Tối thứ tư, Lâm Hoè Hạ đã thu dọn xong hành lý để quay về thị trấn Tô.
Cô chỉ trở về có một ngày, đi về trong ngày nên không cần thiết mang nhiều đồ. Nhưng từ nhỏ cô đã có thói quen chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ, như vậy cô mới yên tâm.
Cô nhét sạc dự phòng và dây cáp vào trong balo, cẩn thận nhìn lại xem không quên thứ gì sau đó mới kéo khoá balo và đặt nó lên giữa bàn trong phòng thay đồ.
Có tiếng gõ cửa, Lâm Hoè Hạ lên tiếng, sau đó xỏ dép đi ra mở cửa.
Trình Tê Trạch đứng dựa vào cạnh cửa, đưa cốc sữa bò ấm trên tay qua cho cô.
“Cảm ơn.” Lâm Hoè Hạ nhỏ giọng nói.
Thấy anh ta vẫn đứng đó chưa có ý dời đi, Lâm Hoè Hạ chớp mắt: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ngày mai mấy giờ em đi? Để anh bảo Cảnh Ninh đặt vé.”
Cảnh Ninh là trợ lý của Trình Tê Trạch.
“Hả? Không cần đâu, em đã đặt vé rồi.”
“Mấy giờ?”
“Anh muốn bảo chú Trương đưa em đi sao? Không cần đâu, em tự lái xe được.”
Trình Tê Trạch im lặng.
Ánh mắt lạnh lùng, dò xét dừng trên khuôn mặt của Lâm Hoè Hạ,
“Anh đã nói sẽ đi cùng em rồi mà?”
“.......” Lâm Hoè Hạ vài giây sau mới phản ứng lại, chợt nhớ tới hôm đó khi anh ta say đã nói như vậy.
Không phải là uống say nói lung tung sao?
Hay anh ta thật sự muốn trở về cùng mình vậy?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Trình Tê Trạch càng tức giận hơn. Những lời anh ta nói cô không để tâm đến sao?
Trình Tê Trạch bất lực lấy điện thoại ra, lạnh lùng hỏi: “Vé em đặt lúc mấy giờ? Anh bảo Cảnh Ninh đặt vé cùng giờ đó.”
“Rất sớm.... Vé tàu cao tốc lúc bảy giờ sáng.”
Lại qua một hồi yên lặng.
Trình Tê Trạch không thích chen chúc trên các phương tiện giao thông công cộng. Vé máy bay hạng nhất là giới hạn cuối cùng của anh ta.
Lâm Hoè Hạ căng da đầu khẽ giải thích: “Thành phố Tô không có sân bay đâu, về nhà em còn phải bắt xe buýt trung chuyển mất một tiếng nữa. Hay là.... Một mình em về cũng được?”
Thật sự thì trong lòng cô không muốn Trình Tê Trạch đi cùng.
Quả nhiên khi nghe xong Trình Tê Trạch nhíu mày lại.
Ngay lúc Lâm Hoè Hạ nghĩ anh ta đã từ bỏ ý định rồi thì Trình Tê Trạch lại nói: “Đặt vé tàu cao tốc khoang hạng nhất, em huỷ vé xe buýt đi, anh sẽ sắp xếp xe trung chuyển.”
Lâm Hoè Hạ khẽ mở miệng, không biết nói gì nữa.
Cuối cùng cô đành nói: “Không phải anh....Không thích thị trấn Tô sao? Thật sự vẫn muốn về cùng em chứ?”
Vẻ mặt của Trình Tê Trạch nghiêm nghị như là bị chạm vào vảy ngược, anh ta không vui nhăn chặt mày lại.
Nhưng mà anh ta cũng không giải thích gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Muốn đi xem nơi em lớn lên cũng không thể sao?”
Lâm Hoè Hạ hơi giật mình.
Không biết vì sao, trong tim lại khẽ dao động.
Im lặng một lát, cô nhẹ giọng nói: “Không phải, anh bảo Cảnh Ninh đặt vé đi, để em huỷ vé đã đặt.”
—
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người lên tàu cao tốc đi đến thành phố Tô.
Đây là lần đầu tiên Trình Tê Trạch ngồi tàu cao tốc, vô cùng khó chịu với đám người chen chúc ở nhà ga. Lâm Hoè Hạ sợ anh ta không thích nên sát sao chú ý đến từng cử chỉ hành động của anh ta.
