Tiễn Vương Hải Ninh đi rồi, Khổng Hi Nhan mở mắt nhìn trần nhà, đập vào mắt là màu trắng ảm đạm, Trì Vãn Chiếu đến bên cạnh, đưa nước cho nàng hỏi: “Đói bụng không? Chị bảo Chu Sinh mang cháo vào nhé?”
Khổng Hi Nhan cầm tay cô, vuốt ve lòng bàn tay: “Không cần, em không đói lắm.”
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu tái nhợt, có chút mệt mỏi, đôi mắt sáng thường ngày giờ vẫn còn hiện tơ máu, góc nghiêng sườn mặt trước đây luôn kiêu ngạo khinh người giờ dịu đi vài phần, ngay cả giọng nói cũng ấm hơn: “Còn đau không?”
Khổng Hi Nhan: “Đỡ hơn rồi, cũng không còn đau lắm.”
Nàng thấy Trì Vãn Chiếu vẫn nhíu chặt mày, bèn cong môi nói: “Chị không cần về xem em gái sao?”
“Cảm xúc của em ấy dễ bị kích động, chị không về liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Trì Vãn Chiếu ngồi xuống cạnh giường, vén tóc Khổng Hi Nhan ra sau tai, cụp mắt nói: “Không biết.”
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng, phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh.
Gió lạnh vẫn thổi ngoài cửa, tuyết bay tán loạn, dường như càng lúc càng rơi nhiều hơn.
Trì Vãn Chiếu không nhịn được liếc nhìn cửa sổ, đôi mắt sáng sâu thẳm, Khổng Hi Nhan vẫn còn hơi đau đầu, không muốn cử động quá nhiều, thấy ánh mắt Trì Vãn Chiếu chuyển động nàng hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm sao?”
Thành phố B không phải nơi tuyết rơi hàng năm, thế mà năm nay cũng đã có vài trận tuyết. Thật sự không như bình thường.
Trì Vãn Chiếu nghe vậy gật đầu: “Cũng hơi lớn.”
Khổng Hi Nhan sờ sờ gáy vẫn còn hơi đau: “Vậy chắc lạnh chết mất.”
Nàng vốn không thích mùa đông, tuyết rơi như vậy, nàng càng không thích.
Trì Vãn Chiếu nghe nàng nói xong, bàn tay từ từ nắm lại, ánh mắt nhìn ra ngoài, bệ cửa sổ đã bị phủ bởi một lớp tuyết, vừa bị gió thổi đến thì bay đi nơi khác.
Khổng Hi Nhan nằm trên giường bệnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra em có thể hiểu được tâm trạng của em gái chị.”
Nàng nói xong quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, chẳng may đụng vào vết thương nên đau đến nhíu mày, trong mắt hơi ngấn lệ, Trì Vãn Chiếu đau lòng nói: “Đừng lộn xộn.”
Khổng Hi Nhan nhẹ giọng: “Vâng”
Trì Vãn Chiếu thấy nàng ngoan ngoãn như vậy liền nói: “Lần này Trì Huyên quả thực hành động quá đáng, phải để cho nó nhớ kĩ chuyện này.”
Khổng Hi Nhan kéo tay cô nói: “Nhưng chuyện này cũng không thể chỉ trách em ấy được.”
“Em ấy rất căm ghét Hải Ninh, hơn nữa Hải Ning lại xuất hiện trong nhà của chị, nhất thời em ấy không khống chế được cảm xúc, điều này có thể hiểu được mà.”
“Trì Huyên còn nhỏ, vốn cô bé cũng không biết làm sao để giải tỏa cơn giận dữ...”
Khổng Hi Nhan càng nói càng nhỏ tiếng.
Nàng nhìn Trì Vãn Chiếu.
Vì Trì Huyên còn nhỏ tuổi nên không khống chế được cảm xúc của bản thân mà dùng những hành động đó để giải phóng oán khí.
Vậy người trước mắt nàng đây?
Ba năm qua, cô đã đối mặt với vết thương đó như nào?
Là trong đêm khuya thanh vắng không còn ai, một mình lặng lẽ liếm láp, hay là giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Cô đối với những chuyện quá khứ đó hờ hững như vậy.
Là thật sự không để ý, hay là đè nén ở trong lòng, một mình chịu đựng?
Khổng Hi Nhan cảm thấy đau nhói trong tim, cơn đau nhanh chóng lan ra toàn thân, nàng mím môi, chỉ nói nửa câu. Trì Vãn Chiếu không hiểu cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng nói: “Sao vậy? Có phải bị đau đầu không? Em chờ chút, chị ra ngoài gọi...”
