Tay hạ sĩ quan trực đêm không tin tôi là một cộng tác viên của Quinten Naylor. Gã chả cần phải gọi máy báo cáo cho sếp mới tờ mờ sáng. Tôi ngồi chờ đến khi nào gã nối máy.
Đêm ở bót cảnh sát yên lặng.
Lão già ngồi trên ghế dài ngủ gà ngủ gật bên cạnh tôi. Lão là một tay nghiện rượu, da trắng, đâu có xa lạ gì ở xóm tôi. Chiếc áo blue dông ngày trước màu nâu mới toanh nay đã sờn ngả màu xám xịt lốm đốm nhiều chỗ, thấm mùi mồ hôi vậy mà tôi khoái. Bên kia dãy ghế chỉ có một bà đứng tuổi da đen, bà cúi xuống lấy khăn mù soa lau nước mắt; nước da, mặt mũi bà như màu mận chín. Tôi ngạc nhiên vì sao lại gặp gỡ hai con người này tại đây. Trước đây tôi đã từng chứng kiến nhiều cảnh éo le thế này nhưng tôi đều phớt lờ.
“Ông Rawlins!” tay trung sĩ trực đêm gọi.
“Có tôi đây”.
“Trung úy Naylor chấp thuận cho ông gặp mặt người thân. Ông ký vô đây chờ tôi cử người hướng dẫn”. Gã đưa ra kẹp giấy mẫu in roneo.
Tôi ghi tên họ địa chỉ, quan hệ thân thích với người bị giam, ghi rõ số an sinh xã hội, số điện thoại lý do đến đây, ký tên xong giao lại cho hắn.
Gã không cần liếc mắt, gấp tờ giấy bỏ vô thùng phía sau. Gã nhấc máy nhấn nút bấm trên bàn.
“Ra đây ngay, Rivers”, gã nói với người đầu dây bên kia.
Lát sau một tay cớm da trắng, mặc đồng phục áo sơ mi ngắn tay bước tới từ phía sau bàn giấy. Người gã gầy, mặt mũi lấm tấm rỗ, tuổi độ ngoài ba mươi, nhưng trông như ông già sáu chụ.
“Người đến thăm đấy hả?”
Tay trung sĩ gật.
“Tới đây, ta còn lu bu lắm việc”, tay lính già gọi.
Gã đưa tôi đi qua ngoài hàng hiên vách tường trát vữa xám xịt, tới trước căn phòng cửa sơn trắng, gã lấy chìa khóa ra. Phía trước mặt là một cánh cửa sắt tra nhiều lớp then cài kinh dị, chỗ nào gã cũng có chìa khóa riêng. Gã dẫn tôi đi tới nữa dưới sàn xây bằng tấm thép, cả vách tường và trên trần.
Tôi bước vô căn phòng rộng rãi gắn thép và kính, giữa bày một chiếc bàn, hai chiếc ghế hai bên, móc khóa vào dưới sàn.
Tôi nghe một giọng nói cộc lốc, còn một người bệnh đang khóc lóc.
“Ngồi xuống đây, chờ đó”, tay cớm nhỏ con nói. Vừa hết câu gã bước qua cửa buồng bên kia.
“Ta không muốn nhắc lại nữa!” cũng giọng nói cộc lốc ban nãy.
Người kia rên rĩ. Chợt một tiếng va chạm mạnh và một tiếng la thét. Tôi nghe nhắc lại một lần nữa không rõ gì hết.
Tiếng la thét từ cánh cửa đằng sau phía bên phải.
Cánh cửa xịch mở, Mouse lê bước tới tay chân bị còng sau lưng là tên cai tù.
Nhìn thấy Raymond tôi muốn nổi da gà. Tôi không thể ngờ hắn là một tên da đen tự hào không bao giờ đưa tay cho một tên da trắng tra vô còng, xấc xược táo bạo thích là làm như hắn lại ra nông nỗi này. Có thể hắn mất trí, bởi có tên Negro nào dám tin tưởng có được tự do ngay trên đất Mỹ thằng ấy điên mất. Nhìn hắn đang bị giam cầm tôi rùng mình.
Tên Rivers xô đẩy Mouse tới ngồi xuống ghế rồi hắn tháo còng ra. Hắn lùi lại ngồi trong góc nhìn. Hai đứa chúng tôi được thoải mái trong giây lát.
Tai tôi còn nghe văng vẳng tiếng cãi cọ, rên rỉ, đánh nhau thình thịch bên kia cánh cửa sắt nhưng hình như Mouse với tên cai tù không để ý.
“Cậu có mang theo cây súng, Easy?”, gã nói nhỏ.
“Sao?”
“Cậu có súng đó không?”
“Đâu có, vào đây ai mang theo súng?”
“Tớ muốn ra khỏi đây, bọn chúng định đưa qua nhà tù Folsom Prison, không thể có chuyện đó”, Mouse thong thả nói.
“Sao cậu bị bắt vô đây, Raymond?”
