Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 3: Chương 3: Biển người mênh mông…




Giữa biển người thế gian mênh mông, mỗi người mỗi ngày đều gặp mấy chục khuôn mặt xa lạ, hoặc nhiều hơn thế, có người lướt qua nhau, có người tình cờ gặp nhau, có người cả đời bên nhau. Lộ Nghiên nghĩ đến câu: “Kiếp trước năm trăm lần quay đầu chỉ đổi lại một cái lướt qua nhau ở kiếp này”. Cô đã từng cho rằng năm trăm lần quay đầu có thể vẫn còn ít mới có thể khiến duyên phận ngắn ngủi như vậy, nhưng Lộ Nghiên hiện tại lại cho rằng năm trăm lần quay đầu là quá nhiều, cứ thêm một lần lại sẽ nhìn rõ nhược điểm tính cách của người ta, vì thế cuối cùng đổi tới đổi lui sẽ là dần dần xa lánh nhau.

Bên trên giao nhiệm vụ xuống, yêu cầu phải làm việc với tinh thần tốt thất để hoàn thành việc tổ chức hội nghị chiêu thương lần này vì khách hàng có mối quan hệ thâm sâu nào đó với Hyatt. Lộ Nghiên không quan tâm những điều này, cô chỉ biết theo lệnh cấp trên làm tốt công việc của mình là được. Công việc chủ yếu của cô là dẫn khách đến phòng hội nghị, nói thẳng ra công việc của cô là dẫn đường cho người khác, nhưng cô cũng vui vẻ, nhàn hạ.

Đến địa điểm, Lộ Nghiêm mỉm gật đầu, sau đó chuẩn bị quay người trở về, nhưng lại va phải Trần Mặc Đông đang đi vào, Trần Mặc Đông đỡ người Lộ Nghiên. Hai phần cơ thể không tiếp xúc nhiều nhưng Lộ Nghiên không khỏi có chút xấu hổ, đã một tháng kể từ lần họ gặp nhau trong phòng của Trần Mặc Đông.

Lâm Hướng đứng bên cạnh Trần Mặc Đông mang theo nụ mờ ám, nhìn thật chướng mắt, Lộ Nghiên cố nén ham muốn trừng mắt lườm anh ta.

Sau khi Lộ Nghiên xin lỗi, lại quay về công việc của mình.

“Trần Mặc Đông, anh cố ý nha, sao tôi lại không gặp được những chuyện tốt như vậy nhỉ.” Giọng Lâm Hướng không to, nhưng đứng ở khoảng cách của Lộ Nghiên vẫn nghe được.

Lộ Nghiên không dừng lại, Trần Mặc Đông và Lâm Hướng cũng đi vào trong, không nghe thấy tiếng trả lời của Trần Mặc Đông.

Lộ Nghiên rất nhạy cảm, nhưng đồng thời lại luôn cẩn thận che giấu sự nhạy cảm của mình. Lần ấy cô nhớ rõ Lâm Hướng không phải vì dáng vẻ xuất chúng của anh ta, cũng không phải vì trí nhớ xuất sắc của cô, mà vì lần đó ánh mắt của Lâm Hướng mang đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng vừa nãy cô lại thấy ánh mắt của Lâm Hướng cứ như người qua đường chưa gặp nhau bao giờ.

Thẩm Nham từng không khách khí phê bình kiểu người của Lộ Nghiên thường hay để ý những hành động của người lạ nhưng lại ra vẻ hờ hững, giả vờ cao ngạo. Lộ Nghiên không để ý, cứ thế cầm tay anh đung đưa, tay kia thì cầm que kem đưa lên miệng Thẩm Nham, Thẩm Nham không tránh được, lấy tay đẩy ra, cùng với tiếng kem rơi xuống đất, Lộ Nghiên tức giận với Thẩm Nham, quay người bước đi, Thẩm Nham cũng không để ý cô, cứ đi theo hướng cũ.

Lộ Nghiên không cho rằng Thẩm Nham hiểu cô nhiều, cũng như cô không hiểu được Thẩm Nham. Mà với chính mình, cô cũng không thể nói rõ cụ thể tính cách của mình. Cô thấy mình giống như tình trạng khi nhìn thấy ô mai mơ sẽ tiết ra nước miếng, gặp phải việc gì cô sẽ có cách phản ứng của mình, có thể mỗi lần sẽ không giống nhau vì còn phụ thuộc đối phương như thế nào mà phản ứng.

