Có chút nguy hiểm.
Nhìn chằm chằn con cờ đỏ trên tay, Ngu Điệp Hương vụng trộm dò xét nam nhân đối diện một cái, cờ đỏ trên tay ăn luôn cờ đen đối diện, đồng thời
trong óc cũng suy tư ngẫm nghĩ một mình. (Anh chị đang chơi cờ tướng
nhé)
Mấy ngày nay, tướng công nhà nàng đều
không tới tiêu cục, cơ hồ mỗi ngày dính ở bên cạnh nàng, cái này cũng
không có gì không tốt, hắn ở bên người nàng, nàng cũng vui mừng.
Nhưng là, cặp con ngươi đen kia, dường như là tìm cái gì, luôn thăm dò nàng, làm cho nàng kinh hãi.
Nàng biết, nàng khiến cho hắn hoài nghi.
Mỗi một ngày, hắn đều ở đây thử dò xét nàng, muốn tìm ra sự che giấu của nàng, hại nàng hảo vất vả lấp liếm.
Không dám tưởng tượng, nếu như bị hắn
biết được chuyện ở rể là do nàng thiết kế, lấy tính tình của hắn, nhất
định sẽ tức giận đến không thèm để ý nàng, nói sâu xa hơn, nhất định sẽ
không cần nàng.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Ngu Điệp Hương không khỏi tái nhợt. Bí mật này, chết cũng không thể cho hắn biết!
“Nàng đang nghĩ cái gì?” Uống trà thơm, Yến Huyền Tiêu ung dung nhìn Ngu Điệp Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ
có điểm trầm trọng, phát hiện này làm cho hắn khóe môi nhếch lên.
Mấy ngày nay quan sát, hắn phát hiện tiểu nương tử của hắn rất thú vị a!
Hắn tiến sát một bước, đụng nàng, thậm chí cố ý muốn chọc giận nàng, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Ngẫu nhiên, nàng sẽ nhịn không được, hai má sẽ có điểm run rẩy, cặp mâu trong trẻo sẽ trừng hắn, thậm chí sẽ đáng yêu dậm chân
Sau đó, khi hắn làm bộ như không chú ý, lại ảo não mặt biến sắc, giận chính mình bị hắn làm cho tức giận, lại
không biết, hắn sớm đem nàng biểu tình của nàng thu vào trong mắt.
Nàng không hề mềm mại giống lúc trước,
ngược lại sẽ có chút tùy hứng, nhưng nàng cũng không tự giác, cái miệng
nhỏ nhắn đáng yêu hơi hơi hé mở làm cho người ta muốn cắn đi xuống.
Dù phát hiện càng nhiều diện mạo của nàng, ánh mắt của hắn liền không rời được nàng.
Nhưng mà, hắn cũng phát hiện, nàng vẫn vụng trộm che giấu một bí mật, rất sợ bị hắn biết.
Bí mật kia gì nhỉ?
Hắn không thích giấu diếm của nàng, hết thảy những việc thuộc về nàng, hắn đều phải biết được, đối nàng, hắn
đều ham muốn giữ lấy tất cả.
“Không a!” Ngu Điệp Hương khóe miệng
giật nhẹ, không biết vì sao, nàng thật sự cảm thấy nam nhân trước mắt
càng lúc càng khó có thể nắm trong tay.
Trước kia, nàng ôn nhu nói mấy câu, có thể dụ dỗ hắn, nhưng là gần đây thì rất khó, phi thường phi thường khó.
Hắn không hề bị dụ dỗ, ngược lại là nàng, thường thường bị hắn làm cho lo lắng thấp thỏm.
Nguy hiểm! Rất nguy hiểm.
“Đổi chàng.” Ừ…… Nàng phải nghĩ biện pháp, bị hắn ăn gắt gao như vậy là không thể được, nàng phải xoay chuyển tình thế.
Nhưng là biện pháp còn chưa nghĩ ra, thanh âm yêu kiều từ ngoài truyền vào
“Sư huynh!” sau giọng nói, một lục y thân ảnh đã lập tức nhào vào trong lòng Yến Huyền Tiêu.
“Ngọc muội?” đứng vững nhìn thân ảnh
lao tới, Yến Huyền Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, lớn tiếng nở nụ cười. “Muội
khi nào về tới đây vậy?”
“Vừa mới.” Dương Mai Ngọc giận dữ ngẩng đầu. “Sư huynh? Huynh làm sao có thể thành thân?”
Nàng mới trở về thăm người thân không đến hai tháng, như thế nào hắn đã thành hôn?
