Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 26: Chương 26: Cuộc sống bình yên




Cuộc sống luôn luôn bận rộn – Câu nói này thật sự thích hợp với kiểu người như Trần Mặc Đông, bận rộn vì gia đình, bận rộn vì công việc, đương nhiên đa số là bận rộn với công việc; còn kiểu người như Lộ Nghiên cũng bận rộn, nhưng lại là sự bận rộn quay vòng, trải qua từng ngày với những việc vụn vặt, mơ hồ. Có lúc cô nằm trên giường nghĩ xem ngày hôm nay đã làm những gì mà không nghĩ ra nổi.

Cuộc sống sau khi kết hôn nhạt dần những thứ tình cảm mãnh liệt, vài điều nhỏ nhoi còn lại cũng khiến người ta không quá ngạc nhiên, cuộc sống bằng phẳng đến nhạt nhẽo.

Lộ Nghiên đang quấy cháo yến mạch nhưng cô không có cảm giác thèm ăn, sự vô vị của đồ ăn trong tay đã đủ thể hiện sự nhạt nhẽo của cuộc sống rồi. Lộ Nghiên ngẩng đầu phát hiện TV đang dừng ở kênh tin tức, cô lôi chiếc điều khiển TV nằm dưới đệm ra, chuyển tới kênh bình thường mình muốn xem. Đôi khi những lúc thế này, hai người sẽ “đánh nhau” vì kênh TV, Lộ Nghiên sẽ sử dụng chút mưu mẹo của mình. Hiện tại cô thấy việc được chiến đấu như vậy thực sự rất ngọt ngào. Nhìn hình ảnh ca sĩ chập chờn trên TV, cô không hề cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cô lại chuyển về kênh tin tức. Bỗng dưng cô cảm thấy bản thân làm như vậy giống như mình đang thương nhớ Trần Mặc Đông, vì vậy cô kiên quyết dứt khoát tắt TV.

Tiếng điện thoại vang lên trong căn phòng trống khiến Lộ Nghiên giật mình. Đó là điện thoại của Trần Nhiễm Mộng, Lộ Nghiên nhíu mày.

Hai người đều không quá quan tâm nhau. Sau khi Lộ Nghiên thông báo Trần Mặc Đông đi thành phố S, Trần Nhiễm Mộng cũng không nói nhiều mà ngắt điện thoại.

Có người nói: nếu bạn ghét một người thì nguyên nhân rất lớn là bạn phát hiện mình và người ta có khuyết điểm hoặc nhược điểm nào đó giống nhau. Không thể nói là Lộ Nghiên ghét Trần Nhiễm Mộng, chỉ là giữa hai người có sự bất hòa vô cớ. Cô tin chắc Trần Nhiễm Mộng cũng có cảm giác như vậy với cô.

Sự mâu thuẫn này đã bắt đầu kể từ khi hai người còn nhỏ, nhưng Lộ Nghiên thực sự không nghĩ tới rằng thế giới này lại nhỏ như vậy, đi vòng vòng cuối cùng cô ấy lại trở thành em dâu của mình. Nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Trần Mặc Đông, gặp Trần Nhiễm Mộng đang ôm bảo bối trong lòng, hai người đều vô cùng sửng sốt, sau đó Trần Nhiễm Mộng lại thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới nở một nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù không hề nói chuyện nhưng trong lòng Lộ Nghiên hiểu rõ. Có điều, cô cảm thấy may mắn vì Trần Nhiễm Mộng cũng lựa chọn im lặng giống cô.

Trần Mặc Đông cảm nhận được không khí khác thường giữa hai người nhưng lại cất giữ trong lòng, không hỏi vì sao hai người lại như vậy, chỉ bảo Lộ Nghiên không được gây rối với Trần Nhiễm Mộng trước mặt bố mẹ.

Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng là bạn học từ hồi tiểu học, tuy hai người ngồi bàn trên bàn dưới nhưng mỗi người đều có bạn bè riêng, không động chạm đến nhau. Hồi nhỏ Lộ Nghiên rất xinh đẹp và đáng yêu, hai bím tóc được tết gọn gàng sau vai, khuôn mặt đầy đặn, tính cách lại đáng yêu lanh lợi, không bao giờ cãi nhau hay tranh đua với bạn bè, luôn lặng lẽ, là một đứa trẻ thông minh đúng mực, vì thế người lớn rất thích cô, trong đó đương nhiên bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm.

