Bưởi Mật Ong

Chương 33: Chương 33: Tỏ tình (Hoàn chính văn)




Vì hành trình quyết định gấp gáp, hơn nữa còn trúng mùa du lịch, hai người không kịp chuẩn bị kế hoạch đã vội bao lớn bao nhỏ ra sân bay.

Xách hai vali lớn là Tề Cảnh Bình, cầm tay dắt An Yến đi là Tề Cảnh Bình, ngón trỏ giữ túi đựng ly trà sữa của An Yến cũng là Tề Cảnh Bình, mà An Yến chỉ phụ trách đeo chiếc máy ảnh cậu vừa mới mua trước ngực, xem như con ruột mà nâng niu.

Đồ đạc của An Yến là do Tề Cảnh Bình sắp xếp, cậu mắc bệnh khó lựa chọn, lúc Tề Cảnh Bình tới đón, An Yến vẫn đang phân vân không biết nên mang cái kính râm nào, mặc bộ đồ nào.

Tề Cảnh Bình nhìn vali hành lý trống trơn nằm giữa phòng ngủ, kìm lòng không được mà hỏi: “An An, em vẫn chưa xếp đồ sao?”

“Em đang xếp mà.” An Yến chỉ một đống quần áo trên giường, nói “Những cái đó là đồ em không muốn mặc, em để chúng ra đó trước, còn những cái còn lại thì đang phân vân không biết nên đem theo những cái gì.”

Cho dù áo quần trên giường chất thành đống nhưng đồ trong tủ của An Yến vẫn còn rất nhiều, trong lúc An Yến lần thứ ba tự hỏi nên mang cái gì để hợp với kính râm thì Tề Cảnh Bình nhìn không nổi nữa, dứt khoát đẩy cậu ra khỏi phòng, tự mình động thủ sắp xếp.

Lúc xếp đồ anh bỗng nhiên quên đống nào là An Yến không muốn mặc, nhưng thời gian không còn nhiều, anh chỉ đành hối An Yến đi rửa mặt, còn mình dọn đống trên giường vào trong tủ.

Tới sân bay vừa kịp lúc, An Yến còn kịp mua một cuốn sách du lịch Nhật Bản ở trong cửa hàng miễn thuế.

Lúc mua không mở ra nhìn, chỉ trực tiếp quét mã tính tiền. Kết quả chờ đến khi làm xong thủ tục ngồi gọn gàng trên máy bay, mở trang đầu tiên ra, An Yến phát hiện, ngoại trừ hình ảnh, bên trong toàn bộ viết bằng chữ Nhật, An Yến nhìn những chữ Hán quen thuộc mà đầu óc ong ong.

Tề Cảnh Bình nhìn thấy cười chọc cậu, An Yến xấu hổ phản bác: “Thật ra em thấy nó đẹp nên mới mua nhé.”

“Biết rồi.”

Anh nói xong lại đưa điện thoại cho An Yến ý bảo cậu nhìn màn hình.

“Tề Cảnh Bình! Anh có bản tiếng Trung!” An Yến cầm lấy điện thoại, vui sướng không thôi, bắt đầu nghiêm túc đọc, “Sao anh không nói sớm? Hại em phí tiền mua thêm một quyển.”

“Không phải em nói thích sao, thích thì cứ mua.”

Chuyện bay kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ, An Yến bảo Tề Cảnh Bình lấy giấy bút trong túi ra cho mình, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, Tề Cảnh Bình muốn nhìn lén một chút lại bị đẩy ra.

“Bí mật.”

Tề Cảnh Bình nghĩ thầm, được rồi, An An có bí mật, vừa vặn mình cũng có.

An Yến lần đầu tiên được đi du lịch Nhật Bản, chỉ nhìn những con thú bông ở sân bay cũng khiến cậu phấn khích, liên tục bảo Tề Cảnh Bình chụp hình cho mình.

An Yến vui vẻ chơi, Tề Cảnh Bình bên cạnh cũng nghiêm túc chụp hình cho cậu, An Yến không yêu cầu trai thẳng Tề Cảnh Bình chụp được tấm hình bố cục rõ ràng có kết cấu, chỉ cần hình chụp có đủ cậu với pikachu là được.