Vừa trở lại tiêu cục nghe được tin tức, Dương Mai Ngọc không còn dám tin tưởng, thẳng đến mỗi người đều chứng
thật, nàng mới vừa sợ, vừa giận đi thẳng đến Ngu phủ.
“Ừ…… Bởi vì một ít nguyên nhân.” Yến
Huyền Tiêu cười cười, theo thói quen tính xoa đỉnh đầu Dương Mai Ngọc.
“Làm sao vậy? Vì sao lại nổi giận?”
Dương Mai Ngọc tức giận đến dậm chân.
“Huynh, huynh làm sao có thể thành thân?” Nàng tức giận đến rống to, từ
nhỏ nàng liền thích sư huynh, hơn nữa sư huynh cũng rất thương nàng,
nàng nghĩ đến sư huynh nhất định sẽ thú của nàng. (Mơ đi =)) )
Như thế nào mới hai tháng, liền thay đổi thời tiết?
“Nhưng cái quan trọng lại là ở rể?
Huynh đường đường là một đại nam nhân, thế nhưng ở rể, sư phụ sư nương
như thế nào cho phép loại sự tình này phát sinh ra?”
Làm sao có thể? Sư huynh là của nàng
nha! Nàng nghĩ đến nương tử của hắn nhất định sẽ là nàng, sao biết được
sẽ bị người khác cướp đi, nàng không phục!
“Ngọc muội!” Yến Huyền Tiêu sửng sốt, không nghĩ tới Dương Mai Ngọc sẽ phản ứng lớn như vậy, không khỏi nở nụ cười.
“Chẳng qua huynh chỉ thành thân, muội có cái gì tức giận?”
“Đương nhiên tức giận!” Bảo nàng sao có thể không tức giận chứ? “Sư huynh, huynh nhất định là bị bắt đúng hay
không? Không quan hệ, muội đứng ở bên huynh, huynh mau chóng rời khỏi nữ nhân kia……”
“Ngọc muội.” Yến Huyền Tiêu nhíu mày ngăn lại Dương Mai Ngọc, “Sư tẩu muội ở đây, không được nói bậy.”
Nói xong, hắn nhìn đến Ngu Điệp Hương một cái
Thấy nàng con ngươi híp lại, rồi chớp nhoáng nở lên nụ cười, trong lòng hắn đã nắm chắc
Nàng tức giận!
“Muội chính là Ngọc nhi đi? Chào muội”
Ngu Điệp Hương cười có lễ, nhìn đến tay hai người còn nắm chặt một chỗ,
mâu quang hiện lên một chút hỏa hoa. (đốm lửa nhỏ)
Bàn tay mềm lơ đãng duỗi ra, cầm tay
Dương Mai Ngọc, thân thể mềm mại chen vào, không dấu vết ngăn cản sự
tiếp xúc của hai người “Lần đầu tiên thấy được muội, bộ dạng muội thật
đáng yêu.” Nhưng mà, nam nhân phía sau là của nàng, thỉnh không cần đụng chạm!
“Không nên đụng ta!” Dương Mai Ngọc bỏ
tay Ngu Điệp Hương ra, đôi mắt ghen ghét nhìn nàng. “Ngươi chính là Ngu
Điệp Hương? Cái gì sư tẩu? Bảo sư huynh ta xung hỉ, bắt buộc thú ngươi,
không biết xấu hổ!”
“Mai Ngọc, muội như thế nào lại ăn nói
như vậy?” Yến Huyền Tiêu giận tái mặt, giận dữ khẽ khiển trách, “Mau
hướng Điệp nhi xin lỗi.”
Lần đầu tiên bị Yến Huyền Tiêu nạt nộ,
Dương Mai Ngọc cả kinh, hốc mắt lập tức hồng lên. “Sư, sư huynh, huynh
như thế nào lại đối với muội….” Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa đối nàng
như vậy, hiện tại vì sao lại hung dữ với nàng?
“Muội……” Gặp Dương Mai Ngọc khóc, Yến Huyền Tiêu sẽ không biết phải ứng xử ra sao.
Hắn từ nhỏ vốn không có muội muội, nên
đem Dương Mai Ngọc làm muội muội để yêu thương, không bao giờ nạt nộ
nàng, mọi chuyện cũng đều thuận nàng, thấy nàng khóc đương nhiên luyến
tiếc. “Được rồi, đừng khóc nữa”
Nghĩ đến, hắn chắc nàng nghĩ tới việc,
hắn có nương tử, sẽ không thương nàng, sợ thất sủng, nên mới có bộ dạng
như thế này? (Ôi ngu ba năm, thông minh một giờ, chính là Tiêu ca ca)
Bàn tay to vỗ nhẹ đầu Dương Mai Ngọc,
Yến Huyền Tiêu dỗ, “Được rồi, huynh không nên nạt nộ muội, được rồi chứ? Đừng khóc, nhưng mà muội vẫn là nên hướng Điệp nhi xin lỗi.”
