Giang Kiều: “……”
Giang Kiều tức giận, cậu không thể chấp nhận được nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể trầm mặc mà cắn môi dưới.
Dáng vẻ làm người khác nhìn mà đau lòng, giống như cậu vợ nhỏ uỷ khuất. Trần Thư Cạnh liền cười rộ lên, thân mật bế cậu lên giường, ôm vào lồng ngực dỗ dành nói:
“Được rồi, tại lỗ dâm của em chặt, chịch nhiều lần tôi cũng sợ em đau, không làm thì không làm. Chỉ ôm ngủ thôi, ngày mai hẳn đi, nha?”
Giang Kiều: “Như thế nào tôi cũng không tin.”
“Thật mà, hứa luôn.”
Tuy rằng cậu đã có kinh nghiệm, biết Trần Thư Cạnh trở mặt như lật sách, ở trên giường nói chuyện như đánh rắm, nhưng lúc hắn ngọt ngào thì đúng như muốn lấy mạng người ta, cứ như từ sói con biến thành chú mèo nhỏ, chỉnh lại bộ lông dụi vào lòng người làm nũng.
Giang Kiều đứng không vững, ngoan ngoãn đi tắm rửa, bị Trần Thư Cạnh nắm nắm tay nhỏ lạnh lẽo kéo lên giường, cọ cọ chóp mũi vào cổ ôm cậu vào trong ngực.
Tim cậu loạn nhịp, ôm lấy vòng eo của Trần Thư Cạnh, ngửi mùi tùng hương ở cổ đối phương, Giang Kiều nghĩ hắn sẽ làm gì đó, cậu cũng đã chuẩn sẳn sàng rồi.
Nhưng cái gì Trần Thư Cạnh cũng không làm.
ĐM vậy mà hắn ngủ luôn.
Hai người đều trần trụi, chỉ mặc có cái quần lót, đùi dán vào nhau. Giang Kiều nhộn nhạo nửa ngày, lặng lẽ nâng mi liếc trộm, sắc mặt tức khắc tái xanh, tức giận đến đau đầu.
Trước đây Hà Tân Nam cũng vậy, chẳng lẽ đàn ông sau khi hôn là ngủ luôn hả?!
Nhưng cậu cũng hết cách, sợ làm hắn thức giấc, điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Giang Kiều bị hương vị thức ăn đánh thức, cậu chỉ mặc áo sơ mi còn bên dưới thì trần trụi đi đánh răng, xong mới tò mò chạy vào phòng bếp xem.
Giang Kiều thấy Trần Thư Cạnh mặc áo ngủ, đang đứng đó nấu hoành thánh nhỏ, hắn nấu đầy một nồi, khi chín Trần Thư Cạnh vớt chúng ra cái chén. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Kiều cười nói:
“Tôi chỉ tìm được cái này, em tạm ăn một chút đi?”
Trên bàn có đầy đủ bánh mì nướng bơ, rau củ, nước tương và dấm. Giang Kiều không hề cảm thấy miễn cưỡng.
Cậu nghĩ như vậy là siêu thân mật luôn í.
Trần Thư Cạnh ngược lại rất ung dung, rót nước cho cậu xong liền rót cho mình, còn thuận tiện chơi một ván game.
Hoành thánh này rất nhỏ, một ngụm có thể ăn đến hai ba cái, nhưng mới vừa nấu xong còn rất nóng.
Giang Kiều chậm rãi vừa thổi vừa ăn, cánh môi căng mọng phấn nộn cánh môi hé mở, ửng hồng vì khí nóng, làm làn da cậu càng thêm trắng nõn mịn màng.
Trần Thư Cạnh vừa nhìn thoáng qua đã không thể dời mắt. Ánh mắt hắn như nhìn một bảo bối trân quý, đôi mắt sáng lắp lánh nhưng lại giống như mặt nước yên tĩnh, không hề chớp mắt.
Trần Thư Cạnh nói: “Thật ra tôi đúng là luyến tiếc em.”
