Bụi Hoa

Chương 33: Chương 33




Phòng thẩm vấn tội phạm hình sự, Cục An Ninh thành phố Hồ Chí Minh.

Hải Đăng đan những ngón tay vào nhau, nghiêm nghị nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn thẩm vấn, nói:

- Ông Nguyễn Văn Cừ, với tất cả những bằng chứng đó, chúng tôi có đủ cơ sở kết ông tội buôn bán và vận chuyển gỗ trái phép. Tuy nhiên, pháp luật vẫn cho ông cơ hội tự thú nhận, đó sẽ là tình tiết giảm nhẹ khi đứng trước tòa.

Nguyễn Văn Cừ thở dài, hạ giọng:

- Tôi thừa nhận.

- Ngoài ra, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án mạng xảy ra vào hai mươi hai năm trước.

Sắc mặt chỉ vừa dịu lại, lúc này đây Nguyễn Văn Cừ bỗng trợn mắt nói:

- Tôi không hiểu? Tôi chỉ nhận tội buôn lậu, những thứ khác các anh dựa vào đâu để kết luận như vậy?!

Hải Đăng đẩy một tấm hình đến trước mặt ông ta. Ánh mắt Nguyễn Văn Cừ thoáng qua một chút xáo động, nhưng ngay lập tức trở về trạng thái bình thường. Tuy vậy, chút biểu cảm đó không thể thoát khỏi con mắt dày dặn kinh nghiệm của Hải Đăng. Anh cười lạnh:

- Có vẻ như ông biết người này.

- Tôi chẳng biết. Anh ta là ai vậy? – Nguyễn Văn Cừ nhướn mày.

- Hưng Khởi, bạn thân nhất của Uy Quyền – người anh em kết nghĩa của ông.

- Anh đang nói đùa à? Uy Quyền là ông chủ của Uy Thị, tôi chỉ là một tên nông dân tầm thường thì làm sao có quan hệ với anh ta?

- Ông và Uy Quyền từng sinh hoạt cùng một tiểu đội trong thời gian đi nghĩa vụ. Con trai thứ ba của Uy Quyền lại sống cùng ông, ông vẫn nói mình không có quan hệ gì với ông ta?

Nguyễn Văn Cừ chau mày kinh ngạc:

- Làm cách nào các anh biết chuyện này? Uy Quyền trước giờ luôn giấu kín về con trai thứ ba!

Hải Đăng nhếch môi:

- Ông không nên hỏi cảnh sát điều đó, ông Nguyễn Văn Cừ.

Cuộc chiến tâm lý trước bàn thẩm vấn chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Những người cảnh sát kỳ cựu luôn phải học cách đối mặt với những tên tội phạm gian xảo nhất. Ánh mắt thản nhiên và tràn đầy tự tin của Hải Đăng đã thành công khiến Nguyễn Văn Cừ đầu hàng:

- Được rồi, tôi thừa nhận có quan hệ kết nghĩa với anh Uy Quyền. Nhưng tôi không muốn nói vì không muốn người khác nghĩ tôi thấy người sang bắt quàng làm họ. Còn về vụ án gì đó mà anh nói, tôi chẳng biết gì.

- Vào năm 1989, đúng vào thời điểm xảy ra vụ án mạng giết chết ông Hưng Khởi, cũng là lúc ông đột ngột nghỉ làm tại xưởng vải, biến mất không tung tích. Ông giải thích thế nào về việc này?

Nguyên Văn Cừ hừ giọng:

- Chỉ dựa vào chừng đó đã có thể kết tội tôi? Các anh nực cười quá. Tôi biến mất để giải quyết công việc riêng, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích.

- Ông biết người phụ nữ này chứ?

