Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 13: Chương 13




Chương 19: Ăn vụng

Mọi người đi qua cửa lớp 13 nói tạm biệt với Trịnh Dư, tiếp theo là đưa Phương Siêu đến lớp 11. Chờ đến chỗ khúc quanh cầu thang lầu hai, chỉ còn lại Cố Lự và Mộc Đóa.

Mộc Đóa đứng trên Cố Lự vài bước, lúc này hai người kém nhau hai bậc cầu thang, chợt nghe người phía sau gọi cô, “Tiểu Đóa…”

Tên gọi xa lạ khiến Mộc Đóa sững sờ, nhưng có chữ Đóa làm cho cô theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy mình cao hơn Cố Lự nửa cái đầu, không biết sao nở nụ cười, “Cao hơn cậu.”

Cố Lự phối hợp lùi sau một bậc, “Thế này càng cao hơn.”

Thấy Cố Lự dễ nói chuyện như vậy, Mộc Đóa lại xấu hổ. Đang muốn hỏi Cố Lự gọi cô làm gì thì dưới lầu có người đi lên, nhìn thấy Cố Lự còn lên tiếng chào hỏi, chắc là bạn học cùng lớp trước đây, đi đến lầu ba vẫn không quên liếc nhìn Mộc Đóa thật lâu.

Chờ người đi lên, Cố Lự lấy từ trong túi ra một thứ, nắm tay, đưa đến trước mặt Mộc Đóa, “Mở tay ra.”

Mộc Đóa chìa tay ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bàn tay lớn trước mặt.

“Đinh linh…” Cùng với động tác của Cố Lự, tiếng chuông nhỏ giống như đã từng nghe thấy phảng phất truyền đến từ trong lòng bàn tay Cố Lự.

Sau đó, chiếc chuông nhỏ mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp được đặt vào lòng bàn tay Mộc Đóa.

“Thích không?” Trên mặt cô nhóc thích thú rõ rệt, Cố Lự vẫn muốn nghe chính miệng cô nói.

“Thích.” Mộc Đóa lắc lắc chuông cổ nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lự đi đến bên cạnh cô, không chút keo kiệt nở nụ cười rạng rỡ, “Mua ở trong tiệm kia sao?”

“Thích là tốt rồi.” Ngày ấy, Cố Lự thấy cô thích, sau khi đưa cô lên xe liền đi đến tiệm hỏi chỗ nào có bán, lại đặc biệt đến cửa hàng trang sức Thành Đông mua. Đương nhiên, mua ở đâu không quan trọng, chỉ cần cô thích đều đáng giá.

Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện thưa thớt, lập tức sẽ bắt đầu tảo đọc (1), người cũng nhiều hơn rồi. Cố Lự cầm sách và bánh ngọt nhỏ trên tay đưa cho Mộc Đóa rồi hai người cùng nhau vào lớp.

(1) tảo đọc – 早读: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h đã phải lên lớp. Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 được gọi là tảo đọc [早读]. Sẽ có 1 người lên dẫn dắt lớp đọc và các bạn còn lại đồng thanh đọc, ai cũng phải đọc thật to.

Trong phòng học, số người xuất hiện chỉ khoảng nửa lớp, Mộc Đóa mở sách tiếng Anh ra rồi nằm úp sấp lên bàn nghịch chiếc chuông cổ nhỏ. Bây giờ cẩn thận nhìn, Mộc Đóa liền biết vật trên tay này nhất định là Cố Lự vừa mua, không giống ngày ấy trong tiệm cơm, chiếc chuông đã phai màu lộ ra chi tiết bên trong.

Âm thanh đọc từ đơn trong bài học thuộc vang lên không ngừng, Mộc Đóa lại phảng phất chỉ có thể nghe thấy chuông cổ nho nhỏ này phát ra tiếng vang, đáy lòng vô cùng ấm áp.