Cũng may là vé hạng nhất của tàu cao tốc sạch sẽ và tính riêng tư cũng tốt hơn, vậy nên Trình Tê Trạch cũng không quá bất bình.
Từ thủ đô đến thành phố Tô mất hơn ba tiếng, Lâm Hoè Hạ bèn lấy máy tính ra để xử lý công việc.
Cô đang tập trung nhìn vào bản vẽ xây dựng trên màn hình thì bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một bàn tay với những khớp xương rõ ràng.
Lâm Hoè Hạ chớp mắt, hàng lông mi dài đều như chiếc bàn chải lướt qua lòng bàn tay của Trình Tê Trạch.
Anh ta rút tay lại, ho nhẹ một tiếng.
“Trên tàu nhìn máy tính không tốt cho mắt đâu.”
Lâm Hoè Hạ liếc mắt nhìn vào chiếc máy tính bảng trong tay anh ta, nói đùa: “Không phải anh cũng đang xem máy tính đấy sao?”
Trình Tê Trạch là một người nghiện công việc điển hình, không bao giờ lãng phí một giây phút thời gian của mình cho công việc cả.
Anh ta không biết ngại mà đi nói cô chứ.
Trình Tê Trạch nhìn vào màn hình máy tính của cô, những đường nét thẳng và đường cong gộp lại với nhau, nhìn không ra đó là cái gì.
Anh ta tắt máy tính bảng, nhẹ giọng nói: “Anh không xem nữa, em cũng đừng xem nữa.”
Lâm Hoè Hạ cười, nắm lấy tay anh ta nhẹ nhàng nói: “Đừng làm phiền em, nhiệm vụ của tuần này sẽ không hoàn thành xong đâu.”
Nói xong, cô quay đầu lại tiếp tục xử lý công việc.
Trình Tê Trạch khẽ nhíu mày.
“Không hoàn thành xong thì không làm nữa, cũng không đến mức làm em bị đuổi việc đâu. Nếu em bị đuổi, anh cũng nuôi được.”
“Anh nói gì thế.” Lâm Hoè Hạ khịt mũi đáp: “Đây là công việc của em, tất nhiên em phải hoàn thành đúng hạn rồi.”
“Em đi làm mệt mỏi, cũng không kiếm được nhiều tiền, tại sao vẫn phải đi làm chứ?” Trình Tê Trạch nắm lấy tay Lâm Hoè Hạ, bởi vì công việc của cô nên trên tay có vài vết chai, anh ta nhẹ nhàng nhéo lên: “Ở nhà ngoan ngoãn, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, anh nuôi em, có được không?”
Thỉnh thoảng phải đi công tác, đôi lúc lại phải thức khuya để bắt kịp tiến độ kế hoạch, đi đến công trường..... Anh ta không hiểu bởi vì sao Lâm Hoè Hạ lại muốn làm việc chăm chỉ như vậy. Cô muốn bất kì cái gì anh ta đều có thể thoả mãn cô được.
Lâm Hoè Hạ mím môi dưới, thì thào: “..... Công việc này em rất muốn làm.”
Thấy cô cố chấp như vậy, Trình Tê Trạch bất lực lắc đầu. Anh ta không hiểu nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô.
Đi ra khỏi ga tàu cao tốc ở thành phố Tô, hai người lên xe để đi đến thị trấn Tô
Khác với khí hậu ở thủ đô, thị trấn Tô nằm ở phía Nam, không khí tươi mát dễ chịu, ngay cả tiếng nói chuyện của những người dân đang đi đường cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Xe đi đến thị trấn Tô, sự phồn hoa hiện đại ở thành phố cũng tan biến, chỉ còn lại vẻ nhẹ nhàng, giản dị của vùng sông nước phương Nam.
Lâm Hoè Hạ bảo tài xế dừng xe lại khu phố buôn bán bên hông trấn, khu phố buôn bán không cho đỗ xe, cô đành đi bộ vào.
Trình Tê Trạch đang trả lời một cuộc điện thoại công việc, Lâm Hoè Hạ ra hiệu cho anh ta rồi tự mình đi vào trong khu phố.
