Sinh nhật Hàn My. Suýt thì cô cũng quên mất cho tới khi bọn trong phòng bưng về một hộp bánh kem to tướng. Đây cũng chính là nguyện vọng của nàng. Đó là mỗi sinh nhật không cần quà cáp gì khác ngoài một cái bánh kem thật to, có thể ăn được trong vòng ba ngày. Vì Hàn My là một con kiến chúa hảo ngọt không tài nào kể xiết.
Suốt tuần không gặp Mưa online, tin nhắn gửi đi cũng đã nhiều, nhưng đều bặt vô âm tín. Tự dưng Hàn My lại sợ đăng nhập vào game, sau đó gặp tên của Mưa lúc nào cũng xám xịt. Cô dành thời gian nghe đi nghe lại tới nát mấy bài luyện TOEIC, rồi lại nghe hết một lượt nhạc nền của các map trong game. Tự dưng trong lòng cứ thấy mất mát gì đó. Cảm giác thật kỳ quặc. Chẳng nhẽ:
- Em đã yêu người trong game rồi hả mấy bà chị ơi?
Lúc Hàn My gào lên khe khẽ câu này, cả bốn con mắt đang chú mục vào màn hình xem phim, và hai con mắt đang cần mẫn liếc đống đồ ăn vặt, đồng loạt ngẩng lên.
Sau đó, lại một cuộc họp kín nghiêm mật diễn ra. Cái phòng này là vậy, bị bệnh nghiện họp, việc to việc bé, chỉ cần có người khơi mào, lập tức có một ủy ban đánh giá với đầy đủ trưởng ban và ủy viên được lập ra.
Nhưng kết quả của Cuộc họp kín thì không khác gì vô số cuộc họp kín trước. Đó là chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ tổ làm mọi chuyện rối tinh rối mù thêm. Hàn My quay cuồng với việc đăng ký in, làm bìa nộp bài tốt nghiệp rồi cũng quên khuấy cho tới hôm nay nhìn hai tầng bánh kem to vật, màu mè xanh lá đỏ dâu tím rịm vàng chanh nâu sô cô la mà ngoác miệng cười tới tận mang tai. Đang lúc thổi nến xong định xông vào đánh chén một trận cho đã đời thì Linh trưởng phòng đột nhiên hắng giọng:
- E hèm, tình hình là năm nay ra trường rồi, ngoài món quà bánh kem hết sức, hết sức, hết sức tốn kém này, các chị mày còn chuẩn bị một món quà cực kì hoành tráng cho Hàn My yêu dấu.
Mắt cô nàng lập tức tăng điện thế lên thêm 1000W, khiến mấy kẻ xung quang hãi hùng lùi lại vì lóa.
- Úi giời, bọn mày cứ vẽ vời.- Hàn My tỏ ra cái vẻ e dè rất chi là giả tạo- Thôi có gì thì mang ra ngay đi kẻo tao vỡ tim mất.
Bảo cười ha ha, sau đó dùng cái miệng xinh hé một nụ bí ẩn chuyên nghiệp:
- Khéo mày nhận quà lại vỡ tim thật ấy chứ.
Vừa nói thì Hàn My đã bị Ngọc gô cổ, bịt mắt lại. Cô buồn cười:
- Này bọn mày làm tao sợ đấy nhá, quà gì mà tới nỗi bịt cả mắt lại thế này...
Trong đầu Hàn My trong vài giây nhảy ra khoảng một trăm giả thiết. Khéo bọn này bịt mắt mình lại sau đó lại mang mớ xanh đỏ tím vàng kia trét đầy lên mặt. Hoặc bọn này sẽ lén lút bỏ đi hết, đến khi mình mở mắt ra chả có ai xung quanh, sẽ vừa ngơ ngác vừa buồn cười đến chết. Hoặc bọn nó sẽ mang vào mấy cái mặt nạ gớm ghiếc còn cất giữ từ hôm Halowee”n và hù cô một trận tăng xông lên tới não. Rõ ràng cô nghe thấy tiếng cửa mở nhá, lại còn tiếng bước chân nữa. Cái bọn giặc này đúng là bỏ cô một mình sau đó có khi khóa trái cửa lại nhốt mình ở trong đây. Cô tự mình mỉm cười, sau đó hắng giọng:
- Thế nào, em đang chờ món quà bất ngờ của mấy chị đây? Mở mắt ra được chưa nhỉ?