Thiệu Thiến Thiến bước vào phòng học cuối cùng, ở cửa ra vào còn gặp thầy tiếng Anh. Mộc Đóa nhìn thầy cười hết sức thân thiết, hai mắt nhỏ dưới kính đều híp lại một đường, không mảy may vì Đại Thiến đến muộn mà để lộ một tia không vui, bởi vì lần này thi tiếng Anh cô giành hạng nhất lớp 6. Hơn nữa thầy tiếng Anh từ trước đến nay âm thầm phân cao thấp với giáo viên chủ nhiệm lớp 5, theo như Trương Yến nói, lần này Đại Thiến còn vượt qua hơn nửa lớp 5. Điều này đã khiến cho thầy giáo rất hãnh diện, càng thêm cưng chiều Đại Thiến.

Thiệu Thiến Thiến ngồi vào chỗ liền nói nhỏ vào tai Mộc Đóa, “Cũng may tảo đọc hôm nay là tiếng Anh, nếu là Ngữ văn thì mình chết chắc rồi.”

Mộc Đóa cực kỳ tán thành, “Nếu chọc tức cô giáo Đỗ, coi chừng cục cưng trong bụng cô bỗng xuất hiện đánh cậu đấy.”

Thiệu Thiến Thiến thè lưỡi oán giận nói, “Không thể trách mình được, đọc hiểu Ngữ văn rất khô cứng. Dựa vào cái gì tác giả viết căn phòng treo bức màn màu xanh còn phải hỏi mình tại sao hả, dựa vào cái này liền biết tâm tình người ta u buồn, rầu rĩ không vui? Lỡ như tác giả này chỉ đơn giản thích màu xanh thì sao, cậu nói đúng không?”

“Giáo dục thi cử nhiều năm như vậy, cậu phải quen đi, mặc dù… Mình cũng không cảm thấy Đỗ Phủ viết bài thơ Phong hoa tuyết nguyệt là đang nhớ nhà.” Mộc Đóa miệng mếu máo tỏ vẻ đồng tình với phần lớn học sinh cấp ba, bây giờ thấy đề hầu như đều phản xạ có điều kiện. Ngoài giờ học gặp câu thơ, về cơ bản không phải nhớ nhà thì là đền nợ nước, trung hiếu, những điều này học sinh tám chín phần phải nhớ rõ.

Hai người mượn tảo đọc để tán gẫu về vấn đề giáo dục to lớn, vừa hết tiết, Thiệu Thiến Thiến ngồi phịch ở trên bàn, “Buổi sáng chỉ uống sữa tươi, quên cầm bánh mì, đói quá… ”

Nghe vậy, Mộc Đóa cầm cái túi nhỏ treo ở móc bàn học lên nói, “Mua lúc sáng, mỗi người một nửa.” Sợ bị cướp sạch, Mộc Đóa bĩu môi khiến cho Thiệu Thiến Thiến phải cam đoan.

Nhưng năm phút sau…

“Cậu đúng là ăn hết rồi!” Mộc Đóa nhìn vẻ mặt Thiệu Thiến Thiến đầy thỏa mãn, giận dỗi chọc xuống bụng của cô.

“Đừng keo kiệt thế, đến đây, Tiểu Đóa, cười với đại gia một cái nào.” Thiệu Thiến Thiến bỉ ổi làm động tác trêu ghẹo, còn quay quay túi ni lông rỗng trên ngón út, nhắc nhở Mộc Đóa còn chưa nếm thử bánh ngọt nhỏ thơm ngon đã hết không còn một miếng.

Mộc Đóa đang chuẩn bị tấn công khuôn mặt tươi cười làm người ta ghét kia thì điện thoại di động trong túi liền rung rung mấy cái.

Mộc Đóa liếc nhìn ngoài cửa sổ không có người, len lén lấy điện thoại ra, có tin nhắn mới, “Cố Tiểu Hùng: Ngày mai mình mua thêm cho cậu. Đói bụng sao?” Mộc Đóa ngẩng đầu nhìn về phía người gửi, Cố Lự đang ngồi ở chỗ của mình, quang minh chính đại quơ quơ điện thoại với cô.

