Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh Thế Có Được Không

Chương 48: Chương 48




James xuống tàu, anh vươn vai để thoát khỏi cảm giác mỏi do ngồi lâu. Anh móc trong túi tờ giấy đã ghi sẵn địa chỉ lúc ở trên tàu rồi đưa cho xích lô. Địa chỉ đó chính là căn nhà khi trước đến đây James đã thuê. Vứt hành lí vỏn vẹn chỉ có mấy bộ quần áo đựng trong vali nhỏ, James nhanh chóng ra phố nghe ngóng tin tức. Quả không ngoài dự đoán, bằng trình độ tiếng Việt bậc trung của mình, James cũng nghe ra tin tức như sau từ đám đàn ông mặc áo chùng ngồi uống trà tán dóc: đào nương nổi tiếng một thời đột nhiên mai danh ẩn tích, hóa ra là đi tìm thầy để trau dồi tài nghệ, bây giờ lại xuất hiện, làm khuynh đảo đám đàn ông Hà thành. James cảm thấy hài lòng với mẩu tin tức này. Anh đội mũ, nhanh chóng đi tìm người môi giới.

James cầm tờ giấy hẹn trên tay thở dài não nề. Tiền bạc đúng là không thiếu, nhưng nếu vung tay quá sẽ khiến bà ta nghi ngờ. Sau vụ Sebstian vừa rồi, chắc bà ta cũng cảnh giác nhiều với người ngoại quốc. Cũng may anh là người Pháp. Việc người Pháp xuất hiện ở đây thì không có gì lạ rồi. Hai ngày nữa cũng được. Đã biết chắc Thái Vy ở đó, thì nhanh chậm không quan trọng. Việc cô vẫn hát tiếp khách, chứng tỏ cô không bị ức hiếp nhiều, có chăng là cảm giác bó buộc. Nghĩ thế, James thấy lòng mình dậy sóng, anh vốn muốn để cô cảm thấy tự do, được làm những gì mình thích, không ngờ lại gián tiếp hại cô.

Lại nói về Sebstian. Sau khi tới Edinburgh, anh không về thẳng cung điện mà ở lại khách sạn. Định đúng ngày giỗ mẹ anh mới về. Thế nhưng tối hôm đó, đích thân cha anh đã đến. Sebstian miễn cưỡng đi xuống sảnh tiếp khách đặc biệt giành cho hoàng gia của khách sạn. Cha anh ngồi trên ghế, gương mặt mệt mỏi. Sebstian lạnh lùng bước đến, ngồi xuống đối diện vị công tước già. Một lúc mới mở miệng:

- Công tước Velmont! Chào ngài.

Philip Velmont thở dài nói:

- Con định cả đời sẽ không gọi ta là cha sao?

Sebstian im lặng. Philip gật đầu, hít một hơi dài nói:

- Được rồi, tử tước Velmont. Ta có chuyện này muốn bàn bạc một chút với con.

Sebstian nhìn Philip với ánh mắt dửng dưng.

- Ngài cứ nói!

Philip lại thở dài. Khoảng cách giữa ông và đứa con trai này chắc sẽ chẳng thể phá bỏ được. Sebstian sẵn sàng từ bỏ cái dòng tộc này, từ bỏ tất cả. Nhưng ông không thể để điều đó xảy ra.

- Anh trai con, Ryan sắp tới sẽ được nữ hoàng phong tặng tước vị Bá tước. Sẽ chuyển đến lâu đài cổ ở Glasgow, phụ cận Edinburgh. Điều nàyLàm ta nhớ đến lâu đài Brown Róe của con ở Holyrood. Nữ hoàng có tặng cho mẹ con một tòa lâu đài ở Cramond, so với vùng đất của anh con thì Cramond gần với Edinburgh hơn. Nên ta đã đề nghị với nữ hoàng phong cho con làm bá tước Cramond. Tòa lâu đài tùy ý con đặt tên. Trước hết con hãy về Holyrood, chờ cho đến khi nhận chức.

