Sau khi Bình An mất, An Yến không còn có ý muốn nuôi thú cưng nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy chú chó ở dưới cửa tiểu khu thì cũng chỉ đứng từ xa nhìn một cái.
Cảm giác có được rồi lại mất, cậu không muốn phải nếm trải một lần nào nữa.
Mặc dù Tề Cảnh Bình phải thường xuyên tăng ca, nhưng mỗi ngày đều được thấy mặt, cho nên An Yến không hề cảm thấy cô đơn, cậu vui vẻ chờ đợi Tề Cảnh Bình về nhà, cho dù có về trễ thế nào vẫn phải ôm một cái trước khi ngủ tiếp.
Tề Cảnh Bình đêm khuya đi làm về nhìn thấy ánh đèn duy nhất trong tiểu khu, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng rất áy náy, anh đã khuyên bảo cậu nhiều lần nhưng ngày hôm sau có về trễ nữa, thì vẫn thấy ánh đèn vàng sáng ngời cùng An Yến ngủ gục trên ghế sô pha.
An Yến đôi khi cực kì cố chấp, Tề Cảnh Bình đành đổi phương thức bù đắp. Chỉ cần không tăng ca thì đều phải về thật sớm, thỉnh thoảng mua một chiếc bánh kem ở quán mà cậu thích nhất, lại mua thêm mấy bông hồng cắm ở trên tủ giày.
Những chuyện nhỏ nhặt mà An Yến cố ý hay vô ý nhắc tới, Tề Cảnh Bình đều ghi nhớ hết vào trong cuốn sổ nhỏ của mình, sau khi hoàn thành một cái thì sẽ đánh một dấu tích phía sau.
Lúc mới đầu, An Yến vẫn chưa thích ứng được với mấy niềm vui bất ngờ của Tề Cảnh Bình, nhưng sau dần cậu cũng sẽ thỉnh thoảng mua hoa hồng về nhà.
Tề Cảnh Bình là người phá vỡ thế giới nhỏ của hai người, anh không biết mang đâu về một con chó pug.
An Yến lau nước mưa trên áo cho Tề Cảnh Bình, miệng không ngừng trách cứ anh nói trong nhà không thể nuôi thú cưng được, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi chó nhỏ.
Khăn lông trên tay truyền tới cảm giác ẩm ướt khiến cho An Yến nhớ tới ngày nhìn thấy Bình An, hình như cũng là một ngày mưa, nhưng mưa không đủ lớn để xối ướt những người qua đường cầm ô.
“Anh thấy nó một mình bên đường thật sự không đành lòng mới ôm về, An An, chúng ta nuôi nó đi.” Tề Cảnh Bình cầm một cái khăn mới lau hết bùn đất trên người cún con, không ngừng quan sát sắc mặt của An Yến, thấy đối phương có dấu hiệu thả lỏng mới xuất kích, “Em xem, nó đang cười với em này.”
An Yến không muốn vạch trần Tề Cảnh Bình là mặt chó pug vốn đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt tròn vo kia lúc nhìn cậu, khiến cho cậu dường như nhìn thấy bóng dáng Bình An.
Cậu không nhịn được mà suy nghĩ, nếu Bình An vẫn còn có khi nó cũng đang nhìn cậu thè lưỡi nhếch miệng, hai mắt nếp nhăn trên mặt che khuất như đang cười.
An Yến lập trường vốn không kiên định bị Tề Cảnh Bình năn nỉ ỉ ôi làm cho lung lay, cuối cùng làm một bản nội quy với Tề Cảnh Bình, mới miên cưỡng giữ lại chó con.
Chó con được ở lại, tên do Tề Cảnh Bình đặt, anh sống tới bây giờ chưa lần nào đặt tên cho ai, đây đúng là làm khó anh mà.
Vốn dĩ cún con này mua về là để làm bạn với An An, nên phải theo họ cậu, mà anh tốt xấu gì cũng được xem như là một người ba khác của nó.
“An An, em cảm thấy Bình An được không? Có họ của em, lại là con trai của cảnh sát nhân dân, cái tên này cũng rất có ý nghĩa.”
An Yến không trả lời ngay, bàn tay đang mặc áo dừng lại một lúc lâu, chuyện về Bình An cậu không nói với ai, cũng không nói với Tề Cảnh Bình.
“Nhóc Ngốc đi.” thay xong quần áo, cậu cầm ly sữa trên bàn uống một ngụm, “Tên xấu dễ nuôi, còn có thể sống lâu.”
Tề Cảnh Bình không có ý kiến, dù sao cũng chỉ là tên gọi, chỉ là sau này anh vẫn luôn gọi nó là 'nhãi con'. Nhóc Ngốc cứ vậy trở thành một thành viên trong nhà, còn mang một cái tên không được đẹp.
Tề Cảnh Bình không nói với cậu, Nhóc Ngốc thật ra không phải là anh nhặt về mà là mua ở cửa hàng thú cưng, người bán hàng giới thiệu loài chó này rất ân cần với chủ, vừa lúc những khi anh không ở nhà thì nó có thể ở bên cạnh An An. Anh còn cố chọn một ngày mưa mang nó về, chính là muốn làm cho An Yến mềm lòng mà cho nó ở lại.
An Yến biết được chuyện này là sau khi Tề Cảnh Bình bị Nhóc Ngốc áp chế địa vị trong nhà, chịu không nổi mà kể ra hòng lấy lại vị trí của mình.
An Yến không nói lời nào, ôm Nhóc Ngốc ngủ một đêm ở khách sạn, chỉ chừa ¼ chiếc giường cho Tề Cảnh Bình đến sau.