. An Ninh nghi hoặc: “Chúng ta còn phải
đi đâu sao?”
“Viện kiểm sát.” Anh hỏi: “Sao hả, em có chuyện gì khác à?”
Sự uy hiếp này quá rõ ràng rồi đó! An Ninh quay đầu tiếp tục ngắm cảnh.
Mạc Đình khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh.
Tính ra đây là lần thứ hai cô đến chỗ anh làm việc, từ cổng lớn đến phòng làm
việc của anh, An Ninh hoài nghi trên mặt mình có phải là vẽ một con rùa đen hay
không? Sao mọi người đều nheo mắt liếc nhìn cô.
Tô Gia Huệ gõ cửa bước vào, trên tay cầm một cốc cà phê, vừa cười vừa đưa cho
người đang ngồi trên sofa: “Tay nghề của tôi cũng không tồi đâu, uống thử đi.”
“Cảm ơn.”
Gia Huệ ngồi xuống sofa, nói nửa đùa nửa thật nói với Từ Mạc Đình đang treo áo
khoác: “Mọi người đang bàn tán Từ Mạc Đình dẫn bạn gái đến, uy lực còn ghê hơn
cả bom nguyên tử.”
Người họ Từ nào đó chỉ mỉm cười, không bình luận, nhưng người uống cà phê lại
sặc đến hai lần.
Gia Huệ vội vàng giơ tay vỗ vỗ lưng cô: “Không sao chứ?!”
“Không sao, không sao.” Hóa ra cô là bom nguyên tử sao?
Mạc Đình giơ tay nhìn đồng hồ: “Chẳng phải bốn giờ cô phải ra ngoài dự họp
sao?”
Gia Huệ than thở “thấy sắc quên nghĩa”, nhưng cũng biết điều mà rút lui.
An Ninh ngó đông ngó tây, phòng làm việc của Từ Mạc Đình không lớn, nhưng sạch
sẽ ngăn nắp, cặp hồ sơ, sách báo trên giá đều được xếp gọn gàng, Mạc Đình rót một
ly nước lọc đi tới đưa cho cô: “Đừng uống nhiều cà phê.”
“Ờ.” An Ninh im lặng bước đến trước giá sách: “Anh đang bận à, em tự tìm sách
đọc là được rồi.”
Từ Mạc Đình nhìn vóc dáng yểu điệu của cô mà nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau một buổi trưa mùa đông tĩnh mịch, mặc dù hai người một thì xem tài liệu,
một thì xem Tam quốc chí, nhưng, đây có thể xem như là hẹn hò không? Có lẽ
không giống với tình yêu của những người khác, nhưng An Ninh lại cảm thấy rất
vui.
Vị trí này trên sofa vừa khéo lại có một chút ánh nắng chiếu vào, không quá
lạnh cũng không quá nóng, rất dễ chịu.
Nghe tiếng xoẹt xoẹt của bút máy viết trên giấy, tiếng ngón tay thi thoảng gõ
nhẹ trên bàn phím... An Ninh từ từ thiếp đi.
Cô mơ hồ nghe thấy đồng sự của anh bước vào, lại đi ra.
Cô cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, sofa hơi bị lún xuống, An Ninh trở
mình, có một mùi vị ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng bên mình.
Cô mơ mơ màng màng cũng không biết là đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, trên người
đang đắp một chiếc áo khoác màu đen. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Từ Mạc Đình vẫn
đang nghiên cứu tài liệu.
Hình như anh thật sự rất bận.
An Ninh phát hiện bụng không còn đau nữa, đi bộ mỏi chân cả buổi sáng chắc cũng
làm giảm cơn đau đi nhiều. Cô vươn chân vươn tay đứng dậy, người đối diện vẫn
chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Em tỉnh rồi à?”
“Ừ.” An Ninh nhẹ giọng: “Mạc Đình, toilet ở đâu?”
Từ Mạc Đình ngẩng đầu: “Anh dẫn em đi.” Anh vừa nói đã đứng dậy.
“Không, không cần!” Cô không phải là đứa bé ba tuổi, chuyện này cũng cần phải
dẫn đi.
