Cùng đi mua nội thất
Vốn Thường Trấn Viễn chẳng định lấy nội thất làm gì, cùng lắm là bán đi kiếm chút tiền thôi, nhưng mấy thứ đồ điện như ti-vi, điều hòa hắn đã nghía nhãn hiệu lúc xem nhà rồi, không tệ lắm, có thể dùng tiếp. Nào dè hai ngày sau nhận được chìa khóa, một lần nữa bước chân vào, trong nhà chỉ còn lại ít rác rưởi linh tinh không bán đi được, ngay đến bìa cứng cũng bị bán sạch.
Đầu to lên cùng hắn trêu, “Thấy chưa, trả giá cho sướng vào nhỉ? Đến xoong nồi cũng không còn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải đội trưởng nói có thể bù lại chút thời gian hồi trước tăng ca đó sao. Ngày mai đi xem nội thất với tôi.”
“Đừng tìm anh chứ, anh có ở cùng cậu đâu.” Đầu to nói, “Tìm Hòa thượng đi. Người ta nhoằng cái nộp hai năm tiền thuê cho cậu, không bày tỏ gì sao?”
Kỳ thật trước khi vay tiền Lăng Bác Kim có bảo hắn vay ít lại, dù sao lãi suất không thấp, bản thân có thể nộp hai mươi lăm ngàn, nhưng Thường Trấn Viễn cân nhắc chuyện mua xe nên từ chối, giờ tăng thêm mua nội thất mua đồ điện, kế hoạch mua xe sợ là phải tạm gác lại rồi.
“Sao mà tôi biết cậu ta có rảnh hay không.”
“Cậu là sư phụ nó, cậu không biết thì ai biết chứ.” Đầu to vỗ túi của hắn, “Gọi điện thoại hỏi chứ sao.”
Tuy Thường Trấn Viễn rất muốn né ở cùng với Lăng Bác Kim, nhưng nghĩ tới việc sau này sắp sống chung một mái nhà, đi làm tan tầm cùng ra cùng vào đều phải gặp mặt, giờ đi so đo một hai ngày cũng dị dạng quá, thỏa hiệp cầm điện thoại ra gọi.
Lăng Bác Kim vừa nghe bảo mua nội thất thì đáp ứng luôn mồm.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu vẫn chưa hỏi ý đội trưởng đâu.”
Lăng Bác Kim nói, “Đội trưởng ở ngay cạnh em.” Cậu ré giọng hỏi.
Lưu Triệu cười híp mắt đáp lại, “Vậy thì quà tân gia bớt lại thôi.”
Lăng Bác Kim tức thì báo lại với Thường Trấn Viễn, “Đội trưởng đồng ý rồi.”
Thường Trấn Viễn u ám đáp lại, “Tôi nghe thấy quà tân gia bớt đi rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Cùng lắm thì em bỏ tiền mua giường cho sư phụ!”
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Cậu vừa mới tốt nghiệp, sao có nhiều tiền vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Để dành ạ. Sư phụ yên tâm, tuyệt đối đều có nguồn gốc rõ ràng.”
Thường Trấn Viễn ậm ờ vài câu rồi cúp điện thoại.
Đầu to sán lại nói, “Anh thấy nhà cu cậu Lăng Bác Kim này chắc chắn có điều kiện.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hay là anh cưới cậu ta nhé? Chưa chừng chồng dựa hơi vợ, chớp mắt cái là có thể lên như diều gặp gió.”
Đầu to phẹt một cái, “Dù có cưới thì cũng chẳng tới lượt anh, các cậu còn chung một mái nhà, đình đài gần nước trăng rọi trước tiên mà.”
Bọn họ đứng trong căn nhà trống trải, cửa thình lình bị đẩy ra, Vương Thùy thò đầu vào, “Các anh định nói chuyện tới bao giờ nữa? Bữa khuya sắp nguội rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Này, ánh trăng của anh đến rồi kìa.”
“Xéo đi!”
.
Chọn nội thất không hề là chuyện dễ dàng với Thường Trấn Viễn. Không có nhà thiết kế nội thất chuyên nghiệp tư vấn cho hắn, cũng không thể chọn hàng hiệu quốc tế hở ra cái là mấy vạn liền, hắn chỉ có thể dựa theo sự giới thiệu của Đầu to tới siêu thị nội thất bình thường ở vùng này.
