Bùi Sơ Ảnh

Chương 7: Chương 7




Phần 1

Vừa về tới nhà, Cố Diễn Trạch đã bị Cố Khải Minh “khủng bố” điện thoại, đương nhiên không thể thiếu câu hỏi quen thuộc kia: “Mày nhìn anh họ Vân Tu mà xem, lúc nó bằng tuổi mày đã tiếp quản công ty rồi đấy!”. Vừa mới nghe thế, Cố Diễn Trạch đã thấy đau đầu nhức óc, anh không thua kém gì Cố Vân Tu, vậy mà trong mắt cha anh, Cố Vân Tu lúc nào cũng tài giỏi hơn, Anh rất muốn biết lúc bằng tuổi mình, Cố Vân Tu đã làm nên công trạng to lớn gì nhưng anh không dám mở miệng, dẫu sao thì hiện giờ ông anh họ này đã rất nổi tiếng trong giới thương nhân, còn anh mới chỉ là một tên nhãi vừa bước chân vào chốn thương trường mà thôi, so sánh làm sao cho được?

Cố Diễn Trạch bị cha đưa vào công ty để làm quen dần với công việc. Cố Khải Minh là người biết bồi dưỡng nhân tài, dưới sự trợ giúp của Mạc Khả, chẳng mấy chốc mà Cố Diễn Trạch đã nắm bắt được phương hướng phát triển của công ty.

Hôm nay là ngày kết hôn của Cố Vân Tu. Đây không phải lần đầu tiên Cố Diễn Trạch gặp Lục Diên Y, nhưng anh vẫn có cảm giác xa lạ. Người ta nói quả nhiên không sai, cô dâu chính là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Làn váy trắng càng tôn thêm vẻ thanh nhã của Lục Diên Y, trông cô như đóa phù dung nhô lên khỏi mặt nước trong veo. Cố Vân Tu mặc bộ comple chỉnh tề, toàn thân toát ra phong thái đĩnh đạc, khiến Lục Diên Y đứng bên cạnh cứ như một chú chim nhỏ yếu ớt.

“Anh làm sao mà giữ được chị dâu trong tay thế?” Cố Diễn Trạch tranh thủ hỏi.

Cố Vân Tu cười: Chuyện này còn cần anh truyền kinh nghiệm nữa à? Anh tưởng mày chỉ cần anh dạy cách đuổi ong bướm đi thôi chứ?”

Cố Diễn Trạch gượng gạo cười: “Em tin chắc anh có kinh nghiệm về việc này. Có cần em và chị dâu tìm hiểu không?”

“Thằng nhãi này!” Cố Vân Tu mắng vui.

Hôn lễ cực kì xa hoa, khách mời đều là những người có uy tín trong giới thương trường. Phù dâu là một cô gái xinh đẹp, có vẻ khá bạo dạn: “Chào anh, em là Lý Giai Tinh”.

Cố Diễn Trạch hơi nheo mắt: “Chào em”.

“Người ta nói, quen biết nhau ở hôn lễ là rất có duyên.” Lý Giai Tinh mỉm cười đầy tự tin.

“Thế thì chắc cô có duyên với nhiều người lắm?” Cố Diễn Trạch thẳng thừng nói: “Xin phép, tôi qua bên kia chào cô!”. Nói đoạn, anh đi tới chỗ Cố Vân Tu và bác cả. Được vài bước, Cố Diễn Trạch nhìn thấy Lâm Trạch và Lục Diên Y đang nói chuyện với nhau, anh khá ngạc nhiên vì hai người họ quen biết.

Lục Diên Y nói: “Không ngờ chúng ta gặp lại nhau ở đây”.

“Anh cũng không ngờ! Đã nhiều năm rồi.”

“Vâng, Lục Diên Y tươi cười, nhưng đáy mắt vẫn xẹt qua một chút bi ai.

“Anh ta tốt với em không?” Lâm Trạch im lặng một lúc rồi hỏi.

Lục Diên Y gật đầu: “Dù anh nghĩ thế nào về em, em cũng sẽ trả lời thật lòng. Anh ấy rất tốt với em. Nếu không có anh ấy, em không ngờ mình còn có quyền được hưởng hạnh phúc. Hiện giờ rốt cuộc em đã làm được rồi, em tin, anh cũng có thể”.

Lâm Trạch thở dài: “Thế thì tốt rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi. Có điều, chúng ra không giống nhau, mùa hè năm đó anh đã để mất cơ hội theo đuổi hạnh phúc của mình rồi”.

Lục Diên Y không đáp lời. Thâm tâm cô tin rằng, người đàn ông thông minh này sẽ có lựa chọn tốt nhất cho bản thân anh.

