Lâm Hoè Hạ ra khỏi biệt thự, cũng không biết mình phải đi đâu.
Cô lái chiếc Regal nhỏ màu đỏ của mình ra khỏi biệt thự.
Cột đầu tiên trong máy định vị là đến công ty, sau khi suy nghĩ một chút, cô dứt khoát tìm một khách sạn gần công ty rồi đi qua đó.
Xe đi vào trung tâm thành phố, đột nhiên cô cảm thấy cảnh tượng xung quanh trở nên rất xa lạ.
Cô không phải người ở đây, ở thủ đô cũng không có bạn bè.
Lúc trước dọn đến biệt thự của Trình Tê Trạch ở, bởi vì gặp phải người cho thuê nhà biến thái, bất đắc dĩ mới phải dọn vào ở trong nhà anh ta.
Ở trong ba năm.
Trình Tê Trạch là người duy nhất cô quen ở thủ đô.
Lâm Hoè Hạ giật giật khoé môi, đột nhiên cảm thấy chua xót không thành lời.
Cảm thấy mình quá thái quá.
Mấy tiếng trước còn suy nghĩ trở thành một người vợ chân thành, bây giờ thì vứt bỏ anh ta.
Giờ độc thân rồi.
Máy định vị nhắc cô còn 300 mét nữa là đến đích, Lâm Hoè Hạ xoa lên đôi mắt đau của mình.
Cô đỗ xe vào bãi đỗ xe của khách sạn, cầm vali vào sảnh đăng ký thuê phòng.
Trong nhà Trình Tê Trạch cô có rất ít đồ, một cái vali to và một cái vali nhỏ là đựng được hết đồ của cô.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy căn bản mình không thuộc về nơi đó.
Lâm Hoè Hạ thuê phòng một tuần. Lấy thẻ phòng xong, cô kéo vali đến thang máy để đi lên tầng tìm phòng mình.
Phòng không to nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Cô đặt vali xuống lối đi, rồi ngồi lên trên giường.
Việc đầu tiên là phải nhanh thuê được nhà.
Lâm Hoè Hạ tải app cho thuê nhà, tìm khu vực gần công ty, rồi nhanh chóng liên hệ mấy nhà xác nhận thời gian qua xem phòng.
—
Thứ hai đi làm.
Lâm Hoè Hạ có thói quen dậy sớm, sửa soạn xong hết vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ đi làm.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thích sống gần công ty, dường như thời gian của cô có chút thoải mái.
Cô sửa soạn xong xuôi, nhàn nhã ngồi ăn sáng rồi mới bắt đầu đi đến công ty.
Vừa đi đến cổng công ty, cô đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng đó một mình.
Yên lặng hút thuốc, cảm giác cô đơn vây quanh.
Lâm Hoè Hạ hơi sững sờ, vô thức xoay người đến chỗ khác của cánh cổng.
Người kia nhìn thấy Lâm Hoè Hạ, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi đi nhanh qua phía cô.
Lâm Hoè Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, thì cánh tay đã bị giữ lấy.
“Anh Trình làm ơn hãy thả tôi ra.”
Lâm Hoè Hạ không tránh được, nên đành đứng lại, nhìn chằm chằm vào Trình Tê Trạch.
Trình Tê Trạch ngẩn ra: “Hạ Hạ...”
Lâm Hoè Hạ như thể là một người khác, giọng điệu xa cách, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như người đang đứng trước mặt cô là một người hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng mọi ngày cô đều hiểu chuyện nghe lời, tại sao có thể tuyệt tình như bây giờ vậy?
Nhân lúc anh ta lơ đãng Lâm Hoè Hạ liền rút tay ra, lùi về sau hai bước giữ khoảng cách với anh ta.
Mọi người lần lượt đến chỗ làm, một vài người chú ý đến hai người trong góc không khỏi nhìn qua vài lần.
Lâm Hoè Hạ rất để ý đến ánh mắt của người khác, cau mày lại: “Sau này đừng tới công ty tìm tôi nữa, tôi không muốn vì anh mà chậm trễ công việc.”