Nhãn hiệu của những nội thất này Thường Trấn Viễn chưa từng nghe bao giờ, kiểu dáng cũng chỉ có thể hình dung bằng câu, Đưa mắt trông sang, ngay ngắn ngăn nắp.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn cưỡi ngựa xem hoa, bước chân không dừng lại, liền biết hắn không có hứng thú với chỗ nội thất này. Một siêu thị nội thất bốn tầng Thường Trấn Viễn ngừng lại tổng cộng ba lần, một lần là đi vệ sinh, một lần là nhìn trúng một cái ghế, tiếc rằng làm bằng gỗ lim, giá cả vượt quá dự chi, một lần là nhìn trúng một cái đèn, nhưng đó là đồ dùng của chủ hàng, không bán.
“Sư phụ,” Lăng Bác Kim nói, “Em có hỏi thăm được một cửa hàng, ngay gần đây, mình đi xem nhé?”
Thường Trấn Viễn đồng ý không chút do dự. Hắn cũng biết bằng tài chính trong tay hiện nay, không có tư cách kén cá chọn canh, nhưng nếu phải bỏ tiền mua một đống nội thất không hợp mắt về thì trong lòng hắn rất bức bối.
Đến cửa hàng Lăng Bác Kim giới thiệu, Thường Trấn Viễn liền phát hiện nội thất ở đây quả nhiên thời thượng hơn hẳn, mà giá cả dao động không nhiều, chẳng qua chất liệu kém một chút, rất nhiều thứ không phải bằng gỗ khối, mà là gỗ ép.
Lăng Bác Kim để ý được thời gian Thường Trấn Viễn ngừng lại lâu hơn, số lần nhìn giá nhiều hơn.
“Ghế sô-pha thế nào?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Lăng Bác Kim nhìn qua, là ghế sô-pha vải nhung màu xám đậm và trắng đan xen, có góc chữ L[1], tặng kèm bàn trà đồng bộ, giá hơn sáu ngàn. “Rất đẹp ạ.”
Người bán hàng lập tức tới giới thiệu.
Thường Trấn Viễn không tập trung nghe. Ghế sô-pha vẫn chưa đạt tới sự xa hoa mạnh mẽ trong suy nghĩ của hắn, nhưng cũng xem như là sạch sẽ. Cho dù không thể tạo ra một không gian sang trọng, ít nhiều gì cũng phải thời thượng chút. Hắn ngó lơ người bán hàng rồi đi xem bàn ăn.
Bàn ăn cũng tiệp màu như vậy, hình chữ nhật, tặng kèm một cái ghế, giá hơn một ngàn.
Thường Trấn Viễn nhìn giờ, bắt đầu mặc cả.
Còn lề mề nữa thì hắn lại phải ở thêm một ngày trong gian phòng tồi tàn kia, đây là điều hắn cực kỳ không muốn.
Giá nội thất rõ ràng không dễ giảm như giá nhà, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim cùng ra trận mới bớt được hai trăm tám mươi đồng, Thường Trấn Viễn bắt đầu tính sang ghế, cuối cùng cũng được tặng thêm một cái ghế.
Hẹn xong thời gian giao hàng, để địa chỉ lại, trả tiền xong, Thường Trấn Viễn lại đi xem giường.
Về giường của mình, hắn dự trù mười lăm ngàn. Ghế sô-pha kém một chút cũng được, dù sao thời gian ngồi không nhiều, bàn ăn kém một chút cũng được, dù sao hắn ăn cơm chứ không ăn bàn, ghế kém một chút cũng được, cùng lắm là ra sô-pha ngồi thôi, nhưng giường thì không được, nó chiếm một phần ba thời gian đời người, là một sự tồn tại quan trọng giống như phòng tắm.
Hắn đi một vòng, cuối cùng mua một cái giường có đệm, tổng cộng là mười hai ngàn. Giá này có ít nhất tám ngàn là để mua đệm.
Thường Trấn Viễn hài lòng ngồi trên giường, cuối cùng cũng không cần ngủ ở cái giường phản càng ngủ đường cong cơ thể càng thẳng rồi.
Lần này tuy người bán hàng không bớt giá, nhưng lại tặng hắn hai bộ chăn ga gối, điều này cũng đỡ được bao nhiêu việc cho hắn.