Bước ra khỏi xe, Lâm Hoè Hạ liền hít sâu một hơi.
Không có cái lạnh khô của phía Bắc thay vào đó là không khí tươi mát chỉ còn trong ấn tượng khi còn nhỏ, đọng lại cả hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Mấy năm gần đây thị trấn Tô phát triển rất nhiều, những khu nhà ở trung tâm thị trấn cũng được sửa chữa lại, hơn nữa còn xây thêm một khu phố buôn bán. Không những lưu giữ được nét độc đáo của vùng sông nước phương Nam, mà còn có sự tiện lợi và náo nhiệt khiến những người dân sinh sống ở đây rất yêu thích.
Có một khoảng thời gian, thị trấn Tô đã trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng trong cả nước.
Lâm Hoè Hạ quen đường quen nẻo đi tới cửa hàng mà mình muốn đến, mua một ít bánh ngọt mà bà nội thích ăn, rồi lại sang cửa hàng hoa bên cạnh mua một bó hoa bách hợp trắng.
Lâm Hoè Hạ trở lại trên xe, nói đến một vị trí rất khó tìm mặc dù đã có định vị.
Xe chậm rãi lăn bánh trên con đường xanh biếc, đi qua khu phố buôn bán náo nhiệt, rồi tiếp tục đi qua khu dân cư mới xây bên cạnh, từ từ di chuyển đến rìa của thị trấn Tô.
Phong cảnh bên ngoài dần chuyển từ sạch sẽ náo nhiệt sang vắng vẻ hoang tàn.
Mặc dù mấy năm nay thị trấn Tô đã phát triển lên nhiều nhưng cũng không phải là toàn bộ thị trấn, hiện tại chỉ có khu vực trung tâm thị trấn đã phát triển tốt hơn mà thôi.
Chính quyền ở thị trấn đã quy hoạch nhiều những khu dân cư mới trong trung tâm, khuyến khích người dân sinh sống nơi đây tham gia vào việc phát triển kinh tế du lịch. Không ít các hộ gia đình ở những khu phố cũ đã lần lượt dọn vào trong trung tâm trấn.
Khu phố mà Lâm Hoè Hạ đã từng sinh sống càng ngày càng có nhiều hộ rời đi, chỉ có vài người già còn ở lại mà thôi.
Dần dần, những con phố vốn dĩ không đông đúc càng trở nên hiu quạnh và cũ nát.
Khi tới núi, xe không thể đi tiếp được.
Lâm Hoè Hạ và Trình Tê Trạch cùng nhau xuống xe để đi bộ lên.
Trình Tê Trạch cầm bánh ngọt giúp Lâm Hoè Hạ, còn cô thì ôm bó hoa.
Hai người đi dọc theo bờ sông, chậm rãi tiến về phía trước.
Nói là sông nhưng thật ra chỉ là một khúc hẹp, ở trên có một cây cầu bằng đá đủ để cho một người đi qua. Nước sông rất lâu đã không có người chăm sóc, cây lau ở hai bên mọc cao, nước sông thì đầy bùn rêu.
Đối diện với khúc sông nhỏ là một ngôi nhà thấp. Những bức tường vôi và hàng cây cứng hình “xương cá” thường thấy ở thị trấn Tô. Do quanh năm không được tu sửa nên những bức tường đã bị rạn nứt, một vài chỗ còn ố vàng, có nơi rêu phủ xanh cả một góc. Mùi tanh của nước sông tràn ra không khí.
Mặc dù đã đổ nát, nhưng những dãy nhà màu trắng ngói đen dưới ánh nắng mang lại một cảm giác hoài niệm về ngày tháng xưa.
Lâm Hoè Hạ ôm bó hoa, tâm trạng xuất thần.
Con ngõ quen thuộc gợi lên bao kí ức khi cô còn nhỏ, cô đã cố gắng hết sức để quên nó đi, nhưng vẫn không ngăn lại được từng kỷ niệm ùa về.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi bà nội qua đời cô rất ít khi quay trở lại nơi này.
Cô sợ nhớ lại, nhưng vẫn không thể không nhớ đến.
“Hồi đó em đã ở đây.....” Cô nhẹ giọng nói với Trình Tê Trạch: “Đi qua ba con ngõ nhỏ, em từng sống ở đó.”