Bàn tay cầm muỗng của Giang Kiều run một cái, nhịp tim bỗng nhiên gia tăng tốc độ.
Cậu nghĩ thầm, đây là có ý gì, còn định liên lạc nữa hả? Không phải là tình duyên sương sớm sao, tương lai còn có thể hẹn ước?
Trần Thư Cạnh chống đầu, lười nhác híp mắt, giống như có thể đoán trúng tâm tư của cậu, nở một nụ cười không thể phân biệt thật giả.
Trong mắt Trần Thư Cạnh có khát vọng, có tình dục, thậm chí còn có cả dục vọng khống chế, Giang Kiều bị nhìn đến nổi gò má nóng lên, đầu óc như phát sốt, chờ hắn nói gì đó, nghĩ xem chính mình nên trả lời thế nào.
Nhưng Trần Thư Cạnh cái gì cũng không nói.
Trần Thư Cạnh ăn xong bữa sáng, không nhanh không chậm gọt hai quả táo, cắt thành những khối nhỏ để giữa bàn, lại hỏi cậu:
“Có muốn uống thêm sữa chua không?”
Giang Kiều lắc đầu, trực giác lại khẩn trương lên.
Cậu tự nhận ở chung với Alex hai ngày cũng đối với hắn có chút hiểu biết, ân cần chiếu cố cậu nhất định sẽ đòi lại một trận *** cho ra hồn, hiện tại……
Giang Kiều nỗ lực khống chế mình không được bổ não, kết quả thức ăn cũng không có tâm tình ăn.
Nhưng cho đến khi Giang Kiều buông chén, Trần Thư Cạnh cũng không có làm gì, chỉ là dọn dẹp chén đĩa bỏ vào bồn rửa, giúp cậu thay quần áo và thu dọn đồ đạc.
Giang Kiều hỏi: “Anh đưa tôi đi sao?”
“Ừm.”
“Đi ngay bây giờ hả?”
“Không phải em đang vội gặp vị hôn phu sao.”
“Là bạn trai cũ mà.”
“Ừm, biết rồi.”
Trần Thư Cạnh nâng cằm, nhìn thấy chân cậu vẫn còn mềm, động tác chậm rì rì nên liền giúp cậu lấy áo khoác mặc vào. Lại đem chiếc váy dơ gấp lại nhét vào túi đi học đưa cho cậu.
Giang Kiều nhìn thấy trên túi đi học kia có logo Givenchy, tức khắc lòng bàn tay liền nóng lên, muốn đẩy trở về, “Nếu không anh tìm cái túi nilon là được rồi ạ……”
Trần Thư Cạnh: “Đừng quậy, cầm đi.”
Giang Kiều: “……”
Cậu vội vàng thu dọn xong, Trần Thư Cạnh hỏi cậu đi đâu, hỏi địa chỉ khách sạn, hắn liền gọi Uber, ôm vai đưa Giang Kiều lên xe.
Trần Thư Cạnh tay trái giúp cậu mở cửa xe, tay phải đỡ gáy cúi người khẽ hôn môi Giang Kiều, thân mật cọ cọ trán.
“Trường học tôi có chút việc, em đi đường phải cận thận đó.”
Giang Kiều đầu tiên là nghĩ đến: Trường học? Hắn không phải nói đến đây du lịch sao? Ngay sau đó cậu hiểu được, ngón tay cuộn tròn.
A, hiện tại là lúc kết thúc rồi.
Cậu nghĩ tốt nhất là chia tay ngay tại đây, đỡ phải về khách sạn, lỡ như gặp phải Hà Tân Nam, cả ba đều xấu hổ.
Cho nên Trần Thư Cạnh mới thân mật ôm cậu, làm một bữa sáng ngọt ngào, cho cậu đồ vật xa xỉ. Hắn đem dấu chấm hết viết thật ôn nhu, cũng đủ dứt khoát, ai cũng chẳng thể chê trách được.
Trần Thư Cạnh thật đúng là thành thạo, xử lý hoàn chỉnh đến mức không có một chút khuyết điểm.
Thật là làm người khác hâm mộ.