Tề Nghiên Dương từ ở nha môn của Chung Tử Ly kiếm được không ít sổ sách, đại khái là ghi chép một số nhân khẩu cùng tài sản của bọn họ. Giao Châu ít nhiều cùng hàng vạn người đếm đi đếm lại chỉ ghi chép vào năm cuốn sổ dày chừng một lóng tay, đây là lừa gạt con nít ba tuổi đi. Nàng âm thầm xem xét nha môn, có vẻ như Chung Tử Ly rất hiếm khi tới đây, nơi này cũ kĩ và dột nát đến một tủ sách nguyên vẹn cũng không tìm thấy. Nha môn là nơi làm việc của tri phủ đại nhân, theo thường lệ một ngày ba buổi đều phải có mặt. Chung Tử Ly ngược lại không mẩy may quan tâm lại còn biện hộ trên dưới Giao Châu đầm ấm không có bất cứ chuyện gì cần hắn xử lí.
Tề Nghiên Dương đi đến một kệ sách cũ, đem tầm mắt quét qua một lượt, rốt cuộc chú ý đến một quyển sách cũ đã muốn rách đi vài trang. Nàng rút quyển sách ra khỏi kệ, cẩn thận xem qua một lần. Những thứ ghi trên đó khiến nàng thêm kinh hãi tột độ
“Đinh viên ngoại hai tấn thóc, Tôn nguyên chủ một tấn ngô cùng hạt mầm,...”
Số lương thực này cách đây không lâu được hoàng thượng ân chuẩn chuyển đến Giao Châu, nghe nói tri phủ đại nhân cũng đã viết bài tâu cùng ghi chép lại đầy đủ quá trình phát lương cho dân nghèo. Thế nào ở đây lại thêm một cuốn sổ này. Suy nghĩ lại một chút, nàng khẳng định Chung Tử Ly đã lén đem số của cải cứu tế kia bán cho người khác. Bá tánh Giao Châu vẫn như cũ chỉ nhận được một phần nhỏ trong phần cứu trợ. Nàng thật sự phẫn nộ rồi, muốn tìm hắn nói chuyện cho ra nhẽ liền nhanh chóng rời khỏi nha môn.
Ai ngờ cửa nha môn bị ai đó đóng lại, khoá chặt bên ngoài, dù nàng có bao nhiêu đập cửa hay gọi lớn đều vô dụng
“Có ai không?”
Ngay lúc này, bên ngoài có hàng chục hắc y nhân nhảy xuống từ các mái ngói, chỉa đao về phía nàng
“Tiểu tử, ta lại gặp nhau. Đi chết đi!”
Tên hắc y nhân lên giọng. Nàng nghe ra giọng nói này của hắn so với giọng thì thầm của tên hắc y nhân bị nàng cắn một cái vào bàn tay đêm kia chính là một. Biết mình đã rơi vào bẫy, Tề Nghiên Dương không kháng cự, chỉ yên lặng từ từ lùi bước về phía sau.
“Ngươi là ai?”
Nàng nhìn thẳng hắc y nhân lên tiếng hỏi,chỉ thấy hắn không ý tứ cười lớn đáp
“Cho dù có biết, ngươi cũng chỉ còn cách chôn ở đây thôi”
Hắc y nhân đắc ý tiến lên, huynh đệ hắc y phía sau cũng học theo lao lên. Còn chưa tới gần nàng liền bị hàng chục phi tiêu từ đâu lao tới, nhắm vào tử huyệt của mấy người kia mà cắm. Trong một khắc, toàn bộ hắc y nhân ngã gục, chỉ còn duy nhất tên hắc y đắc ý vừa rồi. Hắn định dùng khinh công bỏ trốn, ai ngờ trên không trung từ lâu đã bố trí sẵn một cái lưới đủ rộng để chứa đến mười người. Cái lưới tung ra, hắn không kịp tránh né liền bị cái lưới to lớn kia bao lấy. Dây lưới được đan bằng những sợi thừng vô cùng chắc chắn, lại được quấn thành nhiều lớp. Một lưỡi kiếm bình thường muốn chém rách lưới còn phải nổ lực đến mấy canh giờ. Hắc y nhân bị bao vây, trên mái nha một thân ảnh bạch y đeo mạn che mặt từ từ nhảy xuống. Người nọ chính là Chu Uyển Đình, một màn vừa rồi cũng chính là đánh lừa hắc y nhân, dụ hắn tự chui vào bẫy.
Để chứng minh suy đoán của mình là đúng, Tề Nghiên Dương mạo hiểm một mình đến nha môn tìm kiếm sổ sách, tin tức này được nàng cố ý tung ra ngoài, nếu như hắc y nhân chính là nhị thiếu gia của Đinh viên ngoại, hắn chắc chắn sẽ lo sợ Đinh gia thương hắn bị điều tra ra chuyện xấu, vì vậy liền tìm cơ hội đến nha môn trừ khử nàng.
