Phạm nhân “tự thú”
Lúc Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim xuống ở cổng Hạnh Phúc Điền Viên, Đầu to và mấy cảnh sát đang chia nhau ghi cung bảo vệ, thấy bọn hắn thì lập tức đi sang.
“Có để cho người ta sống nữa không đây!” Đầu to uống rượu vào, vành mắt phiếm đỏ, nhưng tinh thần rất tốt, “Mà còn làm ngay cổng nữa chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Sợ lỡ mất ngày quốc tế thiếu nhi của anh à?”
“Xéo.” Đầu to hạ giọng, “Tên Lịch Sâm kia đến vì cậu đấy hả?”
Thường Trấn Viễn nhìn anh ta.
Đầu to nói, “Được rồi. Cậu quen gã nào có phải tin gì mới đâu.”
Thường Trấn Viễn nói lảng đi, “Ghi khẩu cung chưa?”
“Anh cũng muốn chứ, nhưng không có thuốc gây tê, vì vậy đưa tới bệnh viện trước rồi.” Đầu to nói, “Bảo vệ đã ghi khẩu cung rồi. Nghi phạm có hai tên, đều là nam giới. Một bảo vệ trông thấy mặt của một tên trong số đó, xác nhận là tên Chương Trường Phát trốn khỏi trại giam, tên còn lại dù không thấy rõ, nhưng so sánh dáng người hai tên, áng chừng một mét bảy mươi hai, phù hợp với đặc điểm của đào phạm Trần Đại Hải vượt ngục cùng Chương Trường Phát. Vì vậy bước đầu phỏng đoán hai kẻ hành hung chính là Chương Trường Phát và Trần Đại Hải trốn khỏi trại giam thành Đông ngày hôm nay. À, quên chưa nói, hai kẻ đó chính là đồng lõa của Trần Cường Phú con nuôi Hầu Nguyên Côn.
Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải Hầu Nguyên Côn có quan hệ hợp tác với Lịch Sâm sao?”
Đầu to nói, “Cái này thì ai biết. Loại người đó lục đục nội bộ là chuyện bình thường, phân chia lợi ích không đồng đều đại loại thế.”
Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vết máu trên nền đất, vô thức sờ cằm, “Hai tên này hồi trước làm nghề gì?”
Đầu to nói, “Nghề ngỗng gì, đám du thủ du thực đi theo Trần Cường Phú kiếm cơm chứ sao.”
Thường Trấn Viễn nói, “Trong nhà có người thân không?”
Đầu to ngẩn ra, suy nghĩ rồi nói, “Nghe bảo hồi Chương Trường Phát kết hôn, Trần Cường Phú tặng mười ngàn. Vậy thì hẳn là người có vợ rồi.”
Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Người có vợ vượt ngục xong không đi gặp vợ mà lại chạy đi giết người, toan tính gì vậy?”
Đầu to ngơ ngác hỏi ngược lại, “Toan tính gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Ý anh là có người giật dây bọn họ?”
“Cậu tưởng ai cũng là Scofield đó à?” Thường Trấn Viễn nói xong mới nhớ Vượt Ngục[1] chưa công chiếu, đi tới bên cảnh sát hòng che giấu, cầm lấy khẩu cung đã ghi xong để đọc.
Cảnh sát nhìn Đầu to, thấy Đầu to gật đầu, liền đứng bên giải thích, “Bảo vệ có người sinh nhật ngày hôm nay, vì vậy ai có ca hay không có ca đều chơi trong phòng bảo vệ, vừa vặn trông thấy người bị hại xách túi đi vào, hình như còn đang cầm điện thoại trong tay. Ai ngờ bước qua cổng chưa được mấy bước thì súng đã nổ cái đoàng. Bảo vệ kinh hãi, người bị hại phản ứng rất nhanh, lập tức chạy tới phòng bảo vệ. Có hai bảo vệ lớn gan, ôm ván gỗ lao ra xem… Xác định là hai nam giới, một kẻ mặc áo thun đỏ, một kẻ mặc sơ-mi ca-rô màu xanh, phía dưới đều mặc quần bò. Quản giáo vừa đưa ảnh chụp tới, xác định một tên trong đó…” Lời sau đó của anh ta na ná Đầu to, Thường Trấn Viễn không chú ý nghe nữa.