Hai người gần trong gang tấc như vậy lại lén lén lút lút gửi tin nhắn, Mộc Đóa còn phải đề phòng bị bạn ngồi cùng bàn trông thấy, cô nhẹ nhàng đứng dậy, trái tim nhỏ đập thình thịch. Nhưng đáy lòng lại cảm thấy ngọt lịm, bong bóng nhỏ trong lòng vui mừng bốc lên, trên mặt vẫn như cũ giả bộ trang nghiêm bất hiện sơn bất lộ thủy (2).

(2) nguyên văn 不显山不露水 – bất hiện sơn bất lộ thủy: giấu giếm những điều quan trọng chính yếu, không để lộ thực lực ra ngoài, không đụng ta thì không biết hàng.

Cố Lự mở tin nhắn, “Tiểu Đóa: Mình có thể tự mua. Không đói bụng.” Lúc này ăn sáng xong mới học một tiết tảo đọc, đâu dễ đói bụng như vậy, cái này gọi là quan tâm nhiều sẽ bị rối.

Tối qua phát bài thi, hôm nay các thầy giáo đều phân tích bài thi, đương nhiên mỗi khi vào tiết, học sinh xuất sắc Cố Lự đều được biểu dương, quả thực muốn được khen lên đến trời, khiến mọi người không khỏi ngưỡng mộ ao ước.

Cho dù là Tương Giai Lệ cũng không mảy may có tâm tình oán hận, thừa dịp tan học còn chạy tới hỏi lỗi sai. Người sống tựa hồ đều như thế này, đối với người ngang sức hay tốt hơn bạn một chút, bạn sẽ ghen ghét người ta. Mà khi một người tốt hơn bạn rất nhiều, bạn chỉ có thể ngưỡng mộ thôi.

Cũng không biết có phải Cố Lự cố tình hay không, mỗi khi Tương Giai Lệ tới hỏi vấn đề, Cố Lự không phải muốn đến văn phòng thì là có người đến tìm. Tóm lại, Tương Giai Lệ biết mình không được chào đón. Uốn éo thắt lưng, hất bím tóc thật dài trở về chỗ ngồi.

Mộc Đóa đang nghe Tôn Phong nói chuyện phiếm không rõ vì sao, bỗng nhiên phát hiện mình lại bị ánh mắt căm ghét phía trước bên trái lăng trì (3).

(3) nguyên văn 凌迟 – lăng trì hay còn gọi tùng xẻo: là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905.

Tương Giai Lệ cũng không cảm thấy xấu hổ, quang minh chính đại trợn mắt nhìn cô, kiêu ngạo quay đầu đi. Mộc Đóa uất ức, cô chọc tới lớp phó đại nhân bao giờ chứ. Cô còn nhớ hồi đó cấp một vừa phân đến lớp 6, cô còn ngồi ở bàn sau Tương Giai Lệ mấy ngày, lúc ấy không thể nói là thân thiết, nhưng ít nhất cũng không đối chọi gay gắt như bây giờ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mình đã bị ghét rồi?

Mộc Đóa nghĩ kĩ lại một chút, vẫn không hiểu được.

Tiết cuối cùng là Ngữ văn, phụ nữ có thai là trên hết, cô giáo Đỗ phần lớn ngồi trên ghế trước bục giảng bài. Cô giáo ngày thường ôn hoà, dễ nói chuyện, các học sinh cũng ngoan ngoãn nghe lời cô. Một tiết học, cô giáo Đỗ thường giảng nửa giờ, thời gian còn lại dùng để mọi người làm bài tập ngữ văn.

Nhìn đồng hồ, trước khi hết giờ vài phút cô giáo Đỗ cho mọi người đi ăn cơm.

Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến đi ra cửa sau thì Cố Lự đã đứng đợi sẵn ở đó. Dạo gần đây nhiều lần mọi người ăn cơm chung, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Lự cùng bọn cô đi chung đường, mọi khi đều chạm mặt ở căn tin.

Hai nữ sinh tay nắm tay đi, Cố Lự thản nhiên đi vòng qua phía bên kia Mộc Đóa. Tuy rằng dọc đường cũng không trò chuyện bao nhiêu, lại khiến Mộc Đóa ngại ngùng không dám nhìn anh.