Cố Diễn Trạch nghe đến đây liền tiến lên nói: “Chị dâu, anh Vân Tu gọi chị kìa”.

Lục Diên Y gật đầu.

Cố Diễn Trạch đi theo Cố Vân Tu, giúp anh uống khá nhiều rượu. Mọi người đều biết Lục Diên Y đang mang thai nên không làm khó cô, nhưng Lý Giai Tinh lại bị chuốc mãi không thôi.

Cố Diễn Trạch không phải kiểu người thích tự chuốc phiền phức vào mình, vì thế, mãi đến khi thấy Lý Giai Tinh uống quá nhiều rượu rồi anh mới giúp đỡ.

“Tửu lượng của cô tốt thật đấy, uống bao nhiêu mà cũng không say.” Cố Diễn Trạch mỉm cười nói: “Tôi không giúp chắc cô vẫn ổn nhỉ?”.

“Em tưởng anh rất thích thấy em bị chuốc say?” Lý Giai Tinh trừng mắt oán giận: “Đúng là một người đàn ông dễ ghi thù”.

“No no no. Tôi cho rằng một cô gái sống ở nước ngoài lâu như cô sẽ không quen với mấy cái biểu hiện phong độ gì gì đó.”

“Em thì cho rằng phong độ là môn học bắt buộc dành cho cả phụ nữ và đàn ông ở Anh. Hóa ra còn có ngoại lệ.”

“Cô Lý không phải từ Mỹ về ư? Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm?”

“Hóa ra, tôi còn được anh Cố quan tâm đến vậy. Thật lấy làm vinh hạnh.”

“Chỉ nghe qua thôi. Ngay cả mấy điều lễ nghi vụn vặt hồi học tiểu học giỏi tới giờ tôi vẫn chưa nhớ rõ lắm.”

“Anh…” Lý Giai Tinh còn chưa nói hết câu Cố Diễn Trạch đã bỏ đi.

Cố Vân Tu lắc đầu: “Đôi co với cả một cô gái, giáo viên tiểu học dạy mày như thế à?”

“Thôi em xin anh! Lý Thị và nhà chúng ta xưa nay không dính dáng gì, tự nhiên anh lại mời con gái cưng nhà người ta làm phù dâu. Trong đầu anh nghĩ cái gì em còn không biết sao? Tưởng em là thằng đần chắc? Còn nữa, chưa chắc cô ta đã tình nguyện nhé.” Cố Diễn Trạch khinh khỉnh nói.

“Chuyện này không liên quan đến anh, mày đi hỏi chú Khải Minh ấy.”

Cố Diễn Trạch ảo não: “Haizzz. Mọi người cứ so sánh anh với em, rõ ràng năm nay anh 32 tuổi mới kết hôn, em mới có 23, sao bố mẹ em cứ cuống cả lên như thế?”

“Mày đừng có mà noi gương anh. Vì chuyện này mà anh bị bố mẹ cằn nhằn mấy năm trời đấy. Ai cũng sợ anh làm hư mày.”

Cố Diễn Trạch cười xùy một tiếng: Tốt nhất là anh đừng thông đồng với bố mẹ em nữa. Có chuyện gì thì nhớ bắn tiếng trước cho em, nếu không, hậu quả thế nào em sẽ kéo anh chịu chung! Ví dụ như chuyện hôm nay chẳng hạn.”

“Cái chuyện cỏn con thế này mà mày cũng không giải quyết được hả? Uổng phí mấy năm ở Mỹ”.

“Anh đừng đánh trống lảng!”

Cố Vân Tu tò mỏ hỏi: “Này, đừng có nói với anh là mày nhắm được đối tượng rồi nhé? Con gái nhà nào thế? Mang về anh duyệt xem sao”.

“Anh lo vợ anh trước đi!” Cố Diễn Trạch cáu kỉnh.

Cố Vân Tu ngoảnh lại, nhìn thấy Lục Diên Y đang bị đám đông vây quanh liền vội vàng qua đó.

Cố Diễn Trạch tủm tỉm cười, ông anh họ này của anh không sợ trời không sợ đất, ấy thế mà đối xử với bà chị dâu yếu đuối kia hoàn toàn khác. Xem bộ dạng của Cố Vân Tu lúc này có vẻ còn hạnh phúc hơn cả trúng số độc đắc.

Ai đó từng nói, đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông. Lời này quả nhiên không sai.

Cố Diễn Trạch ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy Lâm Trạch đang trò chuyện với vài người khác. Lâm Trạch tiến lại phía anh, nói: “Chơi chán rồi mới chịu mò về đấy!”

Cố Diễn Trạch thở dài: “Anh cho em xin, về nhà nghe hai vị đại nhân càu nhàu đã phát ngấy rồi”.

