Mi thất thểu đi về nhà, bộ dạng lộc xộc ko giống ai. Hôm nay là thứ 7
nên quán rất đông vì vậy cô và Ngọc làm việc bận rộn ko có thời gian để
uống nước.
Đã 23h, trời rất tối chỉ có chút ánh sáng phát ra từ ngọn đèn bên đường. Mi cảm thấy mỏi chân, cô đành dừng lại ghế đá đối diện
với hai gốc cây, nhìn ra bầu trời xa xăm.
Cô ngồi phịch xuống, hai tay đặt lên đùi, mắt khẽ nhìn lên những vì sao sáng. Cô tự hỏi:
- Nếu trên đời ko có sao thì sẽ thế nào?
Trước đây, Mi đã nghe một bài hát rất ý nghĩa và tới bây giờ cô vẫn sống theo bài hát ấy. Vì cuộc sống cô vất vả nên cô thường tìm đến âm nhạc. Âm
nhạc là niềm vui của cô.
Khuôn mặt Mi đăm chiêu đượm vẻ suy tư. Gió
nhè nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc xơ rối của cô. Mi nghĩ về tương
lai của cô sau này. Mẹ Mi hay bệnh nên chẳng biết khi nào từ biệt cô mà
đi. Thằng em trai của cô chỉ mới 14 tuổi làm sao có thể lo cho gia đình. Còn Mi, với công việc làm thêm thì sao có thể nuôi sống cả nhà. Đã vậy
còn thêm tiền học, tiền nhà,...
Đôi lúc Mi muốn chạy trốn khỏi căn
nhà của mình, chạy trốn số phận cay nghiệt của mình. Nhưng tới lúc muốn
đi thì cô lại nghĩ về gia đình mình, ko có cô họ sẽ ra sao?
Suy nghĩ một hồi, Mi cảm thấy buồn ngủ nên đứng lên ra về.
Sáng chủ nhật. Nhà Phong.
” Cộc cộc cộc“.
Tiếng gõ cửa phòng Phong vang lên lạnh lẽo. Ông Hà đang cầm khay thức ăn trên tay, vẻ mặt hơi âu lo một chút. Ông nói:
- Phong. Mở cửa cho ba.
Phong đã dậy từ lâu nhưng anh chẳng muốn mở mắt. Hôm nay là chủ nhật, anh chỉ muốn ôm khư khư cái gối bên mình mà thôi. Phong nói, vẻ mệt mỏi:
- Chưa dậy.
Ha ha thật mắc cười, nếu đã ngủ sao còn có tiếng nói chứ? Ông Hà lại nói, giọng khẽ bực mình:
- Ko dậy là hôm nay khỏi ăn cơm.
Phong bật dậy, ko phải vì anh nghe lời ba mà vì anh mới vừa nghe một từ. Lạ
lắm...cơm...sao? Hôm nay Phong sẽ được ăn cơm à? Bữa cơm chưa bao giờ có trong ngôi nhà này. Chưa bao giờ. Vậy mà hôm nay ba Phong vừa mới nhắc
tới từ đó. Ông Hà muốn nấu cơm sao?
Phong nói lớn:
- Ba vừa nói gì vậy?
Ông Hà nghe tiếng Phong lạ nên hỏi:
- Ba nói có gì sai à?
Phong chạy hộc tốc ra cửa, mở một cách mạnh bạo. Phong tới gần ông Hà nói:
- Ba vừa mới nói từ gì đó?
- Cơm.
Ông Hà khẽ cau mày, ông ko hiểu con trai ông đang nghĩ gì. Phong nói vội:
- Ba nấu?
- Ừ.
- Vậy có ăn ko?
Ông Hà lắc đầu, ông chỉ muốn nấu cho Phong chứ chả muốn ăn cùng anh.( Tác giả cũng ko hiểu hề hề^-^)
Sự hớn hở trong lòng Phong dập tắt, anh chưa bao giờ ăn cơm chung với ba
mình. Hai cha con toàn ăn riêng. Đôi lúc ông Hà còn đi công tác vài
tháng nên Phong chỉ ăn một mình.
Sẵn đây tác giả nói luôn về tập đoàn Hoàng Anh( nói sao ta..) À đó là một tập đoàn hùng mạnh nhất Việt Nam
ko ai có thể đấu lại được. Chủ tịch tập đoàn là Hoàng Minh Hà, kẻ được
gọi là lãnh chúa trong giới kinh doanh và cũng là ba của Phong. Ông
thường xuyên ở công ty, lo hết mọi chuyện còn Phong là người thừa kế
nhưng ko cần phải tới công ty. Vẻ ngoài điềm đạm nhưng ông lại có một
quá khứ ko ai biết được kể cả Phong- người con trai hờ của ông.
