Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 69: Chương 69: Diễn tập




Mỗi lần tôi đi qua phòng ca nhạc trung tâm thành phố N đều cảm thấy kiến trúc tòa nhà này kỳ quái vô cùng.

Phòng ca nhạc do sân khấu biểu diễn ở chính giữa và hai bên tầng phụ tạo thành. Kiến trúc ở giữa cao khoảng bốn tầng, từ dưới lên trên dần dần thu nhỏ, rất giống như một cái bình hoa bụng to, mà tầng phụ hai bên mái nhà dùng vật liệu phản quang kiểu dáng lên xuống, tên gọi khác chính là tượng trưng cho đường cong hải dương mỹ lệ, kết hợp với tầng chính, nhìn thế nào cũng giống như thằng hề mang thai quăng hai cái tay áo. Khi phòng ca nhạc được xây dựng xong, tất cả truyền thông đều thừa nhận nói khí thế bất phàm, cao nhã xuất chúng, tôi nhìn lại thấy kỳ quái.

Không phải thời gian mở cửa, cửa chính vẫn đóng chặt, tôi mang theo hộp giữ nhiệt đi vòng qua sau, tìm được cửa vào cho công nhân viên, đến gần thấy mấy cô bé cũng đang đứng ở trước đó, dây dưa với bảo vệ.

Cô bé ở giữa nói: “Tôi là em gái của anh ấy, thật đấy, cho chúng tôi vào đi, tôi biết rõ anh ấy đang diễn tập.”

Người bảo vệ béo hơn người bảo vệ còn lại cười nói: “Cô bé, cô không phải là người đầu tiên nói mình là em gái của cậu Nhiếp, khẳng định cũng không phải là người cuối cùng, thật có lỗi, chúng tôi không thể để cho các cô vào, xin đợi ngày mai biểu diễn rồi vào.”

Tôi ngây người, có rất nhiều người giả mạo em gái Nhiếp Duy Dương sao?

Mấy cô bé kia dây dưa không có kết quả, phẫn nộ xoay người rời đi, khi đi qua tôi quăng cho ánh mắt hả hê, ý nói chúng tôi không thành cô cũng sẽ vậy. Tôi nhìn thấy cô gái mặc váy màu xanh đậm rất quen mắt, hóa ra là đồng phục của đại học N, hắc, các cô ấy cũng không tính là nói dối, là em gái học cùng trường.

Tôi cầm theo hộp giữ nhiệt đi qua, bảo vệ béo kia trông thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô bé, cô lại là em gái hay là bạn gái cậu Nhiếp?”

Tôi ngây ngốc, hóa ra bạn gái cũng có người đến mạo nhận?

Tôi cầm hộp giữ nhiệt lắc một cái, cười: “Kỳ thật tôi là người giúp việc trong nhà anh Nhiếp, mang bữa tối cho anh ấy.”

Hai người bảo vệ cùng cười rộ lên, người kia nói: “Ý này lạ hơn một chút, nhưng mà, nói thật cho cô biết, nếu quả thực có tình huống này chúng tôi sẽ được báo, cô bé, cô vẫn nên trở về thì hơn.”

Vì vậy tôi sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi qua một bên gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương.

“Em và bữa tối của anh đang chờ anh ở lối vào dành cho công nhân viên.” Tôi nói.

Một lát sau đã thấy anh đi tới.

Tôi trừng lớn mắt, huýt một tiếng sáo: “Phù!”

Chắc anh đang tập, mặc trên người một bộ quần áo hoa lệ, áo khoác màu đen hơi dài hơi bó eo, nhìn từ phía trên cảm giác khó chịu, chất liệu vải màu đen cùng với áo lót giống như trang phục nam thời đại Victoria, trên quần áo không có trang sức khác, chỉ có phía trước cổ áo rộng thùng thình thêu hoa văn rườm rà, viền màu bạc nạm vàng, hoa lệ cực kỳ. Vạt áo khoác mở rộng lộ ra khăn lụa quàng cổ màu trắng tinh cùng với đai lưng nhung tơ màu đỏ, áo trong đi đến eo, được che bởi quần dài màu đen và đai lưng. Màu đen của vải bao kín hai bắp chân dài thẳng xuống dưới hòa với đôi giày ngắn dây buộc màu bạc.

Như là một người bước ra từ bên trong một bức tranh cổ điển, nhưng đúng là bộ quần áo này rất thích hợp với anh. Trang sức rườm rà cùng với quần áo cắt may cường điệu phảng phất khí chất ưu nhã và lười biếng bẩm sinh của anh. Quần áo cùng hòa với anh làm một thể, tuy hai mà một.

Anh nhăn mày lại: “Sao em lại chạy tới đây?”