“Ai bảo cậu không chịu nghe lời!” Lâm Trạch chẳng hề tỏ ra thông cảm.

“Sao anh lại thế!” Cố Diễn Trạch bất mãn.

“Thôi không nói chuyện này nữa. Bắc Thần và Lý Thị mới có một dự án hợp tác, chắc cậu biết rồi?” Lâm Trạch cảm thấy mình cần phải cảnh báo cho Cố Diễn Trạch.

“Chưa xong chuyện này đã nhảy chuyện khác…”

Lâm Trạch đánh mắt về một phía, Cố Diễn Trạch nhìn theo, nhìn thấy cha mình và Lý Ngôn Thịnh đang nói chuyện với nhau, có cả Lý Giai Tinh đứng bên cạnh.

“Cậu nghĩ vì sao con bé đó cũng tới đây?”

“Chẳng nhẽ bố em định…” Cố Diễn Trạch cười bất đắc dĩ.

“Không thì để cậu noi gương Cố Vân Tu chắc?”

“Noi gương gì chứ?” Cố Diễn Trạch vội gạt phăng.

Lâm Trạch không nói gì thêm, thái độ này của Cố Diễn Trạch chứng tỏ cậu ta đã có dự định của mình, mặc dù anh còn chút lo lắng vì Cố Diễn Trạch chưa lăn lộn trong giới này nhiều, nhưng cứ coi như đây là một thử nghiệm. Phần 2

Cố Diễn Trạch vừa về tới nhà đã bị mẹ gọi đến hỏi chuyện: “Con thấy con bé Lý Giai Tinh đó thế nào?”

“Lý Giai Tinh là ai? Có người tên vậy ạ?” Cố Diễn Trạch hỏi lại.

La Hinh thở dài, rõ ràng hôm nay bà nhìn thấy hai người họ nói chuyện một lúc, bây giờ con trai giả vờ không biết.

Thấy mẹ tỏ ra thất vọng, Cố Diễn Trạch mới thú thật: “À, mẹ nói phù dâu hôm nay hả? Ừm, trông cũng được”.

“Thế thôi à?” La Hinh hỏi đến cùng.

“Còn gì nữa ạ? Hôm nay con uống nhiều lắm, con đi tắm rồi ngủ đây. Có chuyện gì mai nói tiếp mẹ nhé.” Cố Diễn Trạch nói với vẻ mất kiên nhẫn.

La Hinh đành đi ra ngoài.

Cố Diễn Trạch thở dài, đóng cửa phòng lại sau đó nằm nhoài ra giường. Mới chỉ làm phù rể thôi đã mệt như vậy rồi, làm chú rể chắc kiệt sức mất. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có người ly hôn rồi lại tái hôn!

Anh lắc đầu, ấn phím điện thoại.

Sơ Ảnh đi ra ban công nghe máy: “Sao muộn thế này rồi còn gọi?”.

“Muộn lắm rồi à?” Cố Diễn Trạch nhíu mày, nhìn đồng hồ: “Làm em mất giấc ngủ à?”

“Có chuyện gì à?”

“Ừm.” Anh gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười.

“Gì thế?” Sơ Ảnh có thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.

“Anh nhớ em. Ừm…em nhớ anh không?” Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy nực cười, thực ra đây không phải điều anh muốn nói.

“Anh gọi điện để hỏi em câu này à? Hay là…anh say rượu đấy?”

“Em biết à?” Cố Diễn Trạch ngồi dậy, ngửi ngửi một chút: “Chẳng lẽ mùi rượu truyền sang chỗ em rồi?”.

“Ừ, anh uống quá nhiều, làm ảnh hưởng tới cả em rồi. Sau này đừng uống nhiều như thế nữa!”

“Chúng ta bao lâu rồi chưa liên lạc?”

“Sao tự dưng hỏi em thế?”

“Nếu anh không gọi thì có phải em cũng không gọi cho anh phải không?”

“…”

“Phí điện thoại đâu có tốn lắm đâu?”

“…”

“Thực ra hôm nay thấy chị dâu mặc váy cưới, đột nhiên anh nghĩ tới em. Không biết em mặc váy cưới sẽ thế nào?” Anh ngừng lại một chút, không nghe thấy Sơ Ảnh lên tiếng,

Anh nói tiếp: “Chắc chắn sẽ rất đẹp”.

“Anh say quá rồi…”

“Ừm, anh cũng nghĩ vậy.” Nếu không, anh đã chẳng khác thường như thế.

