Thành phố B là thành phố không bao giờ ngủ, màn đêm buông xuống cũng không khiến bước chân mọi người dừng lại, ngược lại, đèn neon còn được bật lên, bắt đầu thời gian tiệc tùng ăn chơi.
Chu Sinh đưa Trì Vãn Chiếu về nhà xong thì quay lại công ty tăng ca. Hơn mười giờ tối, Giang Viễn ngồi cùng phòng đứng dậy hỏi: “Cậu không về à?”
Chu Sinh không ngẩng đầu lên, tay vẫn lật xem tài liệu: “Một lúc nữa.”
Giang Viễn mỉm cười: “Bận vậy à, cần tôi giúp một tay không?”
Chu Sinh ngẩng đầu thấy Giang Viễn cười hờ hững: “Thôi khỏi, anh giúp thì chỉ khiến tôi thêm việc.”
Giang Viễn dựa trước bàn làm việc của mình, nhìn trước mặt Chu Sinh vẫn còn mấy tập tài liệu, anh giật khóe môi: “Vốn muốn mời cậu đi xem kịch, nhưng cậu bận rộn như vậy thì thôi, tôi đi một mình vậy.”
Chu Sinh nghe thấy Giang Viễn nói vậy, mặt lóe lên chút đăm chiêu, anh tháo kính ra, vẻ mặt như thường: “Xem kịch gì?”
Giang Viễn mắt hấp háy, cười hiền lành: “Đương nhiên là kịch hay rồi, tôi đặt tên kịch là “Mở bát đầu năm”, được không? Cậu muốn đi xem không?”
Chu Sinh lại đeo kính vào, nhìn Giang Viễn, ánh mắt lóe sáng: “Kịch này, là Trì tống sắp xếp?”
Giang Viễn nghe vậy, ầy một tiếng với Chu Sinh: “Thư kí Chu quả không hổ là thư kí Chu, lợi hại.”
Chu Sinh liếc Giang Viễn, anh mặc áo mơ mi trắng, caravat đỏ, rõ ràng là màu sắc bùng nổ rực rỡ mà phối với gương mặt tuấn tú kia không chút nào mất hài hòa, trái lại tỏa ra vài phần cảm giác anh chàng nhà bên.
Nhưng Chu Sinh biết rằng.
Người trước mặt này không hề giống anh chàng nhà bên, ngây ngô hiền lành gì cả.
Đây rõ ràng là lão hí cốt. (*)
Đặc biệt thông thạo giả heo ăn hổ.(*)
Giang Viễn thấy Chu Sinh chậm chạp không nhúc nhích, cứ ngồi đó nhìn anh, anh sờ sờ mặt hình nói: “Sao vậy? Đột nhiên nhận ra tôi rất đẹp trai à?”
Chu Sinh cười cười, cụp mắt: “Đi thôi.”
Giang Viễn: “Hả?”
Chu Sinh đứng lên, cầm lấy áo vest vắt trên ghế: “Anh bảo đi xem kịch hay còn gì? Đi thôi.”
Giang Viễn lúc này mới gật đầu, ra khỏi văn phòng cùng Chu Sinh.
Cuộc sống về đêm ở thành phố B vừa bắt đầu, khắp nơi đều tiệc tùng thác loạn, cụng chén cạn ly, những người chưa xuất đạo sẽ tranh nhau cơ hội để được chú ý, những người đã xuất đạo sẽ tìm cách để bắt được tài nguyên tốt, ai nấy đều bận rộn.
Trong khung cảnh tấp nập đó, tại một biệt thự cao cấp nằm trong khu biệt thự cực Bắc thành phố B, lại không giống cho lắm.
Nơi này rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức như không hề có người ở.
Không biết đã bao lâu, có tiếng chuông điện thoại truyền ra từ căn phòng trên tầng hai, sau đó là một giọng nam nghe êm tai nhận máy: “Đến rồi?”
“Ừm, em ra đón anh.”
Thanh niên nói chuyện xong thì cúp máy, sau đó khoác áo vào chuẩn bị mở cửa. Sau khi suy nghĩ gì đó, lại vào phòng, mở ngăn tủ, lấy một chiếc hộp ra đặt đầu giường, sau đó mới ra khỏi phòng đi mở cửa.
Người ngoài cửa là một nghệ sĩ cùng lứa với hắn, hai người vừa gặp nhau đã ôm ôm, sau đó trong nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng oán giận.
“Haiz, vì chuyện của Hà Vi, em đều không có tài nguyên nào.”
“Anh cũng sắp cạn tài nguyên rồi. Chán chả muốn nói, càng nghĩ càng tức, thôi, đi vào đi.”
“Được.”
Chu Sinh thấy ánh mắt Giang Viễn vẫn chăm chú nhìn về biệt thự, anh cũng nhìn sang, chỉ thấy tầng một sáng đèn, rèm che kín mít, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua, Chu Sinh quay đầu hỏi: “Kịch hay???”
Giang Viễn cũng không quay đầu, tay vỗ vỗ chân: “Đừng nóng vội.”