Phong hững hờ:
- Ko ăn trưa và tối.
Nói rồi Phong bê khay thức ăn vô phòng, đóng cửa lại, nhanh đến nỗi ko kịp
để Minh Hà nói gì. Ông chỉ biết ngậm ngùi đi xuống cầu thang, sau đó làm công việc nhà.
Phong để mạnh khay thức ăn trên bàn khiến cái nĩa
văng ra nhưng anh ko quan tâm. Phong đứng trước cửa sổ, khoanh tay lại
nhìn về ánh nắng chói chang. Khuôn mặt anh tối sầm lại, không khí trong
phòng trở nên ngột ngạt. Anh cứ đứng đó hàng giờ liền, thậm chí chưa
đánh răng rửa mặt, chưa thay quần áo cả khay thức ăn cũng bị bỏ xó.
Có lẽ Phong cố tìm lại kí ức trước đó của mình. Phong bị mất trí nhớ từ
tai nạn hồi 8 tuổi( chap 3). Lúc Phong mở mắt thì người đứng trước mặt
anh là ông Hà, dĩ nhiên anh ko biết ông là ai kể cả chính mình. Anh chỉ
nhớ ông nói ông là ba anh và tất cả mọi thứ của ông là của anh. Cuộc đời mới của Phong bắt đầu từ đó. Cho tới bây giờ anh vẫn ko thể nào sống
thoải mái được. Ngôi nhà lạnh tanh này đã quá quen thuộc nơi anh. Phải
cuộc đời anh chỉ có 2 từ: lạnh lẽo.
Chiều tà. 3h15'.
- Cậu sao vậy? Làm gì mà mặt nhìn ngu vậy?
Tiếng nói của Ngọc vang lên bên tai phải của Mi khiến cô thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Mi ấp úng:
- Có sao đâu.
Ngọc ghé sát mặt Mi, dò hỏi:
- Đừng nói là nhớ tới anh chàng ngồi cùng bàn với cậu đấy nhá. Tên gì nhỉ?
Ngọc đưa tay xoa xoa trán, cố nhớ ra tên Phong. Mi nói liền:
- Phong.
Ngọc sáng mắt:
- Phong á. Nghĩa là gió sao? Tên hay quá.
Thấy con bạn mình bắt đầu dở chứng hám trai Mi vội nói:
- Đẹp cái mốc xì gì. Tên tầm thường.
Ngọc cảm thấy mình bị chơi một cú quê độ, cô phụng phịu:
- Rủ tớ ra đây chỉ làm tớ quê à?
Mi nói, mắt nhìn ra đường:
- Dĩ nhiên là ko rồi.
- Chứ gì.
Mi nhún vai:
- Chờ xe buýt chung.
Ngọc há hốc mồm, cô ngạc nhiên hỏi:
- Tính đi đâu à?
- Nhà sách.
- Chi?
Mi hơi bực mình:
- Đi nhà sách để mua sách chứ chi.
Ngọc nhìn ra chỗ khác:
- Cậu có tiền à?
- Ko.
- Vậy sao còn đi?
Mi nhún vai:
- Thì cứ đi thôi.
Ngọc lại há hốc mồm lần nữa, tóm lại cô chẳng hiểu Mi đang nói gì.
Nhà Phong. Phòng làm việc của Minh Hà.
Ngôi nhà của ông Hà đã u ám lạnh lẽo, phòng ông còn u ám hơn. Khi làm việc
ông ko mở đèn trong phòng chỉ có chút ánh sáng từ chiếc đèn bàn.
Ông Hà đeo mắt kính nhìn chăm chú vô màn hình laptop. Hình như ông đang gửi e-mail cho ai đó. Ông Hà gõ bàn phím:
- Dạo này bà thế nào?
- Tôi ổn. Tập đoàn sao rồi.
- Vẫn phát triển như bà mong đợi. Khi nào bà sẽ về Việt Nam?
- Sớm thôi. Khi đó kế hoạch chúng ta sẽ bắt đầu.
Khi đọc xong tin nhắn của một người lạ mặt, là phụ nữ. Ông Hà đóng laptop
lại, xoay người về phía cửa sổ. Tay ông vuốt ve cằm của mình, chân bắt
chéo, đôi mắt đăm chiêu như đang toan tính gì đó. Tin nhắn vừa nãy là
sao? Người phụ nữ ấy là ai? Kế hoạch của hai người là thế nào?