Hải Đăng lại đẩy một tấm hình khác đến trước mặt Nguyễn Văn Cừ. Lần này, mặt ông ta biến sắc hoàn toàn, thất thần nhìn thứ trước mặt mình. Hải Đăng nở một nụ cười chiến thắng:

- Không cần phải tra khảo ông về việc này nữa, vì bà ấy đã thừa nhận hành vi đồi bại của ông năm đó. Bằng chứng rõ ràng nhất, chính là đứa con trai của bà ấy.

- Con trai sao?!

- Đúng vậy. Con trai của ông và bà ấy.

- Không thể nào!

- Hiện tại anh ấy đang nằm chờ chết trong bệnh viện vì bị suy thận. Sự việc năm đó như thế nào, tự bản thân ông hiểu rõ nhất. Thời hạn tố tụng vụ án hiếp dâm đã kết thúc, bà ấy cũng không muốn truy tố ông, cho nên ông hiển nhiên không cần phải lo sợ về nó nữa. Tuy nhiên, những việc độc ác mà ông đã làm, con trai ông chính là người phải trả giá. Nếu ông còn chút lương tâm, hãy nghĩ đến con trai mình. Hôm nay chỉ đến đây thôi, thời gian còn lại ông nên ở trong trại tạm giam suy nghĩ về mọi thứ. Đừng để kẻ ác thực sự làm ngư ông đắc lợi, ông Nguyễn Văn Cừ.

Nguyễn Văn Cừ thẩn thờ bị cảnh sát đưa đi.

Sau đó, Hải Đăng quay về phòng, lật tập tài liệu trên bàn ra xem lại.

Báo cáo xét nghiệm AND

Phan Văn Uy Vũ và Hoàng Mộc Chi

Loại mẫu xét nghiệm: Tóc

Kết luận: anh/chị em họ.

Thứ hôm trước Nam Khang đưa cho Hải Đăng chính là tóc của Mộc Chi và Uy Vũ. Hiển nhiên, tóc của Mộc Chi rất dễ để lấy, nhưng tóc của Uy Vũ, Nam Khang đã phải đợi đến lần đó ở phòng trà Bắc Hà mới có thể lấy được.

Kết quả này đã được viện sinh học di truyền trả về vào chiều hôm qua, nhưng Hải Đăng vẫn chưa thông báo cho Nam Khang biết. Anh lật chồng hồ sơ được đặt trên bàn - tư liệu về vụ án giết chết Hưng Khởi vào 22 năm trước, sau khi dò kỹ lại một mục, anh lấy bút tô đậm một chi tiết được viết trong đó.

Sau đó, anh lấy điện thoại ấn số của một người.



Nam Khang bước xuống từ xe taxi, hiện ra trước mắt anh là tấm biển lớn được treo trên cổng ra vào của một xí nghiệp vải.

Xí nghiệp vải cao cấp Phạm Hùng.

Anh cất bước đi vào trong, người bảo vệ ngay lập tức chặn lại, hỏi:

- Anh kiếm ai đây?

- Tôi cần gặp ông chủ để thương thảo mua vải số lượng lớn.

Rất nhanh sau đó, anh đã được dẫn đến phòng tiếp khách của xí nghiệp.

Một người đàn ông đầu trọc, dáng người thấp béo với cặp mắt xếch láo liên bước vào, đon đả bắt tay Nam Khang:

- Chào anh chào anh, tôi là Phạm Hùng, ông chủ ở đây. Nghe nói anh muốn mua vải? Không biết là vì mục đích cá nhân hay anh thuộc doanh nghiệp nào?

Nam Khang tựa lưng ra ghế, thong thả nhịp ngón tay thon dài trên thanh vịn ghế ngồi, chậm rãi nói:

- Chúng tôi có một hệ thống 10 khách sạn cần tìm nguồn vải để may toàn bộ vật dụng trong các phòng nghỉ.

Mắt Phạm Hùng bỗng chốc sáng rực như đèn pha:

- 10 khách sạn?! Khoảng bao nhiêu phòng?

- 500 phòng.