Hai người đặt phòng trước, ở một homestay, chỗ này là đồng nghiệp Tề Cảnh Bình giới thiệu, bảo nơi này thích hợp đi cùng bạn gái.

An Yến tuy rằng không phải bạn gái, nhưng có khả năng sắp trở thành bạn trai, cũng không khác nhau lắm.

Mới vừa đặt hành lý xuống, An Yến đã háo hức muốn đi ra ngoài chơi, cậu đeo máy ảnh đi phía trước Tề Cảnh Bình liên tục giảng giải cho anh mấy địa điểm mà mình đọc được trong sách.

Tề Cảnh Bình gật gật đầu đồng ý, còn khen An Yến chuẩn bị kế hoạch rất tốt, anh cũng rất chờ mong. Thật ra những địa điểm kia anh đã từng đi qua, cũng không có cảm giác mới mẻ nữa, còn không bằng ăn vạ trong homestay xem phim cùng An Yến, suối nước nóng ở sân sau cũng không tồi.

Hai người đi không xa, kế hoạch đầu tiên là đi xem những chỗ ở gần đã, chờ sang ngày hôm sau sẽ đi xa hơn một chút, dù sao kì nghỉ còn dài, có thể tùy ý mà chơi.

An Yến là một tên nhóc ham cái lạ, mỗi lần nhìn thấy cửa hàng nào trang trí đẹp đều lôi kéo Tề Cảnh Bình đi vào, đi tới đi lui, đồ vật trên tay ngày càng nhiều, Tề Cảnh Bình nhịn không được cảm khái, hóa ra An Yến một người nghiện mua sắm.

Trên đường trở về, An Yến đột nhiên đau bụng muốn đi vệ sinh, Tề Cảnh Bình nói đi chung với cậu lại bị cậu từ chối.

“Anh ở đây chờ em là được, em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tề Cảnh Bình ngồi trên ghế dài đợi, An Yến nói 'nhanh' mà tới mười mấy phút sau cũng không thấy đâu, điện thoại cũng không nghe máy, anh có chút lo lắng cậu bị lạc đường, nhưng nếu bây giờ đi tìm sợ lát nữa cậu quay lại không thấy mình, Tề Cảnh Bình thầm đếm ngược, hai phút nữa mà chưa trở lại sẽ đi tìm người.

Lúc đếm đến mười giây cuối, An Yến chạy từ trong góc ra như một cơn gió, Tề Cảnh Bình sợ cậu bị té ngã nhanh chóng đứng lên ôm lấy.

An Yến chống tay không ngừng thở dốc, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ ửng hồng sau khi vận động mạnh, “Em quay lại rồi đây.”

“Đi thôi, chúng ta trở về.”

Buổi tối quay trở lại chỗ nghỉ, An Yến lấy đồ ngủ chuẩnbị đi tắm, vừa mới kéo được một góc khóa kéo vali, quần áo bị đè ép bên trong quá chặt chịu không nổi, bộp một tiếng bật ra bên ngoài. An Yến nhìn vali bị bung ra, cảm thấy bất lực, nhưng việc cần làm bây giờ là đi tắm, vậy mà tìm mãi cũng không thấy đồ ngủ mình xếp lúc trước ở đâu.

“Tề Cảnh Bình, anh để đồ ngủ của em ở chỗ nào?”

Tề Cảnh Bình đang đánh răng, miệng đầy bọt, bàn chải điện chợt ngừng giữa không trong, anh nhìn áo quần chất đống trên sàn, trong lòng lộp bộp.

“Hay là em mặc của anh trước đi?” Tề Cảnh Bình không để ý bọt trong miệng, cứ vậy nuốt vào bụng, “Hình như anh xếp sai đồ rồi.”

“Cũng được.”

Mặc dù chiều cao của An Yến so ra cũng không kém Tề Cảnh Bình, nhưng vẫn thấp hơn anh đến nửa cái đầu. Khung xương An Yến nhỏ, cả người lại không chút cơ bắp, lúc mặc áo ngủ của Tề Cảnh Bình nhìn cứ lỏng lẻo, đặc biệt chỗ cổ áo bị đứt một chiếc cúc, chỉ cửa động nhẹ một chút thôi sẽ bị lộ ra đầu vai cùng xương quai xanh.