4h15'. Nhà sách thành phố.
- Nguyễn Nhật Ánh!!!
Ngọc la toáng lên khi phát hiện nhưng truyện dài của Nguyễn Nhật Ánh ở gần
chỗ Mi. Mọi người đều bị Ngọc làm cho giật mình. Mi đưa tay lên môi suỵt một tiếng. Ngọc thấy mình làm hơi lố nên cười trừ rồi vội rón rén tới
chỗ Mi. Ngọc nói thì thầm:
- Sao cậu ko nói cho tớ sớm?
Mi vẫn chăm chú vô cuốn tiểu thuyết nhưng ko phải của Cố Mạn. Mi thờ ơ:
- Nói gì?
Ngọc nói nhanh, tay mân mê từng cuốn sách:
- Truyện Nguyễn Nhật Ánh ở chỗ này.
Mi khẽ liếc qua:
- Tớ ko để ý.
Ngọc lắc đầu ngao ngán, cô đi ra một góc vừa đọc vừa cười ở đấy. Mi đứng lên từ từ, tay cố vẫn đang cầm sách, cuốn sách che mất khuôn mặt của cô chỉ để hở hai con mắt. Mi bước đi từ từ theo quán tính. Đột nhiên...
Bịch! Á!
Hai âm thanh vang lên cùng một lúc khiến Ngọc giật bắn mình chạy nhanh tới chỗ Mi. Kết quả là...
Mi đang ôm đầu, mặt lộ rõ vẻ nhăn nhó. Mi vừa đụng trúng một tên con trai
do đường đi khá hẹp nên anh ta cố lách qua Mi nhưng cô ko để ý và anh ta cũng đang vội vì thế mới đụng trúng và làm rơi vài quyển sách.
Tên
con trai ấy trông rất quen. Anh ta có mái tóc màu bạch kim rất cuốn hút
kèm theo một nụ cười toả nắng khiến Mi chớp chớp mắt hai lần. Là Khải,
bạn thân Phong.
Khải lồm cồm bò dậy, tay nhặt những quyển sách và đặt lên giá. Ngọc cũng đã đỡ Mi dậy rồi xoa xoa vết thương trên đầu cô.
Nhưng vì Mi lùn hơn Khải cả cái đầu mà cô còn đang cúi xuống đất nên
Khải ko nhìn rõ mặt. Anh khẽ chạm vô vai Mi nói một cách thành khẩn:
- Xin lỗi. Cô ko sao chứ?
Mi có vẻ cảm thấy bớt đau, trong khi Ngọc vẫn xoa đầu Mi, ko hề để ý đến Khải. Mi gạt tay Khải ra, ngước đầu lên nói:
- Chỉ hơi đau một chút thôi.
Lúc này Khải nhìn rõ mặt của Mi. Anh chợt nhớ ra hình như đã gặp Mi ở đâu đó. Khải thắc mắc:
- Tôi thấy cô quen lắm, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi.
Mi khẽ nheo mắt, cố lục lọi trí nhớ của mình. Cô đã gặp anh ở đâu nhỉ?
Trông anh rất quen nhưng cô ko tài nào nhớ nổi. Mi nói ngập ngừng:
- Xin lỗi...nhưng...chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ?
Khải cười nhạt, anh ko ngờ trí nhớ cô lại tệ như vậy. Lúc này Ngọc mới phát
hiện ra Khải đang đứng cạnh mình. Cô bất ngờ, chỉ tay vô mặt Khải:
- Ủa anh ở quán cà phê.
Mi liền quay qua, tỏ vẻ khó hiểu:
- Cà phê?
Ngọc gật đầu lia lịa. Khải giải thích:
- Hôm đó cô đã phục vụ nước cho tôi và Phong đó. Cô biết Phong chứ?
Mi giờ mới nhận ra thì ra anh ta chính là anh chàng tóc bạch kim hào hoa ấy. Cô nói:
- À thì ra là anh. Anh tên gì vậy?
Khải cười khiến mấy cô gái xa xa phải xuýt xoa:
- Khải. Lâm Gia Khải.
Ngọc la lên:
- Oa tên đẹp quá!
Khải hình như rất thích cười, nụ cười nào cũng đẹp ngây ngất.
Họ hình như đã quen rất lâu nên nói chuyện khá nhiều. Khải khác xa tính
cách của Phong, anh thân thiện, vui vẻ và hoà đồng. Vậy sao hai người
này có thể làm bạn được nhỉ?