“Bọn chúng gán cho tớ tội giết người, phải treo cổ một vài tên”.
“Sao lại cậu?”
“Làm sao biết được? Bọn chúng nghi tớ biết mặt hai con bé bị giết. Tớ nghĩ cũng phải, bởi tớ thích bám theo mấy em đó nhưng mà làm gì có chuyện tớ giết chúng nó”.
“Vậy không phải là cậu giết?”
“Giết ai?”
“Bọn cớm nghi cho cậu giết mấy con bé đó?”
“Đồ mắc toi, cậu cho tớ điên sao?”
Có lẽ vậy tôi nghĩ trong đầu. Hắn vừa điên vừa là một tên sát thủ bừa bãi. Người gã cao gầy chưa tới mét rưỡi, bịt răng vàng để hàm ria mỏng dính. Hắn chưa được phát áo tù, chân còn mang đôi gia da lật, quần xanh đậm, tay áo sơ mi rộng thùng thình. Trước đây hắn từng giết ông bố dượng vì một món của hồi môn. Hắn thề thốt dữ lắm, thề có chúa chứng minh.
“Tớ muốn hỏi vì sao cậu bị bắt vô đây? Tôi nói “Chỉ có vậy”.
“Thôi đừng”, một tiếng kêu từ bên kia cánh cửa sắt.
Tôi nhìn qua tên cai tù, hắn đang coi truyện cao bồi.
“Tớ vào đây chẳng có gì để nói, Easy. Cái đáng nói là cậu phải giúp tớ ra khỏi đây”, Mouse nói.
Bên cánh cửa lại có tiếng đấm đá uỳnh uỵch.
“Để tỉnh lại coi”
Tên cai tù đẩy tôi ra khỏi nơi giam cầm, tôi bước đi muốn cắm cằm xuống đất.
Tôi đang ngồi coi báo thì Quinten Naylor tới lúc đó là bảy giờ mười sáu phút sáng.
Gã ra dấu cho tôi đi theo, một lát sau trở lại văn phòng.
Trên bàn đã bày sẵn cà phê thuốc lá. Quinten ra dấu gật đầu, hỏi tôi “Ông cần việc gì đấy?”
“Sao ông bắt giam Mouse vào đây hả?”.
“Ông Alexander là nghi can vì biết rõ một vụ giết người”.
“Ông có bằng chứng gì không?”
“Vậy ông biết thủ phạm là ai chứ?”
“Còn anh chàng để bộ râu xồm xoàm hôm nọ tôi báo cáo cho ông thì sao? Hắn là thủ phạm đấy”.
“Không đủ chứng cứ. Chủ quán bar Aretha không chịu làm chứng”.
“Còn anh chàng Gregory Jewel?”.
“Hắn không thể nhận diện được thủ phạm vụ hành hung”.
“Ông tin được à?”
“Bữa nay… có thông tin gì mới không, Rawlins? Nếu không tôi còn nhiều việc phải làm”. Gã nghiêng đầu về phía cửa, lấy giấy bút ra ghi.
“Mouse thế nào rồi?”.
“Giam đó chờ tính sau”.
“Hắn bị khép vô tội gì?”.
Naylor đặt bút chì xuống nhìn qua tôi. “Không có tội gì hết. Giam thêm hai bữa nữa, chuyển qua bót cảnh sát Hollywood, hết hạn chuyển về thành phố. Giam một chỗ cả mấy tháng, cảnh sát trưởng cũng không hay”.
“Ông thích chơi bạo hả?”
“Còn ông định tìm cho ra thủ phạm?”
“Anh chàng Voss thì không muốn tôi liên can vào vụ này”.
“Không riêng gì anh chàng đó. Violette đang cần ông, bởi ông ta sẽ giết bạn ông để chứng minh việc đó”.
“Ông thả Mouse ngay!”, tôi nói như ra lệnh.
“Làm gì có chuyện đó”.
“Thả hắn ra tôi với ông phải tìm cho ra thủ phạm. Tôi cần người cộng tác nếu tôi thấy cần làm hết giờ”.
“Hắn là nghi can số một đó, Easy. Hắn bám theo mấy con bé, ngay cả con bé Cyndi Starr của ông nữa đó”.
“Tôi nghĩ không có chuyện đó”.
“Sao ông biết?”
“Raymond không giết mấy con bé cách như vậy. Nếu hắn bắt giam hắn chắc ai cũng phải tin là có. Hắn kể lại không dính dáng vào mấy vụ đó, hắn không hề nói dối với tôi chuyện gì. Cho tôi thời gian một tuần với Raymond rồi ông sẽ thấy được kết quả”.
Quinten Naylor lắc đầu “Tôi không biết”
“Ông gọi qua Violette, hỏi xem, tôi chờ ông ngoài này”, tôi nói.
Tôi ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ, Naylor mới ra tới, có cả Mouse, gã đang gài nút tay áo nhìn thấy tôi hắn nhếch mép cười. Cái cười một tay sát thủ khiến mấy bà liên tưởng như đứa trẻ đáng yêu.