Thường Trấn Viễn đang định đi thanh toán thì thấy Lăng Bác Kim ngượng nghịu nhìn hắn, “Giường này không ổn à?”
Lăng Bác Kim cười khổ nói, “Không, ổn quá ấy ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế sao trông cậu lại thế này?”
Lăng Bác Kim nói, “Vì em chỉ mang có bảy ngàn thôi.”
Thường Trấn Viễn chợt nhớ ra lúc trước hình như cậu có nói muốn chi tiền mua giường cho mình, “Không cần đâu, nói thế thôi mà.”
Lăng Bác Kim lẽo đẽo theo hắn, “Hay là, em mua điều hòa nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu nộp tiền thuê nhà rồi đó sao?”
Lăng Bác Kim lầu bầu, “Sư phụ mà nghèo quá thì em sợ thức ăn sau này không ngon.”
Thường Trấn Viễn đột ngột dừng bước quay đầu lại nhìn cậu.
Lăng Bác Kim bị hắn nhìn mà chẳng hiểu ra sao.
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Mới rồi cậu nói gì?”
“Mua điều hòa ấy ạ?” Lăng Bác Kim trả lời vô thức.
“Câu sau ấy.”
“Em sợ thức ăn không ngon.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu lom lom, chậm rãi mở miệng nói, “Tôi bảo bao ăn khi nào?”
Lăng Bác Kim chớp mắt, “Nhà Đầu to có bao mà.”
Thường Trấn Viễn nói lạnh lùng, “Tôi không bao.”
Lăng Bác Kim giật mình bởi giọng điệu như đinh đóng cột của hắn, “Ờ, thế cũng không sao.” Nói thì nói vậy nhưng trong giọng cậu vẫn ngập tràn tiếc nuối.
Thảo nào lúc cậu nói thuê phòng một ngàn lại sảng khoái như vậy, hóa ra là định bao ăn bao ở! Cậu thực coi hắn là chủ nhà hiếu thảo. Thường Trấn Viễn lập tức ấm ách. Từ chối thì từ chối rồi, nhưng so sánh ra lại chứng tỏ mình rất hẹp hòi.
Bầu không khí mua sắm sau đó liền trở nên khá cổ quái.
Lăng Bác Kim cảm nhận rõ ràng trên người Thường Trấn Viễn lại phủ lên một cái ***g lạnh lẽo, ngăn trở cậu ở thế giới bên ngoài. Nhưng cậu nói chuyện thì Thường Trấn Viễn sẽ không làm như không nghe thấy, cần nói gì thì nói nấy, chỉ là trở nên kiệm lời hơn thôi.
Lăng Bác Kim biết điều tự bỏ tiền mua giường, Thường Trấn Viễn cũng không nói gì.
Sau đó hai người lại tới hàng đồ điện.
Trước tiên Thường Trấn Viễn mua ti-vi tủ lạnh điều hòa, ba thứ này đắt tiền nhất, nhất là điều hòa hắn mua hai cái, phòng mình một cái, phòng Lăng Bác Kim một cái, phòng khách đành gác đó, sau này tính tiếp.
Nội thất, đồ điện xong xuôi, những thứ khác đều rất dễ bàn.
Lăng Bác Kim vốn định mua xoong nồi bát đũa, nhưng thấy Thường Trấn Viễn chẳng thèm liếc một cái, đành phải im re.
Kỳ thật trong lòng Thường Trấn Viễn cũng rất xoắn xuýt. Nếu tổ chức ăn uống, về tình hay về lý thì đều phải chuẩn bị một phần cho Lăng Bác Kim. Nếu là người khác, hắn sẽ chẳng chi li gì chút tiền mọn, dù sao chỉ là chuyện mua thêm chút gạo, chuẩn bị bộ bát đũa, nhưng là Lăng Bác Kím…
Hắn chợt quay sang.
Lăng Bác Kim đột ngột dừng bước.
Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, lát sau đưa cái túi đang xách trong tay cho cậu, “Tôi đi mua đồ bếp.” Hắn đi quá nhanh vậy nên không thấy được đôi mắt chợt cong lên của Lăng Bác Kim ở phía sau.
[1]
sofa-goc-ma-302_234
Comments are closed.