Lúc kết thúc buổi hội chiêu thương cũng là lúc Lộ Nghiên hết giờ làm, gần đây thời gian làm việc không ổn định, luôn có chuyện thay ca, đổi giờ làm, trên mạng còn có thông tin gần hai tháng nay là thời kỳ cao điểm của chuyện đổi nghề và kết hôn, Lộ Nghiên khá nghi ngờ, hai chuyện này còn có thời kỳ cao điểm sao?

Lộ Nghiên cúi đầu đi dạo. Khi còn nhỏ vì đi đường không để ý mà cô đã bị Nguyễn Minh Ngữ nói bao nhiêu lần, bà Nguyễn Minh Ngữ dạy con gái mình lúc đi đường phải trang nhã thoải mái, lưng thẳng, mắt nhìn phía trước, nhưng đến giờ Lộ Nghiên vẫn y như cũ.

Trước kia khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham cãi nhau, Lộ Nghiên thường một mình đi trong sân trường hoặc dạo phố, Thẩm Nham không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nắm lấy tay cô, Lộ Nghiên ra vẻ vùng vẫy mấy cái, vùng vẫy không được thì ngoan ngoãn để anh nắm chặt. Sau mỗi lần cãi nhau, Thẩm Nham đều dùng phương thức đơn giản mà ngọt ngào này để khiến Lộ Nghiên vui vẻ, nhưng nếu Lộ Nghiên sai trước, Thẩm Nham sẽ dỗ dành trước rồi trừng phạt sau, các phương thức đều khác nhau. Lộ Nghiên cũng không “mang hận”, sau khi hòa thuận sẽ không nhắc lại nguyên nhân giận dỗi lúc trước nữa.

Lộ Nghiên bị một âm thanh cắt đứt suy nghĩ, hoàn hồn lại thì thấy người trước mặt là Lâm Hướng, tên của người này cô biết được không lâu cách đây, một lần cô và Tiểu Diêu ở đại sảnh nhìn thấy Lâm Hướng từ xa, Tiểu Diêu chỉ cho cô, bởi vì ngay lúc đó cô ấy đã dùng mọi từ ngữ khen ngợi để chỉ hai người đàn ông lịch lãm là Trần Mặc Đông và Lâm Hướng, Lộ Nghiên thấy vậy cũng không cắt đứt, để mặc cô ấy nói.

“Lần trước cô đã chăm sóc Mặc Đông tôi vẫn chưa cảm ơn cô, hôm nay trùng hợp ba người chúng ta gặp lại, để anh ta mời chúng ta ăn một bữa đi.”

“Không cần khách khí, công việc mà thôi.” Câu trả lời của Lộ Nghiên hiện rõ vẻ xa cách, nhưng vẫn lễ độ vừa mức.

“Rất hân hạnh được cô Lộ nhận lời.” Quần áo trên người Lâm Hướng khá sang trọng.

“…” Lộ Nghiên không giỏi nói chuyện với người lạ, lúc này lại không biết trả lời như thế nào.

Lộ Nghiên ngồi trong xe, tự bảo mình phải rèn luyện thêm nữa, nếu không sao lại có thể lên xe thế này. Lộ Nghiên thi thoảng liếc nhìn Lâm Hướng, đối với sự quấy rối của “người lạ” thì người này đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Trong lòng cô thực sự rất khó chịu, không ngờ khi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy Trần Mặc Đông đang nhìn mình trong gương, Lộ Nghiên coi như không thấy gì ngoảnh đi nơi khác.

Quán được chọn là một quán ăn Tứ Xuyên, không gian rất lịch sự tao nhã, nhưng lại không mất đi sự náo nhiệt. Lộ Nghiên rất quen quán ăn này, Thẩm Nham và cô đã từng tới đây, lần cuối cùng ăn cơm ở đây Thẩm Nham đã gặp người quen, anh đứng dậy chào hỏi, Lộ Nghiên quay đầu thì nhìn thấy sáu bảy người con trai áo quần bảnh bao. Khi Thẩm Nham quay lại, Lộ Nghiên hỏi thân phận của họ, Thẩm Nham chỉ nói bốn chữ “mặt người dạ thú”, Lộ Nghiên bị anh chọc , cô tán dương sự nhận thức cao thâm của anh, Thẩm Nham tức giận không nói gì. Khi đó Lộ Nghiên đã biết Thẩm Nham không phải người bình thường như cô nghĩ, cuộc sống của anh có lẽ cũng giống như những người vừa nãy.