Vừa đến căn tin, đã có không ít người. Ba người phải gọi đồ ăn cho sáu người, phiếu cơm của Cố Lự thình lình từ hơn 100 biến thành hai chữ số. Chọn xong bưng đồ ăn, Thiệu Thiến Thiến giật mình hiểu ra (4), “Cố Lự, ngày mai mình mời cậu nhé.”

(4) nguyên văn 后知后觉: lý giải chậm, hiểu chậm, biết chậm.

“Một bữa cơm thôi mà, không sao.” Cố Lự vừa nói vừa không đồng ý nhìn về phía Mộc Đóa bên cạnh, đang có ý định mỗi tay bưng một khay. Cố Lự vội vàng cất kỹ phiếu cơm, đoạt lấy một khay, “Cậu tự bưng của mình đi, ở đây để mình là được rồi.”

“Mỗi người vừa vặn bưng hai khay, bớt được một lượt quay lại.” Mộc Đóa phản bác.

“Tiểu Đóa lười biếng.” Cố Lự nhìn cô vừa nãy thử bưng mà tay còn run một chút, anh tức giận bưng hai khay, “Ngoan nào, bị đổ thì không bù được đâu.”

Thấy Thiệu Thiến Thiến cũng bưng một khay chạy trở lại, Mộc Đóa thức thời. Hai nữ sinh đi lấy bộ đồ ăn, Cố Lự đi hai lần bưng bốn khay còn lại.

Ba người mới ngồi chưa được bao lâu, Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu và Trịnh Dư liền đến. Thật là hiếm thấy, hôm nay La Giai và La San cũng tới ngồi một chỗ cùng bọn họ.

Không hề báo trước, nhiều thêm hai người đành phải lại đi xếp hàng mua cơm. Chu Trùng Tiêu đi theo chăm sóc bạn gái, để La Giai ăn trước, mình đi gọi đồ ăn, La Giai không chịu. Cuối cùng biến thành Chu Trùng Tiêu và La Giai đi mua cơm, La San được ăn trước.

La San tự nhiên ngồi ở chỗ lúc đầu của Chu Trùng Tiêu, ngồi phía bên phải Cố Lự, mà Mộc Đóa ngồi đối diện Cố Lự. Phương Siêu tán gẫu với Trịnh Dư, Thiệu Thiến Thiến thỉnh thoảng chen vào một câu, ba người còn lại yên lặng ăn cơm.

Mộc Đóa cả người không được tự nhiên, tuy là chính miệng Cố Lự thừa nhận anh và La San không có quan hệ, nhưng dù sao La San cũng hùng hổ theo đuổi Cố Lự hơn nửa năm. Cảm giác bỗng nhiên cuốn vào cuộc tình tay ba thế này, thật sự quá vi diệu rồi.

Mộc Đóa miễn cưỡng nhét rất nhiều đồ ăn ào miệng, vừa thấy được Đại Thiến để đũa xuống, cô cũng lập tức đặt xuống.

Cố Lự nhíu mày, hỏi, “Ăn no rồi?”

“Ừm.” Mộc Đóa vẫn đang lau miệng, thanh âm buồn buồn truyền tới.

Đúng lúc Chu Trùng Tiêu và La Giai gọi cơm xong trở lại, nhìn thấy Mộc Đóa còn không ăn được mấy miếng cơm, đồ ăn cũng chỉ ăn gần nửa. Chu Trùng Tiêu giơ tay gõ một cái sau gáy cô, “Giảm cân à, ăn ít thế này, ăn thêm chút nữa đi.”

Mộc Đóa “Ai da” một tiếng, “Buổi sáng ăn nhiều nên không đói bụng, thật sự không ăn được nữa.”

Đã lớn cả rồi, Chu Trùng Tiêu cũng sẽ không ép cô ăn cơm, nghe cô nói như vậy thì thôi, biết rõ cô không đau còn xoa xoa đầu.

Trịnh Dư ăn xong liền kéo Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến đi trước, lúc kéo Mộc Đóa, còn nắm thật chặt cánh tay của cô, Mộc Đóa cười đáp lại.