Cô hơi nâng cằm về phía Trình Tê Trạch ý bảo anh ta đi ra kia.
Lâm Hoè Hạ dẫn anh ta đến một bóng cây. Đây là nơi nhân viên hay đến hút thuốc, nên cũng tương đối riêng tư.
Trình Tê Trạch đi theo sau cô, thầm nghĩ, bây giờ trong lòng cô anh ta còn không quan trọng bằng công việc.
Trình Tê Trạch nói: “Gọi em không nghe máy, nên anh chỉ có thể đến đây tìm em.”
Lâm Hoè Hạ không để tâm: “Cô Tống đã trở lại rồi, anh còn tìm tôi làm gì nữa?”
Trình Tê Trạch trầm mặt giải thích: “Đúng là anh có đi đón Tống Hà. Nhưng vì lúc đó tinh thần cô ấy không ổn nên anh mới đi. Việc cô ấy trở về không liên quan đến chuyện kết hôn của chúng ta.”
“Tình thần không ổn sao? Vậy lần sau tinh thần cô ấy không tốt, anh cũng bỏ đi giữa hôn lễ à?” Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng nói: “Anh Trình, tôi đã giúp anh nói chia tay trước rồi, vẫn còn chưa đủ sao?”
“Hạ Hạ, không cần phải như vậy.” Trình Tê Trạch duỗi tay muốn nắm lấy tay cô: “Lần này là anh làm sai, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như này nữa. Em đừng giận dỗi mà muốn huỷ hôn.”
Lâm Hoè Hạ không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta, liền ghét bỏ né tránh hành động của anh ta.
“Hạ Hạ à.” Tay Trình Tê Trạch dừng giữa không trung, anh ta sững sờ, rũ mắt xuống: “Ngoan, đừng ầm ĩ nữa.”
“Còn muốn tôi nghe lời ư? Trước đây anh xem tôi là Tống Hà, tôi cũng ngoan ngoãn làm Tống Hà bên anh ba năm vẫn còn chưa đủ sao? Bây giờ người ấy đã trở về rồi, anh vẫn còn muốn thế thân là tôi để làm gì?”
Thì ra Lâm Hoè Hạ vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Tống Hà, chẳng qua là cô không muốn nói mà thôi.
Trình Tê Trạch nói: “Hạ Hạ, người anh thích là em, sau này người anh muốn cưới cũng là em, không liên quan gì đến Tống Hà cả.”
“Anh Trình.” Lâm Hoè Hạ cười mỉa mai: “Anh nói ra những lời này bản thân không cảm thấy hổ thẹn sao? Anh nói anh thích tôi, nhưng tôi là người như thế nào anh cũng không biết. Người anh yêu, chỉ là người anh cho là “Tống Hà” ngoan ngoãn nghe lời anh mà thôi.”
Từng câu từng chữ của Lâm Hoè Hạ như nện thẳng vào tim anh ta.
Trình Tê Trạch sững sờ, cảm thấy không thở nổi.
Lâm Hoè Hạ không muốn dây dưa với anh ta nữa, cho nên lướt qua Trình Tê Trạch, đi thẳng vào cửa công ty.
Trình Tê Trạch liền cản đường cô.
Anh ta rũ mắt, khẽ nói: “Hạ Hạ, em bình tĩnh một chút. Ít ra em cũng thích anh mà, phải không?”
“Thích ư?” Lâm Hoè Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Cô nhìn đôi mắt anh ta, con ngươi màu nâu sẫm, sáng như hổ phách dưới ánh nắng.
Tuy nhiên, không có ý cười nhàn nhạt như trong tưởng tượng.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười.
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi thích, chỉ có đôi mắt của anh mà thôi.”
—
Sau giờ ăn trưa, Lâm Hoè Hạ đi qua phòng pha trà và cà phê.
Còn chưa đi vào, cô đã nghe thấy bên trong có vài người đang nói chuyện phiếm.
“Thật sự là Lâm Công đó! Sáng nay anh chàng đứng cùng cô ấy sáng nay quả thực siêu đẹp trai! Không biết có phải là bạn trai cô ấy hay không.”
