Tôi đậu xe cách xa quán bar Aretha. Tới phố Bone Street là sẽ nhìn thấy những tên bước đi loanh quanh một mình có khi là dắt díu nhau. Hè phố hỗn tạp nhiều thứ âm thanh, tiếng la hét, hôn hít, nôn ọe. Mấy em biểu diễn thoát y vũ ra về sau cùng nhất. Mấy bà mập ú vừa bước ra dáng điệu như những anh chàng chiến binh thất thểu từ mặt trận trở về.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đã hai giờ hai mươi, nhưng mà chẳng sao. Nếu tôi cần Mouse sẽ tới ngay giờ này. Hắn luôn luôn sát cánh bên tôi, tươi cười và sẵn sàng xắn tay áo vào những cuộc xô xát.
Hắn bừa bước ra quán bar Aretha đóng cửa liền. Hắn mặc chiếc áo jacket màu vàng hai lớp, chiếc quần xám sậm. Chiếc áo so mi vải siu màu xanh lốm đốm mấy vệt màu da cam. Hôm nay hắn không đội mũ. Tôi nghĩ trong đầu ăn mặc kiểu này không lo bị giết.
Hắn bước lại gần xe lên tiếng “Thấy chỉ còn hai tên, Easy. Tớ làm đúng theo kế hoạch, cậu đừng lo tớ lừa gạt cậu”.
“Cửa còn mở chứ?”, tôi hỏi.
“Không. Tớ ra về quán khóa cửa, tớ chèn miếng lót vô cửa sau. Cậu theo tớ mở cửa vào”.
Chúng tôi đi tắt qua con hẻm cùng chiều với phố Bone, qua chiếc cổng hẹp lối vào cửa sau quán bar. Mouse đẩy cửa sổ nhìn thấy căn phòng bên trong tối om. Chúng tôi phải chui qua một cánh cổng dẫn tới chỗ của phòng khác nhìn vào thấy ánh đèn. Tôi lắng nghe giọng nói Charlene và Westley phía bên kia.
Mouse bước vào trước, Charlene ngáp một hơi dài, Westley hỏi: “Anh bị sao”. Ngay lúc đó tôi bước vào.
Hai người ngồi bên chiếc bàn tròn đặt trước sân khấu. Bọn chúng nhìn thấy tôi và Mouse bước vào, đèn thắp sáng trên trần. Hình như Westley muốn bỏ chạy ra ngoài cửa.
Charlene định tìm một vật quăng vô đầu chúng tôi. “Các ông vào đây làm gì?”, giọng nàng thách thức hơn là chào đón.
“Easy cần hỏi vài việc”, Mouse lên tiếng nhỏ nhẹ, “Cút xéo ngay đi!”, Charlene quát, bỗng nàng ngây người ra.
Tôi liếc nhìn thấy Mouse đã rút súng.
“Ta không đùa đâu nhé, Charlene. Bọn chúng mày phải cung khai hết những gì ta cần hỏi”, Mouse nói.
“Các ông cần những thứ gì?”, Westley bắt bẻ lại. Mắt hắn nhìn láo liên, hắn đang nghĩ cách hù dọa lại. Tôi không lo lắng cho dù hắn có hành động chống lại hoặc bỏ chạy đi nhưng tôi ngại Mouse có thể giết Westley. Tôi làm sao tự cứu mình ra khỏi tù.
“Nói cho ta nghe chuyện xô xát giữa tên lạ mặt đó với Gregory Jewel!”, tôi nhanh miệng nói. Tôi nghĩ cần phải tra hỏi thật nhanh rồi rút lui, không thì sẽ rắc rối to.
“Tôi đã khai hết rồi, Easy Rawlins? Ông còn dàn dựng có chuyện lôi thôi với cảnh sát”, Charlene lên tiếng.
“Tôi muốn biết tên lạ mặt kia là ai, ông khai ra hay là giả vờ không biết”.
“Tôi không biết thì đã sao nào?”, người phụ nữ to béo quát.
