Cách kinh đô năm trăm dặm là thành Giao Châu. Vùng này thuộc một phần Giang Nam, từ lâu đã là vùng đất tung hoành của các bang phái giang hồ. Ở Giao Châu, tri phủ đại nhân không có quá nhiều quyền hạn, nguyên lai là bá tánh đều thích nương tựa vào người giang hồ, bọn họ cướp của giàu chia cho người nghèo, trong khi đó tri phủ đại nhân như bù nhìn, từ lâu đã phải nhìn sắc mặt của người giang hồ mà sống.
Kim Lân Quận là một vùng nông thôn ở Giao Châu. Nơi đây dựa vào nghề nông mà sống, đời sống bá tánh tuy khó khăn nhưng cũng không quá mức đói khổ, hằng ngày làm lụng vất vả nhưng vui vẻ yêu đời. Ngôi nhà nhỏ ở phía Tây Kim Lân Quận là nhà của Chu Nương, bà mẹ đơn thân nuôi hai người con gái lớn lên trưởng thành. Đó là Chu Uyển Đình và Chu Uyển Nhu.
Chu Uyển Nhu mười tám tuổi, thường hay gánh rau ra chợ bán cùng với Chu Nương, sống cuộc sống yên bình nông thôn, dự định không lâu sau sẽ gặp bà mai mối gả cho người ta, tìm tấm phu quân tốt mà nương tựa.
Ngược lại Chu Uyển Đình năm nay đã hai mươi tuổi, tuy nhiên chưa lập gia thất, cũng rất ghét cuộc sống thường ngày. Nàng từ nhỏ đã theo các ca ca trong làng đi trên trung tâm Giao Châu Thành học võ nghệ, đến mười tuổi đã thông thạo kiếm pháp và cung pháp. Chu Uyển Đình không vì ham mê võ học mà bỏ quên bài vở, nàng không chỉ võ công thượng thừa, cả cầm kì thi hoạ món nào cũng biết một chút, tứ thư ngũ kinh đều đã học qua. Chu Uyển Đình trở thành cô nương văn võ song toàn, người ở Kim Lân Quận đều vô cùng ngưỡng mộ.
Hôm ấy, trên đường cái Giao Châu buôn bán tấp nập. Một tên công tử nhà giàu giữa thanh thiên bạch nhật vô cớ đánh một lão ăn mày, nặng lời mắng miết.
“Cái tên khất cái khốn nạn, ngươi làm bẩn giày của ta rồi, còn không mau đền thì bổn thiếu gia lấy cái mạng chó của ngươi”
Tên ăn xin tha thiết quỳ xuống van xin lạy lục, chịu đủ mọi cú đá của hắn. Người đi đường nhìn thấy bất bình nhưng không dám ra mặt can ngăn, nguyên lai vì tên nhà giàu kia mà con trai một nhà địa chủ, không ai dám động đến. Chu Uyển Đình vừa hay mua thức ăn bên sạp gần đó, nhìn thấy cảnh kia trong lòng liền sục sôi. Nàng đội mũ đeo mạn đen che mặt, vận một bộ hắc y bó sát người gọn gàng bước tới chỗ tên nhà giàu, một cước đá hắn bay ra xa.
Tên nhà giàu bay ra một thước ngã chỏng choài trên mặt đất. Hắn đập mặt xuống gạch gãy mất một cái răng cửa, máu từ miệng tuôn ra ào ào. Hắn đưa tay che miệng lại dùng lực đứng dậy chỉ vào người che mặt
“Ngươi là người phương nào, dám động vào ta. Coi ta trừng trị ngươi. Người đâu xông lên”
Tên nhà giàu tức giận quát, chung quanh dân chúng bâu lại xem, chỉ thấy một thiếu nữ dáng người cao gầy làn da trắng tuyết xinh đẹp uyển chuyển từng chiêu thức đánh gục nha đinh của tên nhà giàu.
“Hay hay hay lắm”
Dân chúng vây quanh vỗ tay tán thưởng, còn đem cải và trứng thúi chọi vào tên nhà giàu.