Cô vừa đứng lên thì bị Khổng Hi Nhan kéo tay giữ lại, nàng hơi dùng sức, trực tiếp kéo cô ngồi xuống giường, sau đó vòng tay ôm lấy eo cô.
Trì Vãn Chiếu đặt tay ôm bả vai Khổng Hi Nhan, vẫn chưa hỏi làm sao thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của người trong lòng: “Trì Vãn Chiếu, có phải chị cũng rất đau?”
Câu hỏi không rõ đầu đuôi của nàng lại khiến hai tay Trì Vãn Chiếu mất đi sức lực.
Nên nói là không đau sao?
Cô không nói ra được.
Sự kiện năm đó là một đả kích lớn đối với Trì gia cũng như với cô.
Trì Vãn Chiếu nhốt mình trong phòng nhiều ngày, ấu trĩ trốn tránh, rất lâu sau Chu Sinh mới nói cho cô biết, mẹ cô bị bệnh nằm liệt trên giường đã nhiều ngày, không chỉ vậy, thời thế ở thành phố B cũng thay đổi.
Khi đó cô mới chuyển về biệt thự hiện nay, từ từ xuất hiện, bước ra khỏi phong ba.
Nhưng cô muốn tìm Khổng Hi Nhan thì không dễ dàng như vậy nữa.
Trì Vãn Chiếu trở lại khỏi hồi ức, hai tay ôm bả vai Khổng Hi Nhan, thấp giọng nói rằng: “Đều qua rồi.”
Có đau hay không cũng qua rồi.
Cho dù là vết thương đẫm máu, cũng đã sớm thành sẹo.
Khổng Hi Nhan nghe cô nói vậy chỉ càng thấy khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ ôm cô.
Trong phòng bệnh, hai người ôm nhau sưởi ấm.
Trì Vãn Chiếu chỉ cảm thấy trái tim được ngâm trong nước ấm, dòng nước nhẹ nhàng lướt đến những vết sẹo chằng chịt không thể tả, sau đó từ từ vuốt ve, để trái tim cô nguyên vẹn trở lại, bắt đầu đập mạnh mẽ.
Khổng Hi Nhan không nhịn được đầu áp vào ngực Trì Vãn Chiếu, nghe tiếng thình thịch thình thịch thì cảm thấy an tâm.
Ai cũng không nói gì hết, giống như đang hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này. Cho đến khi chuông điện thoại di động đặt trên bàn trà kêu lên.
Khổng Hi Nhan đẩy Trì Vãn Chiếu: “Chị đi nghe điện thoại đi.”
Trì Vãn Chiếu đỡ nàng nằm xuống xong mới đi đến trước bàn trà, cầm điện thoại lên rồi ấn nghe.
“Alo, mẹ.”
Tạ Đan nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu, vội nói: “Tiểu Vãn, em gái con có ở đó không?”
Trì Vãn Chiếu liếc nhìn Khổng Hi Nhan, đôi mắt sáng long lanh đang nhìn cô cười cười, sau đó cô giơ tay chỉ về phía phòng vệ sinh, Khổng Hi Nhan gật gù.
Mãi đến khi đóng cửa lại, Trì Vãn Chiếu mới nói: “Không có.”
“Mẹ có thể trực tiếp gọi cho nó.”
Cô vừa nói vừa đi tới ô cửa sổ trong phòng vệ sinh, nhìn thấy Trì Huyên vẫn đứng bên ngoài.
Cơ thể bị gió thổi lay trái lay phải, hoa tuyết rơi từng mảng lớn trên người em, em vẫn cắn răng không chịu rời khỏi vị trí, bác Lý hình như đang đứng cạnh khuyên bảo gì đó nhưng bị em lắc đầu đẩy ra, một khuôn mặt xinh đẹp giờ trắng bệch như tờ giấy, bờ môi cũng tái đi không còn màu máu.
Trì Vãn Chiếu rõ ràng thấy cả người em đang run.
Cô cụp mắt nhìn đi chỗ khác.
Tạ Đan ngay lập tức nói: “Con bé không nghe điện thoại, Tiểu Vãn, có phải nó vẫn đứng bên ngoài?”
Trì Vãn Chiếu mím môi: “Vâng, đúng vậy.”
Tạ Đan vội vàng hô: “Sao con có thể vẫn để Trì Huyên đứng ở ngoài!”
Trì Vãn Chiếu: “Con đã bảo em về, là nó không chịu.”
“Chuyện này, rõ ràng là nó sai.”
Lòng Tạ Đan như lửa đốt: “Sai thì con từ từ dạy bảo. Chỗ của mấy đứa không phải đang có tuyết lớn còn gì? Cơ thể con bé làm sao có thể chịu được lạnh chứ? Tiểu Vãn, nghe lời mẹ, đừng tức giận với em nữa được không?”