Hôn nhân vì làm ăn vốn dĩ là chuyện rất phổ biến, nhưng lúc tự mình tiếp xúc, anh vẫn không tránh khỏi có chút bài xích, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt cô. Đột nhiên anh nhận ra điểm kì lạ trong quan hệ giữa hai người, cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh, dường như chỉ cần anh không gọi cho cô là giữa họ hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào cả.

Giống suy nghĩ ban đầu của anh, anh tưởng rằng chỉ cần mình muốn là có thể dễ dàng từ bỏ cô, không có bất cứ nỗi lo lắng nào. Có lẽ ngay từ đầu anh đã ý thức được hai người rất khó đến được với nhau nên đã cố gắng làm thật nhiều việc cho cô vui, muốn bù đắp lại nỗi hổ thẹn đối với cô.

Thế nhưng hiện giờ, anh nhận ra bản thân đã lún quá sâu, không thể buông tay cô.

“Vậy anh ngủ sớm đi nhé”.

“Ừ.” Anh nghe lời cô, cúp máy, chìm vào giấc ngủ.

Ngồi trong nhà hàng, nhìn đồng hồ đã quá giờ hẹn mười phút, khóe miệng Cố Diễn Trạch hơi nhếch lên, đang định đi lấy di động ra thì thấy đối phương khoan thai đi tới.

“Xin lỗi, vừa nãy ra khỏi nhà em có chút việc đột xuất.” Lý Giai Tinh áy náy nói.

“Không sao, tôi cũng đang rảnh.” Cố Diễn Trạch vừa nói, vừa đưa thực đơn cho cô ta.

Lý Giai Tinh cười: “Tôi cứ tưởng nhà họ Cố không chú trọng tới việc dạy con cái tách phong ga-lăng, hóa ra chỉ là tùy thời mới bộc lộ”.

“Thực ra tôi là người theo xu hướng đối sự bất đối nhân (1)

(1) Đối sự bất đối nhân: Hành động dựa theo tình huống, không quan trọng đối phương là ai.

Lý Giai Tinh mím môi không nói.

Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Chẳng lẽ cô không biết, khi thích một thứ, muốn có được nó thì cần phải chinh phục được những thứ xung quanh nó trước đã?”.

Lý Giai Tinh tỉ mỉ quan sát Cố Diễn Trạch, cảnh giác hỏi: “Anh có ý gì?”

“Cô rõ hơn tôi mà!” Cố Diễn Trạch vẫy tay ra hiệu với phục vụ: “Nếu cô không gọi món thì để tôi gọi vậy”.

Xong xuôi, anh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lý Giai Tinh, nói: “Cô Lý, hình như cô rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình nhỉ?”

Lý Giai Tinh bấy giờ mới mỉm cười. Trước đây, cha cô từng nói, Cố Diễn Trạch chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, du học Mỹ về chẳng qua là cái mác mà thôi, chứ thực lực hoàn toàn không có. Nhưng xem ra, cha cô lần này đã đoán sai rồi, Cố Diễn Trạch chẳng những được cái mã ngoài mà còn có mắt quan sát rất tinh tế, ăn nói sắc sảo. Rõ ràng ở lễ cưới hôm đó, cô chỉ liếc nhìn Lâm Trạch có vài lần, không ngờ Cố Diễn Trạch cũng phát hiện ra…

“Em chẳng hiểu anh nói gì cả.”

Cố Diễn Trạch không bận tâm tới Lý Giai Tinh, chỉ tập trung ăn cơm, lát sau anh liếc nhìn cô ta rồi hờ hững nói: “Tôi cứ tưởng con gái đều ăn uống từ tốn, rất chú ý tới hình ảnh bản thân cơ”.

“Đấy là vì anh quen toàn những cô thục nữ.” Lý Giai Tinh vẫn thản nhiên ăn: “Chẳng nhẽ anh không cảm thấy em thoải mái ăn thế này sẽ kích thích anh ăn ngon miệng hơn à?”

“Ờ đúng là như vậy thật”

Lý Giai Tinh giữ im lặng một lát mới hỏi: “Ăn xong tính làm gì?”

“Cô thật sự giao toàn quyền quyết định cho tôi đấy à?” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Vậy thì cứ đi theo tôi là được”.

Sau đó, Cố Diễn Trạch đưa Lý Giai Tinh đi đánh bóng bàn. Anh chơi rất giỏi, so tài vài trận, Lý Giai Tinh đều thu, cô tức giận nói: “Đối với bạn gái, anh cũng thế bày sao? Không biết nhường phụ nữ gì cả”.

“Dù sao thì cô cũng đâu có thân phận đặc biệt gì? Thôi cứ chờ thua tiếp đi.”

Lý Giai Tinh sững sờ. Người đàn ông này là kiểu người gì vậy?