Phạm Hùng kêu lên:

- Anh chọn đúng nơi rồi, trên cả cái Việt Nam này không xưởng nào có hàng xịn như chỗ chúng tôi đâu! Công ty của anh là gì?

Nam Khang đẩy danh thiếp đến trước mặt Phạm Hùng. Ông ta hớn hở cầm lên xem, mấy giây sau, nụ cười trên môi bỗng tắt ngúm.

Nam Khang thu gọn biểu cảm đó vào tầm mắt:

- Sao vậy, ông Hùng?

- Nam Thịnh à…?

Nam Khang nhàn nhạt nhướn mày.

- Cậu Louis Trần… tôi có thể hỏi… tên thật của cậu là gì không?

- Trần Nguyễn Nam Khang.

Gương mặt Phạm Hùng bỗng trở nên xanh méc không còn một cắt máu. Ông ta đẩy tấm danh thiếp trở lại, nói:

- Xin lỗi, công ty cậu lớn quá chúng tôi sợ không đủ tiềm lực để đáp ứng, hay là cậu tìm xí nghiệp khác đi!

Nam Khang cười lạnh:

- Dường như ông có vấn đề với tên của tôi? Ông đã từng nghe qua cái tên Trần Nguyễn Nam Thịnh chưa?

- Ý cậu là gì? Tôi không biết gì cả! – Phạm Hùng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Nam Khang.

Nam Khang đẩy một tấm hình đến trước mặt ông ta, nói:

- Còn người đàn ông này, ông có biết không?

Phạm Hùng liếc qua rồi nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, vờ vịt nói:

- Anh ta là ai?

- Nhân viên vận chuyển vải cho xí nghiệp của ông nhiều năm trước - Nguyễn Văn Cừ. Lẽ nào ông không biết?

- Nhân viên của tôi nhiều vô số kể, một người tài xế vận chuyển thì chưa chắc tôi đã gặp mặt.

- Ông biết bây giờ ông ta đang ở đâu không?

- Ở đâu? – Phạm Hùng chột dạ hỏi.

Nam Khang nhếch môi:

- Ông ta vừa bị còng đầu vào tù vì vài tội hay ho, đã bắt đầu khai ra vài thứ, chẳng hạn như quan hệ thân thiết với ông trùm bất động sản Uy Quyền. Ông thấy sao?

- Cậu nói bậy! Cậu là ai chứ? Nếu có chuyện đó xảy ra cậu cũng chẳng phải cảnh sát, sao lại biết rõ thế?!

Nam Khang hừ giọng:

- Vụ án ba tôi năm đó đã được tái điều tra. Tôi là người trực tiếp đệ đơn, ông nghĩ tôi có quyền được biết không?

Phạm Hùng không thể trả lời.

- Trước khi Nguyễn Văn Từ khai ra vài thứ, tôi đem đến cho ông một miếng mồi béo bở. Không phải ông chỉ làm việc vì tiền sao? Tôi có tiền, hơn nữa có thể giúp ông bình yên nếu chẳng may Nguyễn Văn Cừ ngứa miệng, ông nghĩ sao?

Một lúc sau, Phạm Hùng hạ giọng hỏi:

- Cậu muốn gì?

Nam Khang uống một ngụm trà, thong thả nói:

- Nghe nói, ông muốn nhận con nuôi?



Khi nắng đã lên thật cao trên những ngọn cây ngoài vườn, Mộc Chi mới vươn mình tỉnh giấc. Cô bước đến bên cửa sổ, nhắm mắt trầm mình dưới ánh sáng rực rỡ hắt xuống từ trời xanh.

Có lẽ giờ này anh đang trong một cuộc họp nào đó ở Nam Chi. Nghĩ vậy, Mộc Chi nhoẻn miệng cười. Cô không vội đi làm vệ sinh cá nhân ngay mà lại mở laptop, vào phần mềm microsoft office word lạch cạch gõ ra một câu chuyện thật dài – câu chuyện về cuộc đời Mây. Sau đó, cô lấy điện thoại chụp lại sợ dây chuyền của Mây, đăng kèm với bài viết đó lên trang cá nhân của Trắng.