Lão khất cái thấy tình hình không ổn muốn lết đi chỗ khác, Chu Uyển Đình chặn lại, bỏ vào bát mẻ của hắn hai mươi đồng. Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên
“Đủ cho ngươi ăn hai ngày, tìm việc mà làm đừng ăn xin nữa”
Lão khất cái quỳ xuống nói cảm tạ, một màn này bá tánh nhìn thấy liền tán dương. Còn gọi nàng với một cái tên là Hắc Y nữ hiệp.
Cứ như vậy, trong giang hồ xuất hiện một vị Hắc Y nữ hiệp võ nghệ cao cường. Chuyên đi giúp đỡ người nghèo, dạy dỗ những kẻ hiên ngang lộng hành ỷ vào quyền thế.
Chu Uyển Đình đầu quân cho Chính Môn Bang trở thành nữ đệ tử ưu tú nhất trong môn. Không lâu sau liền được tín nhiệm, trong giang hồ nghe đến tên Chu Uyển Đình liền hết sức kính nể.
Uyển Đình trở về nhà sau một ngày bên ngoài làm đủ thứ việc. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Uyển Nhu còn đang phụ mẹ đan áo bên ngọn nến sắp tàn. Truyện Full
“Tỷ tỷ về rồi, có mệt không a?”
“Đương nhiên là không, hôm nay tỷ cùng các sư huynh trông coi hội ngâm thơ ở Giao Châu, được không ít ngân lượng a”
Chu Uyển Đình lấy ra một túi vải, bên trong bỏ rất nhiều bạc vụn. Có thể giúp Chu Nương xoay sở sống trong một tuần.
Chu Uyển Đình đi đến nhà bếp, Chu Nương từ bên trong đã mang ra hai đĩa thịt lợn xào cùng với một chút rau.
“Lại đây ăn nào, hôm nay là ngày giỗ của cha các con, nhà mình không có nhiều thứ mẹ liền cúng món ông ấy thích nhất đây”
Chu Nương sau khi cúng cho phu quân liền đem thịt ra ngoài bàn, dọn ra cùng hai nữ nhi dùng cơm.
Chu Uyển Đình vui vẻ rửa mặt, song ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nói chuyện
“Cha mất cũng gần hai mươi năm rồi, năm nào mẹ cũng cúng thịt lợn xào, haizz”
Chu Nương cười trừ
“Haizz, nếu năm đó cha không bị bắt đi lính ra biên giới đánh giặc thì có lẽ chúng ta không phải cực khổ như vậy”
Năm đó Man di xâm lấn, cha của Uyển Đình bị Tri phủ hạ lệnh bắt đi, sau đó đem vào quân đội của do quận chúa Tề Khuynh Lan làm chủ soái. Năm đó không ít quân lính bỏ mạng, quận chúa và tướng quân đều hi sinh, cũng may Man di lúc đó bị đánh bại, kí định ước không xâm lấn Đại Lăng. Nói đến đây, Chu Uyển Đình lại càng câm hận người triều đình. Chính vì bọn quyền thế đó ép người quá đáng mà cha nàng mới chết trên chiến trận
“Mẹ, nghe nói năm đó vì không đủ quân lực nên chủ soái mới ra lệnh các châu, các quận trên khắp Đại Lăng nạp thêm binh lính vào quân doanh”
“Sao muội biết rõ như vậy?”
“Muội nghe những thúc thúc quanh đây kể lại, năm ấy chiến tranh liên miên, không kể đến Man di, quân ta cũng thiệt hại đến hàng vạn người”
Chu Uyển Đình trầm tư, nhìn đến mẹ mình lại nhớ đến cha, liền gấp miếng thịt để vào trong chén bà
“Mẹ, chủ soái năm ấy là ai vậy?”