Chu Sinh cúi đầu nhìn, có lẽ do không để ý mà Giang Viễn đang vỗ lên chân Chu Sinh chứ không phải chân hắn, Chu Sinh nhất thời đen mặt.
Giang Viễn bị hất tay ra, anh hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Sinh, cho rằng Chu Sinh đang bất mãn với trò hay kia, bèn nói: “Thư kí Chu, nghe tôi này, nóng ruột không thể ăn đậu hũ nóng, muốn xem trò hay thì phải kiên trì nha.”
Chu Sinh mím môi, lườm Giang Viễn một cái.
Giang Viễn lại tiếp tục nhìn về biệt thự kia.
Không bao lâu sau, hai người kia đi lên tầng hai, mắt Giang Viễn sáng quắc, ngữ khí trầm tĩnh: “Được rồi, kịch hay đã lên sàn.”
Chu Sinh rời mắt từ Giang Viễn quay qua nhìn biệt thự, chỉ thấy hai người kia hình như đang đứng trước cửa sổ, vì bóng người hắt lên rèm cửa rất rõ ràng, một người hình như đang cởi quần áo, người còn lại...người còn lại đang giúp người kia cởi quần áo???
Chu Sinh vốn đen mặt sẵn nay càng đen hơn, gần như nghiến răng nói với Giang Viễn: “Đây là kịch hay mà anh nói?”
“Thứ lỗi tôi không xem cùng được.”
Giang Viễn cầm cổ tay Chu Sinh kéo lại: “Đừng đi, kịch hay còn chưa đến mà.”
Vừa nói Giang Viễn vừa kéo Chu Sinh ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn cho anh, giọng nói mang theo hàn ý: “Lập tức sẽ có kịch hay đây.”
Chu Sinh nghi hoặc nhìn Giang Viễn, nhịn xuống, lại nhìn về cửa sổ.
Hai người kia quấn quýt kịch liệt, sau đó một người trực tiếp đẩy người còn lại nằm nhoài trên bệ cửa sổ, trình diễn tiết mục la hán đẩy xe bò.
Sắc mặt Chu Sinh hiện tại ngang ngửa với bóng đêm bên ngoài, đang định mở miệng thì thấy Giang Viễn cầm điện thoại lên nhìn: “Đây, kịch hay bắt đầu.”
Anh nói xong thì đặt điện thoại xuống, chưa đến mười phút sau, Chu Sinh liền nghe thấy tiếng xe cảnh sát, theo bản năng anh nhìn lên tầng, chỉ thấy hình như hai người kia không nhận ra chút nào, còn đổi sang một tư thế khác, rất khó coi.
Xe cảnh sát dừng trước cửa nhà, sau đó cảnh sát phá cửa đi vào, Chu Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn Giang Viễn: “Giải thích đi?”
Giang Viễn quay đầu cười cười: “Giải thích gì nữa đây, lát nữa cậu liền biết.”
Chu Sinh sâu sắc nhìn Giang Viễn, sau đó nhìn ra ngoài cửa xe.
Hai người trên tầng đã bị dẫn xuống, quần áo xộc xệch, xe đỗ ở xa mà trời cũng tối nên Chu Sinh cũng không nhìn rõ vẻ mặt hai người kia, chỉ đoán chắc cũng khó coi.
Giang Viễn thấy cảnh đó chỉ dùng điện thoại chụp ảnh gửi đi, đến khi bên kia hồi đáp mới cười cười: “Đi thôi, làm phiền thư kí Chu ngồi đây lâu như vậy cùng tôi xem kịch, tôi mời cậu đi ăn cơm nhé.”
Chu Sinh ngờ vực nhìn Giang Viễn, không biết trong hồ lô của anh rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ là vào quán cơm không bao lâu, Chu Sinh liền biết.
Có một trang tin tức tung tin lên nói rằng ở một biệt thự cao cấp của thành phố B có hai sao nam hút ma túy bị bắt, lúc bị cảnh sát bắt hai người họ còn đang XXX.
Tin này vừa đăng lên đã leo thẳng lên hot search, rất nhiều người đang cực lực hóng xem là ai, cũng nhiều người khác thì chửi bên kia đưa tin bậy bạ, sớm muộn cũng bị kiện.
Dưới bài đăng này, ai nấy đều hóng hớt bát quái, như thể đang có cuộc thi suy luận, từ nghi ngờ người nào cho đến việc tin không có chứng cứ này kia, bắt đầu tranh luận với nhau.
Chưa đến một giờ sau, cảnh sát xác thực tin tức.
Là thật.
Trang tin tức kia không chỉ repost lại tin xác nhận của cảnh sát, còn đăng thêm hình ảnh, là ảnh hai người kia gặp nhau ở cửa, đến ảnh hai người 'làm' trên ban công, bức ảnh cũng không chụp rõ mặt nhưng quần chúng đều nhận ra đó là ai.