“Sao có thể là bạn trai cô ấy được, cô ấy quen biết với các sếp của công ty mà? Toàn là mấy người vài chục tuổi, mối quan hệ của cô ấy rắc rối lắm.”
“Mọi người có để ý không? Hôm nay Lâm Công không đeo nhẫn đi làm......”
“Bỏ xuống rồi sao? Chắc là vợ cũ của người ta tìm tới rồi.”
“Hướng An Dương, cô ghen tị sao?” Câu cuối cùng là Chu Nhiễm Nhiễm nói.
Lâm Hoè Hạ đứng ở cửa nghĩ, không biết lúc này mình nên đi vào, hay vẫn là không nên vào nữa.
Đang do dự, thì Chu Nhiễm Nhiễm đã nhìn thấy Lâm Hoè Hạ đứng ở cửa: “Chị Hoè Hạ.”
Mọi người trong phòng pha trà lập tức im lặng.
Lâm Hoè Hạ gật đầu, vờ như chưa nghe thấy gì đi vào trong, rồi lấy ly nước của mình đang cất trong tủ ra.
Mọi người trong phòng pha trà nhìn nhau. Cuối cùng ánh mắt đều dừng lại trên mặt Chu Nhiễm Nhiễm.
Chu Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn bọn họ, không nhịn được tò mò bèn hỏi: “Chị Hoè Hạ, sáng hôm nay anh chàng đẹp trai đứng cạnh chị là ai đó?”
Lâm Hoè Hạ mở túi, nhẹ giọng nói: “À, bạn trai cũ.”
Sáng nay Chương Gia Mẫn đã nhìn thấy Trình Tê Trạch và Lâm Hoè Hạ liền nói: “Mẹ kiếp, Lâm Công, bạn trai cô vừa đẹp trai lại giàu có như vậy, tại sao lại chia tay?”
Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh phụ hoạ: “Đúng vậy đó Lâm Công, tại sao tự dưng lại chia tay thế?”
Lâm Hoè Hạ không muốn giải thích nhiều, nói đơn giản: “Anh ta lừa dối.”
Theo lý mà nói, đúng là anh ta lừa dối mà?
Chương Gia Mẫn nghe xong, bộ lọc* của anh chàng đẹp trai liền vỡ nát: “Mẹ kiếp, đẹp trai như vậy mà lại là tra nam!”
Hướng An Dương cười nói: “Thời buổi này người có tiền hay lừa dối lắm. Hoè Hạ à, tìm được một người như vậy rất khó, cô nên làm tốt hơn.”
Lâm Hoè Hạ cười cười, không nói gì.
Những người khác không nói lời châm chọc như Hướng An Dương, họ đều động viên Lâm Hoè Hạ không phải buồn bã khổ sở, còn rất nhiều người đàn ông tốt, không cần phải mãi treo cổ trên một cái cây.
Lâm Hoè Hạ cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Gần đến giờ làm việc, bọn họ tán gẫu vài câu sau đó giải tán.
Chu Nhiễm Nhiễm đi cùng Lâm Hoè Hạ về phòng làm việc, nói với cô: “Chị Hoè Hạ, chị đừng để tâm đến lời của Hướng An Dương. Cô ta ghen tị đó,
không có năng lực lại còn không được ai quý mến, chính là ghen tị với chị đấy.”
Lâm Hoè Hạ khẽ cười: “Được.”
Cô căn bản không để tâm đến những gì Hướng An Dương nói.
“Nhưng mà.......” Chu Nhiễm Nhiễm dừng lại một chút, rồi chớp chớp mắt nhìn qua Lâm Hoè Hạ: “Chị Hoè Hạ, sao em cảm thấy chị không có vẻ gì là thất tình vậy?”
“Hả?” Lâm Hoè Hạ nhấp một ngụm cà phê: “Thật sao?”
“Đúng vậy, cảm thấy chị không có một chút buồn bã nào cả.”
Đột nhiên Lâm Hoè Hạ có cảm giác bị người khác nhìn thấu.
Cô hắng giọng, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại phải buồn?”