Cái gì, cơn tức này, vẻ mặt này, nếu lòng tôi yếu ớt hơn một chút, đoán là mình không được hoan nghênh, bị anh ghét bỏ rồi.

Tôi lắc lắc hộp giữ nhiệt: “Tiểu nhân phụng mệnh đưa cơm cho bệ hạ.”

Khóe miệng của anh lộ một nụ cười, kéo tôi vào cửa trong ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ. Bảy quẹo tám rẽ, đi đến một căn phòng nghỉ ngơi, nói với người trung niên đeo kính mắt đứng trước cửa: “Có người tìm đến thì nói cho bọn họ biết tôi đã thay xong quần áo, tạm thời nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới quấy rầy.” Người nọ gật gật đầu.

Anh vào phòng nặng nề ngồi lên chiếc ghế bành, nằm dài ra, nhắm mắt lại thở ra một hơi.

Tôi đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: “Mệt mỏi?”

Anh mở to mắt, nhìn tôi, khóe miệng cong, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi: “Tới đây.”

Rất muốn kháng nghị cách gọi giống gọi cún con này của anh, lại nhìn thấy anh lộ vẻ mệt mỏi nên không đành lòng, tôi ngoan ngoãn đi qua.

Anh kéo tôi vào trong lòng, môi tìm được môi tôi, hút sâu vào, thẳng đến khi chúng tôi thở dốc. Anh vuốt ve eo tôi, mặt chôn giữa tóc tôi, nói: “Không phải em nói em là bữa tối của anh sao? Ăn hết em anh lại có tinh thần rồi.”

Tôi nằm ở bả vai anh cười ha ha: “Nói bậy, em nói là “Em và bữa tối của anh”, không phải “Em là bữa tối của anh“.”

Anh cười nhẹ: “Anh mặc kệ, anh nghe thấy là như vậy, em phải chịu trách nhiệm.” Tay đã bắt đầu hạnh kiểm xấu.

Tôi vặn vẹo thân thể tránh né ma trảo của anh: “Đừng làm loạn nữa, này, anh làm gì thế, này, buông tay, ai ai, anh thật sự điên rồi, bên ngoài còn có người đấy!”

Cuối cùngtôi cũng thỏa hiệp: “Được được được, em nghĩ những cách khác lấy tinh thần cho anh được không?

Động tác anh dừng lại, nhìn mắt tôi: “Những cách khác?”

Tôi cắn môi cười, cúi đầu ghé vào tai anh nói nhỏ.

“Tô Tô.” Anh vội vàng gọi khẽ, nhìn chằm chằm vào mắt tôi vì chờ mong và hưng phấn mà biến đổi màu sắc.

Tôi nằm ở trên người anh, thân thể chậm rãi trượt, mắt anh vẫn chăm chú nhìn tôi.

Khi cằm trượt đên hông anh tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Hay là thôi đi, nhất định là anh rất bẩn.”

Ngón tay dài của anh vuốt ve tóc tôi, hầu kết cao thấp trượt lên xuống: “Trước khi thay quần áo anh đã tắm rửa.”

Bộ dạng chuyên chú của anh khiến cho tôi nhịn không được muốn trêu chọc, tôi ghé vào trên đùi anh nhìn gì đó: “Còn chưa được. Em nghe nói người biến thái sẽ bí mật lắp camera ở trong phòng nghỉ của ngôi sao.”

“Không có người có thể đi vào đây, huống hồ anh cũng không có nổi như vậy.” Anh hơi mất kiên nhẫn, giọng nói bởi vì dục vọng mà có chút khàn khàn. Anh ngừng một cái, mắt đen uy hiếp nheo lại: “Mèo hoang nhỏ, em đã dẫn lửa, nếu em dám bỏ dở nửa chừng, em cũng biết hậu quả là gì đúng không?”

Tôi thoáng le lưỡi, một nửa bởi vì thương tiếc anh mệt mỏi, một nửa bởi vì mình rất hiếu kỳ, dưới cơn xúc động nói ra đề nghị như vậy, hiện tại nói không làm dường như là không ổn.

Được rồi, được rồi, chưa từng chẳng lẽ còn chưa từng thấy hay sao? Xem nhiều CD như vậy, nhìn cũng biết.

Quần dài kiểu cổ của anh không có khóa kéo, là một loạt cúc áo màu bạc, tôi lấy hàm răng bắt chúng cởi bỏ cúc, lại giương mắt nhìn anh. Ánh mắt của anh chìm trong nóng bỏng, thoạt nhìn có chút...Tham lam, dường như đang dùng ánh mắt liếm mút da thịt của tôi.