Tề Cảnh Bình đang chơi di động, ngẩng đầu lên nhìn An Yến đi từ trong phòng tắm ra, cậu giơ tay, áo ngủ bằng tơ lụa trượt xuống nửa cánh tay, đối phương còn không để ý đến anh mắt như sói đói của Tề Cảnh Bình vẫn hồn nhiên lắc lư trước mặt anh.

Bắt gặp ánh mắt An Yến, Tề Cảnh Bình nhanh chóng chú đầu, làm bộ không để ý.

Lúc đặt phòng hai người cũng không nói muốn đặt hai phòng vì vậy người quản lý sắp xếp một căn phòng tatami dành cho cặp đôi.

Nhìn những những đồ vật trang trí trong phòng cùng một chiếc nệm lớn ở giữa hai người đều thầm khen mình cơ trí.

An Yến nhìn Tề Cảnh Bình vẫn đang tập trung vô điện thoại thì rất muốn mở đầu anh ra xem bên trong có cái gì, bản thân cậu đã chủ động đi câu dẫn anh vậy mà sao có thể chỉ nhìn một cái rồi lại thôi?

Trước khi đi du lịch An Yến còn chu đáo đi xem mấy bộ phim người lớn để học tập, giờ phút này cậu cảm thấy đau lòng cho bản thân, chắc chắn tại cậu không đủ quyến rũ, nên mới không câu dẫn được người trong lòng, nhưng không sao, cậu vân còn phương án dự phòng.

“Tề Cảnh Bình.”

Tề Cảnh Bình xấu hổ không chịu ngẩng đầu, anh vẫn nhìn điện thoại, xoang mũi truyền đến tiếng “Ừm” nặng nề.

“Em có cái này tặng anh.”

“Anh cũng có.”

An Yến ngay lập tức quan tâm tới món quà Tề Cảnh Bình nói, cậu vội vàng hỏi: “Cái gì, cái gì vậy?”

“Em nhắm mắt lại trước đã.” Tề Cảnh Bình đứng dậy đi tới trước mặt An Yến, trước tiên sửa lại áo cho đối phương, sau đó dùng khăn tắm che đi đôi mắt tò mò của cậu.

Bàn tay trắng nõn tinh tế của An Yến giờ phút này đang mềm mại nằm gọn trong tay Tề Cảnh Bình. Cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng và vết chai trên tay anh, An Yến có chút căng thẳng, tặng quà gì mà còn phải cầm tay cậu.

Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay Tề Cảnh Bình không khỏi đổ mồ hôi, sống hay chết đều dựa hết vào lần này, anh siết chặt ngón áp út của cậu, chậm rãi đeo tâm ý của mình lên.

Trong bóng tối, sự đụng chạm càng trở nên mạnh mẽ, xúc cảm lạnh lẽo khiến An Yến run rẩy, cả người run lên vì phấn khích

Là một chiếc nhẫn?

Ngay sau đó, một cảm giác khô ấm chạm lên môi An Yến, cậu dường như hít thở không thông, phổi ngày thường vẫn hoạt động tốt giờ phút này lại như đang đình công.

Nụ hôn ngắn ngủi chỉ có 3 giây, chạm một chút đã nhanh chóng tách ra.

An Yến không lấy khăn xuống, cậu vẫn không tin được đó là sự thật, lúc Tề Cảnh Bình tháo khăn ra cho cậu, An Yến vẫn đang choáng váng, cậu cúi thấp đầu, bờ vai nhấp nhô.

Tề Cảnh Bình không ngờ An Yến phản ứng mạnh như vậy, anh lập tức ôm người vào lòng dỗ: “An An, đừng giận, anh chỉ vì thích em nên mới hôn em, nếu em không muốn chúng ta vẫn làm bạn như trước, được không? Đừng ngó lơ anh.”

Cảm giác vui sướng kích động nháy mắt trào dâng khắp người cậu, bắt đầu từ trái tim lan tới khóe mắt thành một giọt nước trong suốt, chớp mắt một cái đã rơi xuống mặt đất.

An Yến giơ bàn tay đeo nhẫn nắm chặt lấy áo Tề Cảnh Bình, nước mắt lấp lạnh cùng niềm hạnh phúc làm cho đôi mắt cậu trở nên sáng ngời, “Không làm bạn.”