Trì Vãn Chiếu giọng thản nhiên: “Con không tức giận, con chỉ đang từ từ dạy bảo.”
“Mẹ, con bé làm sai, mẹ không thể che chở nó cả đời, nên để cho nó biết cái gì sai thì không được phạm phải.”
Tạ Đan quát: “Nhưng đó là vì mẹ!”
“Con bé là vì mẹ mới thế.”
Nói xong bà mới nhận ra mình vừa nói gì, lập tức che miệng, tiếng khóc nho nhỏ truyền vào tai, khuôn mặt Trì Vãn Chiếu dần căng thẳng: “Vì mẹ cái gì cơ?”
“Mọi người dấu con chuyện gì đúng không?”
Tạ Đan biết so về kiên cường, bà vĩnh viễn không bằng con gái.
Huống chi Trì Huyên còn đứng bên ngoài, bà đau lòng.
Đối mặt với câu hỏi cũng không quá hùng hổ dọa người của Trì Vãn Chiếu, bà đành bất đắc dĩ nói thật.
Trì Vãn Chiếu nghe xong lời bà nói, cắn cắn môi.
Sau đó cô cúp máy.
Ngoài phòng vệ sinh, trong phòng bệnh, bác Lý gõ cửa đi vào, Khổng Hi Nhan hỏi ông: “Bác nói gì cơ? Trì Huyên đứng ở ngoài? Bao lâu rồi?”
Bác Lý chớp mắt: “Cũng không lâu lắm, kia Nhị tiểu thư...”
Khổng Hi Nhan hơi cao giọng: “Không lâu cũng không thể đứng, mau bảo em ấy vào đây đi.”
Nàng thấy ánh mắt bác Lý tìm quanh phòng bệnh liền hiểu rõ: “Bác cứ bảo em ấy mau đi vào, bảo là chị hai đồng ý rồi.”
Bác Lý thở một hơi: “Haiz, được, tôi đi ngay”
Ngay khi bác Lý rời khỏi phòng bệnh thì Trì Vãn Chiếu cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô cầm điện thoại, đôi mày thanh tú nhíu chặt, còn chưa mở miệng nói thì Khổng Hi Nhan liền hỏi: “Chị biết Trì Huyên đứng ở ngoài sao?”
Trì Vãn Chiếu sửng sốt một chút, sau đó nhìn ra cửa phòng bệnh, thở dài: “Bác Lý tìm em?”
Khổng Hi Nhan hơi bực bội: “Sao chị có thể để em ấy đứng ở ngoài chứ? Nếu bác Lý không nói cho em, chị định để em ấy đứng cả đêm à?”
Trì Vãn Chiếu đi tới ngồi xuống cạnh nàng: “Sao thế được, con bé đâu thể chịu được một đêm.”
Thấy cô hiểu rõ, lửa giận Khổng Hi Nhan vơi một chút, nhưng vẫn không vui nói: “Vậy chị cũng không thể như vậy, em ấy...”
“Hi Nhan, con bé làm sai thì để tự nó chịu trách nhiệm, lần này chúng ta có thể tha thứ, sau này thì sao? Chẳng may lần sau là người khác đây? Nó nên trả giá cho hành vi của mình.”
Khổng Hi Nhan vẫn bĩu môi: “Nhưng mà!”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt ngăn cản nàng nói tiếp.
Được rồi.
Khổng Hi Nhan thừa nhận, Trì Vãn Chiếu nói rất đúng.
Trì Huyên có tức giận đến đâu đi nữa cũng không được ra tay như vậy, lần này thì may mắn không có chuyện gì to tát.
Nhưng nếu không may thì sao?
Vì thế, cần phải để em ghi nhớ lần này kĩ càng.
Khổng Hi Nhan nghĩ thông suốt xong thì thở dài, thấy ánh mắt Trì Vãn Chiếu vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng đối diện đôi mắt sáng, không rõ hỏi: “Chị nhìn em làm gì?”
Trì Vãn Chiếu sâu xa nói: “Chị đang nghĩ một chuyện.”
Khổng Hi Nhan: “Chuyện gì?”
Trì Vãn Chiếu: “Chị đang nghĩ, nếu sau này mình có con, chắc chắn không thể để em dạy.”
Khổng Hi Nhan:....
- ----------------
21/08/2020
Tác giả có điều muốn nói:
Khổng Hi Nhan: “Sao em không thể dạy? Tại sao chứ?”
Trì Vãn Chiếu: “Mẹ hiền không tốt.”
Khổng Hi Nhan: “Được được được, cho chị dạy, của chị hết!”
Mấy năm sau, Trì gia xuất hiện một đại ma đầu.
Khổng Hi Nhan: “Dạy thật tốt đây!”
Trì Vãn Chiếu:...