Buổi sáng dậy sớm, Mộc Đóa trở về phòng học liền nghe bài ca nghỉ trưa, Thiệu Thiến Thiến cầm bài thi ngữ văn của cô bắt đầu nghiên cứu đọc đề. Chờ đến khi cô đọc xong đề thì trong phòng học nhiều người đã sớm nằm úp sấp lên badn, Thiệu Thiến Thiến ấn ấn cái trán cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

“Cố Lự?” Thiệu Thiến Thiến đè nén thanh âm, nhìn về phía Cố Lự xuất hiện bên cạnh bàn cô.

Cố Lự chỉ chỉ Mộc Đóa, cầm túi trên tay đưa cho cô, khẽ nói, “Để cho cậu ấy.”

Thiệu Thiến Thiến nhìn túi đầy đồ ăn trên tay, bánh bích quy, cháo Bát Bảo, bánh bao còn có đủ thứ đồ ăn vặt…

Thiệu Thiến Thiến suy nghĩ đơn giản, không phát hiện điều không thích hợp, cho là Chu Trùng Tiêu để cho anh mang tới, yên lặng treo cái túi trên móc giữa hai người.

Mọi người bị tiếng nhạc sống động trong máy vi tính chị Hồng đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy laptop đặt trên bục giảng, lập tức đều tỉnh táo.

“Xem phim, xem phim!”

“Xem phim, xem phim!”

Chị Hồng trước cuộc thi đã đồng ý với lớp 6, nếu như lần này điểm bình quân lớp sáu đứng hạng nhất ban phổ thông, sẽ cho bọn họ xem phim. Tối hôm qua thầy Xuân đã nói cuộc thi lần này Toán học, Vật lý, Hóa học lớp 6 đều đứng nhất, vào lúc này thấy được laptop, cả đám đều đỏ mắt.

Mộc Đóa cũng kéo giọng líu ríu, “Xem phim… Xem phim…”

Chị Hồng thật vất vả làm cho các học sinh hưng phấn quá mức yên tĩnh trở lại, hắng giọng một cái, “Ban ngày chúng ta đi học lại thừa dịp xem phim, thầy chủ nhiệm đến sẽ mắng. Thế này đi, buổi tối hôm nay chúng ta không xem thì tối mai cả giờ tự học sẽ xem phim nhé, được không?”

Chị Hồng nhẹ nhàng khuyên nhủ, tất cả mọi người đều nghe theo, khó tránh chị Hồng bị trách phạt trừ tiền lương, cũng vì còn có cơ hội xem phim lần nữa nên cả lớp đều đồng ý buổi tối hôm nay xem.

Vì vậy, từng đám lại bắt đầu thảo luận xem bộ phim nào.

Nếu không có phim xem, Mộc Đóa lại thong thả nằm xuống, đầu để trên bàn, cánh tay tự nhiên buông xuống dưới bàn.

Cố Lự luôn luôn chú ý Mộc Đóa, một mực chờ đến hơn phân nửa tiết, cô nhóc kia mới ngồi dậy, Cố Lự lập tức gửi tin nhắn cho cô.

Mộc Đóa chỉ mới ngủ một chút, mò điện thoại di động rồi lại từ từ nằm sấp tiếp, “Cố Tiểu Hùng: Mua đồ ăn cho cậu, tỉnh rồi thì ăn chút đi.”

Hả? Mộc Đóa nháy mắt mấy cái, mở bàn học ra lục soát, suy nghĩ một chút, mình cũng nằm úp sấp, anh làm cách nào để đồ ăn vào trong được. Mộc Đóa lặng lẽ quay đầu liếc Cố Lự một cái, lại quay đầu ngây ngốc nhìn Thiệu Thiến Thiến, cúi người xuống. Quả nhiên, có đồ ăn…

Mộc Đóa lấy một bao kẹo socola My Likes (5) ra, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chị Hồng giảng bài, nhìn qua rất nghiêm túc. Sau đó yên lặng cúi đầu xuống, giống như suy nghĩ câu hỏi, bốc đồ ăn vặt cho vào miệng.

Mà Cố Lự thì lại rất hứng thú quan sát Mộc Đóa làm cách nào để ăn quà vặt trong lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.