Sebstian bật cười:

- Công tước, ngài biết là tôi sẽ không nhận mấy cái danh hiệu chức vị gì cả. Tôi càng muốn không vướng bận gì với cái dòng dõi hoàng gia của ngài!

Philip vẫn điềm đạm nói:

- Nếu con nhìn thấy cái này, chắc con sẽ thay đổi.

Philip lôi từ trong bọc vải nâu ra một cuốn sổ được đóng bìa da trông có vẻ cũ. Ông nói:

- Đây là nhật kí của mẹ con.

Sebstian cầm lấy cuốn sổ, cố giữ mặt bình tĩnh nhưng mi mắt nháy liên hồi. Mẹ anh, còn để lại vật này sao.

- Không ngờ mẹ con chiếm vị trí lớn như vậy trong lòng con. Ta càng tin tưởng con sẽ trở thành một bá tước tốt với thần dân của mình.

Philip uể oải đứng dậy, có lẽ Sebstian hiện giờ muốn ở một mình.

- Ta sẽ cho John đi theo giúp đỡ con.

Rồi ông vỗ vỗ vai Sebstian, nhìn đứa con trai út hồi lâu, sau đó nặng nề từng bước rời khỏi.

Sebstian cầm cuốn sổ, lặng lẽ lên phòng. Ban nãy có ngoái lại nhìn cha anh rời khỏi, ông đã già rồi, quả thật già rồi, già và cô độc. Anh thật muốn ôm lấy ông an ủi, nhưng nghĩ đến mẹ, anh lại không làm được. Sebstian nhẹ nhàng lật từng trang nhật kí, mẹ anh là một người phụ nữ giàu tình cảm, bà viết khi mang thai anh trong bụng. Những dòng chữ chứa chan tấm lòng người mẹ khiến Sebstian bật khóc. Mẹ mất khi anh còn rất nhỏ, những gì anh nhớ được chỉ là những hình ảnh chắp nối về hình dáng mẹ. Qúa ít để có một kí ức rõ ràng. Sebstian hai tay bưng mặt, một người đàn ông cô đơn như đứa trẻ, một đứa trẻ ẩn giấu trong một người đàn ông cô đơn. Anh thấy mình trở về hồi năm tuổi, nghe những câu nói ấm áp của mẹ. Đêm ấy anh thức trắng với những dòng tâm tư trong cuốn nhật kí của mẹ, tiểu thư Corine, công tước phu nhân Velmont.

Khi mặt trời đã lên đến đỉnh, rọi những tia nắng chói chang qua ô kính cửa sổ, hắt nhẹ lên đệm, phủ lên khắp mặt mũi Sebastian, anh mới lười biếng mở mắt. Trên tay vẫn là cuốn nhật kí đã đọc đến trang cuối. Sebstian cẩn thận đóng lại rồi cất vào vali. Lại gần cửa sổ, mở ra nhìn xuống phố, tuy nhiên tầm mắt không rơi xuống những con người hiện đại đang tấp nập đi lại, mà rơi vào khoảng không vô định. Anh đang nhớ tới Thái Vy. Cảm thấy lo lắng cho người con gái ấy. Cô ấy có bình an không? James có tìm được cô ấy không? Nhưng mà rồi thì sao. Anh cũng vẫn đang ở đây, một nơi xa xôi. Sau này mà chạy đến trước mặt cô nói ‘Anh yêu em, nhưng lúc em cần thì anh không thể có mặt được”, vậy có nực cười không? Thái Vy sẽ nghĩ anh có vấn đề. Cô ấy sẽ cười vào mặt anh. Phải rồi, ai cần một người như thế. Sebstian chống tay xuống bục cửa sổ, nhắm mắt, một tay day day trán, hiện tại anh thấy mình bế tắc.Về Holyrood hay trở lại Việt Nam?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.