Lục Tử Tịch tay cầm áo sơ mi trắng, ngửi ngửi qua, vuốt vuốt cổ áo. Giờ hay rồi, làm rách áo của người ta cũng phải bắt đền. Bực bội mặc vào thẩm du tinh thần một lúc, anh buồn bã mở ví, thở dài một hơi.
Tháng này đi làm liên tục phải tăng ca, mà tiền lương lại không có là bao, vậy mà giờ còn phải cắn răng rút ví đền tiền áo. Đúng thật là quá bi ai.
Chuyện bắt nguồn từ tối hôm qua.
Lục Tử Tịch vì là thư kí nên chuyện uống rượu thay sếp là vấn đề rất bình thường. Nhưng chẳng hiểu vì sao, bữa tiệc hôm nay rất nhiều người đến chúc mừng sếp, vì thế mà anh uống đến mức cả người muốn nhũn ra.
Xin phép vào nhà vệ sinh để giải rượu, Lục Tử Tịch móc họng nôn thốc nôn tháo, vô tình quấy rầy hai người đang âu yếm ở buồng bên.
“”Buồn nôn. Thật mất hứng.”” Người buồng bên đi ra, chỉnh lại quần áo sộc sệch rồi tức tối đi ra ngoài, còn nhìn anh khinh bỉ một hồi.
Mơ mơ màng màng, Lục Tử Tịch hất nước lau mặt quen thói lấy khăn mặt ở nhà mà lau lấy lau để. Chỉ có điều, bên cạnh không phải khăn mặt, mà chính là áo của nam giới. Đánh sợ hơn là, người đàn ông áo bị anh túm lên lau mặt còn cười rất xảo trá. Làm anh tỉnh rượu không ít.
Lục Tử Tịch vội vàng xin lỗi:“” Thật xin lỗi, tôi vô ý quá.””
Nhưng đối phương không nói gì mà trực tiếp cắn vào xương quai xanh của anh.
Lục Tử Tịch giờ phút này chính thức tỉnh rượu, nghĩ thầm không biết đây là tình tiết máu chó gì?
Anh vội vã đẩy đối phương ra, vô tình khiến đối phương bị rách áo. Đây chính là điểm mấu chốt của sự việc, chính là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt, điều quan trọng phải nói ba lần.
“”Rách áo rồi.”” Người đàn ông ngã dưới đất, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nghe vô cùng êm tai.
“”Thì sao?””
“”Đền em cho tôi đi.””
“”Cút.””
Anh lớn như này rồi còn bị trêu ghẹo, hơn nữa còn là đàn ông. Thật khốn nạn