Cố Diễn Trạch tự mình lái xe đến bệnh viện đón Sơ Ảnh.
Ánh mắt sợ sệt của cô khiến anh chợt thấy áp lực. Nhưng rồi anh nghĩ, chỉ cần cô còn ở bên cạnh thì chưa hết hy vọng, chưa hết hy vọng thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
Trước khi đón cô, anh có gặp Hàng Vĩnh Tịch.
Hàng Vĩnh Tịch nói: “Sơ Ảnh là một cô gái tốt, anh rất may mắn đã cưới được cô ấy”.
“Tôi cũng nghĩ thế”.
Thấy dáng vẻ tự tin của Cố Diễn Trạch, Hàng Vĩnh Tịch đột nhiên cười: “Lần đầu tiên gặp Sơ Ảnh, tôi đã biết đây là một cô gái có nhiều tâm sự. Cô ấy xinh đẹp và bí ẩn, như một cái bẫy đầy cám dỗ, chỉ cần lỡ sa chân vào là không thể đứng dậy nổi”.
Cố Diễn Trạch nhướng mày: “Anh đã rơi vào chưa?”.
Hàng Vĩnh Tịch ngẫm nghĩ một lát, nhưng không tìm được câu trả lời, bèn nói: “Anh đã rơi vào cái bẫy đó rồi thì hãy mang lại hạnh phúc cho cô ấy”.
“Đó là mục tiêu của tôi từ lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Ảnh”.
…
“Hôm nay anh không đi làm à?”. Thấy Cố Diễn Trạch đi theo mình vào nhà, Sơ Ảnh hỏi.
“Hôm nay nghỉ”.
“Ừm”.
Hai người đã rất lâu rồi không ở bên nhau như vậy, chỉ đơn giản ngồi bên nhau đợi thời gian trôi.
“Anh thuê một bộ phim”. Cố Diễn Trạch chợt lên tiếng, nói xong, anh bỏ đĩa vào đầu máy.
Bùi Sơ Ảnh không ngờ anh lại thuê bộ phim này, đây là bộ phim Yên Chi Khấu, một trong các tác phẩm đầu tiên của diễn viên Trương Quốc Vinh.
Bùi Sơ Ảnh thật không hiểu được, vì sao anh lại quyết định chọn bộ phim này. Hai người yên lặng ngồi xem. Mãi đến khi kết thúc, Cố Diễn Trạch mới lên tiếng: “Quan điểm về giá trị khác nhau sẽ tạo nên những cuộc đời không giống nhau”.
Sơ Ảnh nhìn anh: “Chỉ là vấn đề quan điểm về giá trị thôi ư? Như Hoa thích anh ta như vậy nhưng anh ta lại phụ bạc cô ấy”.
“Thế nào mới là không phụ bạc? Cũng làm theo cô ấy, uống thuốc phiện tự tử hay sao? Để trở thành câu chuyện tình yêu lưu truyền hậu thế ư?”.
“Nhưng còn tốt hơn là để Như Hoa nhìn thấy anh ta hiện tại. Tuyệt vọng như thế thà lúc đầu không đến tìm anh ta còn hơn”.
“Vì sao tuyệt vọng? Chẳng lẽ vì bị người khác phản đối mà tìm đến cái chết? Tự sát để kháng nghị? Nếu hai người họ cùng nhau nỗ lực, biết đâu sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc”.
Nghe hai chữ “tự sát”, Sơ Ảnh run lên, không nói gì thêm.
“Sơ Ảnh, chỉ là một bộ phim mà thôi”. Cố Diễn Trạch trấn an cô, “Quan điểm của mỗi người về tình yêu là khác nhau thế nên họ mới có những lựa chọn không giống nhau”.
Cô cứ cảm thấy anh còn điều gì muốn nói, nhưng đợi mãi không thấy anh mở miệng.
Cố Diễn Trạch im lặng hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Trong phòng em có một cái hộp, đựng gì thế?”.
“Không có gì cả”.
“Thế ư?”. Cố Diễn Trạch làm bộ không tin: “Sao em giấu kĩ thế?”.
“Anh không thấy trong phim hay có mấy cái hộp cất giữ sách quý dạy cách trường sinh bất lão à? Thực ra bên trong chẳng có gì hết. Chỉ là một trò bịp bợm để thu hút người xem mà thôi”.
Cố Diễn Trạch cười: “Phim làm thế để thu hút người xem, còn em muốn thu hút ai?”.
Sơ Ảnh mím môi không nói. Quả nhiên không thể đối đáp được với người này. Đột nhiên cô nghĩ, hiện giờ quan hệ giữa họ rốt cuộc là thế nào?
Anh không nói, cô cũng không rõ.