Tôi cúi mặt xuống, quái lạ, khi môi lưỡi của tôi tiếp xúc với da thịt mềm như tơ kia, chính mình cũng cảm giác được sung sướng. Thực tế khi nghe anh thở dài và than nhẹ, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.

Tôi nghĩ khi yêu đương sẽ chính là như vậy. Bạn sẽ đồng ý làm chuyện gì đó cho anh ấy, chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của anh, bạn có thể tìm được sung sướng gấp bội.

Ngón tay anh siết chặt vai tôi, lòng bàn tay anh bị mồ hôi làm ướt sờ lên trên mặt tôi, khi anh đạt đến đỉnh rời khỏi tôi, chất lỏng đỉnh điểm bắn tung tóe ở trên mặt thảm sẫm màu.

Đây là kinh nghiệm diệu kỳ, người yêu của bạn vui sướng đều ở trong lòng bàn tay bạn, ngẫm lại, thật tốt!

Anh nặng nề thở dốc, chăm chú ôm lấy tôi, hôn môi, chóp mũi, gương mặt, đôi mắt, tai và mắt tôi, dùng tiếng nói khàn khàn khẽ lặp đi lặp lại: “Ma chérie.”

Anh đứng dậy sửa sang lại quần áo, gương mặt thỏa mãn thoạt nhìn có cảm giác xinh đẹp.

Tôi nhìn anh cười rộ lên.

Anh nhìn tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi cho anh một đáp án không liên quan: “Mẹ đã bắt đầu không phản đối anh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp chăm chú nhìn tôi: “Là tin tức tốt.”

Chờ đến khi anh ăn một chút, tôi dọn hộp giữ nhiệt định đi về.

Nhiếp Duy Dương giữ chặt tôi: “Chờ anh cùng về, một mình em không an toàn.”

Tồi nhìn nhìn bên ngoài một chút: “Mới hơn tám giờ, có gì không an toàn chứ, không sao.”

Anh im lặng, hơi không cam lòng nói cho tôi biết: “Đào Ý Đường nói cho anh biết, cô ta chạy mất.”

Bình Bình? Tôi sững sờ, sao vậy, chuyện này còn chưa chấm dứt ư?

“Trước khi tìm được cô ta, em không nên chạy loạn.” Anh nói: “Có lẽ cô ta sẽ đến báo thù.”

Tôi liếc anh một cái, không phải chứ, lão đại anh ra tay đen như vậy.

Vì vậy ở lại diễn tập, chờ anh về nhà cùng.

Trên sân khấu, ánh sáng biểu diễn đang được chuẩn bị đến khâu cuối cùng. Tôi ngồi hàng thứ nhất ở giữa, lật xem bản giới thiệu vắn tắt của buổi biểu diễn.

Bản giới thiệu vắn tắt nói, lần diễn này có 13 bài hát, tổng diễn hết hai giờ. Cả buổi diễn đều dùng phong cách kịch cung đình Châu Âu, 13 bài căn cứ vào từng ý từng cảnh được sắp xếp kỹ càng, kể lại một câu chuyện xưa đại ý là, một quý tộc kiêu căng cao cao tại thượng yêu một nữ ca lỹ lang thang, vì tìm được nàng mà dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng làm hại chính mình thân bại danh liệt, sau đó ngay trong lúc anh ta thất vọng mất đi tất cả, nữ ca sĩ kia lại bị anh ta cảm động, đi đến bên cạnh anh ta.

“Bệ hạ kiêu ngạo, yến tiệc xa hoa, tĩnh mịch, thanh âm yên tĩnh của màn đêm, khúc tùy hứng đầy dục vọng, ngăn trở và phẫn nộ, cô và anh, trong bụi gai...” Tôi đọc từng tên bài hát một: “Điên cuồng, chệch đường ray, Quốc vương và tên khất cái, cô độc chết đi, ánh sáng kỳ tích. A, tên thật thú vị.”

Diễn tập bắt đầu, tôi mở to hai mắt không nói thêm gì nữa, a, diễn xuất thật sự mê người vượt quá suy đoán của tôi.

Tôi vô cùng thích bài hát thứ hai. Màu xanh vàng rực rỡ bố trí thành một căn phòng xa hoa, những vũ công mặc trang phục phong phú cùng nhau nhảy múa, Nhiếp Duy Dương một thân đen tuyền hết sức bắt mắt. Anh cầm một ly rượu, yên tĩnh đứng phía trước, âm nhạc vang lên, anh liền cất giọng.

Làn điệu hoa lệ, ca từ tràn đầy kiêu ngạo và tự phụ, ở phần điệp khúc toát lên sự mê hoặc lại cô độc.

Tôi chống cằm nhìn anh trên đài, ai ai, bộ dáng người này cầm ly rượu đứng ở đó hát thật là mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.