Cho đến khi cô ra khỏi phòng, đi xuống nhà bếp thì đã thấy Mẹ Dương loay hoay nấu cơm ở đó.

- Mẹ đang nấu món gì vậy ạ? Con giúp mẹ được không?

Mẹ Dương quay sang, thấy cô thì cười:

- Không cần đâu con, mẹ sắp xong rồi. Mẹ để phần ăn sáng của con ở trên bàn đó, con mau ăn đi.

Mộc Chi “dạ” một tiếng rồi chạy đến mở lồng bàn ra. Đó là món cháo cá cô yêu thích nhất. Cô ngồi xuống múc một muỗng đầy ụ cho vào miệng. Mùi vị tinh tế chỉ mẹ Dương mới có thể tạo ra, thứ đã khiến cô “tương tư” suốt bao nhiêu năm trời đang tràn ngập trong khoang miệng cô.

Mẹ Dương tắt bếp, đi đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Chi.

- Ngon không con?

Mộc Chi nuốt “ực” một tiếng, đáp:

- Ngon tuyệt luôn mẹ ạ!

- Vậy con ăn nhiều vào.

Cho đến khi Mộc Chi chén sạch không còn một hạt cháo trong tô, đứng dậy toan cầm tô đi rửa, mẹ Dương bỗng nói:

- Mộc Chi, mẹ có chuyện này muốn nói với con.

Mộc Chi ngồi trở lại bàn, ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì mà trông mẹ nghiêm túc vậy ạ?

- Thực ra, mẹ đã làm một việc có lỗi với con...

- Sao mẹ lại nói thế?

- Ngày đó khi con đến trại trẻ, phía công an đã giao lại cho mẹ vật tùy thân của con. Đó là một sợi dây chuyền mặt gỗ rất tinh xảo. Vì nó quá giá trị, mẹ sợ khi con chơi cùng các bạn sẽ không cẩn thận để mất, nên đã cất đi, định khi nào con đủ lớn mới trả lại cho con.

Mộc Chi nghe tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực. Có một thứ linh cảm gì đó mơ hồ nảy sinh trong suy nghĩ của cô. Dù biết rất khó tin, cô vẫn lôi sợi dây chuyền đang đeo ở cổ ra, hỏi:

- Trông nó có giống thế này không mẹ?

Mẹ Dương nheo mắt, cầm sợi dây chuyền đưa sát lại để có thể quan sát kỹ hơn. Bà kêu lên:

- Trời ơi! Đúng nó rồi! Sao con lại có được?! Không thể nào… Không thể nào! Mẹ đã lấy sợi dây chuyền đó đem bán đi rồi mà!

- Bán đi sao mẹ?!

- Đúng vậy! Có một thời gian trại trẻ không nhận được bất cứ nguồn tài trợ nào. Suốt một tuần liền tụi con thậm chí còn chẳng có đủ cơm ăn. Mẹ không còn cách nào, đã phải vét hết mọi tài sản cá nhân, và cả sợi dây chuyền của con đem đi bán.

Nước mắt đã bắt đầu rơi xuống gương mặt đầy vết chân chim của mẹ Dương, bà nắm tay cô nói:

- Mẹ xin lỗi con nhiều lắm, Mộc Chi.

Mộc Chi vội lắc đầu:

- Không đâu mẹ, nếu mẹ không làm như vậy, tụi con sẽ chết vì đói mất. Sao con có thể trách mẹ được chứ! Con đã biết rồi, nên mẹ đừng ray rứt về việc này nữa nha mẹ! Nhưng mẹ có nhớ đã bán sợi dây đó ở đâu không?

Mẹ Dương gật đầu, nói ra một địa chỉ.

Không lâu sau đó, Mộc Chi lao thẳng ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.