Cố Diễn Trạch bật cười thích thú, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Anh nhớ ra một người bạn của anh từng nói, nếu một ngày yêu một cô gái, anh ấy nhất định sẽ làm mọi chuyện để cô ấy được hạnh phúc”.
Sơ Ảnh chợt cảm thấy tóc gáy như dựng cả lên: “Anh ấy là ai”.
“Nói em cũng không biết”. Cố Diễn Trạch ngừng một chút: “Mấy năm trước anh ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe”.
Anh làm như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, nói tiếp: “Người như anh ấy rất ít phải không? Cô gái được anh ấy yêu nhất định là người may mắn. Anh ấy sẽ không bao giờ oán giận, mà chỉ chúc phúc cho cô gái đó. Vậy nên, anh nghĩ, cô gái đó nhất định phải sống hạnh phúc”.
Sơ Ảnh không muốn nghe tiếp: “Em đi tắm đây”.
Cố Diễn Trạch căng thẳng, vội vàng đi theo cô. Dường như sau lần đó, trong lòng anh hình thành nỗi ám ảnh với phòng tắm.
Sơ Ảnh có thể cảm nhận được sự khác lạ của anh: “Em đảm bảo, em sẽ ra nhanh thôi”.
Cố Diễn Trạch ngây người.
Sơ Ảnh đi ra thì Cố Diễn Trạch cũng đã tắm xong, tóc anh ướt nhèm bù xù như con nhím khiến cô buồn cười.
Cố Diễn Trạch nói: “Em mới ra viện, nên ngủ sớm đi”.
Thấy anh nói xong vẫn đứng yên, Sơ Ảnh nhíu mày. Cô đi vào phòng ngủ thì phát hiện anh cũng đi theo: “Anh vào làm gì?”.
Anh hơi sững người một lát nhưng không hề tức giận: “Em là vợ anh, anh là chồng em, anh vào phòng ngủ có gì bất thường à?”.
Sơ Ảnh không biết anh cố tình hay thật sự nghĩ vậy. Rất nhanh, cô nhận ra anh có khả năng diễn xuất thiên bẩm, ngay cả vẻ mặt vô tội cũng rất giống.
Cố Diễn Trạch ôm cô, cô giãy giụa một chút, anh liền cảnh cáo: “Nằm im, nếu không anh không nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì đâu đấy”.
Thế là Sơ Ảnh đành phải ngoan ngoãn nằm im. Đêm đó, cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm mở mắt ra, cô phát hiện mình cuộn tròn trong lòng người đàn ông bên cạnh. Bình thường anh dậy khá sớm, không rõ hôm nay sao vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng Sơ Ảnh không định gọi anh, cô cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi anh.
Từ sau hôm đó, cô không còn gặp lại cơn ác mộng kia nữa. Cố Diễn Trạch đi làm đúng giờ về nhà, cô ở nhà chờ anh, cuộc sống của hai người quay lại quãng thời gian vừa mới kết hôn.
Yên ổn và ấm áp.
Mãi đến một ngày…
Sáng dậy, Cố Diễn Trạch đi làm thì Sơ Ảnh vẫn chưa tỉnh, chiều anh về tới nhà, phát hiện cô còn đang ngủ.
Anh lấy làm lạ.
“Tiểu Ảnh, dậy đi em”.
Cô trở mình một cái, không buồn để ý tới anh.
“Ngốc, sáng rồi, dậy thôi!”. Thực ra trời đã sắp tối đen rồi. Anh sờ trán cô, không hề sốt.
Sơ Ảnh kéo chăn chùm lên đầu.
Cố Diễn Trạch đi tới lôi chăn ra khỏi người cô. Sơ Ảnh kéo lại, hai người giằng co một lúc.
“Sao anh không để cho người ta sống yên ổn thế?”. Cô trách móc.
“Ai bảo em giả vờ ngủ”.
“Giả vờ đâu mà giả vờ. Anh đánh thức em đấy chứ!”.
“Thế em còn không mau dậy đi”.
Sơ Ảnh phụng phịu nhìn anh: “Làm điểm tâm hay bữa trưa?”.
“Bữa tối!”.
Lúc cô nấu ăn, Cố Diễn Trạch đứng bên cạnh quan sát: “Nghe nói, phụ nữ vào bếp nhiều, da sẽ rất xấu. Sao da em vẫn đẹp như thế?”.
“Vì người ta mua đồ nấu nướng đều là hàng bình thường. Còn anh mua toàn đồ cao cấp, không hại đến da”.
“Giờ thì em đã biết có nhiều tiền cũng rất tốt rồi phải không?”.
“Ừm, giờ thì anh đã biết vì sao em chịu lấy anh rồi phải không?”.