“Ô……” Dương Mai Ngọc ôm lấy Yến Huyền Tiêu, nàng mới không buông tay! Sư huynh là của nàng!
Nàng một bên khóc, một bên xuyên thấu qua khe hở thân thể của hai người, đối với Ngu Điệp Hương thị uy rồi cười đắc ý.
Biểu tình thị uy trên khuôn mặt Dương
Ngọc Mai rất rõ ràng, Ngu Điệp Hương cũng không phải người mù, như thế
nào nhìn không tới? Nhưng nàng vẫn là rất phong độ giơ lên môi, chỉ có
nắm chặt lòng bàn tay, tiết lộ ra lửa giận của nàng.
Tốt lắm, chiến thiệp này nàng tiếp nhận.
♥
“Điệp nhi, thực xin lỗi, ta về trễ.”
Yến Huyền Tiêu bước vào cửa phòng, nhìn đồ ăn trên bàn, hơi nhíu mày. “Nàng chưa ăn, vì sao lại không ăn?” Hiện tại cách bữa tối đã qua một đoạn thời gian.
“Ừ!” Khép lại sách vở, Ngu Điệp Hương mỉm cười. “Dù sao thiếp cũng không đói, chàng đã ăn chưa?”
“Chưa” Hắn sớm đã đói, bất quá biết
nàng nhất định sẽ chờ hắn dùng bữa, cho nên hắn ở bên ngoài chính là
không chạm vào thức ăn, biết nàng ở nhà đang chờ hắn về ăn.
“Sau này, nàng đói bụng thì ăn trước, không cần chờ ta.” Hắn giúp nàng bới một chén cơm, giúp nàng gắp đầy đồ ăn.
Tiếp nhận bát cơm, Ngu Điệp Hương lông
mày sụt xuống. “Chàng không phải cùng Ngọc nhi đi ra ngoài sao, như thế
nào lại chưa dùng bữa?” Mấy ngày nay hắn đều bị Dương Mai Ngọc quấn quít lấy, mỗi lần trở về đều đã khuya.
“Ừ……” Yến Huyền Tiêu mồm to đang ăn cơm, có điểm hàm hồ nói: “Không thấy đói thì không ăn”
Trên thực tế Dương Mai Ngọc vẫn kéo hắn dùng bữa tối, nhưng hắn vẫn nghĩ đến Điệp nhi, nên vội vội vàng về, dù
chịu đựng đói khát, cũng muốn trở về bồi nàng dùng bữa.
Bất quá mấy ngày nay Dương Mai Ngọc
thật sự dính lấy hắn thật chặt, một tấc cũng không rời, hắn đến đâu liền đi theo đó, vẫn quấn quít lấy hắn, không cho hắn trở về
Loại dây dưa quấy rối này thật sự làm cho hắn có điểm thở không nổi, cũng dần dần phiền lên.
Tuy rằng trước kia Ngọc muội rất yêu
dính lấy hắn, nhưng chưa từng dính thành như vậy, hơn nữa nàng ta đối
với Điệp nhi hay nói ra lời không dễ nghe, luôn muốn hắn phải trầm mặt
hung lên, mới có thể ấp úng câm miệng.
Ai! Trước kia Ngọc muội rõ ràng không tùy hứng như vậy, như thế nào gần đây tính tình lại có thể thay đổi?
Ngu ngốc, bởi vì nàng thích ngươi nha!
Nghe được Yến Huyền Tiêu lầm bầm lầu
bầu, Ngu Điệp Hương tức giận ở trong lòng, hừ lạnh, Dương Mai Ngọc tình ý rõ ràng như vậy, mọi người đều nhìn ra được đến, chỉ có hắn đầu gỗ trì
độn này mãi vẫn không hiểu.
Kỳ quái, rõ ràng không ngu ngốc, thậm
chí khôn khéo luôn luôn thử nàng, nhưng là như thế nào lại đối với tình
yêu chính trì độn tới mức này? Thật sự là đầu gỗ!
Nhìn hắn, Ngu Điệp Hương thử hỏi: “Tướng công, chàng cảm thấy Ngọc nhi như thế nào?”
“Cái gì, như thế nào là như thế nào?” Yến Huyền Tiêu nhíu mày.
