Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân

Chương 11: Chương 11: Phế vị




Tề Nghiên Dương một mình trở về vương phủ, dáng vẻ buồn bã ánh mắt vô hồn trực tiếp tiến vào tư viện trốn trong phòng. Rất nhanh thánh chỉ đã đến vương phủ, Tề Nghiên Dương ở bên ngoài nhận lấy thánh chỉ ban hôn, đợi đến khi công công rời đi liền lập tức đêm thánh chỉ vứt xuống hồ sen. Một cảnh này bị Tề Xương bắt gặp, ông tức giận tiến lên hướng mặt Tề Nghiên Dương hạ một cái tát mạnh. Tiếng chạm da thịt vang lên cái chát, Tề Nghiên Dương bên khoé miệng vương một chút máu, Tề Xương ra tay quá mạnh khiến nàng ôm mặt lùi lại một vài bước.

“Ngoại công...”

“Hôn sự đã định, ngươi như vậy chính là bất kính với hoàng thượng. Rốt cục ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”

Tề Nghiên Dương thở ra một hơi, cúi đầu không nói, ôm một bên má đã sớm sưng đỏ xoay người trở về tư viện.

Trải qua hai ngày, thế tử gầy đi trông thấy, khuôn mặt xinh đẹp xán lạn hiện tại có chứt tư vị xanh xao không có sức sống. Nàng mặc trên người hỉ phục đỏ thẳm, tóc vấn cao đội kim quan tinh xảo vàng óng, cả người toả ra khí chất quyền quý, lại mang nét u buồn suy tư khó tả.

Tề Nghiên Dương được Tiểu Hoa đưa ra khỏi tư viện, trong vương phủ sớm đã được trang trí xa hoa với màu chủ đạo là màu đỏ, trước đại sảnh trong sân từ lâu đã sắp xếp vài chục bàn tiệc chỉ đợi thế tử đón dâu liền khai tiệc. Trước cửa lớn Định Lăng Vương phủ đã có một hàng ngũ gần trăm người đi đón dâu, đi đầu là bạch mã hoàng gia, theo sau là cỗ kiệu mười hai người khiêng, kéo theo hai hàng gia nhân hầu hạ phía sau

Tề Nghiên Dương được Tiểu Hoa đỡ lên ngựa, yên vị cầm cương hướng Thanh Long Môn hoàng cung đi tới. Suốt quãng đường đi, dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, thầm khen mỹ mạo vị tam phò mã này quá tuấn tú, nhưng nghĩ đến phò mã là Định Lăng Thế tử liền muốn rút lại lời khen vừa nãy. Có vài kẻ không biết điều còn ném rau cải về phía nàng, dân chúng một phen tiếc hùi hụi cho tam công chúa xinh đẹp tài đức lại phải gả cho kẻ lưu manh sở khanh nổi tiếng kinh đô.

Tề Nghiên Dương cưỡi ngựa tiêu dao đi trên đường, nàng vô tình bắt gặp thân ảnh quen mắt cùng với một nam nhân xa lạ đi ngược chiều với hướng đi của nàng. Nghiên Dương nhìn chăm chăm người đi bên dưới, vẫn như cũ một bộ bạch y tiêu soái mang mạn che mặt sánh bước bên Lưu Ý Hiên một thân hắc y tóc vấn gọn gàng. Mà nữ tử bạch y cũng phát giác nàng, đặt ánh mắt lên vị tân lang đang cưỡi bạch mã. Hai nàng cứ thế chạm mặt nhau, lướt qua nhau.

Tề Nghiên Dương luyến tiếc ngoảnh mặt lại nhìn theo bóng lưng Chu Uyển Đình, người kia cũng giống nàng ngoảnh lại nhìn tân lang tuấn tú cưỡi ngựa dần dần xa mình. Tề Nghiên Dương đáy mắt dâng lên một tầng sương, kìm không đậu rơi xuống một giọt nước mắt. Nhưng rất nhanh nàng xoay mặt lại, đưa vạt áo lau đi dòng lệ, che giấu vẻ thất thố vừa rồi.