Đầu to nói, “Sếp với Gậy trúc tới bệnh viện thăm Lịch Sâm rồi, cậu… có muốn đi cùng không?”
Thường Trấn Viễn vỗ khẩu cung lên ngực anh ta, “Đi đông đủ vậy, mở tiệc liên hoan à?”
Đầu to nói, “Nói thật nhé, người như Lịch Sâm bị thương, anh cảm thấy sướng lắm.” Anh ta thấy hắn sờ đầu đi vào trong, lập tức đuổi theo, “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà chứ đâu.” Thường Trấn Viễn đi rất lẹ.
Đầu to nói, “Này, cái tên này, còn vụ án đấy.”
“Tôi tan ca rồi!”
“Chưa đâu, cậu quay lại!” Đầu to đuổi theo, ngoắc cổ hắn trở về, “Cậu đừng bạc bẽo thế! Không nể mặt bọn anh thì cũng nên nể mặt Lịch Sâm chứ. Rồi rồi rồi, anh biết rồi, anh không nói gã bị thương anh vui được chưa? Anh nói anh Sprite[2] được chưa?”
Lực tay anh ta rất lớn, Thường Trấn Viễn bị anh ta ghìm lấy đi mấy bước liền cảm thấy khó thở, đang định giãy ra thì được một cái tay đánh ngang tới giải cứu. Lăng Bác Kim nhẹ nhàng buông tay của Đầu to xuống, cười nói, “Sư phụ em ảnh không chịu nổi đâu ạ.”
Đầu to cười hề hề, “Đồ đệ của cậu không tệ, đúng là dứt ruột đẻ ra.”
Thường Trấn Viễn, “…”
“Chẳng như tên đồ đệ của anh, vẫn còn đang lơ ma lơ mơ kia kìa.” Đầu to thở dài.
Thường Trấn Viễn cảm thấy di động trong túi áo rung hai cái, cầm lên xem, vậy mà lại là thư ký Liêu bặt tăm tin tức hồi lâu. Có thứ gọi là có việc mới liếc tới nhau, gọi điện thoại vào lúc này có lẽ dính dáng tới việc Lịch Sâm bị đánh úp.
Nghe hay không nghe?
Hắn mới đang do dự thì Đầu to đã sán tới, “Ai thế.”
Thôi thì nghe vậy.
Thường Trấn Viễn đẩy anh ta ra, đi tới chỗ ít người.
“Tối nay sợ là cháu không được yên nhỉ?” Thư ký Liêu đi thẳng vào vấn đề.
Thường Trấn Viễn nói, “Chú nhạy tin thật.”
Thư ký Liêu nói, “Chú là nô bộc của nhân dân mà, đương nhiên phải luôn sẵn sàng phục vụ nhân dân rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chú mẫu mực mà.”
Thư ký Liêu nói, “Nào có. So với đám các cháu chiến đấu quên cả ngày đêm ở tiền tuyến vì sự an toàn của nhân dân, chú tự thấy không bằng được. Song vất vả thì vất vả, tiểu Thường này, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhân dân. Mật độ dân số của thành phố chúng ta đứng trong hạng đầu của cả nước, kẻ thủ ác mang súng giết người như vậy nhất định phải sớm bắt về quy án!”
Thường Trấn Viễn nói, “Cháu sẽ dốc hết sức.”
Thư ký Liêu nói, “Phải đó phải đó, được rồi, không làm phiền cháu phá án nữa, hỏi thăm sức khỏe Lịch Sâm hộ chú nhé. Có lẽ thằng bé ở bệnh viện nên không mở máy. Nếu có chuyện gì thì nhớ nói chú trước, chú có chút quan hệ trong thành phố, hễ có chuyện gì thì còn có thể nói giúp cho.”