Trình Tê Trạch quan sát xung quanh: “Hình như ở đây không có ai ở.”
“Đúng vậy, rất nhiều hộ đã chuyển đến trung tâm trấn rồi. Chỗ lúc nãy chúng ta dừng xe ấy.”
“Thực sự thì sống ở đó thoải mái hơn ở đây.”
Lâm Hoè Hạ tưởng rằng Trình Tê Trạch sẽ không thích nơi đổ nát lạc hậu này, nhưng khi thấy anh ta khách quan nói như vậy, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai người dừng lại trước một ngôi nhà cổ.
Trên bậc đá ở cửa có một cụ ông gầy gò, trước mặt ông cụ trải một tấm vải trắng, bên trên nhiều thứ được bày lộn xộn.
Lâm Hoè Hạ đi qua đó, ngồi xổm xuống, ấm áp nói: “Cha, con đến mua tiền giấy.”
Ông cụ ngẩng đầu lên, mắt không được tốt lắm. Nhưng sau khi nhìn rõ Lâm Hoè Hạ, ông ấy cười rộ lên thân thiết: “Niếp Niếp đã về rồi à?”
“Con về rồi ạ.” Lâm Hoè Hạ gật đầu cười.
“À, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi ạ.”
Hai người chuyện trò một lát, Trình Tê Trạch một tay đút túi, yên lặng đứng bên cạnh chờ Lâm Hoè Hạ.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, cô hơi nghiêng người, mái tóc xoã xuống theo động tác của cô. Cô vươn tay vén tóc mai ra sau tai, nụ cười dịu dàng sáng ngời, suýt chút nữa đã làm đôi mắt của anh ta rung động.
Mua xong tiền giấy, Lâm Hoè Hạ chào tạm biệt ông cụ, quay về bên Trình Tê Trạch.
Nhìn thấy vẻ mắt sững sờ của anh ta, cô đưa tay ra lắc lắc trước mặt anh ta: “Đi thôi?”
Trình Tê Trạch hoàn hồn, yết hầu lăn nhẹ, nhẹ giọng đáp lại.
“Thật ra ở đây rất ít khi đốt tiền giấy.” Hai người đi lên núi, Lâm Hoè Hạ thản nhiên giải thích cho Trình Tê Trạch: “Nhưng ông nội Vương lại sống ở đó một mình, nên mỗi lần trở về em đều qua đó mua chút tiền giấy.”
Trình Tê Trạch yên lặng lắng nghe.
Nói là núi, nhưng thực tế chỉ là một con dốc lớn. Hai người đi không bao lâu thì đã đến giữa dốc.
Trên núi cũng không có ai trông coi, cỏ dại mọc um tùm. Từ xa đã thấy những ngôi mộ xung quanh.
Lâm Hoè Hạ đi đến trước một bia mộ đơn sơ, cô nắm lấy tay Trình Tê Trạch, quay đầu lại nhìn anh ta.
Trình Tê Trạch hơi hếch hàm, đưa hộp bánh ngọt đang cầm trong tay qua cho Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ buông tay anh ra, ngồi xổm xuống, cung kính đặt trước tấm bia mộ: “Bà nội ơi, con đưa bạn trai con về gặp bà này.”
“Bà vẫn hay sợ con không chăm sóc tốt cho bản thân, bây giờ đã có người chăm sóc con rồi này, bà yên tâm nhé.” Lâm Hoè Hạ giơ tay lên lau đôi mắt ướt đẫm, mũi chua xót: “Con mua bánh ngọt bà thích ăn này, bà ở bên kia cũng phải chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Lâm Hoè Hạ ngồi nói chuyện với bà nội một lúc. Đều là những chuyện vụn vặt ngày xưa, cô cố gắng diễn đạt bằng giọng điệu thoải mái nhất, như muốn nói với bà nội rằng bà cứ yên tâm không phải lo lắng cho cô đâu.
Trình Tê Trạch đứng bên cạnh cô, dường như trong ngực có một loại cảm giác hơi khó chịu.
Nhiều điều Lâm Hoè Hạ nói anh ta không hề hay biết. Hai người bên nhau được ba năm, hình như anh ta chưa từng quan tâm xem mỗi khi anh ta vắng nhà cô sẽ làm gì và dường như cô cũng không bận tâm đến sự thờ ơ của anh ta.