“Nhất bái thiên địa”

Tề Nghiên Dương cùng tam công chúa Mộ Tích Vi đứng xoay mặt ra ngoài đại điện, nghe tiếng hô của thái phó đứng trên điện, hướng ngoài cửa cùng nhau cúi người.

“Nhị bái đế hậu”

Thái phó tiếp tục hô, Tề Nghiên Dương nắm hờ tay của Mộ Tích Vi cùng xoay người hướng hoàng thượng hoàng hậu trên cao cúi người bái một cái. Còn chưa kịp xoay người giao bái, Bát vương gia từ bên ngoài xông vào điện lập tức hô to

“Dừng lại!”

Mộ Lăng Hạo xông đến đẩy Tề Nghiên Dương ra xa, quỳ xuống mặt đất hướng Mộ Lăng Thần bẩm

“Hoàng thượng, hôn sự này không thể thành!”

Mộ Lăng Thần nhìn hoàng hậu, lại nhìn xuống văn võ bá quan, nhìn đến Tề Xương đang cúi thấp đầu, hắn suy nghĩ gì đó, phất tay nói

“Hoàng đệ có chuyện gì?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, hôn sự này không thể, vì căn bản thế tử...không phải nam nhân”

Lời này nói ra liền kinh động tất cả mọi người có mặt trong đại điện. Tề Xương lo lắng đứng dậy dựa vào lực đạo của gậy gỗ hướng tới bát vương gia mắng

“Hồ đồ, thế tử của ta sao có thể là nữ nhân chứ?”

Mộ Lăng Hạo cười trừ, nắm lấy cổ áo của Tề Nghiên Dương xách lên, hướng hoàng thượng nói

“Hoàng thượng, người để ý kĩ càng xem, thế tử trắng như vậy, môi son đỏ hồng, lại...đã mười chín tuổi nhưng yết hầu vì sao lại không thấy nhỉ?”

Tề Nghiên Dương trên đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh, cố gắng cúi thấp đầu che đi chiếc cổ trắng ngần bằng phẳng của mình. Mộ Lăng Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bước xuống đại điện thảm đỏ tự mình xem xét.

“Hoàng thượng...”

Tề Xương ở một bên nói, Tề Nghiên Dương bị Mộ Lăng Hạo khống chế, hoàng thượng trực tiếp tiến đến gần, đem cổ nàng nhìn kĩ càng một phen. Quả nhiên là bằng phẳng nhẵn nhụi không có yết hầu.

“Các ngươi....”

Mộ Lăng Thần tức giận đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cổ áo Tề Nghiên Dương lôi nàng té ngã xuống đại điện. Mộ Tích Vi giật mình, vội muốn tiến đến đỡ người kia lại bị hoàng thượng quát

“Tránh ra...ngươi...cái nữ nhân rắn rết này dám lừa gạt trẫm, lừa gạt thiên hạ Đại Lăng này!”

“Hoàng thượng bớt giận, lão thần...”

Tề Xương chạy đến quỳ xuống trước mặt Mộ Lăng Thần, hướng hắn muốn cầu xin. Thế nhưng lời còn chưa nói hết liền bị Mộ Lăng Thần đá một cước ngã nhào.

“Đem Định Lăng Vương cùng Thế tử giam vào thiên lao, niêm phong Định Lăng Vương phủ. Chuyện này Đại Lý Tự điều tra rõ cho trẫm”

Mộ Tích Vi ngoài mặt tỏ ra khó coi, trong lòng lại nở nụ cười đắc ý, hướng Bát vương gia gật đầu cảm tạ một cái.