“Nhất định ạ nhất định ạ.” Cuối cùng Thường Trấn Viễn cũng biết sao cú điện thoại này tới đúng lúc như vậy rồi, hóa ra không gọi được cho di động của Lịch Sâm nên tới bên hắn nịnh nọt trước. Song chuyện bị hỏi thăm thế này bình thường đều rơi vào người có quan hệ vô cùng thân mật với đương sự, hắn là gì của Lịch Sâm cơ chứ?
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim thấy hắn bỏ di động vào túi mới chạy qua, “Có tin tức về đào phạm rồi.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu rồi lại nhìn Đầu to đang đợi bên xe, nói, “Các cậu định làm gì?”
“Đi bắt người.” Lăng Bác Kim nói rất đương nhiên.
“Đối phương có súng.”
“Vì vậy càng phải nhanh chóng bắt về quy án!” Lăng Bác Kim nói, “Tránh cho thêm nhiều người bị thương.”
Thường Trấn Viễn, “…” Phải rồi, dù trong lòng hắn không muốn cỡ nào thì hắn vẫn là một tên cảnh sát.
.
Vì bọn họ không mặc áo chống đạn cũng không mang súng nên không bị yêu cầu lao vào trận địa, xe đi cũng không gấp. Đợi bọn họ tới nơi, phía bên trong đã xử lý sạch sẽ rồi. Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim xuống xe, nhìn Chương Trường Phát và Trần Đại Hải mang còng tay bị áp giải lên xe cảnh sát, đều hơi ngạc nhiên.
Đầu to nói, “Hả? Vậy là xong rồi à?”
Lăng Bác Kim tìm một cảnh sát để hỏi tình hình, mới biết bọn họ nhận được tin tức mai phục võ trang chạy tới đây, phát hiện hai tên Chương Trường Phát và Trần Đại Hải bị trói như bánh tét nằm trên mặt đất, bên cạnh đặt hai khẩu súng.
Đầu to nói, “Có ý gì vậy? Tự thú à?”
Lăng Bác Kim nói, “Cho dù hai người gắng sức hợp tác cũng khó mà buộc nhau thành bánh tét, trừ phi có kẻ thứ ba nữa.”
“Là quà xin lỗi.” Thường Trấn Viễn nói.
“Ai tặng ai thế?” Đầu to vừa hỏi xong đã vỡ lẽ, “Tặng Lịch Sâm sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Chương Trường Phát và Trần Đại Hải là đồng lõa với Trần Cường Phú, vậy cũng là đàn em của Hầu Nguyên Côn.”
Đầu to vỗ tay, “Vậy thì mười phần đúng tám chín phần rồi.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Em cứ tưởng những kẻ lăn lộn giới xã hội đen thích tự xử, chẳng ngờ lại đi đưa cho cảnh sát.”
Thường Trấn Viễn nói, “Những kẻ cậu như cậu tưởng không phải xã hội đen, mà là thổ phỉ.” Hắn lười biếng đạp Đầu to một cú, “Giờ hết chuyện rồi nhé? Về tắm rửa ngủ ngáy được rồi phải không?”
“Đã ghi khẩu cung đâu mà.” Đầu to thấy Thường Trấn Viễn biến sắc, vội nói, “Hết cách rồi, bản án này chắc chắn là tới tay chúng ta đấy. Sắt nóng rèn ngay chứ sao.” Anh ta nói xong thì Lưu Triệu gọi tới. Anh ta cố ý giơ lên cho Thường Trấn Viễn xem.
Quả nhiên, Lưu Triệu bảo bọn họ về cục cảnh sát thẩm vấn ngay trong đêm.
.
Trên đường về cục cảnh sát, Thường Trấn Viễn rúc luôn vào một góc gà gật.
Đến cục cảnh sát, Trần Đại Hải và Chương Trường Phát bị tách ra thẩm vấn.
Những tưởng hai kẻ dám vượt ngục dám cầm súng giết người nhất định là cục xương cứng nói nặng không được nói nhẹ chẳng xong, không dễ gặm, nào dè hai tên ấy lại rất hợp tác, hỏi gì đáp nấy. Từ kế hoạch vượt ngục lén bàn lúc ăn cơm, tới sau khi vượt ngục lấy được súng ống đã vùi trước đó, tới động cơ giết người là thấy Lịch Sâm đi xe sang, muốn cướp ít tiền chạy trốn, cuối cùng làm người ta bị thương nên hoảng loạn, quyết định gọi điện thoại tự thú khai báo hành tung của mình, bởi sợ cảnh sát cho rằng bọn họ mang súng nên mới trói nhau lại.