Hắc y nhân bị bao vây hoàn toàn, hắn dẫy dụa trong tấm lưới dày đặc. Chu Uyển Đình nhẹ nhàng tiến đến gần, đem hắn điểm huyệt đạo đứng im, cùng Tề Nghiên Dương lôi hắn ngồi dậy, bắt đầu trói lại. Khăn bị mặt bị tháo xuống, hắc y nhân đích thị là một nam nhân trẻ tuổi, khuôn mặt mang chút u ám sắc lạnh chằm chằm nhìn hai nàng, nghiến răng nghiến lợi nói
“Muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Tề Nghiên Dương thấy bộ dạng hắn bất cần đời liền chán ghét, một cái tát vung xuống bên má hắn.
“Khốn kiếp, ngươi nghĩ ngươi có thể chết dễ dàng như vậy? Nói, là ai sai ngươi đến!”
Hắc y nhân hiểu rõ Tề Nghiên Dương đang nói chính là việc gì, nhưng đối với thái độ của nàng hắn không muốn phí lời, chỉ hừ lạnh một tiếng
“Ngươi!”
Chu Uyển Đình nhìn vô cùng chướng mắt, tay phải rút kiếm ra kề sát vào cổ hắn quát to
“Là ngươi hại chết mẹ và muội muội ta?”
Chu Uyển Đình gằng hỏi, hắc y nhân cười đểu một tiếng
“Đúng đó, chính là ta? Vậy thì ngươi định làm gì? Giết ta hay hành hạ ta?”
Chu Uyển Đình ánh mắt dâng lên một tia tức giận, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống, nàng cắn răng muốn một đường ở cổ hắn hạ xuống. Nàng còn chưa động thủ, Tề Nghiên Dương đã nhanh tay bắt lấy tay nàng, dùng lực đẩy ra xa, để thanh kiếm tránh khỏi cổ của hắc y nhân
“Không được, nghe ta có được không? Hắn còn giá trị nàng không thể giết hắn”
Tề Nghiên Dương biết Uyển Đình hiện tại rất kích động, vội vàng vòng tay ôm lấy người kia vào lòng mặc cho người kia có thế nào dẫy dụa
“Đình Đình, hắn không xứng đáng chết một cách dễ dàng như vậy? Nghe ta được không?”
Chu Uyển Đình tâm tư hỗn loạn không thể bình tĩnh nổi, nàng tức giận nàng hận nàng muốn một tay giết chết hắn thế nhưng nàng không thể, nàng bất lực gào thét trong vòng tay người kia. Nghiên Dương hiểu rõ, một hai câu thốt lên đều làm tâm tình nàng ổn định hơn, cuối cùng vô lực buông tay. Tề Nghiên Dương ghé vào tai nàng thì thào, sau đó được cái gật đầu, hai nàng đem vải đen bịt kín mắt miệng của hắc y nhân đem hắn nhốt vào phòng kho nha môn.
Hai nàng qua đêm ở nha môn cũ kĩ. Tề Nghiên Dương xé vài trang giấy trắng trong sổ sách, cẩn thận lau sạch bụi ở chỗ hai người ngồi. Khi trời đã tối, màn đêm bao trùm không gian, chỉ nơi hai người có một ánh đèn hiu hắt từ nến sáp. Hai nàng ngồi trước cửa phòng kho canh chừng hắc y nhân, đôi lần muốn tra khảo hắn, nhưng hắn thà chết không nói một lời, có khi còn vênh váo khiêu khích các nàng. Hiện tại Đại Lăng đã sắp vào đầu đông, không khí có chút lạnh lẽo cùng khô khan, Tề Nghiên Dương nhìn thấy Uyển Đình một thân bạch y có chút mỏng manh, lo sợ người kia bị cảm lạnh, liền cởi áo khoác của mình đắp lên người kia
“Cẩn thận cảm lạnh”
Chu Uyển Đình nhận lấy áo khoác, gật đầu nói cảm tạ. Ánh mắt của nàng làm Tề Nghiên Dương đau lòng, đôi mắt vì nhiều đêm không ngủ được đã tạo thành một quầng thâm đen, gương mặt mang thêm nét tiều tụy đáng thương thật sự khó có thể để người kia không đau lòng a. Chu Uyển Đình nhìn thấy ánh trăng đã lên được gần đến đỉnh đầu, thời điểm thích hợp để hành động. Nàng đứng dậy, mang theo áo khoác của Tề Nghiên Dương rời khỏi nha môn.
Nửa đêm, dinh thự Đinh viên ngoại bốc cháy, tất cả ngoại trừ gia nhân đều mất tích không thấy đâu. Đúng lúc này, ở phòng kho nha môn, một nam nhân trung niên, nữ nhân trung niên cùng nhi tử, con dâu và cháu đều đang bị trói chặt hai tay sau lưng quỳ dưới đất.