Cố Diễn Trạch có vẻ rất thỏa mãn: “Giờ mới phát hiện ra ưu điểm của tôi hả? Chưa hết đâu, lát nữa sẽ cho cô cảm nhận dần dần”.

Lý Giai Tinh rất nhanh chóng được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cố Diễn Trạch, bất kể là trượt băng hay khiêu vũ, chơi gôn hay cưỡi ngựa, anh đều thành thạo. Thông thường, những người biết nhiều thứ thì không quá giỏi, nhưng Cố Diễn Trạch thì khác, anh chẳng những biết nhiều mà còn cái gì cũng suất sắc.

Ném một quả Bowling xong, Cố Diễn Trạch quay sang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Giai Tinh, anh mỉm cười: “Sao? Khuất phục nhanh thế à?”

“Còn có cái gì mà anh không biết không?”

“Ừm, để tôi nghĩ xem, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói với cô.”

“Nhà anh đúng là có gene ăn hiếp kẻ khác.”

“Ha ha …hối hận vì không thích tôi ngay từ đầu chưa?”

Lý Giai Tinh lắc đầu: “Em cảm thấy rất may mắn. Bởi vì anh thật sự khiến người ta khó mà tin được rằng anh cũng biết thế nào là thích một người”.

Không rõ có phải ảo giác hay không. Lý Giai Tinh đột nhiên thấy trong mắt Cố Diễn Trạch ẩn hiện nỗi ưu tư khó hiểu.

Một ngày đi cùng nhau, Lý Gia Tinh đã phần nào hiểu được tính cách của Cố Diễn Trạch, thật lòng mà nói thì cũng có cảm giác “tiếc vì gặp nhau quá muộn”.

phần 4

Hai người thuê rất nhiều đĩa phim về xem. Thỉnh thoảng, lúc đang cười ngặt nghẽo, anh bỏ một miếng đồ ăn vào miệng cô, thỉnh thoảng, thấy cô trầm tư nhìn màn hình, anh ôm cô vào lòng, hôn thật lâu, sau đó hai người tiếp tục xem phim…

Hôm đó cũng là lần đầu tiên Cố Diễn Trạch cảm nhận được, hóa ra cô cũng có lúc biến mất, mà anh thì vô cùng sợ cảm giác mất mát, vì thế, anh lựa chọn giữ chặt lấy cô.

Xem phim đến nửa đêm, có lẽ đã mệt, Sơ Ảnh ngủ thiếp đi. Cô ngủ trông rất yên bình, nét mặt mềm mại dịu dàng. Cố Diễn Trạch bất giác mỉm cười, ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng cô khẽ cựa quậy, anh không dám thở mạnh sợ làm cô tỉnh. Lát sau, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô nằm trên giường rồi cẩn thận đắp chă cho cô. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh thở dài: Cố Diễn Trạch, lần này mày thật sự xong đời rồi.

Anh nằm cuộn tròn trên sofa, có lẽ ban ngày đi xa nên mệt, vừa đặt lưng xuống liền ngủ.

Hôm sau, Cố Diễn Trạch vừa mở mắt thì nhìn thấy Sơ Ảnh đang nhìn mình. Có lẽ hơi bất ngờ, cô vội quay đầu đi, nói: Chào buổi sáng!”

Trông gương mặt ửng đỏ của cô, anh thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên: “Đi ăn sáng nhé”.

Ăn sáng xong, Cố Diễn Trạch đưa cô về trường. Sơ Ảnh có vẻ lúng túng, lát sau cô lên tiếng: “ Thực ra…”

“Sao?”

“Có thể trốn học!” Cô rụt rè nói, giống như mình vừa làm sai chuyện gì.

Cố Diễn Trạch ngây người nhìn cô mấy giây, sau đó mỉm cười gật đầu.

Hai người di dạo đến hồ Quân Ngôn, đột nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở đây, có đánh chết anh cũng chẳng ngờ lúc ấy cô sẽ nói câu: “Tôi biết bơi”.

Có điều, cuộc vui nào rồi cũng tàn, Cố Diễn Trạch phải quay về Thâm Hạ.

Lần này, Sơ Ảnh không trốn nữa mà tiễn anh ra sân bay. Cố Diễn Trạch rất muốn hỏi cô vì sao lần trước không đến tiễn mình, nhưng thấy cô im lặng, anh lại nói: “Anh không có ở đây, em đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, không được dấu trong lòng”.

“Nhỡ anh chê em phiền phức thì sao?”

“Ai bảo thế?” Anh nhéo mũi cô: “Anh vui chết đi được ấy chứ! Như thế chứng minh trong lòng em có anh, vì có anh mới gọi điện nói với anh!”