“…”.
Ngồi ăn cơm, Cố Diễn Trạch kinh ngạc nhìn cô: “Em đói lắm à?”.
“Em ngủ từ sáng đến giờ, ba bữa gộp làm một. Như thế đã là tiết kiệm cơm nhà anh lắm rồi đấy”.
Cố Diễn Trạch há hốc mồm: “Hay là đi viện khám”.
Ăn mấy miếng, Sơ Ảnh mới vỡ lẽ: “Anh muốn làm gì?”.
Cố Diễn Trạch cúi đầu thì thầm bên tai cô hai câu khiến hai má cô đỏ ửng: “Anh tự tin mình có thể…”, cô ngậm miệng không nói tiếp.
Cố Diễn Trạch cười gian xảo: “Lần đầu tiên mua sổ xố anh liền trúng thưởng!”.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra như anh dự liệu.
Bác sĩ tươi cười nói với họ: “Chúc mừng anh chị chuẩn bị lên chức bố mẹ”.
Cố Diễn Trạch hí hửng nắm tay cô: “Anh đã bảo mà!”.
Sơ Ảnh gạt tay anh: “Em chưa từng nói muốn sinh con”.
Anh chợt ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Con yêu, con có một người mẹ rất nhẫn tâm, vừa mới biết có con đã nói không cần con nữa! Sau này nếu có hận thì hận mẹ con…”.
“Em nói không cần con bao giờ?”.
“Thế thì tốt rồi. Chúng ta cần đứa con này!”. Cố Diễn Trạch đứng dậy kéo tay cô đi.
“…”.
Biết tin con dâu mang thai, La Hinh ngày nào cũng chạy qua nhà họ hai lần, nhìn Sơ Ảnh uống hết canh bồi bổ mới chịu về. Vợ chồng bà còn yêu cầu Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh chuyển về biệt thự, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Sơ Ảnh, Cố Diễn Trạch lại một lần nữa sắm vai kẻ xấu. Cuối cùng, họ vẫn ở căn hộ riêng.
Hôm nay, Cố Diễn Trạch vừa ngủ dậy liền nhìn thấy Sơ Ảnh mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Anh cũng ngửa đầu nhìn lên: “Trần nhà nở hoa à?”.
Sơ Ảnh nhíu mày. Cố Diễn Trạch thấy vậy, đang định hỏi cô thấy khó chịu ở đâu thì đã nghe cô nói: “Em gặp ác mộng”.
Anh hốt hoảng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: “Ác mộng gì?”.
Cô có vẻ hơi cáu kỉnh: “Thấy cả thế giới này toàn là trẻ con đang khóc”.
Cố Diễn Trạch thở phào một hơi: “Em yên tâm đi! người phụ nữ từng sinh nhiều nhất trên thế giới cũng chỉ có mười lăm đứa con thôi. Dù thế nào cũng không sinh được đầy cả thế giới đâu”.
Sơ Ảnh mím môi nhìn chồng: “Dạo này anh lên mạng xem những gì thế? Mấy thứ này hả?”.
“Không. Anh thấy những trường hợp sinh nhiều con một lúc đều là thụ tinh ống nghiệm. Con chúng ta không…”
Còn chưa nói hết, Cố Diễn Trạch đã bị Sơ Ảnh nhào vào đánh rồi cắn. Anh định đẩy cô ra nhưng lại sợ đụng phải bụng cô.
“Anh nói sai gì đâu?”.
Cô tức giận nói: “Không sai gì hết”.
“Thế sao em lại đánh anh?”.
“Ai nói em đánh anh? Đây là con anh đòi đánh! em chỉ làm theo yêu cầu của nó mà thôi”.
“Em lừa ai chứ! Con mới được hai tháng, có nói được đâu!”.
“Đây là linh cảm của người mẹ”.
“Thế con có nói nhớ bố nó không?”.
“Con nói không hề nhớ bố”. Sơ Ảnh nằm xuống, cười khúc khích.
Cố Diễn Trạch ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Thế em bảo con mau chóng ra đi, đừng độc chiếm mẹ nữa”.
“Anh có cái tư tưởng kì quái gì thế?”.
“Tư tưởng rất bình thường mà!”. Cố Diễn Trạch nghiêm túc nói.
Vừa biết có thai, Sơ Ảnh liền xin thôi việc ở bệnh viện. Mỗi ngày cô chỉ ở nhà xem phim, làm cơm, thỉnh thoảng sẽ lên mạng chat với Mây Bồng Bềnh Trôi. Nhưng cô cảm thấy có lẽ giờ hai người không còn duyên như trước nữa, thời gian online cùng lúc rất ít. Có điều, anh ta vẫn kiên nhẫn lắng nghe chuyện của cô, biết cô sống tốt, sẽ gửi đi một cái biểu tượng mặt cười.