“Là Hoàng Lan công chúa cùng Bắc Định Hầu. Là một cặp phu thê ân ái”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Chu Nương dọn dẹp hết thảy liền trở về phòng ngủ. Chu Uyển Đình và Chu Uyển Nhu thổi nến nằm trên giường, thế nhưng chuyện xưa vẫn quanh quẩn trong đầu không sao ngủ được
“Tỷ tỷ, chẳng phải bên ngoài tỷ là Hắc Y nữ hiệp chuyên trừng trị những kẻ lưu manh sao. Theo muội biết thì ở kinh đô có một tên đại lưu manh, sau này tỷ nên trừng trị hắn”
Chu Uyển Đình xoay người hướng mặt vào Chu Uyển Nhu hỏi
“Là ai vậy?”
“Tỷ, tỷ không biết sao. Hắn là Định Lăng Thế tử, con trai độc nhất của Hoàng Lan công chúa đó”
“À...”
Chu Uyển Nhu xoay người đối mặt với Chu Uyển Đình, ho một tiếng bắt đầu luyên thuyên
“Hắn a, một tên đại lưu manh. Tiểu Ngọc theo cha đến kinh đô mua bán, lại xui xẻ bị hắn bắt nạt trên đường. Xung quanh không ai dám đứng ra đòi công đạo, để mặc Tiểu Ngọc bị hắn mang đi. Muội ấy sau chuyện đó liền đòi trở về Kim Lân Quận, thề suốt đời không đến kinh đô a”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật, hoàng thượng và Định Lăng Vương luôn dung túng cho hắn, ức hiếp không biết bao nhiêu người. Còn nữa hắn ăn chơi trác táng, cờ bạc thanh lâu đều có đủ, đúng là hội tụ tất cả các tật xấu. Muội nói a. Bình Tây Hầu đôi lần ra tay ngăn cản, kết quả đánh nhau với hắn một trận, làm việc chính nghĩa còn bị hoàng thượng cấm túc một tháng”
Chu Uyển Đình gác tay lên trán suy nghĩ. Hình dung ra hình tượng Định Lăng Thế tử như một đại ma đầu xấu xí biến thái chuyên nhắm vào các thiếu nữ. Qua lời kể của Uyển Nhu liền không có thiện cảm mấy, có lẽ một ngày nào đó nàng phải đến kinh đô cho biết, biết đâu có cơ hội gặp gỡ hắn. Thân phận tốt như vậy tiếc là danh tiếng quá xấu, nếu không còn không biết bao nhiêu người muốn gả cho hắn a.
“Ta biết rồi, muội a đi buôn bán với mẹ càng ngày càng hiểu biết”
“Thế còn tỷ, tỷ cũng hai mươi tuổi rồi a. Còn không mau tìm lang quân đi, không chừng thành bà cô già không ai thèm đó”
Chu Uyển Đình đánh Uyển Nhu một cái vào vai, gằng giọng kêu nàng ta đi ngủ. Hai tỷ muội không lâu sau liền yên lặng, chung quanh tĩnh lặng chỉ nghe tiếng thở đều đều.
Sáng hôm sau, mùa hè dịu dàng đến với vùng Giao Châu tươi mát. Cây cỏ dưới chân núi tươi tốt vô cùng, đôi khi nghe thấy âm thanh tiếng chim hót thú gầm, tiếng nước chảy róc rách ở các thác nước trên cao. Ở Chính Môn sơn trang tập hợp tất cả nam nữ hơn hai mươi đệ tử cùng với sư phụ sư thúc đều có mặt. Ngụy Chính Thuần sơn chủ sơn trang đã qua 40 tuổi, hắn vận bộ bang phục màu bạch lam thêu hạc, vuốt vuốt chòm râu đứng trên bục cao, hướng các đệ tử dõng dạc nói
“Các đệ tử, hôm nay sư phụ triệu tập các con là vì có sự hệ trọng. Sắp tới mùng chín tháng mười đại hội võ lâm khai mạc. Các môn phái sẽ luận võ công với nhau để giành lấy vị trí Nguyên chủ võ lâm”
Bên dưới bắt đầu xì xầm bàn tán. Ngụy Chính Thuần nói tiếp
“Nhưng Chính Môn Bang chúng ta không có nhiều nhân tài nhân lực, tạm thời sư phụ muốn các con tản ra ngoài, thuyết phục nhân tài tứ phương quy tụ về môn phái của ta”
Bên dưới có một nam môn sinh bước ra khỏi hàng, hướng tới hắn cúi người thưa
“Sư phụ, Đại Lăng rộng lớn như vậy, ta làm sao tìm nhân tài đây”
Ngụy Chính Thuần hiểu ý gật gù, phất tay nói
“Nhân tài trong nhân gian vô số kể, chỉ là ẩn mình không lộ tài năng. Muốn tìm nhân tài liền đến kinh đô. Kinh đô là đầu não của Đại Lăng, nơi quy tụ tất cả các thi sĩ, võ sĩ muốn giúp ít cho triều đình. Chỉ cần thuyết phục họ, để họ biết người hoàng thất bất nhân thế nào, tự khắc sẽ gia nhập môn chúng ta”
“Sư phụ anh minh”
Đệ tử đứng phía dưới đồng thanh cuối đầu hô. Chu Uyển Đình đứng ở hàng đầu cũng làm theo bọn họ tuân lệnh.