Sơ Ảnh gật đầu, sau đó lặng lẽ nhìn anh đi vào cửa soát vé.

Mãi đến khi bóng anh khuất hẳn, cô vẫn còn đứng yên, tâm trạng cô lúc này hoàn toàn khác với lần trước. Một lúc lâu, cô mới rời khỏi sân bay.

Ra bên ngoài, cô ngẩng lên nhìn bầu trời. Chiếc máy bay vừa cất cánh kia tựa hồ chính là người mà cô luôn nhớ nhung. Ngay cả bản thân cô cũng không biết dáng vẻ của mình xinh đẹp và dịu dàng đến mức nào.

Chương 8 – Phần 1

Quả nhiên, Cố Diễn Trạch thực hiện đúng lời hứa, mỗi ngày, anh đều gọi điện cho Sơ Ảnh dù chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ kể những việc làm trong ngày rồi kiên nhẫn nghe cô nói hết chuyện này đến chuyện khác. Thỉnh thoảng nếu bận, anh chưa kịp gọi thì cô sẽ chủ động gọi cho anh. Hễ thấy điện thoại của cô là anh lập tức nghe không hề do dự. Lắm khi đang họp, anh cũng đi ra ngoài nghe máy, để cả phòng họp ngồi chờ anh kết thúc cuộc gọi không quan trọng kia.

Cuối tuần nào, Cố Diễn Trạch cũng bay đến Xuyên Nhiên gặp cô. Về sau, anh phát hiện ra một vấn đề.

“Hay là chúng ta thuê một căn hộ đi. Mỗi lần anh qua đây cũng không cần phiền phức vào thuê phòng khách sạn, hơn nữa, anh không ở đây, em cũng có thể đến.”

Bùi Sơ Ảnh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Anh hiểu suy nghĩ của cô. Anh cũng thừa nhận, mình muốn ở cùng cô, nhưng xem biểu hiện của cô thì rõ ràng là không muốn lắm. Vì thế, anh thở dài nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, không được cũng không sao.”

Chuyện này chấm dứt như thế, cuối cùng Cố Diễn Trạch đành làm một thẻ VIP, đặt một phòng cố định ở khách sạn. Anh hoàn toàn không nghĩ ra, thế này có khác gì thuê căn hộ riêng đâu? Có điều, cô đã thích vậy thì anh cũng không có ý kiến.

Thấm thoát đã hơn một năm. Tần suất Cố Diễn Trạch đến Xuyên Nhiên không hề giảm. Rốt cuộc thì La Hinh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

“Ông có thấy Cố Diễn Trạch hay đi Xuyên Nhiên không?”

Cố Khải Minh lật một trang báo, nói: “Lần này nó đi với lí do gì?”

“Họp lớp cấp ba.” La Hinh rầu rĩ nói.

“Ờ, bạn bè thân quá, một năm họp hơn mười lần.” Thực ra, Cố Khải Minh không mấy chú ý tới chuyện này. Trừ lần đầu tiên Cố Diễn Trạch gây chuyện ra, còn lại ông khá hài lòng về biểu hiện của con trai. Hiện tại, Cố Diễn Trạch chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông, ông tin tưởng vào mọi quyết định của con trai.

“Chắc là bạn cấp một họp vài lần, cấp hai họp vài lần, cấp ba lại vài lần nữa. Tính nó thế đương nhiên có nhiều bạn thân rồi.” La Hinh nói với vẻ đắc ý.

“Thế bà còn lo cái gì?” Cố Khải Minh nói.

“Ông…” La Hinh bực bội không muốn nói thêm.

Cố Diễn Trạch vừa về tới nhà liền bị mẹ kéo đến thủ thỉ: “Con nói thật cho mẹ biết, con đi Xuyên Nhiên để làm gì mà hầu như tuần nào cũng đi? Có mấy ngày nghỉ cũng chạy sang đấy. Rốt cuộc ở đấy có thứ gì hớp hồn con hả?”

“Con mệt lắm, có việc gì để mai nói đi mẹ.” Cố Diễn Trạch ủ rũ nói.

“Lần nào về nhà mà con không kêu mệt?” La Hinh kiên trì: “Hôm nay con phải nói rõ cho mẹ nghe”.

Cố Diễn Trạch day thái dương: “Thế mẹ muốn có đáp án thế nào ạ?”

“Có phải con đang nuôi gái ở đấy không?” La Hinh hoài nghi.

Cố Diễn Trạch hơi cau mày: “Cái gì mà nuôi gái? Dù có thì cũng là người yêu. Chúng con đều bình đẳng, mẹ đừng phân biệt cao thấp”.