“Ừ……” Nàng suy nghĩ một chút. “Chàng sẽ không muốn kết hôn với nàng rồi thú làm vợ sao?”
“Phốc — khụ khụ!” Yến Huyền Tiêu nghẹn
cơm, chạy nhanh uống miếng nước, “Làm ơn, ta cũng không phải điên, thú
muội muội của chính mình làm vợ làm sao?”
“Nàng cũng không phải là muội muội thân sinh của chàng” Ngu Điệp Hương hừ lạnh, trong lời lẽ mang theo một chút bực tức
“Đối với ta, từ nhỏ liền đem nàng làm
muội muội mà đối đãi……” Yến Huyền Tiêu giải thích, nhưng nói đến một nửa lại cảm thấy không đúng, con ngươi đen nhìn về phía Ngu Điệp Hương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, cánh môi coi như không hờn giận, hắn nhịn không được nở nụ cười. “Ta nói
Điệp nhi, nàng đang ghen sao?” A! Nàng ăn dấm của thật đáng yêu.
“Đúng vậy, thiếp chính là ghen.” Ngu
Điệp Hương đỏ mặt nói, rộng rãi thừa nhận. “Chàng mấy ngày nay đều cùng
nàng chung một chỗ, hơn nữa các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chàng
thật sự xem nàng làm muội muội sao?”
Nàng không phải không không hề thấy,
nàng luôn nhìn đến hắn cùng Dương Mai Ngọc thân mật cùng một chỗ, bộ
dạng hai người ở chung làm cho người ta không chút nghi ngờ bọn họ là có cảm tình.
Thậm chí, khi ngẫu nhiên nàng đi tiêu cục tìm hắn, cũng nghe đến nhóm tiêu sư khe khẽ nói nhỏ
Bọn họ nói, nguyên tưởng rằng Yến Huyền Tiêu sẽ cùng Dương Ngọc Mai Ngọc thành thân, không nghĩ tới nửa đường
lại sát ra Trình Giảo Kim chính là nàng.
Những lời này, tổng làm cho nàng thấy
rất bất an. Hơn nữa mấy ngày nay, nhìn đến bộ dáng tình tứ của hắn cùng
Dương Mai Ngọc, càng làm cho nàng ghen tị không thôi, sợ hắn sẽ thích
Dương Mai Ngọc.
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Ngu
Điệp Hương vành mắt không tự chủ được đỏ lên, nước mắt dồn hết trong hốc mắt, chính là không sao rớt xuống được.
Thấy nàng hốc mắt đỏ, Yến Huyền Tiêu
liền hoảng, vội đứng dậy ôm nàng, bối rối nói: “Làm ơn, nàng đừng suy
nghĩ quẩn được không? Ta cùng Ngọc muội chính là tình nghĩa huynh muội,
nàng vốn thích bám lấy ta, mấy ngày nay dù bám có hơi quá đáng, có thể
là sợ ta cưới nàng, nên sẽ không còn thương yêu nàng ta, cho nên mới làm như vậy, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Tình nghĩa huynh muội?” Ngu Điệp Hương nói, tức giận nhìn Yến Huyền Tiêu. “Tốt nhất là huynh muội tình nghĩa.” Đồ đầu gỗ!
“Đương nhiên phải!” Yến Huyền Tiêu
thiếu chút nữa thề với trời. “Ta cùng Ngọc muội không phải là cái quan
hệ tình yêu, nàng đừng suy nghĩ quẩn, cũng không cần ăn dấm chua bậy bạ”
“Ta mới không cần ăn dấm chua bậy bạ”
Ngu Điệp Hương cắn môi, thấp giọng nói “Chính là các ngươi mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, lại thân mật như vậy, đương nhiên sẽ làm người khác nghĩ
như vậy.”
Lời của nàng làm cho hắn nở nụ cười, còn nói không ăn dấm chua? Nữ nhân nha!
“Chỉ có bọn người nhàm chán mới nghĩ ra sự việc này, chẳng lẽ nàng cũng như họ” Hắn khinh niết tiểu chóp mũi
của nàng, “Thùng dấm nhỏ, không cần nghe những người bên ngoài ăn nói
bậy bạ”
Gặp bộ dáng không lo lắng của Yến Huyền Tiêu, Ngu Điệp Hương nheo mắt lại, hắn nói nàng nhàm chán?
Hơi nhếch môi, nàng nhịn xuống, vờ như không hờn giận, khẽ cười, thuận theo gật đầu. “Ừ, thiếp đã biết.”