Trên weibo bùng nổ sóng lớn, trực tiếp đè chuyện Khổng Hi Nhan và Sài Nhân xuống. #Sao nam hút ma túy# và #Khu nhà ở XJ# leo thẳng lên vị trí số một và hai trên hot search weibo. Chu Sinh ngồi nhìn một bàn đầy thức ăn hỏi: “Sao anh biết chuyện này?”
Giang Viễn vừa gắp thức ăn vừa nói: “Thư kí Chu quên lời tôi nói rồi sao?”
Chu Sinh nhìn anh, đột nhiên nhớ đến chuyện của Tiêu Thừa.
Lúc đó Giang Viễn nói: “Cậu biết đấy, tôi ở trong giới cũng lâu rồi, vừa hay trong tay có vài hắc liêu đây.”
“Đặc biệt về những kẻ thích leo cao, nhưng lại không biết giữ mình.”
Chu Sinh hiểu rõ: “Thế nên anh sớm biết rồi.”
Giang Viễn lắc đầu: “Cũng không phải, trước kia Ngụy Diễm và Hà Vi không tiếp xúc nhiều. Sau này tôi mới biết được từ phía Ngụy Diễm.”
Chu Sinh không rõ cau mày: “Vậy sao trước kia anh không tung ra?”
Giang Viễn nhìn Chu Sinh, mỉm cười: “Tin tức đương nhiên cần lựa lúc thích hợp nhất để tung ra rồi.”
Trước kia anh có rất nhiều cơ hội để đưa chuyện này ra ánh sáng, nhưng thế lực lúc đó của Hà Vi lớn mạnh, muốn đè xuống thì cũng dễ như ăn cháo. Về sau Hà Vi sa sút, hai người kia lại rời khỏi chỗ cũ, Giang Viễn tìm khá lâu mới biết được nơi này.
Chu Sinh nhìn anh, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Thế tại sao lại...” khụ một tiếng: “Phải chờ đến khi hai người kia làm chuyện đó.”
Giang Viễn cong môi, tâm tình khoan khoái: “Nếu đã hẹn thư kí Chu đi xem kịch vui, không có phúc lợi sao được, thư kí Chu có hài lòng không?”
Hài lòng.
Cực kì hài lòng.
Chu Sinh xì cười một tiếng, đen mặt trừng mắt nhìn Giang Viễn, đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Giang Viễn ăn một miếng, quay đầu nhìn hướng Chu Sinh rời đi, cong môi cười cười.
Mà cũng trong phòng riêng của một quán cơm khác là bầu không khí nghiêm nghị.
Sau họp báo kia, Hà Vi khá biết điều kín tiếng, các bộ phim đã quay xong thì đều hủy, quảng cáo cũng đã bị thay ra quay người khác, lại vì phải đi hầu toàn liên quan đến Cảnh Yên nên thỉnh thoảng mới xuất hiện tại tòa án, có thể nói, đã phai nhạt khỏi tầm mắt cư dân mạng.
Không ngờ rằng sự kiện hút ma túy kia lại kéo ả lần nữa quay trở lại đầu sóng ngọn gió.
Sự kiện kia đã đả kích Hà Vi rất lớn, không chỉ hoàn toàn hủy diệt con đường diễn xuất của ả, còn khiến cho phòng làm việc chìm xuống đáy vực, không thể kí thêm người mới. Hai người kia hút ma túy thì Hà Vi cũng biết sơ sơ, nhưng không có cách nào lựa chọn từ bỏ cả hai.
Bởi vì trên tay ả không có người mới, vài người cũ thì chọn hủy hợp đồng, trong tay chỉ còn hai người kia.
Nếu như ả kết thúc hợp đồng với cả hai, vậy phòng làm việc căn bản không còn người chống đỡ.
Cho nên Hà Vi chọn mặc kệ.
Nhưng không ngờ rằng, chuyện bị tung ra.
Hà Vi tràn đầy căm tức, nắm chặt tay lại, quay đầu giận dữ hét: “Bảo cô liên hệ Cục trưởng Triệu, người đâu!!!”
Trợ lý phía sau nhìn điện thoại, lòng run sợ trả lời: “Chị Hà Vi, Cục trưởng Triệu nói...nói không rảnh.”
Hà Vi hít sâu một hơi, đột ngột hất tung bàn ăn trước mặt.
Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng trước mặt ả, Hà Vi xả giận xong thì nói: “Gọi cho Quan tiểu thư.”
“Nói cô ta, nhất định phải đến.”
Trợ lý cắn môi, cúi đầu: “Vâng.”
- ---------------------------
* Tác giả có lời muốn nói.
Khổng Hi Nhan: “Tôi không được xuất hiện trong chương này:(((“
Trì Vãn Chiếu: “Tốt quá, mau đi ngủ.”
Khổng Hi Nhan:.....
- -------------------------
(*) Giải nghĩa:
Lão hí cốt: chỉ diễn viên gạo cội, dày dạn kinh nghiệm, quen thuộc với khán giả, đã cống hiến cả đời cho diễn xuất.
Giả heo ăn hổ: là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, hổ tưởng heo thật, đến vồ thì bị người thợ săn bắn chết.
05/12/2021