Sơ Ảnh cảm thấy cuộc sống như hiện tại khiến cô vô cùng hài lòng.
Mấy ngày nay, Cố Diễn Trạch về nhà khá muộn, tinh thần uể oải, thậm chí cô còn nghĩ, để anh rửa bát là một tội lỗi.
“Dạo này bận lắm à?”.
“Không”.
Không mà về muộn như thế?!
Cố Diễn Trạch từ trong bếp đi ra, thấy Sơ Ảnh đang nằm nghiêng trên sofa, hai chân cũng co lên, anh cảm thấy dây thần kinh của mình căng ra. Sao trước giờ không phát hiện cô có thói quen này?
Ngồi không ra ngồi, nằm chẳng ra nằm.
“Mấy hôm nữa vợ chồng mình về Xuyên Nhiên một chuyến nhé!”.
Sơ Ảnh giảm âm lượng ti vi: “Làm gì?”.
“Biết em mang thai, bố mẹ bảo chúng ta về còn gì?”.
“Ừm”.
Lúc Cố Diễn Trạch bàn giao công việc, Mạc Khả thấy sếp mặt mày hớn hở, cũng đoán được mọi chuyện đã êm đẹp. Cô nhẹ cả lòng, tâm trạng sếp thoải mái thì cô mới dễ sống.
“Nghe nói sếp sắp được lên chức?”.
Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Tới chúc mừng tôi hả?”.
“Không. Tôi đến lĩnh thưởng!”.
“Ờ, đề nghị không đến nỗi. Tôi giao hạng mục ngoại ô cho cô rồi đấy, hàng ngày nhớ qua đó giám sát, nếu không họ lại cho rằng chúng ta không quan tâm tới họ. Tôi tin trước khi tôi về, cô nhất định sẽ hoàn thành”. Nói xong, Cố Diễn Trạch hí ha hí hửng ra khỏi văn phòng.
Mạc Khả ngây như phỗng, chỉ còn biết oán thán ông sếp của mình thật tàn nhẫn.
Cố Diễn Trạch phát hiện ra Sơ Ảnh ngủ rất nhiều, đồng thời không hề có hiện tượng ốm nghén hay nôn mửa như trong ti vi hay nói.
Ở Xuyên Nhiên vài ngày mà cô đã béo ra trông thấy. Cố Diễn Trạch quan sát cô từ trên xuống dưới, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đây đều là công chăm sóc của Quách Tuệ.
“Sơ Ảnh, mình vào thành phố mua đồ đi”.
Ngày nào cũng ở nhà đến phát ngấy, vì thế, Sơ Ảnh không hề do dự, lập tức đi theo Cố Diễn Trạch. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại đưa mình tới một nơi khác.
Sơ Ảnh lùi lại theo bản năng, Cố Diễn Trạch nắm lấy tay cô.
Cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, đột nhiên có dũng khí đi tiếp. Hai người đến trước mộ Tưởng Phương Vũ, Cố Diễn Trạch ngồi xuống, tươi cười nói với bức ảnh gắn trên tấm bia: “Chúng ta từng giao hẹn, ai có người yêu sẽ phải giới thiệu cho nhau biết. Giờ em đưa Sơ Ảnh đến gặp anh rồi đây, tuy rằng có hơi muộn một chút”.
Anh đứng dậy, nhìn cô và nói: “Đây là người bạn thân nhất của anh”.
Không hề có hai chữ “đã từng”, bởi vì xưa nay vẫn vậy.
Sơ Ảnh lặng im nhìn anh. Cố Diễn Trạch nắm chặt tay cô, nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, hôn nhẹ lên đó.
Cô tròn mắt nhìn anh quỳ gối trước mặt mình.
“Bùi Sơ Ảnh, em có bằng lòng ở bên Cố Diễn Trạch trọn đời không?”.
Sơ Ảnh nhíu mày nhìn vẻ mặt kiên định của anh, rồi lại nhìn về phía bức ảnh Tưởng Phương Vũ đang mỉm cười, cuối cùng cô mở miệng: “Em đồng ý”.
Cố Diễn Trạch đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Vũ, anh có thấy không? Chúng em sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi hạnh phúc, giống như điều anh mong muốn.
Tin ở em, em nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.
Chúng ta sẽ đều hạnh phúc.
Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh cúi đầu trước mộ của Tưởng Phương Vũ ba lễ.
Sau đó, anh nắm chặt tay cô.
Ánh mặt trời chiếu tới bóng lưng của đôi vợ chồng đang nắm chặt tay nhau bước đi, để lại trên mặt đất hai cái bóng dài kề sát không rời.