“Tề Cảnh Bình, em cũng có quà tặng cho anh.”

“Em tặng bản thân mình cho anh được không?”

“Anh có muốn cùng em bên nhau không?”

“Tề Cảnh Bình, anh có thể thích cả một đời được không?”

Tề Cảnh Bình nghe An Yến nói muốn cùng mình bên nhau cả đời, ngây ngẩn cả người, cảm giác trong đầu như đang bắn pháo hoa, anh muốn đáp lại những câu hỏi của cậu, muốn giãi bày tất cả, nhưng cuối cùng đều hóa thành ba chữ đơn giản:

“Anh yêu em.”

Điều hạnh phúc nhất trên đời này đại khái chính là người mình thích cũng thích mình, chúng ta không phải là dấu ngoặc đơn chua xót, mà là dấu ngoặc kép ngọt ngào.

***

Tối đó hai người tình tự với nhau rất lâu, Tề Cảnh Bình ôm chặt An Yến giúp cậu xoa eo, anh nhẹ giọng hỏi điều mà mình thắc mắc từ lâu.

“An An, ngày đó tại sao em lại hôn anh?”

“Ngày đó là ngày nào?” An Yến cầm lấy tay đầu sỏ gây tội đặt xuống eo mình bắt anh xoa bóp, có chút vênh váo vì được chiều hư, “ Anh nhẹ chút! Em đau!”

“Được được được....” Tề Cảnh Bình vội vàng thả lòng, đổi thành miết nhẹ, “Ngày chúng ta đi ăn đồ Tứ Xuyến ấy, anh đưa em về, sau đó em hôn anh một cái.”

Tề Cảnh Bình hiện tại đang sôi trào hạnh phúc, sung sướng chìm đắm trong cảm giác vừa mất zin, anh tự mình tưởng tượng, “An An, có phải lúc ấy em đang cổ vũ cho anh không, nếu không có nụ hôn ấy, anh cũng không thể tỏ tình sớm như này đâu...”

An Yến cả ngày đi đường mệt mỏi, lúc nãy lại tốn một đống sức lực, hiện tại không muốn để ý tới Tề Cảnh Bình đang phát tình, cái gì mà dịu dàng lưu luyến, đều tránh ra hết đi, cậu giờ chỉ muốn ngủ thôi!

“À, chắc là lúc ấy em tăng ca nhiều quá nên đầu óc chập mạch, anh đừng để ý. Em muốn ngủ.”

Chú golden retriever Tề Cảnh Bình bỗng chốc ủ rũ, là anh hiểu nhầm rồi sao?

Tên nhóc ngạo kiều An Yến cuối cùng cũng được ngủ yên, cực kỳ hài lòng.

***

Lúc đó An Yến thật ra không phải đi vệ sinh, cậu chạy tới cửa hàng chuyên doanh xem nhẫn, lúc nhìn thấy một đôi nhẫn nam nữ cực kỳ vừa ý đang định chuẩn bị trả tiền lại phát hiện mình không mang theo điện thoại, điện thoại để chế độ im lặng nhét trong túi Tề Cảnh Bình.

An Yến ngượng ngùng trả lại nhẫn, xấu hổ quay người trở ra.

Cậu nghĩ, nhân viên còn đích thân mời người đến phiên dịch, bây giờ có lẽ đang chửi cậu lừa đảo.

Ngày hôm sau, An Yến cầm theo di động, nắm tay Tề Cảnh Bình, đi tới cửa hàng hôm qua mua đồng hồ, chứng minh mình không phải kẻ lừa đảo.

Đồng hồ sáu chữ số thì sao chứ, tiêu tiền cho người đàn ông của mình, cậu không hề đau lòng.

Lúc đi khỏi trung tâm mua sắm, Tề Cảnh Bình lặng lẽ chuyển tiền cho An Yến, còn ghi chú 'phí phục vụ tối qua', An Yến tức giận đuổi đánh Tề Cảnh Bình suốt một đường.

“Có phục vụ cũng là anh phục vụ em!”

Hoàn chính văn, còn hai phiên ngoại nữa cũng ngọt ngào không kém

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.