Cả ba người ra cổng chính của nhà sách, có lẽ họ sắp ra về. Khải chống nạnh, nhìn xuống hai cô nàng:
- Trời gần tối rồi để tôi đưa hai cô về.
Ngọc nhìn đồng hồ, nét mặt hoảng hốt:
- Ko xong rồi, tớ hứa với ba 5h sẽ về vậy mà đã 5h30 rồi. Thôi tớ về trước.
Dứt lời, Ngọc chạy như bay ra lề đường, đón chiếc vinasun rồi yên vị trên đấy. Mi và Khải nhìn nhau cười. Khải nói:
- Chúng ta về thôi.
Mi hơi ngượng ngùng:
- Có phiền anh ko?
Khải lại cười:
- Ko sao.
Mi đáp lại nụ cười ấy. Khải rất galăng, anh mở cửa cho Mi ngồi ghế sau
mình vì cô ko thích ngồi gần máy lạnh. Khải lên ghế trước, rồ ga và
phóng đi thật nhanh. Lần đầu tiên, Mi được ngồi trên một chiếc xe hạng
sang. Cô cảm thấy rất vui, chốc chốc còn cười cười. Mải ngắm cảnh bên
tay trái, Mi ko chú ý bên tay phải. Đột nhiên, Khải dừng lại ở căn biệt
thự khổng lồ rất quen thuộc. Chiếc xe thắng hơi gấp làm Mi giật mình. Cô thắc mắc đang đi mà dừng lại làm gì còn khiếc cô suýt bị đập mặt. Khải
nói trong khi tay đang cởi dây an toàn:
- Cô chờ một chút nhé, tôi có chuyện gấp.
Mi ngơ ngơ ngác ngác khi trước mắt mình là một lâu đài. Cô cũng gật đại
một cái. Khải tới trước cổng, nhấn chuông khuôn mặt trông hơi sốt ruột.
” Kính coong kính coong”
Một người con trai có mái tóc màu hạt dẻ, trên vai khoác balô màu đen.
Khuôn mặt cực kì quyến rũ nhưng ko kém phần sắc lạnh, ánh mắt ấy xoáy
thẳng vào Khải. Đó là Phong, anh khá tức giận. Khải hơi sợ:
- Xin lỗi.
Phong vẫn ko nói gì, ánh mắt ấy vẫn nhìn Khải chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Phong tiến tới gần Khải, nói thì thầm:
- Lần sau còn như vậy, đừng trách.
Tim Khải thịch một cái nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh. Phong như phát
hiện điều gì đó, khuôn mặt anh càng ngày càng u ám. Phong tiến như bay
về phía chiếc xe siêu sang của mình, dừng đúng chỗ của Mi đang ngồi.
Khải một lần nữa rơi vào tình trạng toát mồ hôi. Bởi vì sao? Điều Phong
ghét nhất trên đời đó là có người lạ đụng đến đồ của mình, đặc biệt hơn
người đó là phụ nữ.
Phong mở mạnh cửa xe, Mi ở bên trong giật mình ngoái ra. Mi trợn tròn mắt, Phong nhăn mặt. Anh quát:
- LÍ DO ĐI TRỄ LÀ ĐÂY SAO?
Mi giật bắn mình, cô chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Khải đứng chết trân ở đó. Phong càng tức giận khi thấy người ngồi trong
lại là Mi. Anh lôi mạnh Mi ra ngoài khiến cô suýt đụng đầu. Tay Phong
nắm chặt tay Mi rất thô bạo, cô nhăn mặt la lên:
- Làm...làm gì...vậy?
Cô cố gạt tay Phong ra nhưng ko được vì anh quá khoẻ. Khải thấy tình hình
ko ổn nhưng anh ko dám làm gì vì giờ mà đụng đến Phong thì...
Phong du Mi vào thành cổng khiến Mi đập cổ tay vô cánh cổng, mắt rất đau đớn. Khải lắp bắp:
- Phong...dừng lại.
Phong buông tay Mi ra, khuôn mặt rất đáng sợ. Mi cảm thấy sợ hãi tột cùng,
ngưới cô rung lên từng hồi nhưng cô ko thể khóc. Phong ko bận tâm tới
lời Khải, anh nhìn thẳng vào mắt Mi, nói từng chữ:
- Làm...gì...trên...xe...tôi?
Mi ko thể nói được, cô ôm chặt lấy bờ vai. Khải lên tiếng:
- Cô ấy chỉ đi nhờ thôi.
Phong lại quát:
- Tao ko hỏi mày- rồi quay sang Mi- Trả lời đi.