Khi đó bạn nhỏ Trần Nhiễm Mộng do được gia đình nuông chiều đã trở thành một cô bé ngang ngược, tuy vẻ ngoài ưa nhìn nhưng luôn nghịch ngợm gây chuyện, như đâm bút vào người bạn học, ném giẻ lau bảng vào mặt người khác, những trò bịp bợm của cô nhiều vô kể, nhưng cô bé lại thường xuyên đạt giải trong các kỳ đại hội thể dục thể thao nên giáo viên chủ nhiệm vừa quí vừa không hài lòng về cô.

Năm lớp bốn có môn kỹ thuật dạy làm những vật thủ công đơn giản, trong một tiết giữa học kỳ, giáo viên kỹ thụât chuẩn bị dạy học sinh làm túi gấm. Vừa vào lớp, các bạn nhỏ đã xếp hàng lên bục giảng nhận vải, trật tự hỗn loạn, cô giáo liên tục nhắc nhở nhưng cả lớp vẫn hỗn loạn.

Đến lượt Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng, hai bàn tay nhỏ nhắn cùng chìa ra hướng về phía tấm vải hồng nhạt, trên mặt vải có in hoa văn. Khi đó Lộ Nghiên không hiểu một người bạn nhỏ kỳ quái như Trần Nhiễm Mộng sao lại có thể thích loại vải hoa này, lời giải thích duy nhất là cô ấy cố ý. Bạn nhỏ Lộ Nghiên tuy là một đứa trẻ biết nghe lời nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để người khác ức hiếp, vì thế ngày hôm đó đã diễn ra cảnh tượng khiến cô giáo phải kinh ngạc: hai cô bé xinh xắn cùng giằng co mảnh vải hoa đáng yêu, giận dữ nhìn đối phương, không hề có ý định buông tay. Cuối cùng cô giáo quyết định phân mảnh vải này cho Lộ Nghiên, lý do vì Lộ Nghiên ngồi phía trước Trần Nhiễm Mộng nên Lộ Nghiên là người chọn trước. Vì thế, Trần Nhiễm Mộng đã liệt Lộ Nghiên là kẻ thù số một của cô ấy. Do tuổi nhỏ nên ngày đó họ không công kích nhau bằng lời nói mà rất thẳng thắn tấn công vào cơ thể.

Vì vậy, trong nửa kỳ sau đó, “cuộc chiến đấu” của hai bạn nhỏ diễn ra không ngừng. Tuy nhiên nó cũng chỉ diễn ra trong nửa kỳ vì lên lớp năm, nhà Lộ Nghiên chuyển đi nên cô cũng chuyển trường. Sự việc này dần mờ nhạt đi, mãi đến lần này hai người gặp nhau.

Thoát khỏi những ký ức cũ, Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã thấy kim giờ dừng ở vị trí số 10. Cô liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn nằm im, cầm miếng vải vừa mua ở hàng rong vỉa hè mấy ngày trước phủ lên, không nhìn thấy cho đỡ phiền lòng.

Trong lúc tắm trí óc của Lộ Nghiên vận động rất nhanh, cô cảm thấy kỳ lạ vì sao nhiều năm như vậy thẩm mỹ và sở thích của cô không hề có một bước tiến, những đồ yêu thích của hai mươi mấy tuổi và mấy tuổi vẫn giống nhau, nói ra thì thấy chính mình thực sự rất cứng đầu cố chấp. Cô mơ hồ nhớ hồi học lớp 8 mình từng thích một cậu bạn trai cùng lớp, vóc dáng cao gầy nhưng không đánh mất cảm giác khỏe mạnh, dáng vẻ đứng đắn, vừa nhìn đã thấy khí chất chính trực. Lộ Nghiên cứ suy nghĩ mãi về dáng vẻ mơ hồ của cậu ấy, cuối cùng trong trí não lại hiện ra hình ảnh của Thẩm Nham, rồi dừng lại ở khuôn mặt của Trần Mặc Đông. Đúng là âm hồn không tan, Lộ Nghiên lau lau tóc cho khô, rồi chuẩn bị ngủ.