Mạc Đình mỉm cười: “Ra cửa rẽ trái, đi hết hành lang là thấy.”
An Ninh bước ra khỏi phòng, cô cảm khái, bị anh trêu nhiều rồi, da mặt cô càng
ngày càng dày, ồ, không biết đây là hiện tượng tốt hay xấu đây.
Toilet đầy người, lúc An Ninh đứng đợi, nhìn trong gương, thấy trên cổ mình có
một vết đỏ, cô cau mày suy nghĩ, sau đó nghe thấy bên trong có người nói: “Từ
Mạc Đình đã có bạn gái rồi, haizz.”
Người thứ hai: “Nói không chừng chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Cứ coi là không phải thì cũng không đến lượt chúng ta, người như Tô Gia Huệ
thì còn có chút hy vọng.”
“Nói mới nhớ, Gia Huệ trông rất xinh, gia thế cũng tốt, cô ấy cũng tương tư Từ
Mạc Đình hơn nửa năm rồi, anh ấy không lung lay tí gì à?”
“Ha, cũng chẳng xinh đẹp là mấy, hơn nữa, mấy cô không phải không biết địa vị
của nhà họ Từ, loại gia thế như vậy tính làm gì.”
“Cũng còn khá hơn người hôm nay đến chứ?”
“Tôi lại cảm thấy cô gái hôm nay đến còn xinh hơn Tô Gia Huệ nhiều.”
“Sớm biết anh ấy không chê thường dân bá tánh, tôi đã theo đuổi anh ấy rồi.”
“Các cô đoán xem cô gái đó theo đuổi Từ Mạc Đình như thế nào? Bám lấy đòi sống
đòi chết à?”
“Đại khái thế. Có điều xem ra có vẻ nhã nhặn.”
“Biết người biết mặt, không biết lòng.”
Cô nhớ có người đã nói toilet là một nơi chuyên buôn dưa lê, bán dưa chuột, quả
nhiên không sai.
An Ninh vừa nghiên cứu vết đỏ trên cổ, vừa suy nghĩ... suy nghĩ... suy nghĩ...,
đột nhiên “a” lên một tiếng thảm thiết, đây... đây là vết hôn sao?
Lúc này một người đã mở cửa bước ra, ánh mắt giao nhau trong gương với người
nào đó, người này hiển nhiên không ngờ rằng lại... đen đủi như vậy, nhất thời
không có phản ứng, còn An Ninh chỉ cười cười, mặc dù cô có hơi đỏ mặt: “Hi.”
Cô bước qua người đang đứng ngây ra đấy để vào toilet, vừa vào cô liền rút
trong túi ra một chiếc gương nhỏ, tiếp tục nghiên cứu, lần nữa khẳng định, đây
đúng là vết hôn.
Lúc An Ninh quay về phòng làm việc của Từ Mạc Đình, câu đầu tiên là: “Sao anh
lại hôn vào đây chứ?”
Cô đứng trước cửa, tay che cổ, mặt mày đỏ gay, Mạc Đình đã hiểu ra chuyện gì,
đặt bút xuống, hai tay chống cằm, nhã nhặn nói: “Vậy em muốn anh hôn vào đâu?”
Đúng là biết người biết mặt, không biết lòng!
An Ninh thấy anh đã tắt máy tính, nói: “Em đợi anh ở bên ngoài”, sau đó đi ra.
Nhưng không thể ngờ rằng lại gặp Chu Cẩm Trình, đối phương nhìn thấy cô, bước
đến, không hề cảm thấy bất ngờ.
“Hai ngày trước em đã gặp ba em chưa?”
“Rồi.”
“Đang đợi Từ Mạc Đình à?” Chu Cẩm Trình không phải là người lắm lời, hiếm khi
thấy anh ta hỏi nhiều thế này.
An Ninh không hề thích kiểu hỏi thăm giả tạo thế này, mà cũng không biết đối
phó như thế nào cho hợp lý, chỉ đến khi phía sau có người nhẹ nhàng ôm lấy eo
cô, cô mới thở phào, phát hiện mình đã ít nhiều dựa dẫm vào anh rồi.