Quá trình thẩm vấn rất suôn sẻ, một tiếng là ghi xong khẩu cung, Lăng Bác Kim và Đầu to còn bớt thời giờ đối chiếu, giống y sì.
“Tỉnh ngộ triệt để mau quá nhỉ?” Đầu to vò đầu, “Nhưng cuộc điện thoại báo cảnh sát đích thật là gọi từ di động của Trần Đại Hải.”
Lăng Bác Kim nói, “Có vẻ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”
Đầu to nói, “Muốn tự thú thì sao không tới cục cảnh sát mà cứ phải trói gô mình lại chứ?”
Thường Trấn Viễn hút thuốc, nói bình tĩnh, “Đây gọi là bị tự thú.”
Đầu to ngỡ ngàng, “Ý gì vậy?”
Lăng Bác Kim thì phản ứng rất nhanh, “Ý sư phụ là hai tên đó không muốn tự thú, nhưng có người ép bọn họ nên trói bọn họ lại. Sau đó bọn họ bị cảnh sát phát hiện, tới bước đường cùng đành phải nói rằng mình muốn tự thú?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không thì các cậu bảo bọn họ chứng minh bản thân trói nhau thành cái dạng kia đi?”
Đầu to hào hứng rời đi.
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ đoán bàn tay sau màn là ai?”
Thường Trấn Viễn hút thuốc không đáp.
Lăng Bác Kim tự nói, “Hầu Nguyên Côn rất có khả năng. Song vì quá có khả năng nên không thể loại trừ Triệu Thác Đường hãm hại lão ta.”
Phía dưới truyền tới tiếng chân cồm cộp.
Một lát sau, Lưu Triệu và Gậy trúc song song đi tới.
“Sao rồi?” Tóc Lưu Triệu hơi bù xù, nhìn qua giống như bị dùng sức túm lấy.
Đem ra so sánh thì Thường Trấn Viễn cảm thấy kiểu tóc của mình không còn thê thảm thế nữa.
Lăng Bác Kim báo cáo sơ lược lại câu chuyện.
Lưu Triệu nói, “Đầu to ở phòng thẩm vấn nào?”
Lăng Bác Kim dẫn ông ta đi vào.
Đầu to đang cùng hai cảnh sát trẻ xem Trần Đại Hải và Chương Trường Phát biểu diễn.
Số ghế trong phòng có hạn, Lưu Triệu ngồi xuống xong thì Đầu to vội vàng chiếm một cái khác. Thường Trấn Viễn đành phải đứng tựa vào cửa.
Chương Trường Phát và Trần Đại Hải vừa trói vừa thí nghiệm, cuối cùng tìm ra cách tự xoay và xoay quanh, buộc xong phần thân, tiếp đó là phần chân. Bọn họ trói rất nghiêm túc, tốn tầm bốn mươi phút, cuối cùng cũng trói xong.
“Ra là thế à.” Đầu to dài giọng.
Trần Đại Hải đầu mướt mồ hôi, “Vốn là tốt hơn, nhưng có các anh nhìn nên chúng tôi khẩn trương.”
Đầu to nhìn sang Lưu Triệu. Nếu bọn họ thành công thì anh ta cũng không dễ khư khư điểm này để nói rằng không phải bọn họ tự thú nữa.
Lưu Triệu gõ lên mặt bàn, hơi xao nhãng, “Chủ mưu và đồng lõa hình phạt khác nhau, các anh biết chứ?”
Trần Đại Hải và Chương Trường Phát liếc nhau, đều gật đầu bảo biết.
Lưu Triệu nói, “Hầu Nguyên Côn là sếp của các anh, nếu muốn chạy trốn thì không phải là nên tìm sếp trước sao?”
Trần Đại Hải nói, “Không phải, sếp của chúng tôi là anh Phú, chúng tôi chỉ theo anh ấy, không quen người khác.”
