Trần Thư Cạnh vừa tắm xong, trên eo quấn một cái khăn tắm, để lộ bờ vai và đường cong lưng đẹp đẽ khỏe khoắn, kéo dài đến biến mất trong chiếc khăn làm người khác nhìn đến mơ màng.
Ánh mắt Giang Kiều không thể cưỡng nổi lưu luyến nhìn, miệng cậu nuốt một ngụm nước miếng. Giang Kiều nghĩ thầm, u là trời cảnh đẹp vậy mà cậu phải bỏ đi để đi tìm Hà Tân Nam……
Trần Thư Cạnh không để ý đến cậu, chỉ lo cởi khăn tắm, đại điễu diễu võ dương oai run lắc, bọt nước từ trên người chảy xuống đùi rất nhanh đã biến mất trong cái quần lót Supreme màu đen.
Hắn không mặc áo ngủ, trực tiếp nằm lên cái giường lộn xộn, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, bộ dáng lười biếng mở điện thoại.
Giang Kiều ngồi ở mép giường, “Tôi, có thể đêm nay tôi sẽ đi.”
Trần Thư Cạnh vẫn không ngẩng đầu lên, “Ừm.”
Thái độ của hắn không nóng không lạnh, giống như không muốn tiếp tục thân thiết làm Giang Kiều không biết mình nên làm gì tiếp theo, cậu chỉ yên lặng tránh đi, tìm quần áo nữ muốn thay ra.
Lúc nãy bị đè ở nhà tắm lành tình, cái váy da kia đã bị làm nhăn, toàn là những nếp gấp. Trên chiếc áo lông trắng còn dính vài vệt nước, giống như có mùi vị tanh nồng của tinh dịch, hoặc cũng do tác dụng tâm lý của cậu.
Đang lúc Giang Kiều rối rắm có nên mặc hay không, thì Trần Thư Cạnh mở miệng hỏi cậu: “Đi đâu?”
“Ra sân bay.” Giang Kiều lập tức giải thích, “Mẹ tôi muốn tôi giữ bạn trai lại, nhưng tôi chỉ muốn cùng hắn ta đối chất, để cho hắn đừng có nói thêm nói bớt.”
“Ồ,” Trần Thư Cạnh gác cánh tay lên thành giường, vỗ cái gối bên cạnh, “Lại đây.”
Giang Kiều: “……”
Giang Kiều nghe lời trèo lên giường, cúi đầu ngoan thật là ngoan để hắn nắm cổ ôm vào lòng, gương mặt kề sát cơ ngực trần trụi bóng loáng, cậu vòng tay ôm eo Trần Thư Cạnh.
“Làm sao ạ.”
Trần Thư Cạnh xoa mông cậu, thấy cậu hạ eo phối hợp, không khỏi buồn cười: “Đối chất cái gì? Sự thật là em đi tìm đàn ông mà, bé dâm đãng.”
Giang Kiều đẩy hắn một cái.
Tại sao lại là chữ này, thật là! Nhưng đại khái là Trần Thư Cạnh cười, kia ánh mắt lưu chuyển hết sức mê người, Giang Kiều vậy mà không có giận, chỉ oán trách nói:
“Không phải, hắn ngoại tình trước mà!”
“Em có chứng cứ?”
“Tôi xem lịch sử trò chuyện…… không có.”
“Vậy em đối chất cái rắm ấy.” Trần Thư Cạnh cười nhạt, “Còn không bằng ngủ với tôi, sáng mai lại nói.”
Giang Kiều cười khổ nói: “Nhưng mà bây giờ hắn đang ở sân bay, lỡ như đi mất mẹ tôi nhất định sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ không cho tôi……”
Cậu vốn định nhắc tới chuyện du học, nhưng lại nuốt vào. Xét cho cùng, trường học cậu nộp hồ sơ chỉ ở mức trung bình, mặt Giang Kiều không dày, cậu sợ lại chọc người khác chê cười.
Trần Thư Cạnh cũng không để ý, “Nói như vậy là em muốm giữ hắn lại?”
“Ừm.”
“Vậy đơn giản thôi.”
“Hả?”
Trần Thư Cạnh trở mình đè lên Giang Kiều, cánh tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, dương v*t bự dính sát vào đùi làm Giang Kiều phản xạ có điều kiện cứng cả người, tim đập tăng tốc, nhìn đến lại ngại ngùng.
Cảm giác như bị vây quanh khống chế, nhưng lại không quá mức khó chịu.
Trần Thư Cạnh duỗi tay mở tủ đầu giường, lấy ra cái điện thoại Blackberry đời cũ, mân mê hai cái mở ra, hỏi Giang Kiều: “Biết số điện thoại ai kia không?”
“Bạn trai cũ tôi hả?” Giang Kiều gật đầu, “Biết, tôi giúp hắn ta mua mà.”
“Vậy em nói cho tôi.”
“Được, mà anh làm gì ạ?”
Trần Thư Cạnh lười giải thích, trực tiếp bấm gọi, bật loa, lúc hắn mở miệng thì âm điệu hoàn toàn thay đổi, đó là giọng tiếng Anh với phát âm cực chuẩn, lạnh như băng nói:
“Tiên sinh, chúng tôi phát hiện một lít ma túy trong phòng anh ở trước kia, bất kể anh đang ở đâu, mong anh lập tức quay lại đây, đồng nghiệp của tôi sẽ giải quyết những việc liên quan. Nếu không chúng tôi sẽ thực hiện lệnh truy nã.”