Trong lúc mơ màng, dường như Lộ Nghiên nghe thấy tiếng điện thoại di động rung, nhưng lại cho là ảo giác của mình vì khi cô ngủ thường có thói quen tắt điện thoại, lẽ nào hôm nay mình đã quên, trong lúc cô mơ màng nghĩ đã thiếp đi.

Do ngủ không đủ giấc, công việc ngày hôm sau của Lộ Nghiên gặp phải khó khăn, vì thế cô quyết định xuống lầu hít thở không khí. Đi từ thang máy xuống, cô nhìn thấy mấy người đang vây quanh thang máy bước vào, thình lình xuất hiện ở giữa là người mà mấy ngày rồi không gặp – Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên thầm chửi rủa trong lòng, đúng là duyên phận. Lịch sự nhường đường cho lãnh đạo, vô tình bắt gặp ánh mắt của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cúi đầu nói “Trần tổng” coi như lời chào hỏi, sau đó nghiêng người bước về phía mục tiêu của mình.

Quả nhiên vài phút sau điện thoại của Lộ Nghiên thực sự rung lên như cô nghĩ. Nhưng điều bất ngờ là người gọi điện không phải Trần Mặc Đông mà là trợ lý Tiêu Mông.

“Cô Lộ, Trần tổng mời cô trưa nay đến Joyage, anh ấy đã đặt chỗ rồi.”

Trần Mặc Đông đoán chắc cô sẽ không để anh mất mặt trước người khác, nên đã lợi dụng cô trợ lý xinh đẹp truyền đạt mục đích của anh, thật là bực bội.

“Em không đi.” Ngắt điện thoại, Lộ Nghiên gửi cho Trần Mặc Đông một tin ngắn gọn.

“Tùy em, dù sao anh vẫn đi.” Trần Mặc Đông trả lời.

Đối diện với khuôn mặt tươi cười xấu xa của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên lại tự mắng mình là heo. Cuối cùng cô vẫn tới, không có lý do gì để từ bỏ mỹ vị. Hai người thường đến nhà hàng này, nằm đối diện với công ty, những món ăn trong cửa hàng cung cấp với số lượng có hạn, mùi vị rất tinh tế. Hai người ngồi trong căn phòng tao nhã, yên tĩnh, tâm tình khác xa nhau, như thể mấy ngày không liên lạc đã trở thành người lạ.

“Sao không nhận điện thoại của anh?”

“Ngủ rồi.”

“Vậy sau đó nhìn thấy sao không gọi lại?”

“Bận quá, quên mất.”

“Bận quá?” Trần Mặc Đông bật cười.

“Anh đừng có dùng cái giọng điệu này, đương nhiên em không bận như anh, không những bản thân anh bận mà cả người mang theo bên cạnh cũng bận cùng, nhưng bận cái gì thì chỉ bọn anh biết thôi.”

“Đừng nói với anh là em đang ghen với Tiêu Mông đấy nhé.”

“Em thèm vào, thích thú gì chuyện ghen tuông. Hiện giờ em muốn ăn cơm.”

Sau đó Lộ Nghiên không nói gì, bắt đầu ăn ngốn nghiến. Trần Mặc Đông sợ cô ăn nhiều quá nên tỏ ý ngăn cản, nhưng Lộ Nghiên không thèm ngẩng đầu, vẫn tiếp tục ăn mấy món trước mặt.

“Em dừng lại cho anh, em muốn ăn no chết à?” Trần Mặc Đông hơi giận dữ.

“Em đói, em ăn mà anh cũng tiếc rẻ.”

“Em đừng ồn ào nữa.” Trần Mặc Đông cầm chiếc đũa trong tay Lộ Nghiên, kéo cô xuống chiếc sô pha bên cạnh, đưa tay khẽ xoa bụng cô.

Lộ Nghiên đẩy tay Trần Mặc Đông, cúi đầu không nói.