Lưu Triệu nói, “Ngục giam thành Đông và Hạnh Phúc Điền Viên cách xa tít tắp, cướp ở đâu chẳng được, sao phải chạy xa như vậy?”
Trần Đại Hải nói, “Xa mới tốt, đi gần chắc chắn là có cảnh sát đang lùng chúng tôi.”
Lưu Triệu nhìn sang Chương Trường Phát, “Anh ra khỏi ngục giam mà không đi tìm vợ anh sao?”
Chương Trường Phát cúi đầu nói ủ rũ, “Không mặt mũi đâu mà đi.”
Lưu Triệu nói, “Tiền chạy trốn vợ anh sẽ cho anh chứ?”
Chương Trường Phát nói, “Ở ngục giam cô ta có nói là muốn đi bước nữa. Chúng tôi sắp ly hôn. Không cho đâu.”
Không có kẽ hở.
Lưu Triệu nheo mắt lại, nhìn sang Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn cúi đầu ngắm móng tay.
Lưu Triệu nói với hai cảnh sát trẻ, “Tiếp tục thẩm vấn.”
Cảnh sát gật đầu tỏ ý đã rõ.
Lưu Triệu liếc mắt với những người khác.
Đám Thường Trấn Viễn hiểu ý đi theo ông ta về văn phòng.
Lưu Triệu nói, “Tôi đã bàn với cấp trên, nhận thấy tính chất của hai vụ án đều khá nghiêm trọng, có ảnh hưởng sâu sắc tới thành phố, thậm chí là cả nước, vì vậy quyết định, tạm thời chia đội chúng ta thành hai tổ, một tổ phụ trách vụ án Triệu Thác Đường, một tổ phụ trách vụ án Lịch Sâm.”
Đầu to cả kinh, “Phụ trách vụ án Lịch Sâm? Không phải đã bắt được người rồi sao?”
Lưu Triệu nói, “Không phải chúng ta điều tra vụ án Lịch Sâm bị thương, mà chúng ta phải điều tra chính gã!”
Đầu to nói, “Hả? Gã phạm tội gì thế?”
Lưu Triệu nhìn qua Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn biết ông ta kiêng kỵ thân phận của mình và Lịch Sâm, vì vậy giả bộ vô ý quay đầu nhìn chỗ khác.
Lưu Triệu nói, “Tóm lại, hai vụ án đều rất quan trọng. Tôi đã bàn với cấp trên, vụ án Lịch Sâm do tôi phụ trách, còn tổ viên gồm Gậy trúc, Cá nhỏ với Mũi trâu. Vụ án Triệu Thác Đường thì do A Tiêu và Đầu to phụ trách, Hòa thượng vẫn tiếp tục làm nằm vùng. Nếu cần thì có thể hỗ trợ nhau, nếu có biến thì cũng có thể cùng nhau phân tích.”
Thường Trấn Viễn chú ý được rằng chẳng bao lâu sau khi vụ án Trần Cường Phú xảy ra, Lưu Triệu không còn bận tâm tới vụ án Triệu Thác Đường như trước nữa, điều này có phải là lúc đó ông ta tóm được cái thóp nào đó của Lịch Sâm?
“Sao?” Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn và Đầu to, “Các cậu không có vấn đề gì chứ?”
Đầu to vỗ ngực, “Em không có vấn đề gì. Nhưng thằng đồ đệ của em, hôm nay người nó không khỏe lắm.”
“Uống nhiều quá phỏng?” Lưu Triệu nói, “Tôi đã gọi điện cho cậu ta rồi. Yên tâm, chuyện cậu ta sau này tôi sẽ phụ trách.” Ông ta cố ý liếc Thường Trấn Viễn, “Triệu Thác Đường chính là người cậu đau đáu muốn bắt đấy.”
Thường Trấn Viễn cụp mắt không nói.
[1] Vượt Ngục (tiếng Anh: Prison Break) bắt đầu chiếu từ năm 2005.
[2] Từ vui Đầu to dùng còn có nghĩa là Coca Cola trong tiếng Trung.
Comments are closed.