Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Được Không

Chương 17: Chương 17




Đứng ở trên lầu, Thái Vy lấy làm lạ, ngoài mụ Từ vẫn đến như mọi khi, theo sau một đoạn còn có đào Tuyết, bà ba cùng mấy đứa tôi tớ. Nhưng cô cũng không lo lắng, trái lại trên miệng vẽ ra một nụ cười giả tạo đến hoàn hảo.

- Chào bà Từ. Ô kìa… -Thái Vy ra vẻ ngạc nhiên xen mừng rỡ- Bà ba với chị Tuyết có chuyện gì mà cất công đến đây thăm tôi ạ.

Bà ba cười cười:

- Cũng có chút việc, nhưng chính ra là đến xem con ăn ở có chỗ nào không thoải mái không.

Đào Tuyết nghe vậy khinh bỉ liếc bà ba một cái, ban nãy đã ăn năm đồng của mình rồi, còn không làm như đã bàn.

- Thôi tôi nói luôn, mất công lỡ việc bà lớn sắp xếp cho cô.

Vừa nói vừa thong thả mở đường lên lầu:

- Cách đây không lâu, tôi có đến chỗ cô chơi, khi về cũng không để ý. Bây giờ mới phát hiện ra, thiếu mất bộ xuyến ngọc quý hiếm mà bà lớn tặng tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hôm đó tôi mang, định bụng để tối tiếp khách quý. Trước khi đi thỳ ghé chỗ cô.

Thái Vy mặt không biến sắc, nhẹ bước đến trước mặt Tuyết, cười khẩy nhìn cô:

- Chị nói thế, ý là đã làm rớt ở chỗ tôi, thời gian lâu như vậy, tôi có nhặt được thỳ đã sai người trả chị. Đồ quý như thế, nhưng tôi không phải hạng thừa cơ người khác sơ suất mà chiếm làm của riêng.

Đào Tuyết vênh mặt, buông lời xách mé:

- Cái này cô tự nói, tôi cũng không đi guốc trong bụng cô được. Có bà ba ở đây, cô nói không là không, có là có theo ý cô được sao.

Rồi liếc bà ba ra hiệu. Bà ba đành lên tiếng:

- Ta sau khi nghe Tuyết kể lể, cũng sai thằng hầu con sen lật từng ngóc ngách cái nhà rồi, những chỗ có thể, đều tìm qua. Mà không thấy. Bây giờ chỉ còn phòng của con…

Thái Vy đưa mắt liếc đào Tuyết đang mười phần đắc ý, rồi sắc bén trừng mắt với con sen đang co rúm người, nhận thấy bà ba nãy giờ nói nhưng cũng không có nhìn thẳng mặt nàng, trong lòng tự cười, coi như còn chút liêm sỉ đi.

- Bộ vòng đó, quả thật con cũng không biết hình dáng như thế nào, nhưng đồ của bà lớn tặng riêng chị ấy, chắc chắn không những đáng tiền mà còn đáng tình. Song, vật ấy chắc chắn không có ở đây. Muốn vào phòng con tìm cũng được, nhưng nếu quả như lời con nói, cái con cần là một sự công đạo.

Bà ba trước câu nói khẳng khái của cô cũng hơi do dự. Đào Tuyết thấy khí thế ngút trời của Thái Vy, nét mặt lờ mờ hiện lên chút lo lắng, rõ ràng đã sai con sen mang qua, nó cũng báo ả đã nhận, nhưng giờ lại mạnh miệng phủ nhận, không lẽ giả làm mặt cứng. Ban nãy cũng đã hỏi lại nó kĩ càng, nó tuyệt nhiên không dám nói dối. Nghĩ vậy lại an tâm cười lớn:

- Ha ha, điệu bộ ấy cô lừa được bà ba chứ không lừa được tôi. Nếu quả như lời cô nói, tôi đây không những cho cô lời xin lỗi, mà còn bồi cô một quan tiền không kém một xu. Nhưng kết quả ngược lại, tôi chỉ cần cô hầu rượu cho khách trong tất cả các đêm mà tôi diễn trong vòng một tháng. Thế nào?

- Ngoài xin lỗi, và một quan tiền, tôi còn muốn chị dùng cơm chung chiếu với tôi chẵn mười lăm ngày, tôi ăn gì, chị ăn nấy. Thế nào?

- Vậy đi.

Xem như lần này Thái Vy công khai đối đầu với đào Tuyết. Thành quả thu được coi như cũng đáng đi. Thằng hầu con sen sau một hồi lục lọi trở ra đều bẩm không có gì. Riêng con sen run lấy bẩy, chỉ chực té ngã. Đào Tuyết kinh ngạc, đích thân vào lục lọi. Kết quả vẫn là không thấy. Hai mắt long sòng sọc nắm chặt tay Thái Vy, nói như rít:

- Nói, mày giấu ở đâu?

Thái Vy bị mấy ngón tay của ả bấu chặt, đau muốn trào nước mắt, chỉ muốn tát cho ả vài cái cho hả giận.

- Chị thích thỳ cứ ở đó mà thêu dệt, những lời chị nói ban nãy, còn chưa có khô đâu.

Đào Tuyết căm giận nhìn sắc mặt lạnh tanh của Thái Vy, rồi quăng tay cô ra. Thái Vy xoa xoa tay, nhìn bà ba:

- Bà ba, từ đầu đến đuôi bà cũng chứng kiến, hơn nữa bà nhìn dưới sân, gần như tôi tớ trong nhà đã tụ tập đủ, bộ dạng không khác xem tuồng miễn phí.

Rồi ghé tai đào Tuyết nói nhỏ:

- Xem chị một tay che trời được bao lâu.

Đào Tuyết giãy ra, chỉ tay vào mặt Thái Vy gào lên:

- Mày đừng vội đắc ý.

Bà ba hắng giọng, níu tay Tuyết:

- Đừng giận quá mất khôn.

Thái Vy cười mà như không cười, vân vê lọn tóc, nói buâng quơ:

- Lẽ ra thay vì đi tìm loạn lên, chị nên để ý người thân cận một chút, sẽ không xảy ra chuyện ồn ào không đáng có.

Đào Tuyết như chết đuối vớ được cọc, chuyện đến nước này, vẫn phải có một người gánh trách nhiệm. Quay sang cho con sen một cái bạt tai, mạnh đến nỗi nó hộc cả máu mồm. Lại đá thêm một phát, không quên rủa xả:

- Tao cho mày có thiếu thứ gì, theo tao hầu hạ tao có bạc đãi mày không? Ma mày học thói đầu đường cuối chợ. Nói, mày trộm của tao bán được bao nhiêu rồi?

Con sen nãy giờ quỳ sụp dưới đất, dập đầu lia lịa, dập đến nỗi cái trán từ đỏ chuyển sang tím, chỉ chực bật máu, nó khóc rống lên:

- Bẩm cô, con nào dám, con không có, con không có mà cô, xin cô rủ lòng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.