Trần Mặc Đông thả lỏng cơ thể, dựa vào sô pha.

“Anh rất mệt sao?” Lộ Nghiên để ý thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Trần Mặc Đông, quầng mắt cũng thâm đen.

“Hai ngày chưa ngủ, em nói xem?”

“Anh đã làm gì vậy?” Lộ Nghiên cảnh giác hỏi.

“Anh không khỏe mạnh như em nghĩ đâu, thu lại cái sắc mặt hèn mọn thô tục của em đi.”

Lộ Nghiên im lặng, tự cô cũng bắt đầu xoa xoa bụng. Hồi Lộ Nghiên vẫn ở thành phố S, Trần Mặc Đông cũng phải đi công tác mười mấy ngày, lần này anh mới đi bốn ngày, xem ra anh thật sự khổ cực, Lộ Nghiên không khỏi có chút đau lòng.

“Buổi chiều vẫn phải làm việc sao? Về nhà ngủ đi.”

“Ừ.”

“Vậy chúng ta chia nhau ra về công ty nhé, nếu không em lại muộn giờ.”

“Yên tâm, đi cùng em cũng không đến mức mất mặt lắm, anh không chê bai đâu.”

Vậy là hai người đi cùng nhau về công ty, không hề có bất cứ hành động thân mật nào, nhưng lúc đến cửa vẫn thấy mấy cái đầu ghé tai nhau thì thầm.

Buổi chiều vừa bắt đầu vào giờ làm, dạ dày Lộ Nghiên lại bắt đầu kêu gào. Cô đang định ra ngoài mua thuốc thì thấy Tiêu Mông bước vào phòng làm việc của mình.

“Cô Lộ, thuốc dạ dày của cô đâu.”

“Cảm ơn.”

Lộ Nghiên cầm hộp Motilium trong tay, không để ý ánh mắt dò xét của mấy đồng nghiệp xung quanh đang tràn đầy phấn khích. Cô thầm thở dài, mấy người này đúng là mắc bệnh thật rồi, ngay cả đau dạ dày cũng nói là hạnh phúc.

Công dụng của thuốc phát huy rất hiệu quả, nhưng công việc buổi chiều làm mãi vẫn không hết, Lộ Nghiên tranh thủ thời gian chạy ra vườn hoa đằng sau đi dạo một chút. Phía trước mặt cô là hai cô gái, đang thầm thì nói chuyện với nhau.

“Cậu nói xem Trần tổng đã kết hôn chưa?”

“Không biết, nhưng tôi vẫn hi vọng anh ấy và trợ lý Tiêu là một đôi, như vậy khá phù hợp với xu thế phát triển của chuyện tình.”

“Hai người họ đúng là xứng đôi. Thế chuyện buổi trưa cậu đã biết chưa?”

“Ý cậu là cái cô gái ở bộ phận kế hoạch á? Haiz, xem ra nhiều người đều biết, chuyện tình nào chẳng có một kẻ thứ ba. Thôi đừng nói chuyện này nữa, tôi cảm thấy cô gái đó thật xấu xa.”

Lộ Nghiên cảm thấy khó xử, không biết nên cúi đầu dừng bước hay tiếp tục đi tiếp, giữa lúc do dự cô đã bước qua hai cô gái kia, nhưng rõ ràng hai người đó không biết cô chính là người “xấu xa” mà họ vừa nhắc tới.

Quan hệ của hai người chưa từng có ý giấu diếm hoặc công khai, cũng chưa từng thảo luận về vấn đề này, nó nằm trong số ít việc tự ngầm hiểu giữa cô và Trần Mặc Đông. Công việc ở bộ phận của Lộ Nghiên đều thông qua cấp trên của cô trao đổi với Trần Mặc Đông, cơ hội tiếp xúc của hai người gần như bằng không, những lần gặp mặt của hai người cũng vô cùng ít. Trong một tuần, Trần Mặc Đông đến “Grand Capital” hai ngày (Là hệ thống nhà hàng khách sạn, giống như Hyatt mà Lộ Nghiên từng làm việc trước đó ở thành phố S), còn thời gian khác anh đều ở công ty, ngoại trừ những ngày anh đi công tác, một tháng nhìn thấy anh hai lần trở lên ở “Grand Capital” là chuyện hiếm có.

