Mộ Vân mở cửa bước vào, Lam Âu đã ngồi đợi cô từ trước. Cô vẫn không nóng vội, từ từ bước vào và khá chậm rãi ngồi xuống nghế đối diện. Tháo kính xuống, cô nhìn Lam Âu cất tiếng :
Cậu Lam tìm tôi có việc gì?
Lam Âu nhìn cô bình thản ngồi xuống, anh ta nở nụ cười nhạt:
Cô Trương có vẻ rất nhẹ nhàng.
Mộ Vân vẫn bình thường như trước :
Anh Lam cần tôi chứ tôi thì đâu cần anh?
Lam Âu cười đầy tán thưởng :
Đây là lý do tôi đề cao cô Trương. Rất thẳng thắn.
Mộ Vân cười nhạt, nhưng trong lòng cô rất khinh bỉ kiểu nói chuyện như thế này rất nhạt nhẽo. Rồi cả hai im lặng, Mộ Vân không lên tiếng Lam Âu thì cứ nhìn Mộ Vân cũng không nói gì. Đúng lúc này, cửa lại mở ra lần nữa người bước vào là Lục Tử Dạ và Minh Kha. Lam Âu nhìn thấy Lục Tử Dạ, anh ta liền đứng dậy chắn tầm mắt của Lục Tử Dạ đi. Nếu nhìn nghiêng từ phía Lục Tử Dạ, thì như kiểu Lam Âu và Mộ Vân đang hôn nhau. Minh Kha thấy thế liền vỗ người Lục Tử Dạ :
Ê kia có phải Lam Âu và...?
Lục Tử Dạ nhìn sang, anh cười khinh bỉ :
Trò cũ rích, ai mà chả nhìn ra hắn ta giả bộ.
Minh Kha cười, vỗ vai Lục Tử Dạ :
Ra chào hỏi tí chứ?
Lục Tử Dạ gật đầu :
Chào hỏi tí cho phải phép nào.
Rồi cả hai cùng đi ra, Mộ Vân thấy Lục Tử Dạ và Minh Kha đi ra cô nhất thời hơi lúng túng. Nhưng nghĩ lại, cô cũng chưa làm gì sai nên không cần lúng túng. Khi ánh mắt của Lục Tử Dạ và Mộ Vân chạm nhau, anh nhìn thấy có chút lo sợ trong mắt cô. Không lẽ cô lo sợ anh sẽ giận vì chuyện này? Anh khẽ lắc đầu, anh hiểu cô như thế nào thì sao có thể giận cô được. Nhìn thấy vậy, Lam Âu lên tiếng :
Tôi có mời hai người đến ngồi sao?
Lục Tử Dạ ngồi xuống bên cạnh Mộ Vân, Minh Kha thì ngồi bên cạnh Lam Âu. Lục Tử Dạ khoác tay lên ghế của Mộ Vân, nhàn nhạt đáp :
Tôi không đến đây vì anh, tôi nhìn thấy bạn tôi. Phải không Mộ Vân?
Mộ Vân gật đầu :
Có thể xem chúng ta là bạn.
Lam Âu nhíu mày :
Bạn? Hai người quen nhau?
Lục Tử Dạ rất tự nhiên gác tay lên ghế của Mộ Vân, hất hàm về phía Lam Âu :
Cô ấy hiện đang ở nhà tôi, có thể xem là quen biết rồi chứ cậu chủ Lam?
Hai hàng lông mày của Lam Âu xoắn chặt lại, hắn ta lên tiếng :
Cô ấy ở nhà của anh?
Lục Tử Dạ nhún vai không đáp, Mộ Vân thì cười nhạt như thầm thừa nhận. Nhìn vậy Minh Kha như sợ thiên hạ chưa đủ đại loạn nói:
Mà Hàn nhi còn rất thích Trương Huyền nha.
Khuôn mặt Lam Âu lúc này đã nổi gân xanh, tại sao ai mà anh ta nhìn trúng cũng bị Lục Tử Dạ cướp. Lúc trước là Mộ Vân bây giờ là Trương Huyền, anh ta không cam tâm. Lam Âu cất tiếng, nhưng lại có chút run run :
Trương Huyền, tối nay đi ăn tối với tôi chứ?
Mộ Vân đăm chiêu :
Tối nay sao. Hmm.
Lục Tử Dạ cắt ngang :
Tối nay, cô quên là cô có hẹn với Hàn nhi sao?
Cả Lam Âu và Mộ Vân ngơ ngác, Mộ Vân nghĩ :
Có sao? Sao cô không nhớ nhỉ?
Lam Âu thì khẩn trương đến độ ngồi không yên, lỡ như Trương Huyền không đáp ứng thì công sức chuẩn bị của anh đổ sông đổ biển hết. Minh Kha lại bồi thêm một câu:
Đúng rồi, tôi có nghe Hàn nhi nhắc đến buổi hẹn tối nay với cô.
Mộ Vân nhìn hai người đàn ông, sao buổi hẹn của cô mà họ còn rõ hơn cả cô thế này. Nhưng họ đã giúp cô tránh khỏi Lam Âu tất nhiên cô sẽ không từ chối. Mộ Vân gật đầu :
Tí thì tôi quên cuộc hẹn với Hàn nhi, xin lỗi Lam tổng rồi tối nay tôi không thể nhận cuộc hẹn của anh.
Rồi không để Lam Âu nói gì, cô đứng lên:
Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đo trước
Rồi cô quay sang Lục Tử Dạ :
Anh không ngại trở tôi về nhà chứ?
Lục Tử Dạ lắc đầu :
Tất nhiên là tôi không ngại rồi, tôi cũng về nhà mà.
Rồi anh nói lời tạm biệt Minh Kha nhanh chóng theo Mộ Vân trở lại xe.
Nhìn thấy kịch vui đã hết, Minh Kha đứng lên trước khi đi, anh nói với Lam Âu :
Tốt nhất là anh tránh xa Trương Huyền ra, nếu như anh còn muốn ở lại đây .
Rồi anh cũng đi thẳng, để lại một mình Lam Âu ngồi trong quán. Anh ta không cam tâm, tại sao anh ta luôn thua Lục Tử Dạ? Từ trước đến nay anh ta không thắng được Lục Tử Dạ trong bất cứ việc gì. Anh ta phải đòi lại những gì thuộc về anh ta. Trong ánh mắt Lam Âu nổi lên tia sát khí
~còn tiếp~