Một tháng sau, Định Lăng Vương phủ bị niêm phong, Tề Xương bị tước binh quyền, đày đi biên ải. Về phần Tề Nghiên Dương bị phế vị thế tử, chuẩn xử trảm. . Ngôn Tình Hài

Tề Nghiên Dương ngồi một mình trong ngục tối, ánh mắt hướng đến chiếc cửa sổ nhỏ vuông bằng bàn tay ở trên cao có chút ánh sáng lọt vào. Nàng mười mấy năm là thế tử cao quý, Tề gia nắm một nửa binh quyền Đại Lăng không ai dám đụng tới, hiện giờ trở thành phạm nhân tội trạng chồng chất, suốt đời lao tù. Nàng nghĩ đến ngoại công, hai đêm trước còn ở đây cùng mình trò chuyện an ủi lẫn nhau, hiện giờ có lẽ đã đi về nơi xa rồi.

Đêm đó công công thân cận của hoàng thượng cải trang ngục tốt đi đến nhà giao của hai người. Hắn mang theo một một bình rượu cùng ly sành tiến đến gõ cửa lao

“Vương gia”

Tề Xương mê man tỉnh lại, chỉ thấy công công mặc y phục ngục tốt đem đến một chiếc khay để rượu. Hắn ngồi xỏm xuống, đỡ Tề Xương ngồi dậy

“Vương gia vất vả rồi”

Tề Xương cười trừ lắc đầu hướng công công nói

“Đều là lỗi của ta, Dương nhi nó còn nhỏ, coi như ta lấy cái mạng già này đổi lấy mạng sống cho nó”

Công công thở dài một hơi lắc lắc đầu

“Hoàng thượng không còn cách nào khác. Chỉ trách vương gia anh dũng một đời, sai lầm một khắc liền bị người ta bắt được yếu điểm mà hãm hại ra nông nỗi này”

Tề Xương nhìn đến cháu gái còn ngủ say bên dưới đống rơm, ông đưa tay xoa đầu Tề Nghiên Dương, kìm không được rơi một giọt lệ nóng hổi xuống một bên má nàng. Nàng căn bản đã tỉnh, nhưng cố nhắm mắt giả vờ ngủ vì nàng biết ngoại công không muốn nàng thấy ông trong bộ dạng thế này. Tề Xương khuôn mặt già nua đầu tóc rới bời thút thít, đem bàn tay che đi khuôn miệng không dám để tiếng khóc vang lớn. Công công nhìn thấy cảnh này cảm động không kìm được lòng tiến tới an ủi Tề Xương. Công công vỗ vỗ vai Tề Xương, nhẹ giọng thì thầm

“Vương gia, đế vương luôn vô tình, dù là ruột thịt hay thân thích cũng vậy thôi. Xin người nén bi thương, về phần thế tử, lão nô sẽ dốc hết sức bảo hộ nàng”

Tề Xương hít vào một hơi, xoay người nhìn công công gật gù

“Dương nhi trông cậy vào công công. Xin công công nể mặt lão già này,..cứu lấy nó”

Vừa dứt câu, Tề Xương đem hai gối quỳ xuống, hướng công công cầu xin. Công công không đành lòng thở dài, đưa tay đỡ hắn dậy. Lại nhìn đến khay rượu, không bằng lòng thốt lên

“Hoàng thượng ban ly rượu này, là hoàng ân cuối cùng của người dành cho vương gia...”

Tề Xương gật đầu cầm ly rượu lên, ngắm nghía nó một hồi rồi bật cười

“Hahaha, hoàng ân? Tề gia chinh chiến mấy chục năm, hai đời bảo hộ Đại Lăng, ta mất nữ nhi, Nghiên Dương mất mẹ, tất cả đều vì Đại Lăng vì Mộ gia hắn. Hiện tại ta không còn binh quyền hắn liền hướng ta loại trừ rồi sao. Nực cười! Tề Xương này nguyền rủa Mộ gia loạn trong giặc ngoài, vương triều sụp đổ, máu chảy thành sông!”