Hàn My kéo dải khăn bịt mắt xuống.
Và cô nghĩ “Như vậy là sau khi bị bọn bạn chơi khăm, mình đã sinh ra chứng ảo giác.”
- Chúc mừng sinh nhật Tiểu Mỳ!
*****
Ảo giác lại còn biết nói.
Hàn My đã bị biến thành pho tượng rồi.
Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Là món quà bất ngờ đây ư? Món quà của bọn bạn trong phòng cho một cô nàng năm cuối ế mòn ế mỏi đây ư? Thật là một món quà quá-sức-tưởng-tượng rồi. Thật là một món quà khiến người ta không biết nói gì rồi. Thật là một món quà, quá-hậu-hĩnh rồi.
Một anh chàng lạ mặt! Là một anh chàng đó. Một anh chàng với nụ cười dễ thương không-thể-chịu-nổi. Và anh chàng còn vừa nói, nói gì nhỉ?
- Chúc mừng sinh nhật, tiểu sư muội!
Hàn My đưa hai tay lên bịt mắt, sau đó thả xuống. Lại đưa tay lên bịt mắt, sau đó thả xuống. Tiếng cười trầm ấm khó kìm nén vang lên.
Ba người trong phòng dường như cuối cùng không chịu nổi việc lén lút theo dõi sự tình qua khe cửa, đã ập vào, với một màn liên thanh bắn xối xả vào tai Hàn My.
- Thế nào, có phải là bất ngờ tới vỡ tim rồi không?
- Tỉnh lại đi Hàn My ơi.
- Ha ha ha, toàn cảnh khi nãy tao đã quay lại được rồi đây, thật là giá trị, giá trị.
Hàn My thấy mặt và tai mình nóng như đang bị trần qua nước sôi. Cô kéo áo và núp mé sau lưng Bảo. Điều mà cô đang mơ hồ suy nghĩ. Có thể sao? Không thể nào? Không thể, đương nhiên là không thể, nhưng mà, người đó vừa gọi cô là Tiểu Mỳ, còn gọi cô, là Tiểu sư muội. Có thể nào?
Linh kéo dài giọng:
- Đừng nói vẫn chưa nhận ra là ai nha.
Hàn My mặt vẫn đỏ bừng, khẽ liếc lên nhìn người con trai duy nhất trong phòng. Nãy giờ hình như vẫn đang bình tĩnh theo dõi từng cử động nhỏ của cô.
-... Mưa...?
Chuyện đã khá lâu, khi Tiểu Mỳ ham buôn chuyện dạo chơi diễn đàn game và gia nhập vào một hội kín có tên Hội độc thân. Phát huy bản sắc nói nhiều muôn thuở, tuy là gà con chíp hôi mới chơi game lần đầu nhưng hoạt động nào cũng hí hửng tham gia góp vui. Trong phần “giới thiệu sản phẩm” của từng thành viên có ghi đầy đủ thông tin họ tên, ngày tháng năm sinh, địa chỉ email, có người ghi cả điện thoại này kia. Khổ nỗi hình ảnh, thông tin trong đó, toàn bộ Hàn My lại lấy tên của Linh trưởng phòng. Vụ này cũng không phải cô tính Lừa tình dối gạt ai. Chỉ là đợt ấy bạn Linh đang kêu chán toàn tập, mới bảo cứ đưa tên với email của nàng ta lên đó, có anh nào ham nói chuyện thì buôn dưa luôn cho nó xôm. Mà chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi. Ai ngờ, chỉ lần theo một dấu vết xưa cũ như thế, Mưa lại có thể bắt sóng tới tận đây.
- Trên diễn đàn, Mưa là Gia Cát Khổng Vũ, cũng là thành viên của hội độc thân.
Mưa giải thích đơn giản.
Hóa ra anh chàng đã đọc được cái phần giới thiệu của Tiểu Mỳ từ trước, thậm chí còn liên lạc qua Yahoo với Linh trưởng phòng một thời gian rồi. Hình ảnh cùng hoạt động nhí nhố của Hàn My ta đã bị tuồn đi trái phép mà chủ nhân không hề hay biết. Bữa tiệc sinh nhật này, Hàn My đã thực sự bị làm cho tan chảy thành bọt nước rồi. Quá sức tưởng tượng mà!!!! >_<