Mi vẫn ôm khư khư lấy đôi vai đang run run của mình, cúi gằm mặt xuống đất. Phong thì thầm:
- Tôi đã từng làm đau cô đúng ko?
Mi nói nhỏ:
- Đừng.
Phong lắc đầu ngao ngán, anh đi một mạch tới xe. Khải ko nói gì chỉ biết đi
theo Phong. Cả hai phóng vút đi. Mi thẫn thờ, hai tay buông thõng xuống. Cô bước về phía trước một cách vô định.
Trạm chờ xe buýt.
Từng
dòng người qua lại tấp nập vì trời đã tối và hôm nay cũng là chủ nhật.
Mắt Mi, khuôn mặt Mi vẫn cứ thẫn thờ. Tay cô đặt lên đùi, mái tóc rối bù lên, vai cô đã đỏ dần vì hồi nãy bị Phong du vô cổng. Nhiều người qua
lại cũng chú ý tới cô. Cả ba bốn chiếc xe buýt đi qua, cô cũng chả thèm
lên. Cô khùng rồi.
8h00. Nhà Phong.
Phong đang ngồi khoanh tay
trước ngực, chiếc ghế xoay về phía cửa sổ, hướng về bầu trời đêm xa xăm. Hình như anh đang suy nghĩ về điều gì đó. Mai là thứ hai, anh sẽ phải
chạm mặt với Mi mà anh vừa mới làm cô đau. Nhưng anh cũng chẳng bận tâm
về điều đó vì trên đời này anh chẳng bận tâm tới ai.
Phong coi con
người là gió, thoáng qua mình nhẹ nhàng ko hề nuối tiếc. Vậy mà anh đã
chạm mặt Mi khá nhiều lần trong quãng thời gian này. Có lẽ Phong cần
phải giải quyết Mi thôi.
Sáng sớm. Trường Ban Mai. Lớp 12a9
Rầm! Mặt Ngọc hằm hằm đập mạnh tay xuống bàn khiến Mi giật thót, làm rơi cuốn sách đang đọc dở. Mi hơi bực:
- Ồn quá!
Ngọc nói lớn:
- Ồn cái con khỉ. Gì chứ? Cậu để cái tên Phong gì đấy đánh cậu à? Chắc tôi điên mất.
Mi nhăn nhó:
- Kệ đi. Tớ ko quan tâm.
Ngọc càng ngày càng tức, cô vuốt tóc, la lớn:
- Cái thứ Lam Phong ấy, cứ chờ đấy. Tớ sẽ trả thù cho cậu.
Đám nữ sinh gần đấy giật thót, quay phắt đầu lại nhìn Ngọc. Ngọc vừa nói gì nhỉ? “ Cái thứ Lam Phong“. Chết rồi, Ngọc dám phỉ báng hotboy của
trường. Tiêu.
Cả đám con gái đứng dậy đồng loạt, đi hùng hổ tới bàn
của Mi làm mấy đứa con trai cũng ngoái theo xem các mỹ nhân sẽ làm gì
Ngọc và Mi.
Đứa đầu đàn, đá mạnh cái ghế cạnh Mi ra xa, chống nạnh nói:
- Chúng mày vừa nói gì?
Ngọc khẽ cau mày:
- Nói gì là nói gì?
Mi vẫn ngồi đó, im lặng. Nhỏ đầu đàn ngắm nghía cái vai dán đầy salonbat của Mi. Nó nhếch mép:
- Hình như tao nghe là” Cái thứ Lam Phong ấy” đã làm con nhỏ này bị thương đúng ko?
Ngọc hất mặt:
- Đúng thì sao?
Nhỏ sấn tới chỉ vô mặt Ngọc:
- Mày có biết Lam Phong là ai ko? Là hotboy, kẻ quyền uy của trường này đó. Chả ai dám đụng tới cậu ấy cả. Vậy mà mày dám...
Ngọc cười khẩy:
- Sao lại ko dám.
Nhỏ đưa tay lên tát Ngọc thì...
Rầm!!!
Hết chap 5
------------^-^--------
Sorry vì chap 5 ra hơi trễ. Mình sẽ đền bù lại sau.
Uầy mấy bạn ơi, chú ý tới truyện mình một tí được ko. Ít người đọc mình
cũng hơi nản. Có thể các bạn thấy mấy chap đầu hơi ngắn và nhảm nhưng
mình hứa mấy chap sau sẽ hay hơn.
Ủng hộ nhé!
Mặt trời!
Choco ^-^