Chu Nhiễm Nhiễm ôm bình giữ nhiệt, nghiêng đầu nghĩ.
“Ồ—Chị Hoè Hạ nói đúng!” Mắt cô ấy sáng ngời: “Tại sao phải đau khổ vì một tên tra nam chứ! Trời ạ, chị quá tuyệt! Chị đúng là nữ thần của em!”
Lâm Hoè Hạ buồn cười nhìn Chu Nhiễm Nhiễm, không hiểu rốt cuộc trong đầu cô ấy nghĩ cái gì nữa.
Khi đến cửa làm phòng làm việc, hai người bị một người đàn ông chặn lại.
Người này cao khoảng 1m85, dáng người to lớn, mắt to mày rậm, nở nụ cười rất chân thành.
Phương Phong giơ chiếc túi trong tay lên, nhìn về phía Lâm Hoè Hạ, cong mắt: “Lâm Công, tôi mua trà chiều cho mọi người, cô chọn một cốc cô thích đi đi.”
Lâm Hoè Hạ cười cười, còn chưa kịp nói gì thì Chu Nhiễm Nhiễm bên cạnh đã lên tiếng: “Wow! Quán “Trà Tuyết” mới mở trên phố Tài Chính! Tôi nghe nói một đoàn người xếp hàng dài, tại sao anh mua được thế? Gọi “chạy vặt” à?”
“Nói linh tinh cái gì đấy.” Phương Phong trừng mắt với cô ấy: “Buổi trưa tôi đi xếp hàng được chưa?”
Anh ta lấy trong túi ra một cốc, đưa cho Lâm Hoè Hạ: “Nghe bảo đây là vị giới hạn mùa này của cửa hàng đó, cô uống thử được không?”
Chu Nhiễm Nhiễm tặc lưỡi: “Tại sao anh chỉ cho mỗi chị Hoè Hạ, tôi cũng muốn uống.”
Phương Phong không nói nên lời: “Còn nhiều, chắc chắn có phần của cô, đừng có náo loạn ở đây.”
Chu Nhiễm Nhiễm khẽ cười, quay sang nháy mắt với Lâm Hoè Hạ, trên mặt viết đầy “Em đã bảo Phương Phong thích chị mà, nghe thấy chị chia tay đã chạy tới đây xum xoe rồi!”
Lâm Hoè Hạ mím môi cười nhẹ, uyển chuyển từ chối ý tốt của Phương Phong: “Cảm ơn anh, tôi không thích uống trà sữa, anh cứ đưa cho mọi người đi. Lát nữa tôi chuyển tiền cho anh, coi như hôm nay tôi mời nhé.”
“Đừng mà, Lâm Công—” Phương Phong còn chưa dứt lời, Lâm Hoè Hạ đã trở về phòng làm việc của mình, chỉ còn lại anh ta và Chu Nhiễm Nhiễm đứng đó.
Chu Nhiễm Nhiễm bật cười thành tiếng: “Anh từ bỏ đi, bạn trai cũ của chị Hoè Hạ vừa đẹp trai lại vừa giàu có, anh tưởng mấy cốc trà sữa của anh đã ôm được mỹ nhân về nhà sao?”
“Tên tra nam kia có gì tốt cơ chứ.” Phương Phong khinh thường xuỳ một tiếng, nhìn sang cô ấy lắc túi trà sữa trong tay: “Tôi đây là thật lòng, là thành ý đó!”
Anh ta nhét chiếc túi vào tay Chu Nhiễm Nhiễm: “Thôi, cầm lấy đi chia cho mọi người đi.”
Chu Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên cầm nhiều thứ trong tay, trố mắt trừng anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Thành ý gì chứ, có mỗi chuyện chị Hoè Hạ không thích uống trà sữa cũng không biết!”
“Cô không hiểu! Thất tình là chuyện rất đau khổ, đương nhiên uống một ly trà sữa ngọt ngào cũng sẽ làm xoa dịu trái tim bị tổn thương đó.”
Chu Nhiễm Nhiễm làm vẻ “buồn nôn”: “Khiếp.”
Bún: Chương sau sẽ có một bất ngờ hehe