La Hinh giật mình: “Hóa ra đúng là bị phụ nữ mê hoặc rồi? Tuần nào cũng chạy tới đó!”. Bà có phần tức giận hỏi: “Con gái nhà ai? Gia đình thế nào?”

Cố Diễn Trạch chẳng nói chẳng rằng liền đóng cửa phòng lại.

Bây giờ anh mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Anh vốn không muốn giấu giếm bố mẹ, cũng sẽ không để họ ngăn cản chuyện của mình. Anh và Sơ Ảnh qua lại đã hơn một năm, anh rất hài lòng về tình hình hiện tại. Sơ Ảnh đã tốt nghiệp và đang thực tập ở một công ty, nhưng điều này khiến anh khá sầu não, bởi vì buổi tối Sơ Ảnh về rất muộn, thời gian cuối tuần hoàn toàn kính tặng cho giấc ngủ. Anh vốn muốn vui vẻ ở bên cô, nào ngờ cô lại bị công ty hành hạ đến mức kia, anh đau lòng muốn chết. Anh chẳng dám chê trách gì cô. Kết quả mấy lần đến Xuyên Nhiên đều chỉ để nhìn cô ngủ.

Hiện giờ, đến lúc phải suy nghĩ về chuyện tương lai rồi.

Trước đây khi quyết định quay về tìm cô, anh vẫn chưa chắc chắn có thể mang lại tương lai cho cô. Mỗi đôi tình nhân cho dù có trải qua quá trình thế nào thì kết quả cũng chỉ là một trong hai: kết hôn hoặc chia tay. Anh chẳng hề do dự loại bỏ trường hợp thứ hai, thế nhưng, trường hợp một…

Hôm sau, Cố Diễn Trạch không đến công ty ngay như thường ngày mà bình tĩnh nán lại đối diện với bố mẹ. Cố Khải Minh không nói tiếng nào nhưng trong lòng cũng dự liệu được con trai hẳn là có điều muốn nói: “Bố mẹ ở nhà có khi nào cảm thấy buồn tẻ không?”

“Nói thẳng vào chuyện chính đi!” La Hinh vẫn chưa bình thường trở lại sau thái độ của con trai mình tối qua.

“Chủ yếu con muốn biết bố mẹ có muốn nhà mình nhiều thêm một người hay không thôi?”

Cố Khải Minh điềm tĩnh hỏi: “Đối phương là người thế nào?”.

Cố Diễn Trạch thành thật nói cho bố mẹ biết rõ gia cảnh của Bùi Sơ Ảnh, không giấu giếm bất cứ điều gì.

La Hinh nghe xong liền phản đối: “Một cô gái bình thường như thế sao có thể bước chân vào nhà chúng ta?”

Cố Khải Minh chỉ im lặng.

Cố Diễn Trạch cũng không nói gì thêm, bình thản đến công ty. Kết quả này anh đã dự liệu được từ lâu, không có gì ngạc nhiên. Anh phải thu xếp ổn thỏa chuyện ở đây rồi mới trở về Xuyên Nhiên gặp cô được. Lí do khiến anh đi đến quyết định này lại là một giấc mơ.

Anh cảm thấy giấc mơ đó còn đáng sợ hơn cả ác mộng. Trong mơ, anh thấy Sơ Ảnh mặc váy cưới, anh gọi cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn kiên định đi theo một người đàn ông khác. Lúc ấy, trái tim anh vô cùng đau đớn, sau đó, anh tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán, trong lòng còn chưa vơi nỗi sợ hãi. Giây phút ấy, anh mới nhận ra đâu là chuyện mình sợ nhất.

Ham muốn cưới cô không quá nhiều, nhưng cô kết hôn với một người khác đối với anh chẳng khác nào hình phạt năng trì. Anh không thể nào chấp nhận được nỗi đau ấy, vì thế chỉ có một cách duy nhất là cưới cô.

Tuần này, Cố Diễn Trạch không đến Xuyên Nhiên. Anh đi làm đều đặn như thường, chỉ có điều, khi ở nhà, anh không nói một câu, không ăn cơm chung với bố mẹ.

Tình hình kéo dài nửa tháng, rốt cuộc Cố Khải Minh phải lên tiếng trước.

“Đưa con bé về cho bố mẹ gặp”.

Cố Diễn Trạch mỉm cười, anh biết mình sẽ thành công chỉ không ngờ lại nhanh như thế.

Cố Khải Minh đương nhiên hiểu rõ tâm tư con trai mình, một khi đã muốn làm gì thì nhất định sẽ nói ra, nhưng đó không phải là thương lượng, mà là thông báo. Cho dù người khác đồng ý hay không thì anh vẫn sẽ làm. Hơn nữa, thông qua sự việc xảy ra cách đây hơn một năm, Cố Diễn Trạch dường như đã nói rõ, hôn sự của anh chỉ có thể do anh quyết định.