Vừa nói dứt câu, Tề Xương đem ly rượu uống cạn thật nhanh. Hắn nhìn công công ánh mắt mãn nguyện, xoay người xoa đầu Tề Nghiên Dương nhỏ giọng nói.

“Dương nhi hãy sống thật tốt, ngoại công phải đi rồi”

Tề Xương nói xong liền ho khụ khụ, từ miệng thổ huyết rất nhiều, máu phun ra tứ tung, dính lên vách tường nhà lao. Tề Xương lục phủ ngũ tạng dần bị phá hủy, đau đến chết đi sống lại. Hắn ôm lồng ngực cắn chặt răng không để phát ra một âm thanh kêu gào nào, cứ thế quằn quại vài khắc liền yên lặng ra đi ngàn thu. Công công lau nước mắt, thở dài một hơi cho gọi người đến đem thi thể Tề Xương ra ngoài và xử lí. Đến khi tất cả đều rời đi, Tề Nghiên Dương từ chỗ đống rơm ngồi bật dậy, trong mắt dâng lên tầng sương, sau đó nước mắt chảy xuống như thác đổ, nàng khóc đến hoa lê đái vũ, đem y phục trực tiếp nhét vào miệng mình để không phát ra tiếng. Nàng ngồi xỏm thu mình vào một góc mà khóc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như đối với đám người Mộ gia ra sức siết chặt, chỉ cần giết liền có thể giết.

Triều đình dán cáo thị, Tề Xương chịu không nổi đả kích đã tự sát trong nhà lao. Định Lăng Vương tước vị hoàn toàn bị xoá bỏ, binh quyền cuối cùng quy về hoàng thượng. Tề Nghiên Dương phế vị thế tử, tuy nhiên xét về thân thế cùng công trạng của Tề gia, Mộ Lăng Thần cho nàng một cơ hội sống. Đem Tề Nghiên Dương đuổi khỏi kinh đô, lưu đày ở Giao Châu. Về phần Tề Trạch Viễn và Tề Trạch Khải có công trong việc điều tra thân thế của thế tử, miễn tội chết phế thành thường dân. Hạ nhân toàn bộ Định Lăng Vương phủ được phóng thích, tài sản riêng xung vào quốc khố.

Tề Nghiên Dương một thân y phục đơn giản màu lam, tóc vấn cao được cố định bằng cây trâm gỗ, ánh mắt màu nâu nhạt nhìn ra cửa sổ xe ngựa, hướng về đại môn kinh đô xa xăm. Từ khi ngoại công mất, nàng trở nên trầm lặng vô cùng, dáng vẻ trước đó biến mất, thay bằng vẻ mặt lạnh tanh phảng phất u buồn không thể tả. Người đánh xe băng băng trên đường phố kinh thành, nàng nhìn dân chúng tụ họp bàn tán về mình, nhìn người đi kẻ lại tấp nập hỗn tạp, trong lòng dâng lên một chút luyến tiếc khi rời xa nơi này. Tề Nghiên Dương trên người đeo gông, tay chân bị xiền xích. Nặng nề yên vị trong xe ngựa cứ thế bị người mang đi khỏi kinh thành. Xa phu trong lúc đánh xe còn không kìm nổi lòng châm chọc, hướng tới nàng châm biếm

“Thế tử có hay không không quen cảnh này a. Thời thế thay đổi là chuyện bình thường thôi, chỉ là hiện giờ người so với đại cẩu nhà ta còn muốn bị xích nhiều hơn haha”

Tề Nghiên Dương nghe người ta so mình với con chó bị xích, trong lòng nói không tức giận là nói dối, nhưng nàng hiện giờ là ai chứ, một người bị lưu đày thấp kém, nàng còn có thể làm gì đây. Nàng cắn răng chịu đừng từng lời mắng miết, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm dặn lòng phải cố chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.