Lúc bắt đầu ăn cơm, tâm trí của Lộ Nghiên không tập trung, Lâm Hướng phải nhắc cô mấy lần, cô mới bắt mình bình tĩnh lại được. Nhìn vật nhớ người không phải tác phong của cô, tuy cô không thể hoàn toàn thoát ra khỏi cảm giác thất tình, nhưng cô hiểu rõ tất cả đều không trở lại nữa.

Không khí dần dần sôi nổi lên, ba người vốn đều là người Bắc Kinh, tuổi tác không khác nhau nhiều lắm, những chuyện tán gẫu đều là chuyện vui vẻ hồi nhỏ, đa số là Lâm Hướng nói, Trần Mặc Đông nói rất ít. Lộ Nghiên dần dần thích tính cách của Lâm Hướng, cũng dần dần nói nhiều hơn. Cô không chủ động kết bạn, nhưng nếu có người không chê cô lạnh lùng và ở cùng cô vài lần sẽ phát hiện cô không phải là người yên lặng như mọi người thấy, thậm chí cô còn là người rất ồn ào náo nhiệt.

Lâm Hướng học đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đã định cư ở thành phố S để phát triển sự nghiệp, anh ở đây đã bốn năm, kể lại những chuyện rất buồn về ngôn ngữ hồi mới đến đây. Lộ Nghiên cảm thấy rất đồng cảm, khi mới lên đại học, cô bị tiếng địa phương làm cho dở khóc dở , tuy cô nghe thấy rất hay, nhưng nghĩa của nó lại rất mơ hồ, thật sự khiến cô phát điên.

Lộ Nghiên thích căn cay, cảm giác rất thích thú thoải mái, nhưng hai người con trai trước mặt lại rất ít hạ đũa, nhất là Trần Mặc Đông, bát cơm ít nhìn thấy đáy, đồ ăn trên bàn lại không thấy một chút dầu cay nào. Ở trước mặt hai người này không được thoải mái ăn, nhìn mỹ vị trước mắt, cô chỉ có thể thở dài. Lúc này sự dè dặt cẩn thận quan trọng hơn, Lộ Nghiên nhắc nhở chính mình, nhưng một bàn mỹ vị kia quả là đáng tiếc.

*******************

Lộ Nghiên chậm rãi đi kiểm tra trên đại sảnh, tốc độ đi của cô cũng giống hôm cô về nhà sau bữa ăn đó.

Hôm đó Lộ Nghiên kiên quyết tự mình về nhà, hạ sách mới dùng đến sự làm phiền của Lâm Hướng, nhưng không ngờ tính toán của cô sai lệch, hành động của Trần Mặc Đông không cho cô cơ hội để nói, khiêm tốn đỡ cô đứng dậy, có vẻ như hai người sẽ cùng rời đi, mà Lâm Hướng đã tự lái xe đi rồi.

Lộ Nghiên thầm kêu trong lòng, đôi chân dài như vậy sao lại có thể đi chậm như thế.

Trần Mặc Đông rất lịch sự cùng cô vừa đi vừa nói chuyện, không để hai người rơi vào xấu hổ, khi đề tài khó tiếp tục thì anh lại tự nhiên chuyển sang đề tài khác. Lộ Nghiên có chút bội phục anh đã vận dụng tinh thần đàm phán vào trong đối thoại cuộc sống, nhưng đâu phải chỉ có một chữ mệt. Đúng là trên lãnh đạo còn có lãnh đạo, cô cảm thấy thật sự rất áp bức, ít nhất sau khi Lộ Nghiên về nhà, đã ngồi trên ghế sô pha vẫn phải ấn chặt tim mình rất lâu mới làm cho cảm giác căng thẳng kia biến mất.

Khi cô đi đến cửa xoay thì gặp hai mẹ con đi vào, bé trai khoảng 7, 8 tuổi, làn da trắng mịn, xinh trai, giống một hoàng tử đáng yêu, từ nhỏ Lộ Nghiên đã thích búp bê, khi bé cô có không dưới năm con búp bê Sơn Trại, cô còn cho chúng mặc quần áo, tự mình làm váy, nhờ bà nội làm quần cho búp bê, tay nghề thủ công của bà rất tinh xảo, những chiếc quần được làm ra rất đẹp. Hồi nghỉ hè năm ba đại học, Lộ Hi tặng cô một con búp bê thật sự, Lộ Nghiên rất trân trọng, đến kì nghỉ hè năm tư đại học, Thẩm Nham lại tặng cô một con búp bê được bán ra với số lượng hạn chế, Lộ Nghiên thích đến mức không rời tay.