“Vâng, con đảm bảo bố mẹ sẽ thích cô ấy”.

Cố Diễn Trạch ngay lập tức lên máy bay đến Xuyên Nhiên. Anh định gọi điện thoại báo trước cho cô như mọi lần, nhưng hôm nay anh không làm thế, anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Đáng tiếc, cái gọi là “niềm vui bất ngờ” đã trở thành sự hụt hẫng khi anh xuống máy bay và nhìn thấy rất nhiều người tới đón người thân. Tệ hơn nữa Sơ Ảnh đã đổi nơi ở, đồng thời xin nghỉ phép vài ngày. Cố Diễn Trạch tức giận đấm vào tường, nghĩ tới giấc mơ kia, anh cảm thấy mình sắp phát điên.

Anh gọi điện cho cô, lòng thấp thỏm chỉ sợ cô tắt máy.

“Em đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Nghe vậy, Cố Diễn Trạch có phần hoảng hốt, bởi vì chủ nhà trọ rõ ràng nói là cô đã chuyển đi.

“Không đi làm à?”

“Em xin nghỉ phép rồi…”

Bấy giờ, Cố Diễn Trạch mới chợt nhớ ra điều gì, anh nói: “Ý em là nhà…”.

“Nhà em.” Sơ Ảnh ngây người: “Nơi bố mẹ em ở”

Cố Diễn Trạch thở phào một hơi: “Thế em mau tới đón anh, anhd dang ở dưới cổng nhà trọ của em”.

Cúp máy, anh bắt đầu chờ. Khi vừa nhìn thấy Sơ Ảnh anh liền nói: “Anh đợi em một tiếng ba mươi bảy phút”. Giọng điệu đầy sự ấm ức.

“Tắc đường.” Cô giải thích.

“Nhà xa lắm à?”

“Ừ.”

Cố Diễn Trạch cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc. Anh cùng cô ngồi xe buýt đến bến xe rồi lên một chiếc xe khách đường dài. Xe chạy đến một vùng quê nhỏ, dãy ngô đồng xanh mướt hai bên đường khiến tâm trạng Cố Diễn Trạch tốt hẳn lên.

“Nhà em…” Sơ Ảnh ngập ngừng.

“Sao?” Anh thờ ơ hỏi.

“Không tốt như anh tưởng đâu.”

Cố Diễn Trạch cười: “Anh chưa từng tưởng tượng đến”.

“Thế lần này anh đến đây làm gì?”

“Ơ, chẳng phải lần nào anh đến cũng chỉ vì một lí do thôi ư?” Anh nhìn cô mãi, khiến cô mất tự nhiên.

“Thế anh có đến nhà nghỉ.” Cô rầu rĩ nói.

“Vì sao?”

“Không vì sao cả.”

“Nhưng anh không có tiền.” Cố Diễn Trạch nhún vai

Chuyện này đâu thành vấn đề. “Em có.” Sơ Ảnh nói.

“Anh không cần tiền của phụ nữ.” Hôm nay, anh nhất định phải ở nhà cô.

“Tóm lại anh muốn làm gì?” Cô lườm anh.

“Anh đáng ghét lắm à? Anh tưởng mình là hàng bán chạy chứ!” Cố Diễn Trạch làm bộ tủi hờn. Sơ Ảnh cũng không nhịn được cười.

“Thôi thôi, ngồi máy bay chắc mệt rồi, anh ngủ một lát đi. Mất một tiếng mới đến nơi cơ”.

Đề nghị này không tồi, Cố Diễn Trạch đúng là hơi mệt.

Lúc anh tỉnh dậy thì xe đã vào bến. Sơ Ảnh nhìn bộ dạng ngái ngủ của anh, cười nói: “Em tưởng anh ngủ luôn không dậy”.

Cố Diễn Trạch nhún vai: “Em nỡ lòng?”

Sơ Ảnh không nói gì thêm, thầm nghĩ, tốt nhất không thèm quan tâm tới người này.

Thực ra Cố Diễn Trạch không nói cho cô biết, nếu không phải ở phòng riêng thì anh ngủ không được say, chỉ chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Vì thế, anh biết rõ trên đường xảy ra những chuyện gì, chẳng những biết xe đã về đến bến mà còn biết dọc đường cô luôn ngây ngốc nhìn anh. Nghĩ vậy, anh không khỏi mỉm cười.

Sơ Ảnh không tránh khỏi hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô mang một người khác giới về nhà, không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào. Cố Diễn Trạch đột nhiên nắm tay cô, khiến cô bình tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.