Những người này chính là Đinh lão gia, Đinh phu nhân, Đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia của Đinh gia thương. Chu Uyển Đình nửa đêm đột nhập Đinh thự bắt trói từng người một sau đó dẫn họ đến đây. Đứng trước mặt Tề Nghiên Dương, Đinh lão gia còn muốn mắng thầm một tiếng. Nhìn đến con trai thứ của mình bị hai nữ tử này trói còn bị đánh đến nông nổi này, hắn giận dữ quát
“Hai ả tiện nhân các ngươi là ai? Vì sao muốn bắt chúng ta. Ở đây là nha môn, không sợ bị quan phủ bắt sao? Có còn vương pháp không?”
Tề Nghiên Dương cười trừ lắc đầu đi đến gần hắn, dáng vẻ so với một thế tử ngang ngược trước đây hoàn toàn giống nhau, thậm chí còn có phần gấp đôi tàn bạo. Nàng không kiên nể nắm lấy cổ áo hắn, một tay chỉ về phía đối diện
“Ngươi xem con trai ngươi đã làm ra việc tốt gì? Hắn giết nhạc mẫu cùng muội muội của ta, ngươi nói xem ai mới là tiện nhân? Vương pháp haha nực cười vương pháp từ lâu đã không còn tồn tại ở Giao Châu không phải sao?”
Đinh lão gia tái mặt không nói được câu gì. Chỉ có nhị thiếu phu nhân dùng hai gối đang quỳ di chuyển đến trước mặt nàng
“Xin công tử tha cho phu quân nhà ta, muốn ta làm gì ta cũng chấp nhận?”
“Một mạng đổi một mạng, hắn giết hai người, vậy hiện tại ta giết lại hai người!”
Chu Uyển Đình đứng một bên nín thở, nàng kinh ngạc nhìn Tề Nghiên Dương, người kia từ đâu mà có dáng vẻ thế này chứ. Nàng nắm chặt kiếm, lo sợ Nghiên Dương thật sự sẽ ra tay với người vô tội. Nghe đến đề nghị của Nghiên Dương, hắc y nhân lập tức phản ứng, hắn cắn cắn vải bịch miệng, ú ớ muốn nói. Nàng đắc y tiếng tới tháo xuống khăn bịt miệng, hắc y nhân liền vung lời xỉ vả nàng
“Muốn chém muốn giết cứ nhắm vào ta, không được làm hại họ, họ vô tội!”
“Nhưng ta cứ thích như vậy thì sao?”
Tề Nghiên Dương đắc ý tiến lại gần tiểu hài tử khoảng ba tuổi, một tay bóp lấy cổ của nó, khiến cho hài tử ngửa đầu đỏ mặt vùng vẫy vì không thở được
“Đừng”
Tất cả mọi người có mặt đều lên tiếng, bao gồm cả Chu Uyển Đình. Hắc y nhân hối hần rồi, hắn cắn răng nói
“Được, ta nói, các ngươi muốn biết điều gì?”
“Tại sao ngươi phóng hoả giết người, Đình Đình có thù mới ngươi sao?”
Hắc y nhân nuốt xuống nước bọt, cẩn trọng kể lại.
Hắn thật ra chính là ám vệ của Chính Môn Bang. Ngụy Chính Thuần từ lâu đã nghe qua bản đồ da thú bảo mật hoàng cung. Trên bản đồ ghi chép tất cả hầm kín cùng mật đạo thường được xây dựng để đề phòng bắt trắc, hoàng thất có thể tạm thời bỏ trốn ra ngoài an toàn, cũng có thể dùng đường này để đột nhập hoàng cung mà không cần phải đối mặt với hàng hàng lớp lớp quan binh. Ngụy Chính Thuần trước đây biết phụ thân của Chu Uyển Đình là quân lính dưới trướng của Hoàng Lan Công chúa, ông ta đã trộm được một bản sao bản đồ bảo mật của công chúa, hiện tại được Chu Nương cất giữ. Hắn muốn sở hữu tấm bản đồ đó, hơn nữa còn bắt tay với Bình Tây Hầu bí mật nuôi binh ở Giao Châu, hòng nổi dậy tạo phản. Mà Chu Uyển Đình chính là con cờ tốt trong tay hắn, vốn nghĩ mượn tay Uyển Đình hạ thủ đối với bọn quyền quý, trước hết là Tề gia. Nhưng hắn nghe mật báo, Chu Uyển Đình ở kinh đô chính là day dưa không dứt với Tề Nghiên Dương, thế là hắn chỉ đành nhờ Lưu Ý Hiên ở kinh thành giải quyết thế lực Tề gia, hắn ở Giao Châu bày ra một màn kịch phóng hoả giết người, vô tình gặp được Tề Nghiên Dương đây, liền nghĩ ra chủ ý mới, để Chu Uyển Đình hiểu lầm Nghiên Dương chính là người phóng hoả giết chết mẫu thân và muội muội, từ đó lợi dụng lòng thù hận của nàng, biến nàng trở thành một cỗ máy giết người, trở thành đại tướng lãnh binh của bọn hắn sau này.