Bưởi Mật Ong

Chương 3: Chương 3: Tức giận




An Yến gọi điện xin nghỉ làm với Lão Qúy xong thì ném điện thoại sang một bên, giơ chân lên phía trước mặt Tề Cảnh Bình, người nào đó phạm lỗi chỉ có thể ngoan ngoãn xoa bóp đùi trong bị rách da.

Cậu nhớ lại thời điểm mới xác nhận quan hệ, người này rõ ràng chỉ hôn một chút mặt đã đỏ bừng, còn nghiêm túc nói với cậu không nên quá thân mật ở nơi công cộng, hiện tại nhìn lại xem, mở miệng toàn lời dâm dục! Đặc biệt là ở trên giường!

“Còn giận không?”

Giận hay không nhìn không ra sao, An Yến quay đầu sang bên làm teddy hình người bạo lực.

“Lần trước không phải em nói muốn đi Nhật Bản sao, anh đã xin nghỉ phép, chờ đến mùa hoa anh đào nở, chúng ta sẽ đi ngắm cảnh thư giãn.”

Muốn dùng lợi nhỏ để lừa gạt cậu sao, không có cửa đâu. An Yến lấy điện thoại bên cạnh lại, mở phần mềm du lịch ra, cố ý tránh đi tầm mắt Tề Cảnh Bình, bắt đầu tìm vé máy bay giá đặc biệt.

Tề Cảnh Bình nhìn An Yến cuối cùng cũng lộ ra biểu tình vui vẻ, nhìn dáng vẻ hình như đã dỗ thành công, lúc này mới tính toán, nghiêm túc suy xét về chuyến du lịch Nhật Bản sắp tới.

Từ sau khi quen An Yến, Tề Cảnh Bình không học được cái gì nhưng thủ đoạn dỗ người càng ngày càng cao.

Từng chiêu một đều là được An Yến dạy ra.

Trước kia, thỉnh thoảng xảy ra mâu thuẫn, người này không nói một lời đã bỏ nhà ra đi, cũng không mang theo bất kỳ cái gì hết, chỉ cầm chứng minh thư với di động, chìa khóa nhà thì ném trên bàn. Mỗi lần Tề Cảnh Bình về đến nhà nhìn thấy chìa khóa trên bàn lại tự hỏi không biết mình đã chọc giận gì tiểu tổ tông.

Tề Cảnh Bình là người làm việc theo trình tự, theo đuổi tính logic, đối với anh bất kỳ một vấn đề gì trước khi xin lỗi đều phải được đem ra mổ xẻ phân tích.

Thế nhưng, chờ đến tận buổi tối, nhận được định vị An Yến gửi tới, anh vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc mình sai ở đâu.

Nếu đã có địa chỉ thì cứ gặp mặt mới nói chuyện rõ ràng được, cho nên Tề Cảnh Bình mặc nguyên bộ đồng phục làm việc không kịp thay, chìa khóa còn cắm trên xe chưa kịp rút, cấp tốc chạy tới khách sạn An Yến đang ở.

Tề Cảnh Bình không để ý tới ánh mắt đánh giá của nhân viên lễ tân, đi thẳng lên phòng An Yến, nhưng cô gái lễ tân ngày đầu tiên đi làm lại gặp trúng người mặc cảnh phục, còn tưởng cảnh sát tới quét tệ nạn mại dâm, run rẩy chặn người lại.

“Đồng chí cảnh sát, anh đây là...”

“Tìm người.”

Không thể chậm trễ nữa, đợi lát nữa tiểu tổ tông kia chờ lâu quá mà nổi giận đòi qua đêm bên ngoài thì làm sao, khách sạn làm gì thoải mái được như ở nhà.

Cô gái lễ tân lo sợ, lập tức bấm số gọi cho giám đốc, kể rõ một lượt từ đầu đến cuối mọi chuyện, còn cố ý phóng đại một phen, khiến cho người ở đầu dây bên kia sợ tới mức khóa quần cũng không kịp kéo đã nhanh chóng chạy tới đại sảnh.

Tề Cảnh Bình bị người chặn lại có chút không kiên nhẫn nhưng không biểu lộ ra trên mặt, anh dứt khoát cởi áo đồng phục đặt lên bàn lễ tân.

“Tôi thật sự đến tìm người.”

Không để cô nói tiếp, Tề Cảnh Bình đi thẳng vào thang máy, bấm điện thoại gọi cho An Yến.

Điện thoại mới đổ chuông đã bị cắt, Tề Cảnh Bình lo lắng, cúp máy nhanh như vậy hẳn là đang rất tức giận, anh bất an đi tới phòng mà An Yến đang ở, nhìn thấy trên cửa dán một tờ giấy nhớ.

“Sau khi vào cửa, đừng hỏi cái gì cảm cũng không cần xin lỗi, trực tiếp hôn em.”

Hóa ra cửa phòng không khóa, An Yến vẫn luôn chờ Tề Cảnh Bình đến.

An Yến nằm trên giường hung hăng gõ vào phần ghi chú trên điện thoại, ghi lại những lỗi sai của Tề Cảnh Bình trong hai ngày qua.

Kết quả nụ hôn kiểu Pháp mà An Yến chờ cả ngày lại không có, người kia vừa vào đã ôm lấy cậu vào lòng mà đánh mông.

“Cửa cũng không khóa! Không có ý thức an toàn gì cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.