Mẹ của cậu bé đề nghị Lộ Nghiên chăm sóc đứa trẻ một lát để bà đi làm thủ tục, người mẹ là người Nhật, Lộ Nghiên nghe phát âm tiếng Anh không rõ của bà cảm thấy bất lực, nhưng cuối cùng cũng hiểu được cơ bản, thở nhẹ nhõm.

Tuy Lộ Nghiên thích trẻ con, nhưng không biết nên dỗ trẻ con thế nào, nhất là trẻ con nước ngoài, Lộ Nghiên đưa cậu bé đến khu nghỉ ngơi, để cậu bé ngồi xuống, còn mình ngồi xổm trước mặt cậu bé, nói chuyện với cậu bé bằng tiếng Anh.

“Cháu có muốn ăn socola không?” Lộ Nghiên lấy thanh socola từ trong túi ra lắc lắc trước mặt cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Nghiên.

“Vậy cho cháu kẹo này…” Lộ Nghiên lại móc túi kẹo từ trong túi ra, cậu bé vẫn không để ý.

Hai tay Lộ Nghiên cầm hai thứ ăn vặt trong không trung, vẻ mặt cũng thôi , sau đó lại tươi : “Cháu lớn lên sẽ rất đẹp trai, có thể nói cho cô cháu mấy tuổi rồi không?” Cậu bé vẫn không để ý. Bỗng nhiên Lộ Nghiên nghĩ có thể cậu bé không biết tiếng Anh, vì thế lục loại toàn bộ trí nhớ về tiếng Nhật từng năm trước: “Cô tên là Lộ Nghiên, cháu tên là gì?” Lúc này cậu bé cúi đầu, nghịch ngón tay của mình.

Trong lòng Lộ Nghiên thầm than thất bại, lẽ nào dáng vẻ của mình khó nhìn vậy sao? Hay là dáng vẻ mình ghê gớm? Cô muốn thử sờ khuôn mặt một chút, nhưng chưa suy nghĩ xong thì người mẹ đã trở lại, hết lòng cảm ơn Lộ Nghiên. Cô chỉ có thể đáp lại, dù sao chính mình cũng không giúp được gì. Sau khi đi được vài bước, cậu bé kia bỗng vụt khỏi tay mẹ chạy đến trước mặt Lộ Nghiên, bỗng nhiên cầm lấy đồ ăn trong tay cô, sau đó dùng một giọng Anh chuẩn nói: “Cảm ơn cô, tên tiếng Trung của cháu là Cao Nguyên ạ!” Sau đó cúi người chào, rồi chạy tới bên mẹ.

Khi Lộ Nghiên lấy lại tinh thần thì hai người mẹ đã vào thang máy. “Tên nhóc xấu xa, giả vờ im lặng gì chứ, đáng lẽ nên đem cháu nặn thành viên nấu cháo nhừ mới đúng.” Tiếc đám đồ ăn của mình, Lộ Nghiên thầm than thở quay người lại bắt gặp ánh mắt hài hước của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên nhất thời đỏ mặt, chỉ có thể nhìn anh mỉm giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, sau khi chào nhau khách khí cô quay lại làm việc. Thật ra Lộ Nghiên cũng không dám đảm bảo mấy câu than thở của mình Trần Mặc Đông có nghe thấy không.

Sau lần đưa Lộ Nghiên về nhà, khi vô tình gặp nhau hai người cũng nói chuyện đôi câu, đa số là Trần Mặc Đông nói mấy câu xã giao, còn Lộ Nghiên rất nghiêm túc trả lời lấy lệ.

Lộ Nghiên không hiểu hành vi của Trần Mặc Đông, ví như bữa cơm ngày hôm đó cô có thể cảm thấy rõ ràng ánh mắt của Trần Mặc Đông, đến khi Lộ Nghiên quay sang nhìn, anh lại mang dáng vẻ thoải mái thản nhiên, hoặc là nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn như nghiên cứu gì đó, Lộ Nghiên bị làm cho bấn loạn đầu óc, cảm thấy xung quanh rất kỳ dị; chẳng hạn như mấy lần nói chuyện, Lộ Nghiên rõ ràng cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người nhạt nhẽo vô vị, không cần thiết, nhưng rõ ràng anh lại có cách khiến cô và anh nói chuyện tào lao vài ba phút.

Dường như có gì đó đang trào lên trong lòng, Lộ Nghiên quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tuy cô cũng biết rõ khả năng hành đạo của mình vốn không tới nơi tới chốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.