Bụi Trần Năm Xưa

Chương 2: Chương 2




Nội điện.

Hoàng đế yên ổn nhắm mắt, hồ như đang ngủ, trong tay nắm chặt một cuộn tranh. Cuộn tranh ấy thoạt trông có vẻ đã cũ, màu cũng đã phai, nhưng hoàng đế chẳng màng, cứ khư khư giữ lấy. Tay y siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch ra.

Bên ngoài long sàng đặt một chiếc giường nhỏ, trên đó là một nữ tử đang ngồi. Nàng chắc đã ngoài bốn mươi, trông vẫn còn xuân, song đáy mắt lại ẩn chứa vẻ lưu luyến mơ hồ khiến nàng trông già dặn đi nhiều.

Nàng yêu nam nhân này, dù y chẳng hề thương nàng. Chỉ là, nữ nhân của y có ai lại không yêu y, vị ngoài cung kia, hay những vị trong cung, và ngay cả người đã khuất kia?

Lúc vào cung, tuổi còn nhỏ, đâu hiểu được chốn này không dung được ái tình, nên cứ lặng lẽ yêu nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này, vì y mà nhăn mặt nhíu mày, vì y mà hân hoan cười nói.

Ai mà chẳng thế…

“Sao cuộn tranh này lại ở chỗ nàng?” Chưa kịp định thần thì nàng đã nghe người trên giường lạnh lùng hỏi.

Lệ phi khẽ cười, cuộn tranh này là Thường phi tặng nàng trước khi nàng ấy thất sủng, nàng thực sự rất thích. Nếu không phải hôm nay hoàng đế vô cớ nổi giận, nàng cũng không nỡ mang nó ra.

“Cố nhân tặng.”

Người trên giường bỗng mở mắt, đôi mắt vẩn đục lóe lên vài tia sáng.

Lệ phi cười cười, y vẫn luôn nhớ người kia, không phải sao?

“Hai nàng rất thân với nhau?”

Lệ phi thoáng chớp mắt, trong lòng thầm mỉa mai. Ngôi cửu ngũ, hóa ra cũng không sung sướng gì, cứ cho rằng không nói ra tên người kia thì sẽ quên được nàng, lại không biết nhớ thương đã kết vảy trong lòng từ lâu.

“Nô tỳ cả gan hỏi hoàng thượng một câu được không?”

Tâm tình hoàng đế tựa hồ rất tốt, môi khẽ nhếch lên, ngầm cho phép.

Lệ phi mỉm cười, nhớ nhiều năm trước từng có người nói y cười như vậy thực khiến người khác thấy ghét. Hôm nay nhìn kỹ, quả nhiên đáng ghét.

“Mấy năm nay hoàng thượng có hối hận không?”

Y đang nằm liền ngồi dậy, vẻ suy sụp tinh thần ban nãy dường như chưa hề có, đôi mắt bừng lên dữ tợn, lửa giận vừa mới đè xuống lại nổi lên.

“Làm càn!”

Đêm nay sang đây là muốn nói rõ một chuyện, đã dự định như vậy, Lệ phi cũng không quan tâm gì khác. Dù hoàng đế nổi giận, nàng vẫn khoan thai ngồi trên giường nhỏ, cười nhạt.

Thường phi nói, lúc hoàng thượng tức giận, cùng lắm là dọa chém vài người mà thôi, có gì phải sợ.

Nữ tử kia, nàng thực rất yêu thích.

Lúc mới vào cung, Lang hậu hay khó dễ Thường phi, song Thường phi luôn cười cười cho qua. Nếu không phải Thường phi âm thầm khuyên can, sợ rằng ngôi vị hoàng hậu hôm nay đã sớm đổi chủ.

Lang hậu quả thật ngu muội, cho rằng người hoàng đế yêu nhất là nàng ta, nhưng nhìn hậu cung mà xem, giai lệ như vân, liệu có mấy người may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng đế?

“Thường phi quả nhiên hiểu rõ tâm tư hoàng thượng, nàng nói nếu một ngày nào đó hoàng đế tức giận với thái tử thì nô tỳ hãy dâng cuộn tranh này lên cho hoàng thượng.”

Lệ phi khép hờ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng giọng nói của nàng mang theo nỗi buồn man mác. Nói nàng không đố kỵ là dối lòng, ngoài cung có người y yêu nhất, trong cung lại có người yêu y nhất, còn nàng, cái gì cũng không phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.