Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc

Chương 22: Chương 22




Sau bữa tối, Mộ Vân lên phòng Lục Hàn nói chuyện với thằng bé. Lục Hàn ngồi ngay ngắn trên giường, nó tròn xoe mắt nhìn cô. Còn cô thì buồn cười nhìn nó:

Sao con cứ nhìn mẹ thế?

Lục Hàn mỉm cười:

Con cứ tưởng mẹ không về với hai ba con nữa, giờ mẹ về rồi con vui.

Mộ Vân xoa đầu thằng bé:

Ngoan, từ mai mẹ sẽ ra ngoài một thời gian. Ở nhà phải nghe lời ba và dì Châu. Xong việc mẹ sẽ về.

Lục Hàn nghe thế lại tiu nghỉu :

Mẹ vừa về mà, sao lại đi rồi. Hic

Mộ Vân ôm thằng bé vào lòng:

Ngoan, mẹ sẽ nhạn về với hai bố con.

Lục Hàn ngẩn lên hỏi cô:

Mẹ về và lại về làm vợ của ba, làm mẹ của con chứ?

Mộ Vân buồn cười hỏi lại:

Thế như bây giờ không được sao?

Lục Hàn lắc đầu :

Như bây giờ cứ phải tránh ba, con mới được gặp mẹ. Không thích.

Mộ Vân gật đầu :

Được lần sau quay về, mẹ sẽ chính thức về nơi vốn thuộc về mẹ.

Lục Hàn vui vẻ gật đầu :

Vâng.

Rồi Mộ Vân ôm thằng bé xuống giường, vỗ về nó:

Con ngủ đi muộn rồi.

Thằng bé chồm người dậy, hôn lên mặt cô :

Mẹ ngủ ngon.

An bài để Lục Hàn ngủ rồi cô mới đi ra ngoài, đúng lúc gặp Lục Tử Dạ từ thư phòng đi ra. Nhìn thấy anh, Mộ Vân lên tiếng :

Gặp tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói.

Rồi cả hai đi ra ban công, Lục Tử Dạ yên lặng nhìn cô đợi cô lên tiếng. Không lòng vòng, Mộ Vân lên tiếng :

Mai tôi có việc sẽ ra ngoài một thời gian, khi trở về tôi sẽ nói cho anh nghe một số chuyện.

Lục Tử Dạ nhíu mày :

Em phải ra ngoài thật sao?

Anh không yên tâm tí nào, lần trước anh đã suýt mất cô rồi anh không muốn mất cô lần nữa.

Mộ Vân gật đầu :

Đúng tôi phải ra ngoài, nhanh thì một tháng không thì phải hai tháng. Hoặc bất quá tôi sẽ không quay lại.

Cô không rõ đi lần này có quay về được không, vì Lam Thi bắt đầu nghi ngờ cô và cả sự xuất hiện của Thương Kỳ ngoài tầm kiểm soát của cô. Mặc dù Thượng Hy bảo sẽ ổn, nhưng cô vẫn không yên tâm. Sợ lần này đi lành ít dữ nhiều, cô không dám hứa với anh sẽ về cô sợ cảnh chia ly.

Lục Tử Dạ kích động ôm vai Mộ Vân, anh nhìn thẳng vào mắt cô gằn từng tiếng:

Hứa với tôi, dù em đi bao lâu cũng phải trở lại. Hàn nhi rất quý em, tôi không muốn nó trở về con đường lúc biết mẹ nó không còn. Hãy hứa với tôi.

Không hiểu sao, nhìn vào mắt anh tự nhiên cô thấy có gì đó không đúng. Nhưng cô vẫn gật đầu:

Nếu mọi chuyện trong tầm kiểm soát của tôi, tôi sẽ cố gắng về.

Lục Tử Dạ chắc chắn :

Chắc chắn em sẽ không sao. Tin ở tôi và Hy.

Mộ Vân không nói gì chỉ gật đầu, bất chợt Lục Tử Dạ ôm cô:

Để tôi ôm em một lát.

Cái mùi hương này, đã bao lâu anh không ngửi thấy nó. Cái mùi từng khiến anh mê mẩn, cái mùi hương trên cơ thể cô cả đời này anh không thể quên. Dù như thế nào, anh sẽ cố gắng bảo vệ cô.

Sáng hôm sau, cô ra khỏi nhà rất sớm vì không muốn nhìn thấy Lục Hàn sướt mướt cô sợ mình không đi được. Đứng trên phòng ngủ nhìn cô ra khỏi cổng, Lục Tử Dạ gọi điện cho một người :

Chính Từ, là mình.

...

Ừ, giúp mình một việc.

...

Cho người bảo vệ Mộ Vân 24/24 hộ mình.

...

Đừng giả vờ, mình biết hết rồi. Mấy người không phải giấu mình.

...

Được, có gì về cô ấy nhớ báo cho mình.

...

Tất nhiên là phá tan Lam thị rồi, thích đánh chủ ý lên người của mình à. Không dễ thế đâu.

...

Được, có đánh nhau sẽ gọi cậu đầu tiên

...

Được, tạm biệt.

Xong anh trầm ngâm, rồi lại gọi tiếp cuộc thứ hai :

Tôi, Lục Tử Dạ đây.

...

Đúng, chuẩn bị làm cho Lam thị không xoay mình được cho tôi.

...

Được

...

Gọi xong cuộc thứ hai, anh xuống nhà thì Lục Hàn đang ngồi dưới nhà phụng phịu. Anh đi lại ôm thằng bé vào lòng:

Sao thế.

Thằng bé mếu máo :

Cô Huyền đi rồi à ba?

Lục Tử Dạ cười nhẹ:

Ừ cô ấy sợ con quấn cô ấy, nên cô vừa đi rồi.

Lục Hàn cúi đầu xuống không nói gì. Lục Tử Dạ lại nói:

Hôm qua cô ấy nói với con rồi mà, đúng không?

Lục Hàn tròn mắt nhìn ba mình:

Sao ba biết.

Lục Tử Dạ sâu xa nói:

Nếu không sao con biết là cô ấy đã đi.

Lục Hàn mỉm cười :

Ba à con đói.

Thằng bé sợ ba sẽ hỏi hôm qua mẹ nói gì, nên tốt nhất đổi đề tài.

Lục Tử Dạ không bắt bẻ nữa, cả hai cùng vào ăn sáng.

~còn tiếp ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.