Mouse đứng đó nhe răng cười như một thằng nhóc con. Westley ngồi gác hai chân lên, hai tay kẹp hai bên mắt cá chân hắn mang vớ đỏ có cả một lớp vớ da màu nâu. Westley thò tay rút cây súng nhỏ xíu dưới ống quần. Tôi quát lên một tiếng “Đừng! rồi gạt tay súng của Mouse qua một bên. Charlene kêu lên “Ôi, đừng!”. Tiếng súng nổ chát chúa một bên tai. Tôi nhìn qua thấy Westley ngã xuống ghế.
Charlene thét lên một tiếng “West!” rồi chạy vụt ngay.
Mouse chỉa súng vô đầu tôi, tôi né qua kịp một bên.
“Cậu lôi thôi gì đấy hở, Easy”, hắn la lên.
Tôi thấy thà đừng trả lời. Mouse nhìn tôi trân trân, Charlen gục xuống bên thân mình Westley, tay gã phun máu.
Mouse bước tới, giơ tay kéo Charlene qua một bên. Hắn nhìn xuống vết thương trên tay chàng barman rồi lùi ra, nhặt lấy khẩu súng dưới sàn.
“Hắn chưa chết”, Mouse nói.
“Khai đi!, tôi nói với Charlene.
Mouse bật cò súng giật lui.
“Hắn tên là Sauders, hắn thiếu nợ tùm lum từ đây qua tới St.Louis; gây gỗ dùng chao đâm chém. Tôi không muốn xích mích với hắn”. Nàng khai ra ngay nhưng giọng bình tĩnh không chịu thua.
Cả lúc nhìn thấy hắn giết con bé?”, tôi hỏi lại.
Chuyện này tôi không biết. Đêm nào cũng có xô xát giữa Gregory Jewel với mấy người ra vào đây?
Tôi chợt nhớ hôm nào Jasper Filagret đánh gục Dorthea.
“Hắn còn bạn bè chưa?”, tôi hỏi.
Có dạo hắn cùng đi với người bà con tới đây. Một anh chàng tóc đỏ, nghe hắn gọi tên là Abernathy. Anh ta làm chung chỗ với đứa cháu ở cửa hàng thịt Federal Butcher. Tôi chỉ biết có vậy”.
Mouse thấy dễ chịu hơn, hắn vơ lấy tấm khăn lau phía sau quầy bar đưa cho Charlene.
Hắn chỉ đau trên vai với Mouse nói: “Anh chàng Easy đánh trúng tôi đấy?”.
Mouse không muốn cười. “Thôi đừng giở trò đó nữa, Easy Rawlins?”.
“Không khéo cậu giết chết hắn?”.
“Nếu không bắn vào tay thì hắn nhắm bắn cả hai đứa mình?”.
Hắn nói không sai.
Nói tới đây, Mouse nguôi giận: “Ta hỏi chuyện thằng nhóc bán hàng thịt ngày trước, Easy. Ta đón lỏng nó trước khi tới nơi bán hàng”.
“Lúc này không tiện”.
“Sao vậy?”.
“Tớ phải đưa Jesus đi học buổi sáng. Thầy giáo khiển trách nó, tớ phải lo đưa nó vào trường”. Chợt tôi thấy mệt đừ, vừa nói tôi vừa muốn ngủ.
“Đươc thôi. Sau giờ đó cậu tới nhà Minnie được chứ?”.
Tôi đồng ý, rồi đi ngay về nhà. Về tới nhà, tôi không thể nhấc tay mở cửa xe bước xuống.
Chợt tôi liên tưởng hình ảnh con bé ngồi chết dưới gốc cây một cách bình thản. Mouse đang đứng nói chuyện với nó, nói mãi không chán. Hắn nói gì đó không rõ hắn chăm chú đọc từng trang cuốn sách bìa đen như cuốn sổ ghi điện thoại.
Nàng vẫn ngồi một chỗ, bình thản lắng nghe. Mouse cứ nói huyên thuyên. Trên ngọn cây cao đàn chim đang bay về họp tổ. Chờ đến lúc Mouse ngừng nói chúng sà xuống rỉa mồi quanh xác chết.