“Thế này mới ngoan.” Không nhận thấy
được sự hờn giận của nàng, cũng đã quên đi nương tử chính mình thuận
theo hắn, chính là biểu hiện giả dối, Yến Huyền Tiêu vừa lòng gật đầu,
cúi đầu hôn nàng một cái.
Ngu Điệp Hương cũng ngoan ngoãn cho hắn hôn, chính là mắt đẹp nhanh chóng hiện lên một chút phẫn giận.
Đáng chết! Đồ nam nhân chết tiệt này, nàng sẽ làm hắn nếm thử cảm thụ hiện tại của nàng.
♥
“Tiểu Thúy, tiểu thư đâu?”
Yến Huyền Tiêu bắt lấy tỳ nữ, xuất khẩu liền hỏi.
Mấy ngày nay hắn thường thường tìm không thấy Ngu Điệp Hương, mỗi lần hỏi, thường thường đều là —
“Tiểu thư? Nàng cùng biểu thiếu gia đi ra ngoài.” Đúng, chính là câu này.
Mấy ngày nay không có việc gì liền toát ra cái ‘biểu thiếu gia’, sau đó Điệp nhi cơ hồ đều cùng cái biểu thiếu
gia kia ở cùng một chỗ, làm cho hắn lúc nào cũng tìm không thấy người
Cái này là cố tình! Cái biểu thiếu gia kia, hắn ngay cả thân ảnh cũng chưa từng gặp qua!
Buổi tối khi hỏi Điệp nhi, nàng cũng
chỉ là cười cười nói, là biểu ca lớn hơn nàng mấy tuổi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt lắm, nàng mới trước đây còn thường
thường hô phải gả cho hắn!
Câu cuối cùng, nghe phi thường chói tai, làm cho hắn nghe xong uất ức tới hiện tại
“Lại cùng biểu thiếu gia đi ra ngoài?”
Yến Huyền Tiêu nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống, hung
mãnh khí thế làm cho Tiểu Thúy sợ hãi lui thân mình.
“Ách, ta, ta nhớ rõ bọn họ vừa mới đã
trở lại, hiện tại, hình như ở phía sau sân nhà……” chưa nói xong, Yến
Huyền Tiêu liền nhanh chóng hướng sân nhà mà đi.
Còn chưa tới sân nhà, hắn chợt nghe đến tiếng cười từ đằng trước truyền tới. Tiếng cười dễ nghe làm cho mặt hắn nhăn càng nhanh, khuôn mặt anh tuấn càng trầm.
Vừa tiến vào sân nhà, chỉ thấy Ngu Điệp Hương cùng một gã nam tử tuấn tú mặc nho sam đứng chung một chỗ, hai
người nói chuyện rất thân mật.
Nam nhân kia không biết nói gì đó, làm
cho Ngu Điệp Hương vừa cười. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khinh dương
lên, mắt đẹp xem xét nam nhân, đuôi lông mày mang theo ý cười, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, giống như đang cùng nam nhân nói cái gì đó.
Gió vừa thổi nhạ, làm loạn mái tóc của
nàng, nam nhân vươn tay giúp nàng đem hai má sợi tóc đang làm loạn trên
mặt nàng, mà nàng ngửa đầu, cánh môi khẽ nhếch.
Hình ảnh kia làm cho Yến Huyền Tiêu nhìn đến nóng máu lên, lửa giận nhanh chóng giơ lên.
Hắn không thể chịu đựng được nàng cùng
nam nhân khác đứng như vậy gần, hai người thái độ thân mật như vậy, hơn
nữa bọn họ đứng chung một chỗ nhìn hảo xứng đôi.
Hai người khí chất gần giống nhau, trai tài gái sắc. Mà hắn…… Đứng ở bên người nàng, cũng là hoàn toàn không xứng chút nào.
Hắn là cái mãng phu (tức là người thô
lỗ), trong thành mọi người đều nói Ngu gia tiểu thư gả cho hắn thật sự
là đáng tiếc, dĩ vãng hắn nghe xong cũng không để ý, nhưng hiện tại nhìn cảnh này, hắn ghen tị.
Bạc môi nhếch, con ngươi đen nheo lại, hắn nắm chặt quyền trừng mắt hai người.
Không xứng thì như thế nào? Nàng là của hắn! Trừ bỏ hắn. Nam nhân khác mơ tưởng nhúng chàm!
Nhìn đến kia nam nhân vừa muốn thân thủ chạm vào nữ nhân của hắn khi, Yến Huyền Tiêu rốt cuộc khắc chế không
được đố kị cùng lửa giận trong lòng, nhanh chóng hướng hai người đi đến —