Anh ta giơ tay xoa đầu Lâm Hoè Hạ, như muốn an ủi.
Sau khi nói chuyện xong, Lâm Hoè Hạ lấy bó hoa bách hợp trong tay đặt lên bia mộ.
Xuất phát từ thói quen đã lâu mà cô rút ra hai bông trong đó, cầm ở tay.
Cô đứng lên, nhưng do ngồi xổm quá lâu nên chân có hơi tê.
Trình Tê Trạch nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, rũ mắt nhìn xuống hai bông hoa cô cầm trong tay: “Tại sao lấy lại hai bông vậy?”
Lâm Hoè Hạ nấn ná trong tay anh ta một lát, ấp úng trả lời: “Tiện đường đi qua thăm một người bạn....”
Trình Tê Trạch mím môi dưới, không nói gì nữa.
Trên đường trở về, Lâm Hoè Hạ tìm thấy bia mộ của Phương Thanh.
Phương Thanh là mẹ của Phương Độ, khi qua đời hai gia đình đều không dư giả gì, tang lễ cũng không lo liệu được tử tế, thậm chí bia mộ chỉ là một tấm bia đá đơn sơ, khắc tên lên bia gỗ.
Lâm Hoè Hạ cố chịu những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, từ tốn đặt hai bông hoa bách hợp trước hai bia mộ.
Cô nhớ lúc Phương Thanh vừa qua đời, mỗi ngày Phương Độ đều tới đây ngồi ngây ngốc.
Anh không nghĩ rằng Lâm Hoè Hạ sẽ đi theo nên nói dối cô ban đêm bị ma ám. Lâm Hoè Hạ không tin bèn đi theo. Kết quả là trời quá tối, cô sợ chết khiếp nên nhất định phải dựa vào người anh.
Lúc đó cô còn nhỏ, chưa nhận ra được khi người thân duy nhất trên thế giới này qua đời đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho anh. Chỉ biết chớp đôi mắt to nói với anh: “Bà nội nói rằng dì Phương chỉ đi đến một nơi xa thôi, anh đừng buồn như vậy, không phải còn có em và bà nội ở cùng anh sao? Chúng ta là người một nhà, về sau em sẽ luôn chăm sóc anh.”
Ai có thể ngờ rằng người nói là sẽ chăm sóc cho anh lại khiến anh ra đi ở độ tuổi rực rỡ nhất.
Lâm Hoè Hạ ngẩn ngơ nhìn tấm bia gỗ kia.
Đó là những gì cô đã tự tay khắc lên cho Phương Độ sau khi hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng anh đã rời xa thế giới này.
Khi anh mười mấy tuổi bỗng nhiên xông vào cuộc sống của cô, đến thị trấn Tô nhỏ bé này, rồi cũng lặng lẽ rời xa nơi này khi vào độ tuổi đó.
Nhiều năm trôi qua, trên thế giới này ngoại trừ cô, dường như không ai biết đến sự tồn tại của anh.
Một chàng trai tốt đẹp như vậy đáng lẽ phải toả sáng trong những năm tháng rực rỡ nhất, thế mà lại bởi vì cô—
Lâm Hoè Hạ nhớ lại đêm trước sinh nhật mình, cô tức giận nói với anh không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, nhớ lại vì muốn đến làm cô vui mà anh gặp phải vụ tai nạn xe hơi kia.
Đầu óc cô rối tung lên.
Trình Tê Trạch đang chờ cách đó không xa. Anh ta nghịch chiếc bật lửa trong túi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Hoè Hạ.
Lúc Lâm Hoè Hạ trở về, hai mắt đỏ bừng lên.
“Em—”
“Đi thôi. Muộn rồi, còn phải quay về nữa.” Lâm Hoè Hạ dắt tay anh ta, có vẻ như không muốn nói đến chuyện này.
Trình Tê Trạch nhếch môi, muốn nói lại thôi.
Anh ta khẽ liếc nhìn hai bia mộ đơn sơ kia, không thấy rõ trên mặt bia gỗ viết kia gì.
—
Lời Editor: Hôm nay up hẳn 2 chương bù cho hôm qua em Bún mải chơi không up chương mới ạ. Mọi người cứ mạnh dạn mà đọc nhé ạ