Lộ Nghiên không để tâm đến những chuyện tiêu điểm như thế này, những chuyện ngồi lê đôi mách của người khác cô cũng không quản được. Quay lại với công việc, Lộ Nghiên bị Tô Hiểu Lộ kéo tới phòng nghỉ hỏi thăm. Hai người đều là những cô gái Bắc Kinh có khuôn mặt sáng sủa nên cả hai đều được liệt vào danh sách những cô gái ngọt ngào. Không thể không nói tình bạn giữa con gái rất kỳ lạ, ví dụ như Lộ Nghiên và Tô Hiểu Lộ, hay như cô và Trần Nhiễm Mộng. Những câu hỏi của Tô Hiểu Lộ đều bị Lộ Nghiên dùng ánh mắt tà ác gạt bỏ. Hiểu Lộ biết rằng hỏi cũng không được gì nên tán gẫu cùng cô những chuyện khác, nhưng mấy lần đều lơ đãng nhắc chuyện về Trần Mặc Đông.

Sau khi hết giờ làm, Lộ Nghiên tiết kiệm thời gian nên gọi xe về nhà. Về đến nhà cô phát hiện Trần Mặc Đông đang nằm xiêu vẹo ngủ say trên giường, hoàn toàn không có chút hình tượng tao nhã nào của ngày thường. Cô rút chiếc gối Trần Mặc Đông đang ôm ra, sau đó kéo lại chăn cho anh, rồi mới đứng dậy vào bếp.

Lộ Nghiên bày thức ăn trên bàn xong xuôi, cô đi vào phòng ngủ đánh thức Trần Mặc Đông dậy ăn cơm.

Ngồi bên giường, thấy dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của Trần Mặc Đông, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, Lộ Nghiên vuốt ve lông mi, lông mày, đôi tai của Trần Mặc Đông. Nếu khuôn mặt này nhỏ hơn một chút, làn da non mịn một chút, vẻ mặt ngây thơ hơn một chút… Suy nghĩ linh tinh một lúc, Lộ Nghiên muốn mỉm cười. Cô muốn có một đứa trẻ, tuy cô không biết nuôi một đứa trẻ rốt cuộc phải chịu bao vất vả.

Lộ Nghiên bóp mũi Trần Mặc Đông, giống như cách anh đã dùng để đánh thức cô trước đây rất lâu.

“Nhìn đủ rồi mới đánh thức anh, đúng là điển hình của qua cầu rút ván.” Trần Mặc Đông kéo tay cô từ trên mặt mình xuống, rồi cố gắng để cả người cô nằm trên cơ thể anh.

“Anh giả vờ ngủ, tiểu nhân.”

Nhưng những lời trách cứ của Lộ Nghiên không hề có ý ngăn cản những hành động tiếp theo của Trần Mặc Đông. Rất lâu sau đó hai người mới hâm lại thức ăn để hoàn thành bữa tối.

“Người trong công ty nghi ngờ em và anh có gian tình.” Đang ăn cơm, Lộ Nghiên ngẩng đầu nói.

“Xin em chú ý cách dùng từ.”

“Đến mức nghiêm túc như vậy sao?” Lộ Nghiên liếc nhìn anh.

“…”

“Đúng rồi, lúc em vừa vào công ty, anh biết không?”

“Phản ứng của em đúng là nhanh nhạy, bây giờ mới nhớ hỏi chuyện này.”

“Anh đừng nói là em đi cửa sau của anh nhá.” Trước đó Lộ Nghiên đã muốn hỏi nhưng mỗi lần nhớ ra rồi lại quên mất.

“Không đâu, anh chỉ phê duyệt thôi, quyết định là do bộ phận em và bộ phận nhân sự mà.”

“Đúng vậy, em nghĩ Trần tổng cũng không phải là người không có nguyên tắc.” Lộ Nghiên nói với giọng điệu kỳ quái, không nghe ra là cô đang khen ngợi hay châm chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.