Đám ngươi giải tán ra, Ngụy Chính Thuần tìm đến Chu Uyển Đình, hắn gọi nàng vào trong thư phòng, bí mật giao nhiệm vụ
“Uyển Đình, con là đệ tử ưu tú nhất, người duy nhất ta tin tưởng”
“Sư phụ quá khen, ngươi nói như vậy là sao ạ”
Uyển Đình có chút khó hiểu đứng sau lưng hắn vắt óc suy nghĩ. Hắn dừng một hồi lâu, sau đó chấp tay sau lưng xoay tiến tới bên cửa sổ, chậm rãi nói
“Giao Châu có được như ngày hôm nay, một phần là sự cứu viện của người thần bí”
Uyển Đình khó hiểu nhìn hắn
“Người thần bí?”
“Đúng vậy, cứ hai năm lại vận chuyển lương thực và giống lúa đến Giao Châu giao cho Nguyên chủ võ lâm, nhưng thuộc hạ nói người kia giấu danh tính chỉ biết người nọ là một quan viên thanh liêm trong triều”
Chu Uyển Đình thật sự bất ngờ, nàng sửng sốt hỏi lại
“Thật sao sư phụ, triều đình còn có người tốt như vậy sao”
Ngụy Chính Thuần lấy trên kệ sách một bức tranh chân dung khá cũ đưa cho nàng
“Đây là dung mạo của hắn, được Nguyên chủ võ lâm phác thảo lại hai năm về trước. Theo dò hỏi, biết được hắn rất giống với Bình Tây Hầu Lưu Ý Hiên”
Chu Uyển Đình nghe đến tên này, dường như đã nghe qua từ đâu. Nàng nhớ lại, tối hôm qua trong lời Uyển Nhu kể, tên Lưu Ý Hiên kia là người đứng ra đánh nhau với đại ma đầu Định Lăng Thế tử. Thật đúng là hắn sao.
“Sư phụ, người muốn con làm gì?”
Ngụy Chính Thuần xoay người, mắt nhìn thẳng vào Uyển Đình, kiên định nói
“Lưu Ý Hiên người này có chí lớn, lại là trung nhân hào kiệt, tuy chức danh cao quý nhưng không hề kiêu ngạo, lo cho bách tính. Nếu như lần này đến kinh đô, con có thể mời được Bình Tây Hầu đến dự Đại hội võ lâm, so với các bang phái khác càng cạnh tranh hơn. Tuy nói giang hồ không thích giao lưu với triều đình, nhưng có sự giúp đỡ của Bình Tây Hầu, Chính Môn Bang ta nắm phần thắng năm phần”
Chu Uyển Đình tránh đi tầm mắt của hắn, cúi đầu không nói. Nàng trước giờ chưa từng tiếp xúc với quá nhiều người, huống chi là thân phận Hầu gia kia. Nàng cảm thấy một kẻ tầm thường như mình, nào có thể mời được Bình Tây Hầu đến dự đại hội võ lâm chứ.